Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân nhìn đám người túm tụm về phía mình, đại đa số đều là người quen, thế là không khỏi cảm khái một tiếng, thế nhưng vẫn bước chậm vào trong khách sạn.

Tuy khách sạn này không quá khí phái thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại đặc biệt chuẩn bị một phòng nghỉ cho Vương Tử Quân. Sau khi đưa Vương Tử Quân vào trong phòng nghỉ, Kim Chính Thiện nhanh chóng đi đến, ở bên cạnh Kim Chính Thiện còn có một cặp nam nữ hơn năm mươi tuổi.

- Chủ tịch Vương, tôi định đi đón ngài, thế nhưng không ngờ ngài lại đến quá sớm. Sau khi đi vào trong phòng thì Kim Chính Thiện nở nụ cười vui vẻ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay với Kim Chính Thiện rồi cười nói: - Tôi cũng không dám làm phiền bí thư Kim đi nghênh đón.

Hai người nói với nhau vài câu, sau đó Kim Chính Thiện giới thiệu cặp nam nữ trung niên ở bên cạnh mình. Thì ra đây là bố mẹ của Triệu Hiểu Bạch. Vương Tử Quân nhìn cách ăn mặc của hai người, rõ ràng là những người có học thức, nhưng hai người này nhìn thấy hắn thì lại có chút gò bó.

Bố mẹ của Triệu Hiểu Bạch không phải là người trong quan trường, thế nên trước khi đến gặp Vương Tử Quân thì không khẩn trương, nhưng bây giờ khi bọn họ thấy vị lãnh đạo thường xuất hiện trên tivi đứng trước mặt mình, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ căng thẳng không hiểu nguyên nhân.

Sau khi Kim Chính Thiện giới thiệu thì bố của Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hai bàn tay không biết có nên vươn ra hay không.

- Chào anh Triệu, ngài đã bồi dưỡng được một người con trai rất tốt, bây giờ gia đình có chuyện vui, tôi đến chúc mừng anh chị. Vương Tử Quân nhìn bố của Triệu Hiểu Bạch, hắn chủ động vươn tay ra cười ha hả chúc mừng.

- Chủ tịch Vương, hôm nay ngài có thể đến tham gia lễ cưới của Triệu Hiểu Bạch, cả nhà chúng tôi cực kỳ cảm kích. Bố của Triệu Hiểu Bạch vốn đã ổn định lại tinh thần của mình, hắn dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười nói: - Mỗi ngày Hiểu Bạch đi theo tôi căn bản là không ngại cực khổ, cậu ấy kết hôn sao tôi lại không đến cho được? Hơn nữa tôi cũng phải cảm tạ ngài, nếu không vì ngài bồi dưỡng được một Hiểu Bạch tốt như vậy, công tác của tôi cũng lộn xộn hẳn lên.

Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh mà gương mặt đỏ ửng. Chính hắn biết rõ chính mình không có trợ giúp gì quá lớn với chủ tịch Vương, thế nhưng chủ tịch Vương nói như vậy làm cho mình rất có thể diện.

Sau khi nói vài câu khách khí, bố mẹ Triệu Hiểu Bạch đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Kim Chính Thiện và Vương Tử Quân. Hai người uống vài ngụm trà, Kim Chính Thiện khẽ nói: - Chủ tịch Vương, đời người đúng là quá nhanh, lại thay đổi khôn lường, mới đó mà Hiểu Bạch đã kết hôn, trước kia khi tôi vừa mới thấy nó, khi đó nó còn đang ở trong tã lót.

- Ha ha ha, xem ra bí thư Kim hôm nay rất cảm khái. Các vị lãnh đạo năm xưa có nói, thế giới này luôn là của thanh niên, dù thế nào thì chúng ta cũng từng trải qua một thời thanh niên như vậy. Vương Tử Quân khoát tay áo với Kim Chính Thiện rồi vừa cười vừa nói.

Khóe miệng Kim Chính Thiện có hơi vểnh lên, thế nhưng sau đó lại khẽ cười. Thầm nghĩ anh có thể mở miệng cảm khái như vậy, thế nhưng trong mắt người khác thì anh căn bản cũng không phải quá già lão, thực tế nhìn qua còn trẻ hơn cả Hiểu Bạch.

Nhưng Vương Tử Quân nói như vậy thì Kim Chính Thiện cũng không nói gì hơn. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là thượng cấp của hắn, nói gì cũng phải chú ý xem có đúng mực hay không.

Sau khi nói vài câu liên quan đến hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch, Kim Chính Thiện chợt khẽ nói: - Chủ tịch Tử Quân, lần này thúc đẩy thanh tra những người ngồi không ăn lương, ngài làm như vậy có chút lỗ mãng.

Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn chỉ chờ Kim Chính Thiện nói tiếp. Lúc này Kim Chính Thiện nhấp một ngụm trà rồi khẽ nói: - Những người có thể lấy lương của đơn vị mà không đi làm đều có bản lĩnh, ngài bây giờ thanh tra tệ đoan này, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?

- Tuy người chịu trách nhiệm chủ yếu là lãnh đạo tổ thanh tra, thế nhưng bây giờ hầu như người nào cũng biết rõ ngài là người thúc đẩy chuyện này. Kim Chính Thiện dù không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng, đó là rất nhiều người ghi mối hận này với Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Kim Chính Thiện, hắn khẽ cười nói: - Ghi hận tôi thì thế nào? Một việc gì đó luôn có người đến làm.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân thì Kim Chính Thiện căn bản cảm thấy mình có hơi đỏ mặt, hắn biết rõ những lời này của Vương Tử Quân không phải là chĩa về mình, thế nhưng biểu hiện của mình ở phương diện này cũng không quá tốt.

Trong đầu Kim Chính Thiện lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chủ tịch Vương, bây giờ có rất nhiều công việc căn bản là tiến hành không phải quá thuận lợi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn Kim Chính Thiện, cũng không nói gì thêm. Kim Chính Thiện đối mặt với một công tác gì đó cũng phải có băn khoăn của mình, Vương Tử Quân không thể nào ép cho Kim Chính Thiện cứ mãi xông về phía trước theo đúng phương lược chính trị của mình được.

Kim Chính Thiện sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân? Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói; - Tôi và chủ tịch Hải Bác sẽ giúp đỡ mạnh mẽ nhất với công tác của ngài trong thành phố Rừng Mật.



Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi biết rồi.

Hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch được cử hành vào lúc mười hai giờ, tuy Vương Tử Quân được mời đến vị trí tôn quý nhất thế nhưng cũng không phải là người chứng hôn, vị trí này được giao cho Trương Tề Bảo. Vì Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Triệu Hiểu Bạch dù sao cũng là cấp dưới của hắn.

Vợ của Triệu Hiểu Bạch không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng lại rất dịu dàng nữ tính, nàng như một con chim nhỏ đứng ép vào người Triệu Hiểu Bạch, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nếu như là hôn lễ của một người bình thường thì Vương Tử Quân căn bản chỉ ngồi một chút mà không dùng cơm, thế nhưng là của Triệu Hiểu Bạch thì lại khác. Vì vậy hắn ngồi xuống bàn tiệc với Kim Chính Thiện, tất nhiên Trương Tề Bảo là thư ký trưởng cũng phải ngồi bên người Vương Tử Quân.

- Chủ tịch, Hiểu Bạch đã cho ra yêu cầu với tôi, đó là ngày mốt sẽ đi làm, nhưng tôi nói cậu ấy nên đến tìm ngài mà xin chỉ thị. Trương Tề Bảo uống một ngụm nước trà rồi cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi nhớ là cậu ấy chuẩn bị cho tuần trăng mật của mình, sao bây giờ lại gấp gáp đi làm như vậy? Nếu như không có việc gì khẩn cấp, không nên phê chuẩn lời thỉnh cầu này của cậu ấy, để cho cậu ấy thành thật ở nhà làm một chú rể tốt là được.

- Vâng, cũng nên phấn đấu vì tương lai mai sau của đất nước. Chủ tịch Hải Bác đến muộn hơn Vương Tử Quân, vì vậy sau khi nghe giọng nói che chở của Vương Tử Quân với Triệu Hiểu Bạch, hắn không khỏi nói một câu.

Lời nói ẩn giấu khôi hài của Hải Bác làm cho gian phòng đầy tiếng cười.

- Chủ tịch Hải cứ nên phát huy trình độ của mình. Chủ tịch, tôi đề nghị nâng ly vì những lời nói rất hay của chủ tịch Hải Bác. Kim Chính Thiện nói rồi nâng ly trà lên mời Vương Tử Quân.

Vì buổi chiều còn phải đi làm thế nên nhóm người Vương Tử Quân cũng chỉ uống trà mà thôi, bây giờ Kim Chính Thiện cho ra đề nghị như vậy, tất nhiên mọi người đều nâng ly lên. Hải Bác nhìn mọi người nâng ly trà lên thì cười ha hả nói: - Chủ tịch, tôi nói như vậy căn bản là không sai, cũng chỉ là bọn họ nghĩ sai mà thôi.

Vương Tử Quân cười nói: - Chúng tôi đều không nghĩ sai, chỉ là anh nói sai, thế nên anh phải tự phạt mình một ly.

Khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Hiểu Bạch mang theo nụ cười đến mời rượu. Trong nhóm người ngồi đây thì Vương Tử Quân là người trẻ tuổi nhất, thế nhưng lại có vị trí cao nhất, vì vậy là đối tượng được mời rượu đầu tiên.

Vương Tử Quân nhìn cô dâu dùng hai tay đưa ly rượu đến cho mình, hắn không khỏi mỉm cười tiếp nhận rồi nói: - Chúc mừng, chúc hai cô cậu trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.

Vương Tử Quân nói rồi uống cạn ly rượu.

Vợ của Triệu Hiểu Bạch dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn Vương Tử Quân, nàng không phải là hạng phụ nữ tám mặt lung linh, thế nên cũng không nói chuyện được thoải mái. Bây giờ nàng đối mặt với một đại nhân vật như Vương Tử Quân, căn bản không biết nói sao cho phải.

Triệu Hiểu Bạch sau khi kính rượu Vương Tử Quân thì định cho người khác tiếp tục, thế nhưng Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu có quá nhiều thân thích, cũng không nên cho mời bọn họ, chúng ta cùng nâng ly một lần là được.

Vương Tử Quân nói xong thì đám người Trương Tề Bảo đứng lên: - Hiểu Bạch, chúc cậu trăm năm hạnh phúc.

Thế là bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.

Cô dâu nhìn thấy mọi người đứng lên thì càng cảm nhận được uy thế của Vương Tử Quân. Tuy nàng không công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng cũng hiểu những người ngồi đây có vị trí thế nào. Ví dụ như giám đốc Trần ở phía bên kia, khi giám đốc của mình thấy người ta thì còn phải nhanh chóng tiến lên đón chào, mà người ta cũng không thèm quan tâm.

Thế nhưng bây giờ chủ tịch Vương nói một câu thì không khỏi muốn biểu hiện tất cả sự nhiệt tình của mình ra ngoài.

Triệu Hiểu Bạch dù rất muốn cùng trò chuyện thêm một lát với Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng còn có quá nhiều người thân và bạn bè đang chờ, thế nên hắn nói vài câu rồi rời đi.

Uống trà không phải uống rượu nhưng lại làm cho người ta nhanh no, Vương Tử Quân cảm thấy mình uống hơi nhiều, hắn đứng lên đi về phía phòng vệ sinh. Khi đi trên hành lang thì hắn nghe được những tiếng cười lớn vang lên khắp bốn phía, hắn nhìn hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch, không khỏi nghĩ đến hôn lễ của mình năm xưa.



Khi đó hôn lễ của mình căn bản là náo nhiệt hơn, thế nhưng hơn mười năm mưa gió đã làm cho tất cả trở thành kỷ niệm.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn định đi rửa tay, đúng lúc có người đi vào. Nếu như không phải Vương Tử Quân tránh kịp, chỉ sợ người kia sẽ đụng vào người hắn.

Người phụ nữ này mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn qua rất quyến rũ thế nhưng trên người có nhiều mùi rượu, điều này làm cho Vương Tử Quân đánh giá thấp cô nàng đi vài phần. Khi nhìn thấy cô gái này thì Vương Tử Quân có chút sững sốt, hình như hắn đã gặp qua người ta ở đâu đó.

- Thật xin lỗi, tôi đi hơi vội, không nhìn đường. Người phụ nữ kia dùng giọng quẫn bách nói lời xin lỗi với Vương Tử Quân, nhưng khi nàng nhìn thấy rõ người đối diện, nàng chợt nói: - Anh...Anh là chủ tịch huyện...Chủ tịch Vương!

Trong Mật Đông có nhiều người gọi Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, thế nhưng ít người gọi hắn là chủ tịch huyện. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc của người phụ nữ đối diện, thế là nghĩ ra điều gì đó.

Khi Vương Tử Quân cố gắng tìm kiếm cái tên của người phụ nữ này, chợt nghe có người nói: - Tiểu Trình, bên kia vẫn đang chờ cô, cô không sao đấy chứ?

Hai chữ Tiểu Trình làm xúc động ký ức chôn vùi trong lòng vương tử quân, hắn chợt nghĩ đến thời điểm năm xưa mình công tác ở huyện Lô Bắc, chợt nghĩ đến cô con gái nghịch ngợm cửa Đỗ Tự Cường.

Sau khi rời khỏi Nam Giang thì Vương Tử Quân rất ít khi có được tin tức của cô gái này, không ngờ hắn lại gặp nàng ở Mật Đông. Hắn nhìn bộ dạng của Tiểu Trình rồi cười nói: - Cô là Đỗ Tiểu Trình có phải không? Mới đó đã lớn như vậy rồi.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến, khi thấy Đỗ Tiểu Trình đang trò chuyện với Vương Tử Quân, hắn không khỏi tỏ ra không vui nói: - Tiểu Trình, cục trưởng Trình chỉ kính nửa ly mà cô đã bỏ chạy, cô có biết điều này làm cho bố rất mất hứng không?

- Đi ra thôi, nếu không thì cục trưởng Trình sẽ rất mất hứng. Người đàn ông nói rồi chuẩn bị tiến lên dìu Tiểu Trình đi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đỗ Tiểu Trình, hắn biết rõ nàng không thể tiếp tục uống, thế là không khỏi khuyên can người đàn ông kia: - Đừng để cho Tiểu Trình uống nữa, tôi cảm thấy cô ấy không uống được nữa rồi.

Người đàn ông kia vốn có tâm tình không tốt, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng chen ngang thì nổi trận lôi đình: - Tôi nói chuyện với vợ mình, không mượn anh xen vào, không cần anh ở đây khoa tay múa chân.

- Tịnh An, anh làm sao lại nói như vậy, đây là... Đỗ Tiểu Trình nhìn thấy chồng mắng Vương Tử Quân, thế là nàng tranh thủ thời gian ngăn cản.

- Thế nào, gặp người tình cũ sao? Tôi nói cho cô biết nhé Tiểu Trình, cô bây giờ là người đã có chồng, là con dâu của Mễ gia, điều đầu tiên cô cần học chính là tuân thủ quy chuẩn của một người phụ nữ. Mễ Tịnh An nói rồi chỉ vào Vương Tử Quân: - Tôi mặc kệ trước kia anh như thế nào, bây giờ anh cách xa vợ tôi ra một chút.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kích động của Mễ Tịnh An, hắn không khỏi cười cười nói: - Anh bạn, anh còn chưa biết rõ chân tướng, sao có thể nói lung tung?

- Chủ tịch Vương, Tịnh An ăn nói rất kém, lại uống chút rượu, ngài cũng đừng nên chấp nhất. Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là chuyện nhỏ, bố của cô gần đây thế nào, đã lâu rồi tôi không nghe qua tin tức về anh ấy.

- Bố của tôi hai năm qua đã đến công tác ở mặt trận tổ quốc, mỗi ngày chủ yếu là trồng hoa nuôi cỏ, cuộc sống nhàn nhã. Đỗ Tiểu Trình nghe thấy Vương Tử Quân chuyển chủ đề thì không khỏi có vài phần cảm kích.

- À, Tự Cường cũng nên nghỉ ngơi được rồi. Vương Tử Quân nghĩ đến Đỗ Tiểu Trình thì khẽ nói.


Đỗ Tiểu Trình vừa chuẩn bị lên tiếng thì Mễ Tịnh An đã trầm giọng nói: - Đi thôi, có chuyện gì thì nói sau, cục trưởng Trình bên kia còn đang chờ, bây giờ là thời điểm mấu chốt.


Đỗ Tiểu Trình có chút do dự, nàng chuẩn bị đi thêo Mễ Tịnh An, thế nhưng Vương Tử Quân lại cười nói: - Hai người cứ bận rộn, nếu có thời gian thì chúng ta trò chuyện sau.


Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài, Đỗ Tiểu Trình nhìn dáng người cao ngất của Vương Tử Quân, không biết vì sao lại cảm thấy đau xót. Tuy bây giờ hai bên đứng khá gần nhau, thế nhưng nàng lại sinh ra cảm giác như cách xa ngàn dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK