Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, phó giám đốc đài truyền hình tỉnh Nam Giang là Lý Tịnh Ba đi vào. Lý Tịnh Ba nhìn gương mặt nghiêm túc của Chương Thu Mi, vẻ mặt hắn cực kỳ cung kính. Hắn đưa văn kiện trong tay cho Chương Thu Mi rồi nói: - Trưởng phòng Chương, đây là bài viết về việc tăng cường học tập lý luận chính trị của chủ tịch Lý, chị xem có chỗ nào cần sữa chữa nữa không?

Chương Thu Mi căn bản khá nể mặt phó giám đốc Lý Tịnh Bam, nàng cầm lấy bản thảo xem xét, sau đó cười nói: - Giám đốc Lý là một cán bút có năng lực mạnh của tỉnh Nam Giang, anh viết thứ gì thì tôi cũng rất yên tâm.

- Trưởng phòng, người khác khen thì tôi còn dám nói hai câu tự mãn, thế nhưng ngài khen lại làm tôi đổ cả mồ hôi. Người nào không biết những bài viết của ngài trước kia được đăng lên báo chí cấp quốc gia, ngài nói mà xem, bài viết của tôi mà so với ngài thì không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Lý Tịnh Ba nói ra một câu căn bàn làm cho Chương Thu Mi rất kiêu ngạo, lập tức làm cho Chương Thu Mi trở nên cực kỳ hớn hở. Nàng tiến đến vỗ vỗ lên vai của Lý Tịnh Ba, sau đó dùng giọng thấm thía nói: - Phó giám đốc Tịnh Ba, anh quá khiêm tốn rồi, đó là chuyện năm xưa mà thôi, bây giờ tôi cũng không thể nào làm được như vậy.

- Lúc này ngài đang nắm phương hướng công tác của khối tuyên truyền trong tỉnh, những chuyện thế này cũng không cần ngài phải tự mình ra tay. Những lời nịnh hót của Lý Tịnh Ba làm cho tâm tư không vui của Chương Thu Mi tan thành mây khói, nàng chợt cười nói: - Làm rất tốt, tôi tin tưởng các đồng chí chịu khó công tác sẽ không bao giờ chịu thiệt.

Sau khi Lý Tịnh Ba rời đi thì Chương Thu Mi bắt đầu suy xét về nhật báo Nam Giang. Tuy bây giờ Lý Tịnh Ba chưa từng đề cập qua với nàng, thế nhưng nàng biết đối phương liên tục đến tìm mình báo cáo công tác là vấn đề gì.

Anh Trịnh của nhật báo Nam Giang trước đó là người dựa vào chủ tịch Chử Vận Phong, căn bản không thèm quan tâm đến một người là lãnh đạo chủ quản như Chương Thu Mi. Bây giờ chủ tịch Chử đã rời khỏi Nam Giang, nếu như đối phương còn vẫn như xưa, phải cho đối phương ăn quả đắng mới nhớ lâu.

Khi Chương Thu Mi đang thầm suy tính thì điện thoại bên cạnh đổ chuông.

Chương Thu Mi nhìn qua số điện thoại hiện trên màn hình mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng nở nụ cười nhận điện thoại nói: - Tôi là Chương Thu Mi, là Tiểu Triệu sao?

Nhưng đầu dây bên kia cũng không truyền đến tiếng cười cởi mở của Tiểu Triệu, lại là một giọng nói trầm thấp: - Chào trưởng phòng Thu Mi.

Sau khi nghe được giọng nói này thì nụ cười của Chương Thu Mi càng thêm sáng lạn, thế nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Trước kia vị lãnh đạo này nếu muốn liên lạc với mình thì đều cho Tiểu Triệu nghe máy, bây giờ làm sao vậy?

Nhưng giọng nói của lãnh đạo vẫn rất thoải mái, căn bản làm cho người ta nghe vào và không có ý nghĩ gì khác. Chương Thu Mi chào hỏi lãnh đạo theo thói quen, nàng cố gắng giữ vững tinh thần. Nàng bức thiết muốn hiểu nguyên nhân vì sao lãnh đạo gọi điện thoại cho mình, nhưng nàng vẫn không dám cho ra biểu hiện quá vội vã. Dù sao thông qua những lời quan tâm hỏi han cũng có thể kéo gần quan hệ với lãnh đạo.

- Thu Mi, việc nhà tôi vẫn tốt đẹp, bây giờ chị công tác thế nào? Giọng nói của lão lãnh đạo vẫn có chút quan tâm.

"Công tác thế nào?" Chương Thu Mi chợt kinh hoảng, nhưng ngay sau đó lại có chút thoải mái. Trước kia lãnh đạo ít khi nào hỏi về phương diện này, bây giờ chẳng lẽ mình có cơ hội tiến lên sao?

Chương Thu Mi nghĩ đến đây mà cảm thấy cực kỳ kích động: - Cám ơn sự quan tâm của lãnh đạo, thông qua vài năm rèn luyện thì tôi tràn đầy tự tin với công tác hiện tại của mình.

Thực tế Chương Thu Mi còn có một câu chưa nói, đó là hoàn toàn có thể tiếp nhận thêm trọng trách, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn nuốt những lời này xuống bụng. Dù sao thì lãnh đạo cũng chỉ thích những người khiêm tốn cẩn thận mà thôi.

- À, công tác tốt là được, tôi nghe nói Tiểu Phong nhà chị sắp tốt nghiệp đại học có phải không? Lão lãnh đạo dừng lại một lát rồi lại hỏi.

- À, Tiểu Phong đã tốt nghiệp, bây giờ đứa bé này không những đang bắt đầu sáng tạo sự nghiệp, còn tìm được bạn gái, cũng không biết khi nào thì kết hôn. Lão lãnh đạo, Tiểu Phong là đứa bé mà ngài nhìn nó lớn lên từ nhỏ, khi nó làm lễ kết hôn thì kính mong ngài bớt chút thời gian đến tham gia. Chương Thu Mi nói đến con của mình thì vẻ mặt có chút vui sướng.

- Tôi không những không tham gia nghi lễ kết hôn của Tiểu Phong, còn làm người chứng hôn, đây là năm xưa tôi đã hứa với Tiểu Phong, chị cũng đừng quên.

Chương Thu Mi thấy lãnh đạo nể mặt mình như vậy, nàng cảm thấy suy đoán của mình có thể là đúng.

Chương Thu Mi có chút kích động, nàng chợt cười vui vẻ nói: - Lão lãnh đạo, ngài có mặt sẽ làm cho hôn lễ của Tiểu Phong thêm viên mãn.

Chỉ sau vài câu nói đã làm mật thiết mối quan hệ giữa hai người, Chương Thu Mi cầu tiến tuy luôn được lão lãnh đạo chú ý, thế nhưng nàng ít khi được trò chuyện vui vẻ với lãnh đạo như thế này.



- Thu Mi, con cái đã lớn rồi, chị cũng nên tính toán cho mình một chút. Lão lãnh đạo dùng giọng nói có vài phần không quá quan tâm lên tiếng.

Chương Thu Mi nghe đến đây thì cảm thấy trái tim co bóp rất mạnh, nàng cười nói: - Lão lãnh đạo, ngài biết rồi đấy, tôi cũng không có yêu cầu gì đặc thù ở phương diện này, thế nên tất cả đều nghe theo lời của ngài.

- Vậy thì chị lui xuống đi. Một giọng nói nhàn nhạt từ bên kia truyền đến, ngay sau đó lại nói tiếp: - Con cái đã sắp kết hôn, chị cũng nên tìm cho mình một vị trí an nhàn, tương lai cũng dễ dàng giúp đỡ con cái nuôi dạy cháu.

- Đúng vậy, tôi... Chương Thu Mi vừa nói được một nửa thì chợt tỉnh táo lại, nàng căn bản không thể tin được sắp xếp của lão lãnh đạo là cho mình lui ra.

Sau khi áp chế những cảm giác kinh hãi như sóng dữ trong lòng, Chương Thu Mi nở nụ cười miễn cưỡng nói: - Lão lãnh đạo, tôi biết ngài quan tâm đến tôi, thế nhưng tôi căn bản là người không chịu ngồi yên. Nếu Tiểu Phong có con thì còn phải một thời gian nữa...Tôi...Tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục công tác thêm một thời gian ngắn nữa.

Đầu dây bên kia không nói thêm lời nào, thế nhưng bầu không khí trầm mặc lại làm cho Chương Thu Mi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng biết rõ vận mệnh của mình căn bản chỉ là một câu quyết định càn khôn của người đầu dây bên kia mà thôi.

- Tiểu Chương, tôi hiểu tâm tư của chị, thật lòng thì tôi cũng hy vọng chị có thể tiếp tục cho ra cống hiến với Nam Giang. Nhưng vài ngày trước các vị đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang đã đề cấp với thượng cấp về việc điều chỉnh ban ngành trong tỉnh, đã nhắc đến tác dụng của chị ở khối công tác mặt trận tổ quốc.

- Chị cũng biết rồi đấy, lúc này tuyến trên căn bản dựa trên nguyên tắc cực kỳ tôn trọng ý kiến của tỉnh ủy Nam Giang với việc điều chỉnh ban ngành Nam Giang. Trước kia chị công tác khá tốt, nhưng bây giờ tình thế Nam Giang thay đổi bất ngờ, chị nên ra khỏi dòng nước xoáy để giữ lấy bản thân mình.

Lão lãnh đạo nói khá nhiều nhưng Chương Thu Mi chỉ nhớ rõ một câu, đó là đồng chí chịu trách nhiệm chủ đạo ở tỉnh Nam Giang. Bây giờ chỉ có hai người tự xưng là người phụ trách chủ đạo ở Nam Giang, một là Diệp Thừa Dân, còn lại là Lý Thừa Uyên.

Nhất định là Diệp Thừa Dân phản ánh với lãnh đạo tuyến trên, chỉ cần có được sự giúp đỡ của Lý Thừa Uyên thì mình biết đâu vẫn còn hy vọng? Diệp Thừa Dân dù là bí thư tỉnh ủy thế nhưng cũng không phải đại biểu cho cả tỉnh Nam Giang.

- Lão lãnh đạo, tôi có chuyện cần hỏi ngài, đồng chí chịu trách nhiệm chủ yếu có phải là Diệp Thừa Dân hay không? Trước kia Chương Thu Mi chủ yếu gọi Diệp Thừa Dân là bí thư Diệp, nhưng bây giờ nàng cũng không còn nhiều tâm tư như vậy.

Đầu dây bên kia không tiếp tục vang lên âm thanh nào, Chương Thu Mi cảm thấy mình giống như bắt được khúc gỗ cứu mạng, nàng càng vội vàng lên tiếng: - Lão lãnh đạo, nếu nói hai vị lãnh đạo chủ yếu ở Nam Giang, ngoài lãnh đạo đứng đầu thì còn có chủ tịch tỉnh. Ngài có thể nói các vị lãnh đạo ban tổ chức trung ương trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý, để xem anh ấy có tình nguyện cho tôi rời khỏi Nam Giang hay không?

Chương Thu Mi tỏ thái độ rất kiên quyết, giọng điệu khẳng định, nàng tin tưởng Lý Thừa Uyên bây giờ sẽ không bao giờ cho nàng ngã ngựa.

- Tiểu Chương, chị nên phục tùng sắp xếp của tổ chức.

- Lão lãnh đạo, tôi không cam lòng, coi như tôi kính nhờ ngài, yêu cầu tổ chức xem xét ý kiến của chủ tịch Lý, dù sao chủ tịch Lý cũng là chủ tịch tỉnh Nam Giang.

- Khi tổ chức trưng cầu ý kiến thì bí thư Diệp và chủ tịch Lý đều tỏ thái độ nhất trí, đồng ý chuyển dời vị trí của chị.

- Chủ tịch Lý sao? Chương Thu Mi chợt sinh ra cảm giác như tan vỡ.

"Vì sao? Mình luôn đi theo làm tùy tùng bày mưu tính kế cho Lý Thừa Uyên, người ta vì sao không lĩnh tình, còn muốn đá mình đi? Chẳng lẽ chủ tịch Lý có khó khăn gì sao?" Chương Thu Mi cảm thấy trái tim đập lên rối loạn, khi nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu thì chợt nghe lão lãnh đạo thản nhiên nói: - Cần phải nghĩ thoáng một chút, ai cũng có lúc phải lui ra.

- Lão lãnh đạo, tôi có thể phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, nhưng tôi không thể nào ngờ mình luôn một lòng công tác vì Lý Thừa Uyên, vì sao anh ta lại vứt bỏ tôi như vậy? Chương Thu Mi hầu như không khống chế được tâm tình của mình, lúc này giọng nói của lão lãnh đạo càng thêm trầm thấp: - Tiểu Chương, chị nên biết rằng, có đôi khi mình căn bản không quá quan trọng trong mắt người khác như chính mình tưởng tượng.

Lão lãnh đạo nói xong những lời này thì cúp điện thoại, Chương Thu Mi cảm thấy hai chân như nhũn ra, nàng khuỵu xuống đất, sự thật này căn bản làm cho nàng cực kỳ khó tiếp thường ủy

Không biết bao lâu sau thì Chương Thu Mi mới thả lỏng được một chút, nàng rót cho mình một ly trà, sau đó xem xét từng câu từng chữ của lão lãnh đạo.



- Mình phải hỏi xem thế nào. Chương Thu Mi thì thào nói, nàng đứng lên, sau đó lấy điện thoại của mình đi đến văn phòng của Lý Thừa Uyên.

- Chào trưởng phòng Chương. Triệu Thành Vân đang bận rộn thu dọn văn kiện, khi thấy Chương Thu Mi đi đến thì nhanh chóng đứng lên chào hỏi.

Trước kia Chương Thu Mi thấy Triệu Thành Vân thì luôn cười tủm tỉm trò chuyện vài câu, nhưng bây giờ nàng không có tâm tư này, nàng dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Chủ tịch có rảnh không?

- Chủ tịch đang tiếp điện thoại, tôi giúp ngài vào thông báo một tiếng. Triệu Thành Vân cũng không phát hiện ra sự khác thường của Chương Thu Mi, hắn vẫn lên tiếng như ngày thường.

Chương Thu Mi khẽ gật đầu thế nhưng cũng không kiên nhẫn ở lại chờ như suy nghĩ của Triệu Thành Vân, lại đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Thừa Uyên. Khi thấy Chương Thu Mi có hành vi như vậy thì Triệu Thành Vân không khỏi đổ mồ hôi.

Chương Thu Mi đi theo Lý Thừa Uyên đã khá lâu, nàng không thể vứt hết tất cả một cách nhanh chóng như vậy được.

- Mời vào. Lý Thừa Uyên nói vọng ra, sau đó Chương Thu Mi đi vào trong phòng của Lý Thừa Uyên.

- Trước tiên cứ như vậy đi. Lý Thừa Uyên thấy Chương Thu Mi và Triệu Thành Vân đi vào, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi. Hắn nói một câu với đầu dây bên kia, sau đó cắt đứt điện thoại.

Chủ tịch tỉnh tự nhiên cắt điện thoại làn cho tâm ý của Triệu Thành Vân càng thêm hoảng loạn, khi hắn chuẩn bị há miệng giải thích thì Lý Thừa Uyên khoát khoát tay áo, cho hắn chờ bên ngoài.

- Chủ tịch Lý, tôi lần này đến muốn hỏi ngài một câu, sau khi ngài trở thành quyền chủ tịch tỉnh, tôi có điều gì có lỗi với ngài sao? Chương Thu Mi cũng không ngồi xuống theo lời mời của Lý Thừa Uyên, nàng đưa mắt nhìn Lý Thừa Uyên rồi mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

Lý Thừa Uyên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, hắn nhìn bộ dạng sẵng giọng của Chương Thu Mi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Chương, quan hệ phối hợp giữa hai ta là rất tốt.

- Nếu như ngài cảm thấy tôi và ngài phối hợp rất tốt, vậy ngài có thể nói cho tôi biết, vì sao khi lãnh đạo thượng cấp trưng cầu ý kiến của ngài, khi đó ngài lại đẩy tôi sang khối mặt trận tổ quốc? Giọng nói của Chương Thu Mi chợt cao vút lên.

Lúc này tất cả uất ức của Chương Thu Mi giống như được phát tiết, nàng nhìn Lý Thừa Uyên, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

Lý Thừa Uyên cũng không trả lời ngay câu hỏi của Chương Thu Mi, hắn rót cho nàng một ly trà, đặt lên mặt bàn rồi nói: - Thu Mi, tôi hiểu tâm tình của chị, chị ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói.

- Tôi không có thời gian để mà từ từ nói chuyện, tôi bây giờ muốn biết đáp án.

- Được, nếu chị đã nhất định phải biết, tôi sẽ nói rõ cho chị. Giọng điệu của Lý Thừa Uyên vốn rất bình tĩnh, bây giờ chợt trở nên trầm thấp: - Tôi sở dĩ đồng ý cho chị đi sang khối mặt trận tổ quốc, là vì chị chọn sai đối thủ. Bây giờ ban ngành Nam Giang cần đoàn kết, cần ổn định, chị chính là một nhân tố không ổn định trong ban ngành hiện tại.

"Là nhân tố không ổn định trong ban ngành?" Mặc dù trước khi đến thì Chương Thu Mi đã có đáp án, thế nhưng lúc này nghe thấy Lý Thừa Uyên nói ra như vậy thì vẫn có chút đau lòng.

Lý Thừa Uyên không nói đến người nào nhưng Chương Thu Mi lại hiểu rõ ràng, Chân Hồng Lỗi sở dĩ đồng ý điều này cũng là vì người kia, cũng vì mình có ý kiến với người kia mà bị đẩy đi, bị vứt bỏ.


Thật ra những gì mà Lý Thừa Uyên nói ra chủ yếu là che giấu mà thôi, ý nghĩa thật sự của nó chỉ có một, đó là Chương Thu Mi chị chọn sai đối thủ.


Như vậy Chương Thu Mi sao có thể thắng được?


Chương Thu Mi nghĩ đến kết quả mà không khỏi sinh ra cảm giác như bay hơi lên trời, nàng cảm thấy những gì mình đã làm trước đó chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK