Đoạn Văn Đống càng nắm chắc thì Vương Tử Quân càng có chút tâm hoảng ý loạn, dù sao nếu kết cục chuyện này xem như đã định, sự việc sẽ càng thêm phức tạp. Nhổ một cây củ cải sẽ dính theo bùn đất, xưa nay người ta thường nói như vậy, sau lưng người này còn có nhiều người khác hay không? Có phải còn liên quan đến người đứng sau lưng người này nữa không?
Trong đầu nhanh chóng lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Mặc kệ chuyện này có liên quan đến những ai, hắn vẫn phải đi về phía trước, vẫn phải làm cho xong.
Vương Tử Quân cắn răng nghĩ đến những yêu cầu của Đoạn Văn Đống trước khi đi, tuy yêu cầu này được Đoạn Văn Đống nói rất uyển chuyển, thế nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được tâm tình bức thiết của người này.
Nếu có sự giúp đỡ của địa phương thì tất cả công tác sẽ dễ làm hơn nhiều, Vương Tử Quân hiểu rõ yêu cầu được địa phương giúp đỡ của Đoạn Văn Đống, nhưng nếu muốn thành phố Lâm Hồ giúp đỡ Đoạn Văn Đống, điều này căn bản là không dễ dàng.
Đây chính là cướp thức ăn trong miệng hổ, vị trí kia cũng không phải chỉ đơn giản là liên quan đến một con hổ mà thôi.
Hai ngày hôm nay Nam Giang có thời tiết rất tốt, sáng sớm Vương Tử Quân đi đến vừa ngồi xuống ghế trong phòng thì Du Giang Vĩ cầm theo một ít báo chí và thư tín đi đến.
Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, mỗi ngày đều nhận được không ít thư tín, hơn nữa trong số đó có không ít đơn thư tố cáo. Nếu như Vương Tử Quân mỗi ngày đều đọc qua đơn thư tố cáo, chỉ sợ sẽ mất hơn nửa ngày.
Vì vậy trước khi được đưa đến tay Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ cũng có một công tác là đọc đơn thư thay cho lãnh đạo. Nếu là những thư tín cần Vương Tử Quân xử lý, hắn sẽ cẩn thận dán lên một tấm nhãn, đơn giản nói rõ nội dung vụ việc, sau đó viết lên vài câu tham khảo ý kiến, sau đó mới đặt lên bàn công tác của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng, ngài nên xem qua bức thư này. Du Giang Vĩ đặt một phong thư dày lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cầm lấy bức thư, hắn thấy bên trên đề người gửi chính là đại học Chiết Giang. Hắn từng học ở trường đại học này, hơn nữa sau khi tốt nghiệp còn ở lại làm bí thư đoàn trường.
Cũng vì nơi này mà Vương Tử Quân có được những tích lũy ban đầu của mình. Nếu như không có những kinh nghiệm công tác trên vị trí bí thư đoàn trường đại học Chiết Giang, hắn không có khả năng vừa xuống xã Tây Hà Tử thì đã là bí thư đảng ủy.
Nhưng khi Vương Quang Vinh đi theo con đường làm quan, cả nhà Vương Tử Quân căn bản cắt đứt liên lạc với trường đại học Chiết Giang. Những năm qua Vương Tử Quân trên cơ bản không về lại căn nhà của mình trong trường đại học Chiết Giang.
Vương Tử Quân mở thư ra xem xét, hắn mới hiểu lần này trường đại học Chiết Giang gửi thư cho mình là vì nguyên nhân gì. Nửa tháng sau chính là thời điểm trường đại học Chiết Giang tổ chức năm mươi năm ngày thành lập trường, vì làm tốt công tác kỷ niệm mà nhà trường đặc biệt mời Vương Tử Quân đến tham gia.
Kiếp trước Vương Tử Quân giống như có nghe nói về ngày kỷ niệm thành lập trường đại học Chiết Giang, nhưng đó là chỉ được xem qua báo chí. Khi đó Vương Tử Quân tuy cũng là cựu sinh viên của trường đại học Chiết Giang, thế nhưng hắn chỉ là một giáo viên bình thường, tất nhiên không có vinh hạnh đặc biệt như lúc này, nhận được thư mời đặc biệt của nhà trường.
Nhưng khi đó Vương Tử Quân nhìn thấy thông tin kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường thì trong lòng có chút kích động, dù sao đó cũng là trường cũ của mình. Bây giờ tâm tình của hắn và kiếp trước đã khác biệt khá nhiều, căn bản có chút phai nhạt so với cảm giác kích động xưa kia.
Kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Cũng chính là muốn thông qua thủ đoạn chúc mừng này để tuyên dương lịch sử lâu đời của nhà trường ra bên ngoài. Tất nhiên phát thư mời những cựu sinh viên có sự nghiệp đến tham gia lễ kỷ niệm cũng là một phương thức quảng cáo nhanh chóng và hiệu quả nhất.
Nhưng Vương Tử Quân quá bận rộn, hắn không muốn đi qua. Những ngày này hắn căn bản có rất nhiều việc cần phải làm, hắn chỉ sợ không đủ tinh lực để xử lý mà thôi.
- Giang Vĩ, cậu ghi nhớ một chút, đợi đến ngày kỷ niệm thành lập trường, cậu giúp tôi gửi một phong thư và gọi điện chúc mừng, nói tôi công tác rất bận rộn, căn bản không đi được.
Khi Du Giang Vĩ đọc thư thì nghĩ rằng Vương Tử Quân nhất định sẽ đi, dù sao năm xưa bá vương cũng từng có thời điểm mặc áo nâu đi chân đất, bây giờ trưởng phòng Vương còn trẻ, cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, đã đạt đến chức vị mà không biết có bao nhiêu người nằm mơ cũng không thấy được.
Với vị trí hiện tại của trưởng phòng Vương mà quay về trường cũ thì căn bản sẽ là tiền hô hậu ủng, huy động nhân lực lớn. Khi đó các vị bạn học cũ năm xưa sẽ càng là những ánh sao sáng vây chung quanh ánh trăng rực rỡ là trưởng phòng Vương.
Sau khi nghe chỉ thị của Vương Tử Quân thì Du Giang Vĩ thầm phê bình chính mình. Hắn cảm thấy ánh mắt nhìn thế cục của mình quá nhỏ, lại cầm những chuyện nhỏ nhặt này đề làm phiền trưởng phòng Vương.
Trưởng phòng Vương sao lại là loại người làm những chuyện nhỏ nhặt như vậy được?
Du Giang Vĩ đồng ý một tiếng, sau đó hắn bắt đầu cân nhắc xem nên thay trưởng phòng Vương viết thư chúc mừng như thế nào. Hắn trước nay đã viết rất nhiều bức thư, thế nhưng chưa từng viết thư chúc mừng lễ kỷ niệm thành lập trường bao giờ.
Tuy lời chúc mừng là không thể thiếu, thế nhưng nó lại đại biểu cho thể diện của trưởng phòng Vương. Du Giang Vĩ thầm nghĩ, mình sao lại có thể dùng những lời chúc mừng rạng rỡ thông thường? Như vậy sao có thể biểu hiện trình độ của trưởng phòng Vương?
Du Giang Vĩ mất hai ngày suy tư mới làm tốt công tác viết thư chúc mừng, khi hắn chuẩn bị đưa thư sang cho trưởng phòng Vương xem xét, chợt có người gõ cửa phòng.
Có hai người đi đến, người đi đầu hơn sáu mươi tuổi có mái tóc hoa râm, đi sau là một người đàn ông trung niên với nụ cười vui vẻ trên môi.
Khi liên tục xâm nhập vào công tác của một thư ký thì Du Giang Vĩ chủ yếu đặt tinh lực ở trên phương diện quan sát người đối diện. Hai người kia nhìn qua không giống người thường, đặc biệt là ông lão kia, tuy mái tóc hoa râm nhưng lại mang theo tư thái của một người đầy bụng kinh thư, dù đi đến trước mặt mình cũng không có chút luống cuống.
Người đàn ông trung niên đi theo phía sau lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khéo đưa đẩy, nhìn bộ dạng giống như một người đang công tác trong thể chế. Thế nhưng Du Giang Vĩ căn bản không có ấn tượng gì với hai người này.
Hai người này là ai? Khi Du Giang Vĩ đang buồn bực thì người đàn ông trung niên kia đã đi đến trước bàn làm việc rồi khẽ hỏi: - Xin hỏi ngài có phải là trưởng ban Du không?
Du Giang Vĩ tất nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy người ta được, hắn vội vàng đứng lên nói: - Tôi là Du Giang Vĩ, xin hỏi hai vị tìm ai?
Người đàn ông trung niên kia khẽ cười, sau đó lấy từ trong cặp ra một bức thư, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Khổng Thiết Tu, là phó khoa tổng hợp hành chính của đại học Chiết Giang, đây là thư giới thiệu của chúng tôi.
Người đàn ông trung niên nói rồi chỉ vào ông lão mái tóc hoa râm đi phía sau: - Vị này là giáo sư Quách, là thầy của trưởng phòng Vương năm xưa.
Du Giang Vĩ biết rõ chuyện đại học Chiết Giang phát thiếp mời cho Vương Tử Quân, tuy biết rõ trưởng phòng Vương không có hứng thú với lễ kỷ niệm lần này, thế nhưng hắn cũng không dám đắc tội với người đi đến đây. Dù sao thì người kia cũng đến từ trường cũ của trưởng phòng Vương, hơn nữa giáo sư Quách kia còn là thầy của trưởng phòng Vương.
Du Giang Vĩ vừa châm trà cho hai người vừa khẽ nói: - Giáo sư Quách, trưởng khoa Khổng, trưởng phòng Vương bây giờ đang trò chuyện với người trong phòng, lát nữa hai bên trò chuyện xong tôi sẽ đi vào báo cáo ngay.
Giáo sư Quách cũng không tỏ thái độ gì với Du Giang Vĩ, bộ dạng rất nhàn nhạt, thế nhưng Khổng Thiết Tu lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Trưởng phòng Vương là người cả ngày bận rộn, chúng tôi chờ một chút là được.
Du Giang Vĩ thấy vị trưởng khoa Khổng này căn bản rất biết cách nói chuyện, lại có vẻ chờ đợi, thế là hiểu mục đích của bọn họ đến đây để làm gì.
Khổng Thiết Tu cũng không che giấu mục đích của mình, Du Giang Vĩ hỏi thế nào thì hắn trả lời như vậy. Hai phút sau Du Giang Vĩ biết hai người này vượt ngàn dặm xa xôi đến Nam Giang là vì cái gì.
hai người này đến chủ yếu là muốn mời Vương Tử Quân tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Du Giang Vĩ nhìn giáo sư Quách từng là thầy của trưởng phòng Vương, hắn sinh ra cảm giác xem như mình đã viết thư chúc mừng không công rồi.
Cảm giác của Du Giang Vĩ cũng không có chút sai lầm, khi hắn đưa thông tin giáo sư Quách và trưởng khoa Khổng đến tìm vào báo cáo với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế. Vương Tử Quân không có ấn tượng quá sâu với Khổng Thiết Tu, thế nhưng lại có trí nhớ khắc sâu với giáo sư Quách.
Giáo sư Quách không những là thầy của Vương Tử Quân, phương diện nhân phẩm cực kỳ đáng khen. Kiếp trước con trai của Vương Tử Quân gặp chút phiền toái khi học tập trong trường, hắn đã mời giáo sư Quách hỗ trợ giải quyết.
Khi đó Vương Tử Quân căn bản không như bây giờ, khi đó hắn chỉ là một giáo viên nhỏ ở thôn Yên Chi Nam, thật sự không có mấy người ở Chiết Giang biết hắn là ai. Giáo sư Quách không coi hắn là người ngoài, hơn nữa còn viết ra một bộ tranh thư pháp khuyến khích hắn công tác, vì vậy mà Vương Tử Quân cực kỳ cảm kích thầy cũ của mình.
- Giáo sư Quách, ôi, ngài đến cũng không gọi điện thoại, để em ra đón tiếp thầy. Vương Tử Quân đi vài bước đến bên cạnh giáo sư Quách, hắn nắm tay giáo sư Quách rồi dùng sức lay động vài cái.
Giáo sư Quách đã là người về hưu, nói thật thì cũng không muốn đến đây làm gì, dù sao thì lão cũng có chút thanh cao của người trí thức. Khốn nổi lão tuy đã nghỉ hưu thế nhưng vẫn có nhiều liên hệ với nhà trường, hơn nữa hiệu trưởng cứ liên tục đến nhà lão, giống như lão không chịu đến mời trưởng phòng Vương thì người kia sẽ liên tục đến nhà làm phiền mình.
Giáo sư Quách có ấn tượng với Vương Tử Quân, lão cảm thấy mình thật sự có tư cách kiêu ngạo khi đào tạo ra một sinh viên như vậy. Nhưng trước kia lão cũng không ngờ Vương Tử Quân lại một bước lên mây xanh, phát triển quá mạnh mẽ trong con đường quan trường, còn rất trẻ mà đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.
Mặc dù nói hiệu trưởng yêu cầu giáo sư Quách đi mời, những chuyện khác giao cho trưởng khoa Khổng, thế nhưng lão vẫn lo lắng học trò không nể mặt mình. Nếu như Vương Tử Quân quá kiêu ngạo, mình trực tiếp rời đi là được.
Giáo sư đã hạ quyết tâm thế cho nên thấy Vương Tử Quân tự mình ra nghênh đón thì tâm tình không khỏi tốt hơn một chút. Dù sao điều này cũng đại biểu cho sự tôn trọng của Vương Tử Quân với người thầy cũ là mình, vẫn nhớ mãi không quên. Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh nắm lấy bàn tay của lão, lúc này lão cũng cười nói: - Tử Quân à, cậu nhìn qua không thấy khác năm xưa là bao nhiêu, bây giờ thầy đã già rồi.
Vương Tử Quân nhìn mái tóc đã hoa râm của giáo sư Quách, hắn không khỏi cười nói: - Giáo sư Quách chính là chuyên gia nổi tiếng của trường, ngài càng già càng dẻo dai, cũng không thể nói là già được.
Vương Tử Quân nói những lời này rất ẩn giấu, không khỏi làm cho giáo sư Quách cười rộ lên. Khổng Thiết Tu bên kia căn bản không dạy Vương Tử Quân, thế cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh nói vài lời khách khí mà thôi.
Vương Tử Quân mời giáo sư Quách và Khổng Thiết Tu vào trong phòng làm việc của mình, Du Giang Vĩ pha trà xong chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Tử Quân nhanh chóng phân phó: - Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đẩy dùm tôi, hôm nay tôi sẽ trò chuyện với giáo sư Quách và trưởng khoa Khổng.
Nếu như là người bình thường nói như vậy thì Khổng Thiết Tu và giáo sư Quách sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, nhưng lời này nói ra từ trong miệng của Vương Tử Quân, lại làm cho giáo sư Quách cảm thấy rất thoải mái.
Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng bày biện ra quá rõ ràng, người này không những là học trò cũ của giáo sư Quách, còn là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, chuyện của hắn căn bản đều là chuyện lớn.
Khổng Thiết Tu tuy cũng tính là một nhân vật ở trường đại học Chiết Giang, thế nhưng nếu so ra thì kém Vương Tử Quân quá xa. Mặc dù hắn biết Vương Tử Quân đưa mình vào trong câu nói cũng là vì có mặt giáo sư Quách, thế nhưng vẫn tràn đầy kích động.
Giáo sư Quách nói về một số chuyện lớn của đại học Chiết Giang và một vài thông tin về cố nhân, sau đó trầm giọng nói: - Tử Quân, lần này nhà trường tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập, là một sự kiện quan trọng của đại học Chiết Giang, anh là nhân tài chủ yếu của nhà trường, nhất định không thể vắng mặt được.
Khổng Thiết Tu ngồi bên cạnh giáo sư Quách, hắn thật sự đổ mồ hôi hột. Hắn đã châm chước dùng từ một lúc lâu, không nghĩ rằng giáo sư Quách lại nói những lời như vậy, cũng không cần mở lời uyển chuyển, trực tiếp sắp xếp cho xong.
Vương Tử Quân còn trẻ, hơn nữa là người quyền cao chức trọng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người hất hàm sai khiến cho ra sắp xếp như vậy được?
"Ôi, giáo sư Quách, ngài lên tiếng không chịu khó đi đường vòng một chút được sao?"