Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền lực thật sự là thứ tốt, một khi có quyền lực dù anh phải phục tùng một ai đó, thế nhưng người nào đó cũng phải phục tùng anh. Vì mỗi người phát triển trong quan trường đều nhớ kỹ một chuẩn tắc: "Quan lớn hơn một cấp đè chết người!"

Quả nhiên khi người kia vươn tay ra thì trên mặt Hà Thường Minh lộ ra nụ cười, hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, sau đó hai tay bắt chặt tay đối phương:

- Chào bí thư Diêu, chúng ta đã lâu rồi không gặp.

- Đó là vì lãnh đạo quá bận rộn, thế cho nên căn bản không đủ quan tâm đến tỉnh Nam Giang chúng tôi.

Bí thư Diêu vừa bắt chặt tay Hà Thường Minh vừa cười lớn nói. Lời nói của bí thư Diêu rất có ý nghĩa, vừa có chút oán trách vừa tăng giá trị con người của Hà Thường Minh, điều này không khỏi làm cho gương mặt của Hà Thường Minh có vài phần tươi sáng.

Hà Thường Minh cười nói:

- Bí thư Diêu nói vậy tôi cũng không dám nhận, ngài là lãnh đạo của tôi, trước mặt ngài tôi chỉ là một tên thư ký trẻ tuổi mà thôi.

Vương Tử Quân lẳng lặng đứng một bên nghe hai người ki ôn chuyện. Tuy lần này người ta đến tiễn chân hắn, thế nhưng Hà Thường Minh mới là nhân vật chính.

Bí thư Diêu tuy trò chuyện với Hà Thường Minh thế nhưng ánh mắt của lão lại lơ đãng nhìn về phía Vương Tử Quân. Lão là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão căn bản hiểu rất rõ về Vương Tử Quân.

Tuyến trên sao lại phái một vị cán bộ trẻ tuổi như vậy xuống làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang? Chỉ bằng vào người này có thể trấn trụ được đám binh hùng tướng mạnh của ủy ban tư pháp sao? Nếu không trấn áp được, như vậy rõ ràng chỉ còn lại tình huống khổ cực không nói nên lời. Nói thật trong khối ủy ban tư pháp, chính lão còn không muốn quản làm gì cho mệt.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến khối tư pháp trong tỉnh Nam Giang mà không khỏi nhớ đến gương mặt âm trầm của bí thư Diệp vào ngày hôm nay. Xem ra bí thư Diệp rất mất hứng vì vị bí thư mới đến của ủy ban tư pháp tỉnh ủy.

Diêu Trung Tắc là phó bí thư nắm công tác tổ chức, lão biết rõ bí thư Diệp hy vọng đề bạt một vị cán bộ nội bộ làm bí thư ủy ban tư pháp, sẽ làm tốt công tác hộ giá cho hoạt động phát triển kinh tế trong tỉnh. Nếu như mục đích này không đạt được, như vậy sẽ lấy lùi làm tiến, sẽ tìm một vị cán bộ lão thành kinh nghiệm phong phú nắm công tác tư pháp.

Tuyệt đối không ngờ Diệp Thừa Dân muốn nắm giữ vị trí bí thư ủy ban tư pháp cho người của mình, thế nhưng tất cả dự mưu đều chỉ là của một bên mà thôi, tuyến trên cũng căn bản cũng không cho lão cơ hội, thế là trực tiếp hàng không xuống một vị cán bộ trẻ tuổi. Hơn nữa theo như lão được biết, người này căn bản không có kinh nghiệm công tác ở khối tư pháp, hoàn toàn là một người đứng bên ngoài.

Diêu Trung Tắc đã từng xem xét kỹ càng kinh nghiệm của Vương Tử Quân, biết rõ người này là một nhân tài phát triển kinh tế, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì lại bị ném sang khối tư pháp. Nếu không làm tốt công tác, sẽ không thiếu tình huống bị bí thư phê bình.

Tuy trong lòng Diêu Trung Tắc rất hoài nghi về năng lực của Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào cũng phải có thái độ hoan nghênh. Trên phương diện chức vụ thì lão là phó bí thư, coi như là lãnh đạo của Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn là thường ủy tỉnh ủy, cũng không kém lão bao nhiêu.

- Vị này là bí thư Vương sao? Chào anh, tôi là Diêu Trung Tắc, chào mừng anh đến tỉnh Nam Giang nhận chức, bí thư Diệp đang chờ, chúng ta cùng đi thôi.

Diêu Trung Tắc dù trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng vừa nói vừa cất bước đi lên lầu. Hà Thường Minh theo sát bên canh Diêu Trung Tắc, thư ký trưởng Đào Nhất Hành khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó cũng đi theo.

Khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy ở Nam Giang căn bản là khí phái hơn nhiều so với Sơn Nam, nhưng nhìn từ độ cao thì căn bản là không khác biệt quá lớn, nhìn hcung quanh cũng cảm thấy không gian chẳng có gì quá sức tưởng tượng. Nhưng khi người ta đi vào đây chợt sinh ra cảm giác mạnh mẽ trang nghiêm khí thế.

- Bí thư Diêu, khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy của các anh rất có phong cách dân tộc Man(một dân tộc phía nam Trung Quốc thời xưa).

Hà Thường Minh vừa đi lên lầu vừa mở miệng nói đùa với Diêu Trung Tắc.

Diêu Trung Tắc cười cười nói:

- Khi chúng tôi tạo hình cho tòa nhà, bí thư Trịnh có cho ra chỉ thị, chúng tôi là công bộc của dân, chúng tôi cần phải làm quan thanh bạch, đường đường chính chính vì dân, biểu hiện của tòa nhà này chính là dựa vào chỉ thị tinh thần của bí thư.

Vương Tử Quân căn bản không hiểu quá nhiều về kiểu cách xây dựng, thế nhưng hắn căn bản không xa lạ gì bí thư Trịnh mà Diêu Trung Tắc vừa nhắc đến. Lúc này bí thư Trịnh đã tiến vào trong danh sách trung ương, đây chính là một tồn tại mà Vương Tử Quân chỉ có thể đứng nhìn lên mà thôi.

Phòng làm việc của bí thư Diệp ở lầu ba, đám người Vương Tử Quân đi đến lầu ba thì được một người đàn ông trung niên chưa đến bốn mươi tiến đến đón chào. Diêu Trung Tắc thấy được người đàn ông trung niên kia thì không khỏi cười nói:

- Chấn Hưng, bây giờ bí thư có rảnh không?

- Bí thư Diêu, chủ tịch Ngu vừa mới vào trong phòng của bí thư Diệp.

Người đàn ông trung niên nói òồi đưa mắt nhìn thoáng qua sau lưng Diêu Trung Tắc, hắn dùng giọng do dự nói:

- Nếu không bây giờ tôi đi vào gọi bí thư một tiếng.

- Không cần, bí thư Diêu, bí thư Diệp là người bận rộn công tác, tôi thấy chúng ta nên chờ chút thì hay hơn.

Hà Thường Minh không chờ Diêu Trung Tắc mở miệng mà chủ động nói.

Diêu Trung Tắc trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu nói:

- Tốt, vậy thì chúng ta chờ một chút.

Vài người đi vào phòng họp nhỏ, chỉ một lát sau thì nhân viên phục vụ đã đưa trà đến. Vương Tử Quân nghe đám người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh nói chuyện với nhau, trong lòng thầm nghĩ không biết bí thư Diệp kia là hạng người thế nào.

Diêu Trung Tắc nói chuyện rất có trình độ, tuy đối tượng chủ yếu là Hà Thường Minh, thế nhưng nói được bốn năm câu thì ném cho Vương Tử Quân một câu, không làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác vắng vẻ.

Mười phút sau người đàn ông trung niên được gọi là Chấn Hưng đi vào, hắn nói bí thư Diệp bên kia cho ra lời mời. Diêu Trung Tắc lúc này mới đứng lên, hắn và Hà Thường Minh đi song song vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.

Khi hai người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh đi đến cửa, một người đàn ông cơ thể cao lớn mái tóc hoa râm hơn năm mươi tuổi đi ra chào đón, vừa đến cửa thì tiếng cười đã truyền ra hành lang:

- Ủy viên Hà, chào mừng, chào mừng anh đến Nam Giang.

Người đàn ông này vừa nói vừa vươn tay ra, Hà Thường Minh lại vươn hai tay bắt chặt tay đối phương:

- Chào bí thư Diệp.

- Ủy viên Hà, tôi nhờ lần trước hai chúng ta gặp mặt nhau, đúng rồi, là lúc tôi về thủ đô, tửu lượng của cậu rất tốt, lúc này cậu đến tỉnh Nam Giang, không uống vài ly thì rõ ràng có ý kiến với tôi, lại nói chúng tôi chiêu đãi không tốt.

Bí thư Diệp vừa chào hỏi Hà Thường Minh vừa khẽ đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân.

Lúc này ánh mắt của Vương Tử Quân cũng tập trung lên người vị bí thư đứng đầu tỉnh Nam Giang, khi hai bên đối mặt với nhau, Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười hữu hảo với đối phương. Lúc này bí thư Diệp cũng gật đầu với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy khi nhìn về phía mình thì ánh mắt bí thư Diệp có vài phần căng cứng.

Vương Tử Quân nghĩ đến những tình huống của tỉnh Nam Giang mà đám người Thạch Kiên Quân giới thiệu cho mình trước khi đến, hắn thầm nghĩ bí thư Diệp này chỉ sợ không phải rất hài lòng với mình. Thế là hắn thầm cân nhắc sự việc này giống như hút xương, càng mút càng có hương vị, thế nhưng hắn chỉ để cảm giác này trong lòng, căn bản không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Sau khi nói vài ba câu trong phòng làm việc của bí thư Diệp, Đào Nhất Hành đi đến báo cáo:

- Bí thư Diệp, phòng họp bên kia đã chuẩn bị tốt rồi.

- Vậy thì trước tiên chúng ta đi làm chính sự.

Diệp Thừa Dân vung tay lên, sau đó trực tiếp đứng lên. Động tác của lão căn bản tác động đến thần kinh của nhiều người, khi thấy bí thư đứng lên thì nhóm người Diêu Trung Tắc và Hà Thường Minh cũng đứng lên theo.

Tuy Hà Thường Minh là khách nhưng hắn vẫn đi theo sau lưng bí thư Diệp, hai người kém nhau nửa bước. Tuy nửa bước này là rất nhỏ, thế nhưng lại thể hiện sự tôn trọng của Hà Thường Minh với Diệp Thừa Dân.



Vương Tử Quân ngồi trên vị trí của mình, hắn nhìn đám người với gương mặt chăm chú nghiêm túc bên dưới. Lúc này Diêu Trung Tắc là người chủ trì hội nghị, lão mời Hà Thường Minh tiến lên công bố quyết định của ban tổ chức trung ương.

Tuy Hà Thường Minh có biểu hiện cực kỳ an phận trước mặt bí thư Diệp, thế nhưng hắn ngồi trên ghế trên đài chủ tịch cực kỳ khí thế. Chợt nghe hắn tuyên bố:

- Bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân là ủy viên tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang.

Sau đó Hà Thường Minh giới thiệu sơ lược về lý lịch của Vương Tử Quân, phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Sau đó đến lượt bí thư Diệp Thừa Dân lên tiếng, đầu tiên lão tỏ vẻ hoan nghênh Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang, cũng yêu cầu các cán bộ bên dưới tích cực giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân. Mọi người cố gắng đẩy công tác của khối tư pháp tiến lên bậc thang mới, làm tốt công tác hộ giá hộ tống cho quá trình phát triển kinh tế trong tỉnh.

Diệp Thừa Dân nói những lời này cực kỳ có bài bản, nghe qua căn bản không có gì là đặc thù. Nhưng Vương Tử Quân nghe vào tai và cảm thấy có chút không giống, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ.

Giữa trưa Vương Tử Quân cùng Hà Thường Minh tham gia tiệc rượu hoan nghênh ở khách sạn Nam Giang. Đối tượng chủ yếu của bữa tiệc lần này là Hà Thường Minh, Vương Tử Quân chỉ đơn giản cụng ly với các vị thường ủy tỉnh ủy thì xem như kết thúc chương trình lần này.

Chiều hôm đó vì có công tác quan trọng nên Hà Thường Minh lên máy bay rời đi, người đi tiễn Hà Thường Minh chủ yếu là thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Dù thế nào thì Hà Thường Minh cũng là người đưa Vương Tử Quân đến nhận chức, thế nên hắn chủ động lên tiếng tiễn chân Hà Thường Minh. Tuy hắn đi tiễn chân cũng không tăng tiến quan hệ với Hà Thường Minh, thế nhưng đây là một biểu hiện liên quan đến thái độ.

Sau khi tiễn chân Hà Thường Minh, Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành lên xe quay về. Trên xe Đào Nhất Hành dùng giọng đầy thiện cảm giới thiệu không ít tình huống về tỉnh Nam Giang, cũng nói ra phương diện sắp xếp nhà ở cho Vương Tử Quân.

Vì Vương Tử Quân mới đến, hơn nữa vị trí là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vì vậy cấp bậc trong khối thường ủy tỉnh ủy cũng không cao, chỉ nằm trên Đào Nhất Hành mà thôi, vì vậy Đào Nhất Hành trò chuyện căn bản là khá tùy ý.

- Bí thư Vương, địa chỉ của anh là lầu số bảy khu thường ủy, trước khi anh đến thì phòng quản lý sự vụ cơ quan đã tiến hành thu dọn, nếu như anh có gì không hài lòng thì cứ việc nói ra, tôi sẽ cho bọn họ tu chỉnh một lượt.

Đào Nhất Hành nói về những lời này thì chợt tỏ ra thân cận:

- Bí thư Tử Quân, bây giờ người nhà của anh còn chưa đến, tôi đề nghị trước tiên anh nên ở khách sạn, dù sao nơi đó cũng thoải mái hơn.

Vương Tử Quân tỏ vẻ cảm tạ những sắp xếp của Đào Nhất Hành, hai người cười cười nói nói có vẻ rất hòa hợp.

Đào Nhất Hành luôn quan sát Vương Tử Quân, nhìn vẻ trầm ổn của đối phương, hắn bắt đầu có chút dao động với những phán đoán của mình. Nhưng đó chỉ là chút dao động mà thôi, dù sao thì vũng nước trong ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang căn bản là rất sâu, ngay cả một người mạnh mẽ như bí thư Diệp cũng phải rụt đầu làm rùa đen, đừng nói là một tên cán bộ trẻ tuổi bồng bột như Vương Tử Quân.

Người này có lời nói nghe không quá tệ, chỉ mong sao đối phương có thể tồn tại ở vị trí này. Đào Nhất Hành thầm nghĩ về Vương Tử Quân, khi xe đi đến khu văn phòng tỉnh ủy thì hắn khẽ nói:

- Bí thư Tử Quân, bí thư Diệp muốn gặp anh, mời anh chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu. Các vị thường ủy tỉnh ủy mới nhận chức dù xuất phát từ phương diện gì thì bí thư Diệp vẫn phải gặp mặt trò chuyện, đây là một trình tự cần phải thực hiện.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Chấn Hưng, Đào Nhất Hành đi về phòng làm việc của mình. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ hắn giải quyết, hắn không thể nào ném tất cả thời gian để làm bạn với Vương Tử Quân.

Chấn Hưng tên đầy đủ là Khuất Chấn Hưng, là thư ký của bí thư Diệp, còn kiêm nhiệm vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, coi như là cán bộ cấp phó sở. Nếu như hắn có thể công tác tốt, biết đâu sẽ có cơ hội xuống tuyến dưới làm chư hầu một phương.

Khuất Chấn Hưng xem như là cán bộ trẻ tuổi trong tỉnh Nam Giang, hắn khá nổi bật, thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì mới chợt ý thức được mình đã già rồi. Vị bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy căn bản còn chưa đến bốn mươi, thế nhưng vị trí của người này căn bản không phải là thứ mà Khuất Chấn Hưng có thể nghĩ tới.

Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp, mặc dù Khuất Chấn Hưng có được sự giúp đỡ chỉ bảo của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng muốn có được vị trí như Vương Tử Quân thì ít nhất phải cần mười năm nữa. Mười năm không phải là quá dài, thế nhưng trong quá trình này Vương Tử Quân sẽ dậm chân tại chỗ, sẽ tiếp tục là bí thư ủy ban tư pháp sao?

- Bí thư Vương, mời ngài uống trà.

Khuất Chấn Hưng rất khách khí dâng trà cho Vương Tử Quân, sau đó cười nói:

- Bí thư Vương, Nam Giang phần lớn dùng các món bản địa, thế nhưng trong nhà khách Nam Giang cũng có những đầu bếp Trung Nguyên, ngài thích ăn món gì thì cứ nói cho bọn họ xử lý.

Vương Tử Quân căn bản tiếp nhận những lời nói quan tâm của Khuất Chấn Hưng, hắn mỉm cười vừa trò chuyện với đối phương vừa chờ đợi lời triệu kiến của bí thư Diệp Thừa Dân.

Hơn hai mươi phút sau một người đàn ông trung niên rời khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, người này không quá cao thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác gọn gàng. Đặc biệt là cặp mắt càng làm cho người ta sinh ra cảm giác lóe lên ánh sáng lạnh.

Vương Tử Quân nhìn cặp mắt sắc bén của người đàn ông trung niên bên kia, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh. Phải biết rằng hắn là người có hai thế giới, hơn nữa những năm qua liên tục chìm nổi trong quan trường, đã tôi luyện tâm tính đến trạng thái cao vời. Lúc này cảm giác sợ hãi từ trong lòng làm cho hắn sinh ra cảm giác bất ngờ.

Người nọ nhanh chóng đi đến, nụ cười trên mặt Khuất Chấn Hưng nồng đậm thêm vài phần, hắn tiến lên nghênh đón:

- Chào cục trưởng Chân.

- Chủ nhiệm Khuất, ngài đã có một khoảng thời gian chưa triệu kiến thuộc hạ, khi nào thì anh em chúng ta mới có thể uống vài ly đây?

Người được xưng là cục trưởng Chân cùng bắt tay với Khuất Chấn Hưng, sau đó mỉm cười nói với Vương Tử Quân:

- Chào bí thư Vương, tôi là cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, sau này kính mong bí thư Vương phê bình nhiều hơn.

Trước khi Vương Tử Quân đến tỉnh Nam Giang thì đã được nghe qua danh tiếng của Chân Hồng Lỗi, lúc này thấy đối phương tuy không quá cao nhưng là một người đàn ông cực kỳ khí thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ nghe danh không bằng gặp mặt. Hắn vươn tay với Chân Hồng Lỗi, sau đó cười ha hả bắt tay đối phương:

- Tôi mới đến, còn căn bản chưa hiểu rõ tình huống, sau này mong cục trưởng Chân giúp đỡ nhiều hơn.

- Ha ha, bí thư Vương quá khách khí rồi, giúp đỡ công tác của ngài là chức trách của tôi. Có chuyện gì thì ngài cứ phân phó, chuyện lớn thì không dám nói, thế nhưng những chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể đảm bảo.

Chân Hồng Lỗi nói đến đây thì cười nói:

- Vốn muốn báo cáo công tác với bí thư Vương, thế nhưng bí thư Diệp bên kia đang chờ ngài, vậy nên tôi cũng không làm trì hoãn thời gian của ngài.

Vương Tử Quân nhìn Chân Hồng Lỗi bước đi mà trên miệng lộ ra nụ cười nhạt. Chân Hồng Lỗi kia nói rất hay thế nhưng cụ thể là như thế nào thì còn cần thời gian kiểm nghiệm.

Vương Tử Quân lại đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này bí thư Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện. Khi hắn đi vào cửa, bí thư cũng không ngẩng đầu lên, giống như nội dung văn kiện hấp dẫn tất cả ý nghĩ của lão. Vương Tử Quân căn bản không quá quan tâm đến chút thủ đoạn nhỏ của Diệp Thừa Dân, dù sao thì hắn cũng từng dùng qua.

Vương Tử Quân lẳng lặng đứng đối diện với Diệp Thừa Dân, hắn không nói lời nào chờ bí thư lên tiếng. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vì không ai lên tiếng nên bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ đè nén.

- Đồng chí Tử Quân, mời ngồi.

Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy lòng nhẫn nại của mình hao mòn gần hết, chợt nghe thấy Diệp Thừa Dân mở miệng nói.

Vương Tử Quân đơn giản nói lời cảm tạ rồi lẳng lặng ngồi xuống đối diện với Diệp Thừa Dân. Khi hắn nghĩ rằng Diệp Thừa Dân sẽ nói gì đó, lại không ngờ câu nói đầu tiên của đối phương làm cho hắn chấn động.

- Bí thư Tử Quân, đối với sự kiện cậu đến nhận chức bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, tôi nói thật với cậu, tôi căn bản là không tán thành.

Diệp Thừa Dân nói bằng giọng điệu căn bản là không chút sợ hãi, chỉ một câu nói rồi im miệng, lặng lẽ chờ phản ứng của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tuy cực kỳ khiếp sợ vì câu nói của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh lặng ngắt, chờ bí thư Diệp tiếp tục lên tiếng.

Diệp Thừa Dân căn bản cũng có chút bất ngờ với phản ứng của Vương Tử Quân, lão nghĩ rằng câu nói của mình là một gậy vào đầu đối phương, cho dù đối phương là một cán bộ trẻ tuổi có trấn định thế nào thì cũng sẽ cố gắng nói ra vài lời hạ quyết tâm. Không ngờ đối phương căn bản giống như không nghe thấy lời nói của mình, cứ lẳng lặng ngồi nhìn mình.



- Kinh tế phát triển thì cần một hoàn cảnh xã hội tốt đẹp, nhìn từ tổng thể thì hoàn cảnh của tỉnh Nam Giang căn bản luôn là tốt, thế nhưng vẫn có vài phương diện lưu lại tai họa ngầm. Khi chúng ta càng đẩy mạnh phát triển kinh tế thì ý thức về tính an toàn của nhân dân càng phải được tăng cường, yêu cầu đối với hoàn cảnh xã hội ngày càng cao. Vì vậy bản thân tôi hy vọng có một vị bí thư ủy ban tư pháp kinh nghiệm phong phú đến nắm đại cục trong khối tư pháp tỉnh Nam Giang.

Diệp Thừa Dân hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói.

- Tôi hiểu ý nghĩ của bí thư Diệp, kinh tế muốn phát triển thì điều quan trọng nhất chính là hoàn cảnh ổn định, khi tôi còn công tác ở tỉnh Sơn Nam đã từng cố gắng tạo ra một hoàn cảnh có lợi cho sự phát triển kinh tế địa phương. Nhưng tôi may mắn hơn so với ngài, tuyến trên đã cho tôi một vị đồng chí có kinh nghiệm công tác phong phú để hộ tống. Lần này tổ chức sở dĩ phái tôi xuống có thể là vì muốn tôi tiến thêm một bước học tập theo bí thư Diệp, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của tôi.

Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ có kỹ xảo, vừa khen ngợi Diệp Thừa Dân trong vô hình, vừa tỏ vẻ mình dù không nắm chắc công tác tư pháp, thế nhưng cũng có thể hoàn thành tốt công tác của mình.

Diệp Thừa Dân căn bản rất thỏa mãn với phản ứng của Vương Tử Quân, lão đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của đối phương, biết rõ vị này là người sáng tạo ra tốc độ phát triển lừng lẫy của thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam. Nếu như xuất phát từ góc độ của bản thân, Diệp Thừa Dân càng hy vọng Vương Tử Quân sẽ tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, không phải là bí thư ủy ban tư pháp.

Nhưng tuyến trên lại điều phối một chức vụ như vậy cho Vương Tử Quân, đây là có ý gì?

Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Diệp Thừa Dân nhìn lại gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong đầu có hơi ngưng tụ. Nhưng những gì đang diễn ra trong lòng lại được ép chặt, lão cũng không có quá nhiều kích động.

Đây rõ ràng là bồi dưỡng cán bộ cấp cao, cán bộ dự bị, Diệp Thừa Dân biết rõ điều này vì năm xưa cũng từng là một trong số đó. Tuyến trên căn bản rất nghiêm khắc với những cán bộ được liệt vào trong danh sách dự bị, phương pháp bồi dưỡng rất hà khắc, nếu kết thúc không thành, anh căn bản sẽ bị loại bỏ.

Lần này Vương Tử Quân xuống tỉnh Nam Giang đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, đây rõ ràng là một phương án bồi dưỡng cán bộ dự bị cấp cao. Diệp Thừa Dân nghĩ đến sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân, lão chợt ý thức được kinh nghiệm tham chính của vị bí thư trẻ tuổi này không hoàn toàn nằm ở khối tư pháp.

Xem ra tuyến trên thật sự có ý nghĩ để mình hộ giá hộ tống cho đối phương, Diệp Thừa Dân thầm cảm khái một câu, sau đó chợt cười nói:

- Đồng chí Tử Quân, tôi vừa rồi đã bàn bạc vài lời với cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi, sau này anh ấy sẽ cố gắng giúp đỡ công tác của cậu. Sau này cậu nên lớn gan công tác, có gì cần thì cứ báo cáo với tôi.

Diệp Thừa Dân là người có thời gian cấp bách, lão và Vương Tử Quân chỉ gặp mặt nhau hơn hai mươi phút. Khi đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Diệp, trong đầu Vương Tử Quân vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của đối phương:

- Tôi đã nói qua với đồng chí cục trưởng cục công an Chân Hồng Lỗi, anh ấy nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ công tác của cậu...

Những lời này của Diệp Thừa Dân tuy tràn đầy quan tâm, thế nhưng lại tỏ vẻ không tín nhiệm với năng lực khống chế đại cục của Vương Tử Quân. Cũng vì không có tín nhiệm với Vương Tử Quân thế cho nên Diệp Thừa Dân mới cho ra những sắp xếp kiểu như vậy.

Xem ra muốn đứng vững gót chân ở tỉnh Nam Giang cũng là sự kiện gánh nặng đường xa. Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, sau đó hắn cất bước rời khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.

Văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy cũng ở trong khu văn phòng tỉnh ủy, là một khu văn phòng năm tầng màu trắng tràn đầy nghiêm túc. Vương Tử Quân cùng phó bí thư Diêu Trung Tắc cùng nhau đi vào trong văn phòng ủy ban tư pháp.

Khối ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang có năm vị phó bí thư, một vị trí phó bí thư trong số đó là do cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi đảm nhiệm. Khi Vương Tử Quân đi vào trong khu văn phòng ủy ban tư pháp, có ba vị phó bí thư ủy ban tư pháp đang đứng chờ.

Vương Tử Quân đến lãnh địa của mình thì sinh ra cảm giác sao sáng quanh trăng. Sau khi mở một cuộc họp ngắn, chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp Vu Trường Long cùng Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc.

- Bí thư Vương, điều kiện có chút đơn sơ, kính mong anh tha thứ cho. Vì không biết ngài thích gì, thế cho nên tôi mới cho văn phòng chuẩn bị một chút, nếu như ngài có gì cần thì cứ nói với tôi.

Vu Trường Long cung kính đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khẽ mở miệng nói.

Phòng làm việc của Vương Tử Quân ở lầu ba của khu văn phòng ủy ban tư pháp, diện tích phòng chừng bảy tám chục mét vuông. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc rất lớn, một bộ ghế sa lông, nhìn qua có vẻ cực kỳ nghiêm túc và sạch sẽ. Bên cạnh cửa sổ còn có hai chậu hoa xanh tươi mơn mởn, làm cho phòng làm việc có thêm vài phần sức sống.

Vương Tử Quân căn bản rất hài lòng với bố trí mạnh mẽ trong phòng làm việc của mình, hắn ngồi xuống chiếc ghế lãnh đạo của mình rồi nói:

- Chủ nhiệm Vu, anh là người sắp xếp gian phòng này sao?

Vu Trường Long thấy nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là yên tâm hơn một chút. Hắn là một vị chủ nhiệm của lãnh đạo tiền nhiệm để lại, hắn căn bản luôn mong sao lấy được tín nhiệm của lãnh đạo mới nhận chức, vì thế mới có thể làm vững chắc vị trí của mình.

Dù trong văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy có đầy lời hoài nghi về việc một vị cán bộ trẻ tuổi đến nắm công tác tư pháp của tỉnh, thậm chí còn có truyền lưu những lời đồn đãi rằng lãnh đạo tỉnh ủy căn bản không hài lòng về bí thư Vương. Thế nhưng Vu Trường Long là chủ nhiệm văn phòng ủy ban tư pháp, hắn chỉ có thể cố gắng dựa vào bí thư Vương Tử Quân mà thôi.

Vu Trường Long cũng không phải thấy được Vương Tử Quân có tài cán đặc thù, hoặc là tiên đoán bí thư Vương sau này sẽ quyết đấu thắng Chân Hồng Lỗi, sẽ trở thành lãnh đạo đứng đầu ủy ban tư pháp danh chính ngôn thuận. Hắn sở dĩ dựa vào cũng là vì Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, chủ nhiệm văn phòng thường là tâm phúc của lãnh đạo, phải làm tốt công tác khuếch trương quyền lực, trợ giúp lãnh đạo khơi thông và làm tốt quan hệ với cấp dưới và đồng sự.

Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp, dù không khống chế được khối tư pháp thì vẫn là người có quyền quyết định vận mệnh của Vu Trường Long.

- Bí thư, tôi cũng chỉ là mò mẫm sắp xếp mà thôi, tiêu chuẩn có hơi thấp, kính mong ngài phê bình nhiều hơn.

Vu Trường Long càng dùng giọng chú ý nói.

Vương Tử Quân chỉ về chiếc ghế sa lông nói:

- Chủ nhiệm Vu, anh sắp xếp căn bản là không thấp, tôi thấy cách sắp xếp của anh còn có vài ý nghĩa phong thủy.

Kiếp trước Vương Tử Quân cũng có xem qua nhiều sách phong thủy, bây giờ tuy không còn nhớ quá rõ, thế nhưng vẫn có thể nhìn sơ lược vài thuật sắp xếp đơn giản.

Bình thường Vu Trường Long có thời gian rảnh rỗi thì bỏ thời gian nghiên cứu phong thủy, lúc bố trí phòng làm việc cho Vương Tử Quân thì không khỏi áp dụng chút tri thức gà mờ của mình. Chỉ là những sắp xếp của hắn tuy thiết thực nhưng không thể nói ra khỏi miệng, dù sao thì bây giờ người ta vẫn thích cái mới, nếu như lãnh đạo không thích, mình rõ ràng là vẽ rắn thêm chân, biến hay thành dở.

Lúc này thấy Vương Tử Quân không không ghét bỏ những thứ mình sắp xếp, hắn lập tức hào hứng:

- Bí thư Vương, tôi bố trí dựa theo ngũ hành sinh khắc, là quẻ hỏa, đây cũng là cầu chúc cho ngài phát triển bừng bừng như lửa ở tỉnh Nam Giang.

Vu Trường Long là người địa phương, tuy hắn dùng tiếng phổ thông nhưng lại là phổ thông bản địa Nam Giang. Lời nói của hắn vào lúc này làm cho một người sinh trưởng ở phương bắc như Vương Tử Quân có cảm giác ướt át.

Mười phút sau Vu Trường Long đã thả lỏng hơn một chút, sau khi Vương Tử Quân một điếu thuốc thơm, hắn khẽ nói:

- Bí thư Vương, có một việc cần xin chỉ thị của ngài, lúc này ủy ban tư pháp còn chưa xác định nhân tuyển cho vị trí thư ký, đây là tư liệu về những nhân tuyển thích hợp trong ủy ban tư pháp.

Vương Tử Quân nhìn thấy Vu Trường Long đưa đến vài chục tư liệu, hắn cũng không nhận lấy mà thuận miệng nói:

- Chủ nhiệm Vu, tôi vừa đến, chỉ gặp mặt các đồng chí một lần, cũng không biết ai ra ai. Anh là cán bộ lão thành, biết rõ ưu khuyết điểm của các đồng chí này, tôi tin tưởng anh sẽ chọn cho tôi được một nhân tuyển thư ký lý tưởng nhất.

Vương Tử Quân nói đến đây thì cũng ném cho Vu Trường Long một điếu thuốc, sau đó nói:

- Tôi tin tưởng anh sẽ khong làm tôi thất vọng.

Vu Trường Long chợt sững sờ, trống ngực đập nhanh hơn vài phần. Hắn không ngờ bí thư Vương lại ném chuyện quan trọng này cho mình. Hắn căn bản cũng có những tính toán nhỏ của mình ở phương diện chọn thư ký, chờ Vương Tử Quân trưng cầu ý kiến hoặc hỏi han thì sẽ ném ra vài thông tin quan trọng.

Vương Tử Quân thấy chủ động trao quyền cho cấp dưới chính là một loại nghệ thuật quản lý, thể hiện sự gan dạ sáng suốt, có thể tìm được tính tích cực và chân thành của cán bộ cấp dưới trong công tác của mình. Vì vậy hắn mới hoàn toàn giao nhiệm vụ này cho Vu Trường Long.

Phải nói quyết định như vậy đưa đến hiệu quả rất tốt, Vu Trường Long giật mình, hắn cảm thấy những tính toán nhỏ nhặt của mình căn bản khó thể nào được sử dụng. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà bí thư giao cho mình, nếu như làm không tốt, chỉ sợ không những liên quan đến phương diện thư ký có thể đến phục vụ lãnh đạo ngay hay không, hơn nữa vị trí chủ nhiệm văn phòng của mình căn bản sẽ mất đi sự tín nhiệm của bí thư Vương.


Vì chuyện nhỏ mà mất mưu lớn, đây là thứ mà Vu Trường Long căn bản không thể làm được.


Vương Tử Quân ngồi sau bàn làm việc và khẽ nở nụ cười, hắn cũng không mấy quan tâm đến chuyện thư ký của mình. Sở dĩ hắn làm như vậy thứ nhất là một phương án khảo nghiệm và lôi kéo Vu Trường Long, thứ hai cũng đang xác thực sự thật không biết gì nhiều về tình huống ở tỉnh Nam Giang. Nếu hắn xử lý sự việc như thằng mù cưỡi ngựa, căn bản không bằng ném quyền quyết định cho Vu Trường Long. Còn phương diện có thích hợp hay không, còn phải xem thư ký có chống lại khảo nghiệm của mình hay không.


Không hợp thì hoàn toàn có thể thay người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK