Sau hơn nửa năm tiếp xúc thì Vương Tử Quân cảm thấy Chử Vận Phong có chút cố chấp, cũng là người bao che khuyết điểm, thế nhưng cũng là một vị chủ tịch tỉnh hết lòng hết sức vì công tác. Lần này hắn vì đạt được mục đích của mình mà không thể không áp dụng một thủ đoạn nho nhỏ.
Nhưng Vương Tử Quân tuyệt đối không hối hận, hắn đã thấy rõ vấn đề của thành phố Lâm Hồ, hắn cần phải tiến lên xé toạc tấm màn che. Hắn tuyệt đối không thể không buông tha cho vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, dù sao thì vị trí này cũng có tác dụng quá lớn.
- Bí thư Tử Quân.
Hoắc Quang Lĩnh đi phía sau khẽ bắt chuyện với Vương Tử Quân.
Tuy chỉ là một lời nói thế nhưng Vương Tử Quân lại thấy được sự quan tâm của Hoắc Quang Lĩnh, hắn khẽ gật đầu cười cười nói:
- Không có chuyện gì.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng hiểu ý đi xuống lầu. Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương trầm mặt đi phía sau. Trước khi mở hội nghị thì hai người bọn họ cũng không quan tâm đến sự kiện điều phối cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, dù sao thì nó chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ, căn bản nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân thông qua hội nghị ở phòng làm việc bí thư tỉnh ủy để nắm quyền lực điều phối cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ, lại làm cho hai người Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương sinh ra cảm giác xấu. Đặc biệt là Lục Trạch Lương, hắn là cán bộ đi lên từ thành phố Lâm Hồ, lúc này càng cảm thấy như nghẹn họng.
- Bí thư Diêu, Vương Tử Quân này căn bàn là quá xảo quyệt.
Lục Trạch Lương nhìn đám người Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Diêu Trung Tắc nhìn thoáng qua Lục Trạch Lương, sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện này có lẽ làm cho chủ tịch Chử rất mất hứng.
Lục Trạch Lương tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Diêu Trung Tắc, hắn gật đầu nói:
- Bí thư Diêu, nếu không chúng ta đến phòng làm việc của chủ tịch một chuyến nhé?
Diêu Trung Tắc không nói gì, thế nhưng bước tiến của hắn cũng không phải đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, mà đi về phía phòng làm việc của mình. Hành vi này căn bản đã hiểu hiện rõ ràng thái độ của hắn là như thế nào.
Lục Trạch Lương thấy đề nghị của mình không nhận được lời đồng ý từ Diêu Trung Tắc, thế là có chút xấu hổ. Tuy hắn có địa vị thấp hơn Diêu Trung Tắc ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng thực tế thì hắn luôn đặt mình ngang hàng với bí thư Diêu.
Nhưng bây giờ hành vi của Diêu Trung Tắc căn bản không có sự tôn trọng xứng đáng dành cho Lục Trạch Lương. Trên quan trường dù là bất kỳ tình huống nào tranh cãi với nhau cũng là biểu hiện không trưởng thành chính trị, Lục Trạch Lương thầm suy nghĩ và nuốt cơn giận này xuống bụng, hắn đi theo vào trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, dù sao thì tình huống này hắn cũng cần phải nghe một chút ý kiến của bí thư Diêu.
Thư ký của Diêu Trung Tắc đi vào pha trà rồi rời khỏi phòng, lúc này Diêu Trung Tắc mới nói với Lục Trạch Lương:
- Trưởng phòng Lục, hội nghị lần này chúng ta đã bị người ta đùa bỡn rồi.
- Hừ, chỉ biết dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt, có thể làm được gì chứ?
Lục Trạch Lương tuy hiểu mình bị người ta đùa giỡn, thế nhưng nghĩ đến những lời phản bác của mình với ý kiến của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy cực kỳ căm hận, giống như những gì mình mở miệng phản đối càng là bàn đạp cho đối phương.
Diêu Trung Tắc cười cười, hắn tất nhiên hiểu cảm nhận của Lục Trạch Lương, vì hắn nào có không tức giận? Nhưng hắn dù có tức giận cũng chỉ có thể áp chế mà thôi, vì nhiều chuyện đã phát sinh căn bản khó thể nào sửa đổi được, chỉ có thể thuận theo thời thế để tối ưu hóa lợi ích của bản thân mà thôi.
- Bí thư Diêu, chẳng lẽ chúng ta thật sự để cho Vương Tử Quân tùy ý sắp xếp vị trí cục trưởng cục công an thành phố Lâm Hồ sao?
Lục Trạch Lương nhìn Diêu Trung Tắc uống nước rồi trầm giọng hỏi.
Diêu Trung Tắc cười cười nói:
- Chúng ta đã cho ra quyết định, còn làm được gì nữa đây? Để cho thành phố Lâm Hồ tự quyết định sao? Anh cảm thấy Thích Phúc Lai còn làm gì được nữa?
Thích Phúc Lai tất nhiên không thể làm gì được nữa, bây giờ đối phương cũng là bồ tát bùn qua sông, căn bản khó thể bảo toàn bản thân mình, cũng phải loay hoay vì xử phạt đảng của bản thân. Nói cho cùng thì bây giờ không giống như trước, ai cũng có phần lo thuộc về mình. Xem ra Lục Trạch Lương căn bản là quan tâm sinh loạn, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy?
- Nếu không thì bắt đầu từ Chân Hồng Lỗi, để cho cục trưởng cục công an tỉnh phái người xuống đảm nhiệm chức vụ?
Diêu Trung Tắc cũng không trả lời câu hỏi của Lục Trạch Lương, hắn uống một ngụm trà rồi đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ nói:
- Trưởng phòng Trạch Lương, anh nhìn cái cây kia xem, anh nói xem vị trí quan trọng nhất của nó là gì?
- Tất nhiên là thân cây.
Lục Trạch Lương nhìn ra cửa sổ rồi dùng giọng tùy ý nói.
- Đúng vậy, chính là thân cây, nhưng nếu không có cành lá, không có rễ, thì cũng không sống được bao lâu.
Diêu Trung Tắc thu hồi ánh mắt của mình rồi nói tiếp:
- Nếu như cắt đi cành lá và rễ cây, như vậy nó chỉ còn là một khúc gỗ không còn sức sống, cuối cùng sẽ là một thân cây mục, kết cục của nó là đổ sầm xuống đất.
Lục Trạch Lương là người thông minh, nếu như không quá quan tâm đến sự kiện của thành phố Lâm Hồ thì hắn căn bản không bao giờ mất đi tiêu chuẩn của mình. Sau khi nghe rõ lời nói của Diêu Trung Tắc, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Nửa phút sau hắn đứng lên khỏi ghế sa lông nói:
- Bí thư Diêu, tôi phải đi báo cáo công tác với chủ tịch Chử.
Sáng sớm thứ bảy, Vương Tử Quân mở mắt trên giường, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang nằm trong lòng mình như một con mèo nhỏ, trên mặt chợt lộ ra nụ cười. Mạc Tiểu Bắc tuy đã chuyển nghề nhưng vẫn còn đủ tác phong quân nhân, mỗi sáng sớm đều dậy sớm, dù là cuối tuần thì sáu giờ cũng đã thức dậy.
Vương Tử Quân căn bản không đồng ý với thói quen của vợ, mặc dù hắn cũng là một người thích ngủ dậy đúng giờ, thế nhưng cuối tuần hắn vẫn muốn được hưởng thụ đãi ngộ tự do, muốn ngủ đến lúc nào tỉnh thì thôi.
Sau nhiều lần nói mà không có kết quả, Vương Tử Quân cuối cùng cũng đúc kết ra một kinh nghiệm, đó chính là buổi tối hoạt động vài lần, Mạc Tiểu Bắc sẽ kiệt sức, tất nhiên sẽ ngủ rất say. Có câu nói thế này, thực tế mới là sự thật chính xác nhất, sau nhiều lần đúc kết kinh nghiệm thực tế, Vương Tử Quân xem như cho ra được chân lý sống của mình.
Vương Tử Quân khẽ dịch chuyển cánh tay của vợ khỏi người mình, hắn lặng lẽ thức dậy. Hắn mặc đồ ngủ rón rén đi đến phòng của Tiểu Bảo Nhi, lén đưa mắt nhìn vào.
Lúc này Tiểu Bảo Nhi giống như một con gấu con đang nằm ngủ say sưa trên giường, gương mặt mập mạp nhỏ nhắn làm cho hắn sinh ra cảm giác yêu thương vô hạn. Hắn thật sự muốn tiến lên hôn con một cái, thế nhưng không ngờ Tiểu Bảo Nhi lại cười khanh khách, điều này làm cho hắn hoảng sợ. Có lẽ tiểu tử kia đang mơ được ăn món ngon gì đó, thế cho nên nước miếng cũng chảy cả ra. Vương Tử Quân dùng ánh mắt yêu thương nhìn con trai, sau đó rón rén rời khỏi phòng.
Vương Tử Quân cũng không dám trêu chọc để con trai tỉnh giấc, thời gian kế tiếp chỉ có nửa giờ, hắn cần phải làm một người bảo mẫu thật tốt, để cho con mình ngủ thêm một lúc nữa.
Vương Tử Quân đi rửa mặt và tranh thủ thời gian nấu cơm sáng. Phương diện nấu nướng hắn cần phải cảm ơn kinh nghiệm kiếp trước của mình, tuy hắn không quá thích nấu cơm, thế nhưng những món đã từng làm kiếp trước cũng tạo điều kiện tiện lợi cho hắn vào lúc này.
Vương Tử Quân nhanh chóng làm xong một nồi cháo, một dĩa rau muối, vài quả trứng luộc, vài cái bánh bao nhỏ, xem như đã xong bữa sáng cho ngày hôm nay. Khi hắn làm tốt tất cả thì Mạc Tiểu Bắc cũng thức dậy, nàng đi rửa mặt đơn giản, sau đó nhanh chóng đánh thức Tiểu Bảo Nhi còn đang say sưa trong giấc mộng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt buồn ngủ của con trai, sau đó trách cứ Mạc Tiểu Bắc:
- Nó còn chưa ngủ đủ, em cũng không nên đánh thức nó dậy.
Mạc Tiểu Bắc cũng không nói gì, nàng cầm khăn lau mặt cho Tiểu Bảo Nhi. Vương Tử Quân xoa xoa tay bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn. Tiểu Bảo Nhi rõ ràng là không mấy mặn mà với bữa sáng hôm nay, tuy Mạc Tiểu Bắc chỉ đưa cho mó một cái bánh bao nhỏ, thế nhưng ăn một lúc lâu mà chưa xong một nửa.
- Ăn nhanh nhanh lên, sao cứ nhai mãi như vậy? Ăn uống không tốt thì làm gì cũng không tốt.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói.
Tiểu Bảo Nhi đang nhai nhồm nhoàm cũng phải nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ dùng cơm, nhưng vì ăn quá nhanh nên miệng căng phồng. Phương pháp ăn cơm như vậy rõ ràng là cấm kỵ của Mạc Tiểu Bắc, lúc này nó nhìn ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, thế là cuối cùng sinh ra cảm giác muốn khóc.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn mở miệng của Tiểu Bảo Nhi, hắn lên tiếng chặn lại:
- Tiểu Bảo Nhi cứ từ từ ăn cơm, chút nữa chúng ta ra ngoài chơi, trưa nay bố đãi một bữa cơm ngon.
- Ăn thịt...Kho nhé?
Tiểu Bảo Nhi trước kia được Vương Tử Quân đưa đi ăn món thịt kho, bây giờ còn căn bản chưa quên được hương vị.
- Tút tút tút.
Điện thoại đổ chuông, gương mặt Mạc Tiểu Bắc chợt có hơi lạnh. Với kinh nghiệm của nàng, chỉ cần là điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, tất nhiên sẽ có công tác cần làm, nhưng hôm nay là thời gian mà bí thư Vương đã đồng ý đưa con trai đi chơi.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua sau đó nói:
- Tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, tôi là Mạnh Chí Đạo, bây giờ ngài có ở nhà không? Tôi có vài việc cần báo cáo với ngài.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cung kính của Mạnh Chí Đạo.
Lúc này Mạnh Chí Đạo tuy vẫn là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng đã có quyết định điều động xuống làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, vài ngày nữa sẽ đi nhận chức. Bây giờ Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến muốn được báo cáo, Vương Tử Quân biết rõ đối phương đang nghĩ gì.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Chủ tịch Chí Đạo, chút nữa tôi phải đi ra ngoài. Thế này đi, trưa nay tôi sắp xếp một chỗ, hai gia đình chúng ta cùng nhau dùng cơm nhé?
Khi Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại thì cảm thấy có chút không yên, dù hắn có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân ở đơn vị, thế nhưng lãnh đạo thường phải biểu hiện vẻ bình dị gần gũi như vậy. Nhưng nếu anh cứ theo sát lãnh đạo ở khắp nơi, như vậy rõ ràng là không hiểu nặng nhẹ, không ra gì.
Nếu như trước kia Mạnh Chí Đạo là phó bí thư ủy ban tư pháp, hắn có thể dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn tất cả mọi sự việc. Thế nhưng sau khi làm chủ tịch thành phố Ô Phổ thì hắn căn bản khó giữ được bình tĩnh. Hắn đến thành phố Ô Phổ tiếp nhận công tác mới, không những có được sự giúp đỡ của cán bộ tuyến dưới, còn phải nhận được sự trợ giúp của lãnh đạo tỉnh ủy.
Mạnh Chí Đạo dù công tác lâu năm ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng căn bản không có giao tình gì với các vị lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy, đừng nói là hai vị lãnh đạo đứng đầu là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong. Nếu như không có được sự giúp đỡ của tuyến trên, hắn căn bản cực kỳ khó khăn khi triển khai mở rộng công tác của mình.
Mạnh Chí Đạo suy tư mãi, hắn cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là đẩy mạnh quan hệ với bí thư Vương. Dù sao thì vị trí của mình có được cũng là nhờ vào bí thư Vương, trong mắt đa số mọi người thì mình là người của bí thư Vương.
Trước khi hắn gọi điện thoại thì thật sự có chút không yên, hắn rất sợ bí thư Vương không nể mặt mình. Lại không ngờ lúc này được bí thư Vương mời cơm, hơn nữa còn là hai nhà cùng tham gia.
Có thể cùng ăn cơm gia đình thì rõ ràng là quan hệ không bình thường, Mạnh Chí Đạo nghĩ đến điều này mà không khỏi cảm thấy kích động.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, sau đó hắn ôm lấy Tiểu Bảo Nhi đã ăn no rồi nói:
- Tiểu Bảo Nhi, hôm nay con muốn đi đâu chơi? Trưa nay bố mời con bữa cơm ngon.
- À, con muốn đi đến công viên thiếu nhi.
Tiểu Bảo Nhi đã hiểu thế nào là đi chơi, thế nên nó không khách khí nói ra ý nghĩ của mình.
Một nhà dùng cơm sáng xong, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc leo lên chiếc xe Nissan Bluebird vừa mới mua. Phương diện xe cộ thì Vương Tử Quân đã từng nói với Mạc Tiểu Bắc, nói là với thu nhập của hai vợ chồng, chạy xe tốt cũng được. Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại mua một chiếc bình thường, căn bản là không có gì khác biệt.
Vương Tử Quân căn bản cực kỳ cảm kích vì sự giúp đỡ của vợ, hắn ở cùng nàng nhiều năm, biết rõ xe là một trong những sở thích ít ỏi của Mạc Tiểu Bắc. Nhưng vì cố kỵ ảnh hưởng đến mình, nàng đã hy sinh một sở thích như vậy.
Công viên thiếu nhi vào thứ bảy căn bản là đông như kiến, khắp nơi vang lên tiếng cười, Vương Tử Quân đi đến khu vui chơi dành cho thiếu nhi mà cảm thấy rất thả lỏng. Hắn ăn mặc đơn giản cộng với gương mặt trẻ tuổi làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy đó là một thành viên trong số các phụ huynh đưa con em đi chơi ở đây, ai cũng không ngờ hắn là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy.
Đến trưa thì Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến, yêu cầu đến đón Vương Tử Quân. Vương Tử Quân cũng không để cho đối phương đến đón, hắn yêu cầu Mạnh Chí Đạo nói địa điểm dùng cơm, sau đó chạy xe đến.
Hai mươi phút sau Vương Tử Quân chạy xe đến một quán ăn tên là Hương Mãn Lâu. Quán ăn này cấp bậc không thấp, khi xe của Vương Tử Quân chạy đến, bên ngoài đã có không ít xe.
Khi cả nhà Vương Tử Quân đi vào, Mạnh Chí Đạo mặc tây trang đang đứng ở cổng. Khi thấy cả nhà ba người Vương Tử Quân đi đến, hắn nhanh chóng tiến lên đón chào. Nói thật khi thấy Vương Tử Quân ăn mặc bình thường đi đến, Mạnh Chí Đạo thật sự cảm thấy có chút lắp bắp kinh hãi.