Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi đi thì điện thoại đã vang lên. Vương Tử Quân nghe máy, chợt thấy bên trong có người trầm giọng nói:

- Tử Quân, sự kiện thôn Mạnh Trang nên cực kỳ coi trọng, tôi vừa nghe nói lần này phòng giám sát tỉnh ủy sẽ phái tổ công tác đến thành phố Đông Bộ điều tra tình huống ô nhiễm. Tôi cảm thấy đầu mũi dùi của bọn họ sẽ chĩa về phía cậu.

Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của đối phương trong điện thoại mà biết đó là Trần Nguyên Hà, hắn cười cười nói lời cảm tạ với Trần Nguyên Hà, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Trần, lãnh đạo tuyến trên có ý kiến gì không?

- À, chủ tịch Đỗ cho ra chỉ thị, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, dù là liên quan đến ai cũng sẽ không nương tay, không nhân nhượng nuông chiều, kẻ phải chịu trách nhiệm sẽ không thể cho lọt lưới. Đặc biệt là một vài lãnh đạo có quyền cho ra quyết sách, càng phải cho bọn họ gánh chịu hậu quả mà chính mình gây ra.

Trần Nguyên Hà vừa tái diễn chỉ thị của vị phó chủ tịch thường ủy tỉnh ủy Đỗ Kính Thăng, hắn vừa nói tiếp:

- Bây giờ trong tỉnh đang ồn ào nói đến khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ, bọn họ luôn miệng nói sở dĩ xảy ra chuyện này thì nguyên nhân chủ yếu là cho ra yêu cầu quá cao với vấn đề phát triển kinh tế của khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Trần Nguyên Hà nói rất có nghệ thuật, thế nhưng Vương Tử Quân nghe và hiểu, đó chính là một vị chủ tịch thành phố như mình phải phụ trách vấn đề này.

Vương Tử Quân là một người trọng sinh, hắn rất xem trọng vấn đề ô nhiễm. Hắn luôn nhếch miệng cười nhạt với tình huống đám quan lại chỉ vì truy cầu chiến tích, chỉ cần núi vàng núi bạc mà bỏ qua non xanh nước biếc, nhưng hắn không thể ngờ lúc này lại có người nắm trò ô nhiễm để gõ đầu mình.

Vương Tử Quân có biết vị phó chủ tịch thường ủy tỉnh ủy Đỗ Kính Thăng vừa mới tiến lên nhận chức, người này tiếp nhận vị trí của bố vợ Vương Tử Quân là Trương Đông Viễn, là nhân vật hàng thứ ba ở khối chính quyền tỉnh, trước nay luôn đi rất gần với Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng. Bây giờ Đỗ Kính Thăng cho ra chỉ thị như vậy, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác giả vờ múa kiếm, toan tính tranh công.

Vì sao không có người tình nguyện để cuộc sống của mình yên ổn một chút? Vương Tử Quân nở nụ cười tự giễu, hắn cho ra chỉ thị với Lữ Hạ Cường đang chờ mình:

- Chủ tịch Hạ Cường, chuyện này không gấp gáp, chỉ cần khu quy hoạch kỹ thuật cao của chúng ta không phát sinh vấn đề, chúng ta sẽ không sợ. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh là hai chuyện: Thứ nhất lập tức triệu tập chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao Trương Đảo Long và người của phòng tài nguyên môi trường để họp bàn xử lý vấn đề, yêu cầu bọn họ tìm ra nguyên nhân ô nhiễm trong thời gian ba ngày; thứ hai tiến hành kiểm tra triệt để tất cả các xí nghiệp tham gia khu quy hoạch kỹ thuật cao, nếu phát hiện xí nghiệp nào không đạt chuẩn với hoàn cảnh môi trường, cho đình công vô điều kiện, sau đó nhanh chóng cho ra phương án chỉnh đốn và cải cách.

Lữ Hạ Cường giống như thấy được vẻ tự tin trong biểu hiện cực kỳ bình tĩnh của vương tử quân, hắn trầm giọng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đi xử lý vụ này.

Khi Lữ Hạ Cường rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân được vài phút, điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân lại vang lên. Hắn nhấc điện thoại lên, bên trong truyền đến âm thanh của Thái Nguyên Thương:

- Chủ tịch Vương, tôi là Nguyên Thương.

- Có chuyện gì?

Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi trầm giọng hỏi Thái Nguyên Thương.

- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Trương của khu quy hoạch kỹ thuật cao gọi điện thoại đến, anh ấy nói bí thư Đổng đã mang theo mười vị lãnh đạo các ban ngành vệ sinh môi trường đến thôn Mạnh Trang, anh ấy cũng vừa mới nhận được tin, bây giờ đang chạy đến.

Thái Nguyên Thương báo cáo bằng giọng điệu không cao, thế nhưng âm thanh lại có vài phần trầm trọng.

Đổng Quốc Khánh cũng nhúng tay vào chuyện này? Vương Tử Quân nghĩ lại và cảm thấy nó cũng là điều hợp tình hợp lý. Hắn khẽ cười cười, sau đó nói lời an ủi:

- Thôn Mạnh Trang đã xảy ra chuyện, bí thư Đổng xuống thực địa kiểm tra xem xét là rất bình thường, đó là thể hiện sự quan tâm của lãnh đạo với vụ việc đang xảy ra.

Thái Nguyên Thương nghe rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là hắn cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này, bắt đầu báo cáo các hạng mục công tác khác.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ của thành phố Đông Bộ, sau khi tìm được vị trí của thôn Mạnh Trang thì hắn nhanh chóng rơi vào trầm ngâm. Thôn Mạnh Trang ở vùng giáp ranh với khu quy hoạch kỹ thuật cao, đồng thời cũng ở vào vùng giáp ranh địa giới của thành phố Đông Bộ, phía đông của thôn có một ngọn núi không tính là lớn với tên gọi là Lạc Vân Sơn, bên phía bên kia là đồng bằng.

Khu công nghiệp sản xuất thủy tinh vừa mới tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao ở cách thôn Mạnh Trang không xa, Vương Tử Quân nhìn khoảng cách giữa thôn Mạnh Trang và khu quy hoạch công nghiệp thủy tinh, một ý nghĩ bùng lên trong lòng.

Trong quá trình xây dựng khu công nghiệp thủy tinh thì Vương Tử Quân đã sớm làm tốt công tác xử lý ô nhiễm môi trường, có xảy ra vấn đề gì không? Vương Tử Quân chăm chú quan sát bản đồ, hắn nghĩ rằng sự việc này có vấn đề gì đó.

Bảy giờ tối Vương Tử Quân mở tivi lên xem thời sự, Trương Đảo Long với gương mặt mệt mỏi đi đến gõ cửa nhà Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, đáng lý ra tôi cũng không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi, thế nhưng sự việc quá quan trọng, tôi cần phải báo cáo rõ ràng với ngài.

Trương Đảo Long ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi nói.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trương Đảo Long, trong lòng biết rõ bí thư Đổng Quốc Khánh xuống khu quy hoạch kỹ thuật cao và thôn Mạnh Trang kiểm tra thị sát, có lẽ đã làm khổ Trương Đảo Long. Hắn cười cười rót cho Trương Đảo Long một ly trà, sau đó mới nói:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói, trời cũng không sập xuống ngay được.

Trương Đảo Long cười khổ một tiếng nói:

- Chủ tịch Vương, hôm nay bí thư Đổng xuống hỏi thăm ân cần thôn dân Mạnh Trang, sau đó cho ra những lời phê bình nghiêm khắc với công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi, nói chúng tôi vì phát triển kinh tế mà không lo nghĩ đến vấn đề an toàn của quần chúng, đây là cái gì? Rõ ràng là uống rượu độc giải khát. Anh ấy nói: Các anh là quan phụ mẫu của dân, cũng không chú ý cuộc sống của dân, nói nhẹ thì thất trách nghiêmm trọng, nói nặng thì đáng giận như tham quan ô lại, cũng có cùng một tâm tính hủ bại.

Vì cực kỳ coi trọng công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao, cho nên Vương Tử Quân biết rõ cường độ công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao trong thời gian gần đây, tất cả căng cứng như dây cung, kéo đến cực hạn. Một năm qua Trương Đảo Long hầu như đặt tất cả tinh lực của mình lên phương diện thúc đẩy khu quy hoạch kỹ thuật cao phát triển, hắn đã trả giá một năm, cuối cùng lại nhận lấy kết quả như vậy, sao không làm cho trái tim của hắn băng giá cho được?

Chương 582(p2): Biểu hiện hòa hợp êm ấm, sau lưng trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

- Đảo Long, anh không cần phải có quá nhiều cảm xúc, có đôi khi lãnh đạo phê bình cũng chính là nhắc nhở thiện ý, có thì sửa, không thì cũng chẳng có vấn đề.

Vương Tử Quân cân nhắc lời nói rồi khẽ an ủi.

Dù có chút chuyện là mọi người thầm hiểu, thế nhưng cũng không thể không nói rõ ra. Trương Đảo Long nhìn nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, hắn vội vàng tỏ thái độ:

- Chủ tịch Vương, tôi cũng biết lãnh đạo phê bình là muốn chúng tôi tiếp tục làm tốt công tác, khu quy hoạch kỹ thuật cao để xảy ra chút vấn đề như vậy thì tôi sẽ tiếp nhận phê bình. Nhưng bí thư Đổng vừa nghe quần chúng địa phương phản ánh sở dĩ phát sinh ô nhiễm môi trường cũng là vì khu công nghiệp thủy tinh ở sát bên gây ra, thế là không nói hai lời mà trực tiếp yêu cầu đóng cửa khu công nghiệp thủy tinh để chỉnh đốn và cải cách, khi nào nghiệm thu hợp cách thì bắt đầu sản xuất. Anh cũng biết rồi đấy, chúng ta cũng không thể chậm hơn được.

Trương Đảo Long tự mình đến báo cáo cũng là vì khu công nghiệp thủy tinh này, đây là hạng mục trọng điểm mà Vương Tử Quân tự mình nắm giữ, bây giờ Trương Đảo Long bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo, căn bản biến thành một con chuột bị hai bên khinh bỉ.

Tuy đứng từ góc độ của Trương Đảo Long thì căn bản không muốn đóng cửa khu công nghiệp thủy tinh, thế nhưng bí thư Đổng đã có lệnh, hắn căn bản không thể không chấp hành. Dù sao thì Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, Trương Đảo Long là hạ cấp phải phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, nhất định phải làm đúng quy củ. Quan trường chính là như vậy, phục tùng là quy củ quan trọng nhất, cấp dưới phục tùng thượng cấp, phải chấp hành cho đúng.

Vương Tử Quân không nói gì nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn Trương Đảo Long, mà Trương Đảo Long nhìn vào mắt chủ tịch Vương cũng cảm nhận được áp lực, thế là lần đầu tiên cảm thấy bối rối.

Năm xưa hắn là tướng mạnh của bí thư Tiết Diệu Tiến, cho dù ở trước mặt bí thư Tiết Diệu Tiến cũng dám nói lớn vài câu, nhưng lúc này Vương Tử Quân nổi giận thì hắn thật sự căng thẳng hơn rất nhiều lần.

- Đảo Long, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải khu công nghiệp thủy tinh có gì không đạt chuẩn không?

Đến khi Vương Tử Quân hỏi vấn đề thì Trương Đảo Long mới thở phào một cái, hắn dùng giọng tin tưởng mười phần nói:

- Chủ tịch Vương, điều này anh cứ yên tâm, theo yêu cầu của anh thì khu quy hoạch kỹ thuật cao trước nay chưa từng buông lỏng vấn đề môi trường, hoàn cảnh xây dựng khu công nghiệp thủy tinh tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn.

Sau khi nghe câu trả lời của Trương Đảo Long thì Vương Tử Quân lộ ra nụ cười vui mừng, hắn trầm giọng nói:

- Anh có thể đảm bảo khu công nghiệp thủy tinh đạt yêu cầu về môi trường, như vậy thì sợ cái gì? Bí thư Đổng cũng không phải là người không nói đạo lý, trên vấn đề này khu quy hoạch kỹ thuật cao các anh chỉ cần liên hệ với bí thư Đổng là được.

Trương Đảo Long thở dài một hơi, Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy cũng không phải quá khó khăn. Hắn tiếp tục báo cáo về tình huống của thôn Mạnh Trang, sau đó nói tiếp:

- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói ngày mai tổ điều tra liên hợp của phòng giám sát tỉnh ủy và sở tài nguyên môi trường sẽ xuống thôn Mạnh Trang điều tra.

- Ừ, còn có vài thành viên ban ngành khác.

Vương Tử Quân trầm giâm giây lát rồi trầm giọng nói.

- Vâng, chủ tịch Vương, anh xem ngày mai chúng ta nên có chuẩn bị gì không?

Trương Đảo Long chần chừ một chút rồi mới hỏi.

Vương Tử Quân biết rõ lời nói cho ra chút chuẩn bị của Trương Đảo Long có nghĩa là gì, hắn khoát tay áo nói:

- Dựa theo trình tự bình thường là được, chúng ta đã không có vấn đề, cũng không sợ người ta điều tra, biết đâu sẽ có được một vài kết quả không tưởng.

- Tôi biết rồi, chủ tịch Vương.

Trương Đảo Long bây giờ cũng không muốn có kết quả gì không tưởng, hắn chỉ cần nhất chính là vội vàng giải quyết phiền toái. Nhiều năm tham chính đã làm hắn ngửi được một hương vị khác lạ: Chuyện này tương đối khó giải quyết, không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt. Nếu thật sự như lời đồn, tất cả đều chĩa vào chủ tịch Vương, như vậy bọn họ là những người theo sát Vương Tử Quân, đặc biệt Trương Đảo Long là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao lại càng là người há miệng không được.

Thời gian trôi qua khá nhanh, hai người nói chuyện với nhau mà khong chú ý màn hình tivi chợt chuyển sang phần tin khác, bí thư thị ủy Đổng Quốc Khánh xuất hiện trên màn ảnh. Lúc này bí thư Đổng đang kéo tay một ông lão nông dân, dùng giọng tràn đầy tình cảm nói:

- Ngài cứ yên tâm, chuyện này đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ nhất định sẽ điều tra đến cùng, dù là bất kỳ ai phạm phải sai lầm ở phương diện này thì chúng tôi sẽ không nuông chiều. Hôm nay tôi nói rõ với ngài, lợi ích của quần chúng không phải là việc nhỏ, lợi ích của nhân dân lớn hơn trời, ai dám phá hủy hoàn cảnh của chúng ta, tôi sẽ lấy mũ quan của tên đó xuống.

Trương Đảo Long lúc này đứng bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hai tay xoa xoa, bộ dạng cấp bách.

- Đảo Long, biểu hiện của anh thật sự rất tốt.

Khi Trương Đảo Long cảm thấy lo sợ bất an thì Vương Tử Quân chỉ lên màn hình tivi dùng giọng trêu chọc nói.

- Chủ tịch Vương, lúc này, tôi cũng không muốn...

Khi Trương Đảo Long lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của Đổng Quốc Khánh:

- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh có rảnh không, nếu có thời gian thì đến chỗ tôi một chuyến, tôi đang ở nhà.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Bí thư Quốc Khánh, tôi bây giờ thật sự không có thời gian, đã chạy cả ngày hôm nay, vừa mới nằm xuống giường, ngài có gì cứ nói qua điện thoại cũng được.

Trương Đảo Long nhìn Vương Tử Quân với quần áo chỉnh tề, hắn vội vàng cúi đầu, đồng thời cũng ngồi cách xa một chút, giả vờ đang xem tivi.



- À, chủ tịch Tử Quân, tôi là người lớn hơn vài tuổi, coi như là anh, cũng muốn nói với anh vài câu. Đó là công tác làm không hết, anh ấy, cái gì cũng tốt, đụng phải công tác thì nóng lòng như lửa, vừa muốn nhanh lại vừa muốn làm cho tốt. Anh cũng đừng nên ỷ vào tuổi trẻ mà làm cho nhanh, tiêu hao thể lực, nếu không tương lai sẽ sinh bệnh.

- Cám ơn bí thư Đổng đã quan tâm, tôi biết nên làm sao!

Vương Tử Quân cười cười nói với đầu dây điện thoại bên kia.

- Chủ tịch Tử Quân, hôm nay tôi đi xuống xem xét thôn Mạnh Trang, thật sự là cảm xúc rất sâu. Chúng ta xuất phát từ cái gì để đẩy mạnh phát triển kinh tế? Không phải vì tăng thu nhập, vì sự giàu có của nhân dân sao? Nhưng khi phát triển kinh tế cũng khó tránh khỏi tình huống được cái này mất cái kia. Tôi cảm thấy nên dừng lại những xí nghiệp gây ra ô nhiễm môi trường.

Đổng Quốc Khánh trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân hiểu ý của Đổng Quốc Khánh, lúc này hắn cũng nhanh chóng tỏ thái độ:

- Bí thư Đổng, tôi cực kỳ đồng ý với ý kiến của ngài, chúng ta phải điều tra đến cùng đối với những xí nghiệp gây ô nhiễm, tuyệt đối không cho ra tâm lý may mắn. Nhưng trong sự việc này chúng ta cũng không nên uốn cong thành thẳng, dù sao thì đại đa số xí nghiệp vẫn tuân thủ quy củ.

Chương 582(p3): Biểu hiện hòa hợp êm ấm, sau lưng trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Hai người nhìn qua thì giống như có quan điểm tương đồng, nhưng trên thực tế thì lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, dù là Đổng Quốc Khánh hay Vương Tử Quân cũng hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương là gì. Đổng Quốc Khánh cười cười nói tiếp:

- Ý kiến của chủ tịch Vương là khá tốt, tôi cũng nghĩ như vậy. Chúng ta phải giải quyết vấn đề, bảo trì đại cục phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ không bị ảnh hưởng, điều này là cực kỳ quan trọng.

- Chủ tịch Tử Quân, ngày mai các đồng chí phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường sẽ đến thành phố Đông Bộ chúng ta điều tra tình huống, anh cần phải làm tốt công tác tiếp đón.

Đổng Quốc Khánh nói đến đây rồi trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp:

- Điều tra lần này có liên quan đến sự phát triển tương lai của thành phố Đông Bộ, chúng ta không thể phớt lờ được.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Bí thư Đổng yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt, hỗ trợ các đồng chí phòng giám sát làm tốt công tác.

- À, vậy là tốt!

Đổng Quốc Khánh lại tham khảo Vương Tử Quân hai câu ở vấn đề tiếp đãi, sau đó nói tiếp:

- Bây giờ ban ngành tỉnh ủy đang trong giai đoạn tiền nhiệm, là thời điểm mấu chốt để thực hiện công tác tiếp quản, thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không thể trở thành bó củi để lãnh đạo tỉnh ủy thắp lửa, nếu không thì sau này cán bộ thành phố chúng ta muốn ra ngoài phát triển cũng rất khó khăn, tôi và anh sẽ trở thành tội nhân của thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Đổng Quốc Khánh nhắc đến hai người, thế nhưng người phụ trách lần này lại chỉ là Vương Tử Quân, ai bảo Vương Tử Quân chính là người phụ trách chủ yếu của khu quy hoạch kỹ thuật cao? Hơn nữa khu công nghiệp thủy tinh chính là hạng mục hắn mới kéo về cho thành phố Đông Bộ, đến lúc đó thì Đổng Quốc Khánh căn bản chỉ gánh chút trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi.

Vương Tử Quân căn bản nhìn rõ mà không vạch trần tâm tư của Đổng Quốc Khánh, hắn cười cười rồi cúp điện thoại.

Lúc này Đổng Quốc Khánh căn bản không ngồi trong phòng mà đứng nơi ban công, gió lạnh thổi qua làm cho đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo. Sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh.

Sự kiện thôn Mạnh Trang cho Đổng Quốc Khánh một niềm vui không nhỏ, sự kiện này được nhiều người coi trọng cũng chính là vì hắn ra tay thúc đẩy.

Đổng Quốc Khánh nhìn điện thoại của mình mà có chút trầm ngâm, sau đó hắn bấm máy gọi đi.

- Chủ nhiệm Miêu, tôi là Đổng Quốc Khánh của thành phố Đông Bộ.

Sau khi điện thoại nối thông thì Đổng Quốc Khánh dùng giọng nhiệt tình nói với đầu dây bên kia.

Thế nhưng giọng điệu cực kỳ nhiệt tình của Đổng Quốc Khánh lại được phản hồi bằng giọng điệu dịu dàng nũng nịu:

- Chào Đổng tiên sinh, bây giờ chủ nhiệm Miêu đang tắm, tôi là người giúp việc nhà anh ấy, chút nữa anh gọi lại nhé?

Đổng Quốc Khánh có tâm tình khá tốt, lúc này chợt cảm thấy mình đấm lên bông. Nhưng người giúp việc vẫn là người bên cạnh chủ nhiệm Miêu, bí thư Đổng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, vì mình gọi điện thoại không hỏi đối phương là ai mà đã trực tiếp mở miệng rồi.

- À, chào đồng chí, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại lại.

Đổng Quốc Khánh đặt điện thoại trong tay xuống và cảm thấy không thoải mái, với cấp bậc của hắn vốn không nên mở miệng nịnh nọt một vị phó chủ nhiệm cấp phó giám đốc sở. Nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn nhiệt tình nhưng không ngờ lại là úp mặt nóng lên mông lạnh.

Bí thư Đổng thật sự rất bực mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi bấm số điện thoại của Đảng Hằng. Sau khi nối thông thì hắn trầm giọng hỏi Đảng Hằng:

- Thư ký trưởng Đảng, điều tra tình huống của thôn Mạnh Trang thế nào rồi?

- Bí thư Đổng, chuyên gia của phòng tài nguyên môi trường đã cho ra nhận định rõ ràng, thôn Mạnh Trang bị ô nhiễm, nhưng nguyên nhân ô nhiễm còn chưa tìm ra được.

Đổng Quốc Khánh cũng không quá coi trọng vấn đề này, tuy Đảng Hằng không có mặt nhưng hắn vẫn vung tay theo thói quen nói:

- Chỉ cần có thể chứng minh ô nhiễm là tốt, còn nguyên nhân ô nhiễm thì, hì hì. Thôn Mạnh Trang cách khu công nghiệp thủy tinh không xa, ngoài ra thì chỉ còn một ngọn núi, anh cảm thấy nguyên nhân sẽ là từ đâu ra?

- Bí thư Đổng, ngài nói rất đúng.

Đảng Hằng cũng có suy đoán như vậy, dù sao ở gần thôn Mạnh Trang cũng chỉ có khu công nghiệp thủy tinh mà thôi.

- Thư ký trưởng Đảng, hôm nay cậu vất vả rồi. Cậu liên hệ với các đồng chí phòng tài nguyên môi trường aài câu, cùng nhau cho ra biện pháp xử lý ô nhiễm. Ngày mai các đồng chí phòng giám sát đến thì chúng ta sẽ thừa nhận sai lầm, đồng thời cũng phải cho ra phương án giải quyết.

Đổng Quốc Khánh dùng giọng trầm thấp nói.

- Bí thư Đổng cứ yên tâm, bây giờ phòng tài nguyên môi trường đang cho ra phương án, sáng mai sẽ có phương án đưa đến cho ngài.

Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Đảng Hằng, Đổng Quốc Khánh nằm lẳng lặng trên mặt ghế, lúc này hắn cảm thấy toàn thân rất thoải mái.

Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam giống như một tảng đá lớn dịch chuyển khỏi đầu Đổng Quốc Khánh. Dù Nhiếp Hạ Quân căn bản không lên tiếng quá nhiều ở phương diện tranh đấu của hắn và Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ cần bí thư Nhiếp còn tại vị, như vậy hắn và hậu trường của mình cũng cực kỳ bận tâm đến bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân.

Bây giờ mây gió thay đổi, Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, người tiến lên tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy lại chính là vị lãnh đạo không ưa Vương Tử Quân, là Hào Nhất Phong. Vốn Đổng Quốc Khánh không phải chỉ là một lần có ý dựa vào Hào Nhất Phong, thế nhưng đến gần thì Hào Nhất Phong lại tỏ ra rất coi trọng hắn.

Không có chuyện yêu vô duyên vô cớ yêu hay hận vô duyên vô cớ, Đổng Quốc Khánh là người lăn lộn quan trường nhiều năm, tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng Hào Nhất Phong coi trọng vì sự xuất chúng của mình.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, những lời này thật sự không sai. Không còn sự giúp đỡ của Nhiếp Hạ Quân, Vương Tử Quân tuy vẫn có người sau lưng nhưng một bí thư tỉnh ủy muốn bới lông tìm bệnh thì dù cho anh có chặt chẽ thế nào chỉ sợ cũng khó thể chạy thoát được, chỉ có thể ảm đạm lui ra mà thôi.

Vua không ưa thì xưa nay dù là tài hoa thế nào cũng sẽ bị hủy, những người kia căn bản không thể thay đổi được vận mệnh dưới cái nhìn không ưa của thượng cấp, như vậy Vương Tử Quân dù có bản lĩnh cũng căn bản không thể nào thoát kiếp nạn.

Xem ra sau này thành phố Đông Bộ se tiếp đón thời đại thuộc về Đổng Quốc Khánh mình.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh, Đổng Quốc Khánh chợt nhíu mày, sua đó hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua số máy gọi đến, gương mặt vốn mất đi nụ cười lại trở nên tươi vui.

- Bí thư Đổng, vừa rồi thật sự xấu hổ quá, khi anh gọi điện thoại thì tôi đang có chút việc bận.

Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh vui mừng.

- Chủ nhiệm Miêu, ngài quá khách khí rồi, thật sự là tôi gọi điện thoại không đúng lúc mới đúng.

Đổng Quốc Khánh khách khí hai câu với chủ nhiệm Miêu, sau đó nói tiếp:

- Chủ nhiệm Miêu, ngày mai anh đến thành phố Đông Bộ, tôi sẽ cố gắng tận tình địa chủ, nhưng thành phố Đông Bộ chúng tôi chỉ là địa phương nhỏ, nếu có gì không chu toàn thì kính mong chủ nhiệm Miêu bỏ quá cho.

Chương 582(p4): Biểu hiện hòa hợp êm ấm, sau lưng trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

- Bí thư Đổng, anh xem mình nói gì kìa, nói vậy thì tôi nào có thể chịu đựng được?

Chủ nhiệm Miêu tuy nói lời khiêm tốn nhưng ý cười trong lời nói vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, lời nói của Đổng Quốc Khánh làm cho hắn rất hưởng thụ.

- Nhưng này bí thư Đổng, cơm ngày mai tôi không dùng được, anh cũng đừng nên hiểu lầm, đây cũng không phải là hướng về phía anh. Tuy tôi dẫn đầu đội ngũ xuống thành phố Đông Bộ nhưng có một số việc cũng là rất bất đắc dĩ.

Chủ nhiệm Miêu chỉ nói một nửa câu với ý nghĩa ẩn giấu, thế nhưng hắn tin Đổng Quốc Khánh có thể hiểu rõ vấn đề.

Không phải hướng về phía Đổng Quốc Khánh, hơn nữa cơm không ăn, tự mình không làm chủ được, tổng hợp những tin tức này thì giống như có đại nhân vật yêu cầu xử lý mạnh tay sự kiện ở thành phố Đông Bộ. Đại nhân vật trong miệng chủ nhiệm Miêu sẽ là ai? Đổng Quốc Khánh hoàn toàn có thể đoán ra được.

Đổng Quốc Khánh cười cười nói:

- Không được uống vài ly với chủ nhiệm Miêu thì thật sự quá đáng tiếc, nhưng chủ nhiệm Miêu lần này gánh trách nhiệm trên vai, là thời điểm biểu hiện, nếu như vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của chủ nhiệm Miêu, tội của tôi thật sự là rất lớn.

- Anh cứ khách khí, uống rượu thì lúc nào cũng được, ngày nào anh đến thành phố Sơn Viên họp thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Chủ nhiệm Miêu tuy đắc ý nhưng cũng không đến mức quên mình là ai, Đổng Quốc Khánh dù thế nào cũng là bí thư thị ủy Đông Bộ, là người có quan hệ rộng ở tỉnh thành, bây giờ lại đi về phía bí thư Hào Nhất Phong, có thể nói là cơ hội tiến lên trời khá cao, ngày nào đó sẽ là rồng trên mây. Hắn đối mặt với một người có tiềm lực như Đổng Quốc Khánh, tất nhiên sẽ có tâm tình kết giao một phen.

- Rõ ràng là tôi phải mời khách, sao có thể để cho chủ nhiệm Miêu sắp xếp cho được?

Đổng Quốc Khánh nói rồi giống như nhớ ra điều gì đó:

- Anh Miêu, mọi người đều nói anh ở tỉnh thành quan hệ nhiều đường đi rộng, không biết có thể giúp cho tôi một chút được không?

Chủ nhiệm Miêu lúc này cũng rất tình nguyện kết giao với bí thư Đổng, thế là hắn cười cười nói:



- Xem bí thư Đổng nói gì kìa, chỉ cần Miêu Đại Phương tôi có thể làm được, sẽ tuyệt đối không nói hai lời.

- Được rồi, tôi sẽ không khách khí. Là thế này, thành phố Đông Bộ chúng tôi muốn xây dựng một cây cầu ở phía bắc, vô tình không tìm được công ty có tư chất để gánh vác chuyện này. Anh cũng biết khu đô thị phía bắc vẫn luôn là nơi tụ tập đông người nhất của thành phố Đông Bộ, nếu không có cầu thì người xe qua lại chật cứng, tôi là bí thư thị ủy tuy nhìn trong mắt nhưng lại gấp trong lòng, hận không thể thực hiện ngay hạng mục này, thế nhưng không bột khó gột nên hồ, tìm không được công ty phù hợp. Thế cho nên tôi dù cảm thấy rất gấp gáp nhưng thực chất cũng không có tác dụng. Vì vậy tôi cũng xem như dày mặt yêu cầu chủ nhiệm Miêu giúp đỡ một chút, tìm cho tôi một công ty xây dựng phù hợp.

Đổng Quốc Khánh nói bằng giọng điệu vô cùng sốt ruột, nhưng Miêu Đại Phương cũng hiểu bí thư đổng căn bản không phải là tìm mình hỗ trợ, là ném cho mình một lợi ích lớn.

Bây giờ là lúc nào? Cóc ba chân khó tìm nhưng người hai chân thì đầy đường, các công ty xây dựng hiện tại đang tranh giành hạng mục lẫn nhau đến mức vỡ đầu tóe máu. Một cây cầu cũng không cần kỹ thuật gì quá tiên tiến, đường đường là một thành phố phát triển như Đông Bộ lại không tìm ra công ty xây dựng đảm nhiệm hạng mục này sao?

Miêu Đại Phương thầm khen bí thư Đổng Quốc Khánh không phải là người thường, đồng thời lại nói:

- Chuyện của anh Đổng chính là chuyện của tôi, anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm cho ngài, sẽ tìm ra công ty phù hợp.

Thông qua giao dịch ngầm hiểu nhau lần này thì tình cảm của hai bên nhanh chóng rơi vào trạng thái ấm nóng, Miêu Đại Phương vốn có vài lời không nói, bây giờ cũng không tiếp tục che giấu.

- Bí thư Đổng, vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao và thôn Mạnh Trang của thành phố Đông Bộ đã được lãnh đạo tỉnh ủy ra chỉ thị xử lý nghiêm túc, trách nhiệm của ai thì người đó gánh vác, ngài cứ yên tâm.

Đổng Quốc Khánh cười cười nói:

- Chuyện này mong anh hạ thủ lưu tình, dù sao cũng cùng là người hầu, tôi cũng không muốn hắn bị một hình phạt quá lớn.

- Điều này tôi hiểu, bí thư Đổng cứ yên tâm.

Miêu Đại Phương biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, hắn cười nhạt một tiếng rồi trầm giọng nói.

Đổng Quốc Khánh cũng không nói thêm điều gì ở vấn đề này, hắn nói vài câu đơn giản với Miêu Đại Phương, cuối cùng chợt nghĩ đến vấn đề gì đó:

- Khu công nghiệp thủy tinh của khu quy hoạch kỹ thuật cao chính là hạng mục trọng điểm mà chủ tịch Vương kêu gọi đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ...

Sáng mùa đông, mặt trời giống như ngủ dậy muộn, nhưng mới tờ mờ sáng thì đám cán bộ khu quy hoạch kỹ thuật cao đã bắt đầu tập trung trước khu văn phòng. Trương Đảo Long là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn mặc áo lông màu xanh, đang phân phối từng hạng mục cho mọi người.

Tiếng xe hơi, tiếng mô tô, chuông xe đạp vang lên rộn rã trước văn phòng khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng vài phút sau đã khôi phục lại sự yên ắng như thường.

- Chủ tịch Trương, ngài đã thức dậy từ ba giờ sáng, còn một giờ nữa lãnh đạo mới đến kiểm tra, anh nên nghỉ ngơi một chút đi.

Đứng bên cạnh Trương Đảo Long chính là chủ nhiệm văn phòng Lưu Minh Thuận của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, người này hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác khôn khéo giỏi giang.

Có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng đều là tâm phúc của lãnh đạo, Lưu Minh Thuận này đã đi theo Trương Đảo Long nhiều năm, có thể nói là lãnh đạo được Trương Đảo Long một tay nhấc lên.

Là người trong quan trường thì ai cũng có dấu ấn trên trán, nếu muốn hai mặt, muốn thay đổi, chuyển đội hình, nói thì đơn giản nhưng muốn thực hiện thì không dễ dàng gì.

Làm lãnh đạo sẽ có nhiều lựa chọn ở phương diện tìm người hầu cho mình, mà trong lúc lựa chọn thì lãnh đạo xưa nay thường thích dùng những người không có dấu hiệu của nhóm khác và trung thành với mình. Những kẻ chân giẫm hai thuyền xưa nay căn bản chưa từng có kết cục gì tốt.

Những ngày nay Lưu Minh Thuận luôn theo sát Trương Đảo Long, hắn biết rõ áp lực của lãnh đạo vào giai đoạn hiện tại, hắn biết nếu lần này làm không tốt, chỉ sợ lãnh đạo với tương lai bừng sáng sẽ bị đánh rơi xuống vực.

Nhưng gió bão lần này có thể tránh được sao?

Lưu Minh Thuận là chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý khu quy hoạch, hắn biết nhiều tư liệu mà người khác không biết, đặc biệt là hiện trạng ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang. Nếu nguyên nhân gây ô nhiễm là khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy chỉ sợ chờ nhóm người của Trương Đảo Long chỉ có thể là...

Lưu Minh Thuận nghĩ đến kết quả cuối cùng mà thật sự không dám nghĩ thêm, nhưng không dám cũng phải cố gắng đối mặt, vì phòng giám sát tỉnh ủy sẽ xuống điều tra sự việc, sáng hôm nay sẽ đến thành phố Đông Bộ.

- Minh Thuận, cậu tham gia công tác được bao năm rồi?

Trương Đảo Long cũng không đáp lại câu nói của Lưu Minh Thuận, hắn chuyển chủ đề sang người Lưu Minh Thuận.

Chương 582(p5): Biểu hiện hòa hợp êm ấm, sau lưng trống đánh xuôi kèn thổi ngược

Lưu Minh Thuận có chút kinh ngạc, hắn trầm giọng nói:

- Chủ tịch Trương, tôi tham gia công tác khi anh là phó chủ tịch xã Tân Phong, tính đến bây giờ đã là mười lăm năm.

- Mười lăm năm trước cậu chỉ là một thư sinh đọc sách, mười lăm năm qua đi cậu đã trưởng thành, trở thành một vị lãnh đạo có tầm nhìn có đầu óc, thật sự là con bà nó thời gian qua nhanh.

Trương Đảo Long chợt nói ra một lời cảm khái.

Lúc này Lưu Minh Thuận chợt sinh ra cảm giác xấu, mười lăm năm qua phần lớn là hắn công tác bên cạnh Trương Đảo Long, trong mắt hắn thì Trương Đảo Long luôn là người sôi sục ý chí chiến đấu. Dù là thời điểm Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ thì Trương Đảo Long cũng không bao giờ dùng giọng điệu trầm thấp như bây giờ.

Lúc này Trương Đảo Long bắt đầu cảm khái thời gian qua nhanh, đây không phải ứng với câu nói "anh hùng vào tuổi xế chiều" sao?

Sự việc thật sự rơi vào tình thế khó phản hồi, chẳng lẽ người kia không còn biện pháp nào sao? Lưu Minh Thuận biết rõ chuyện này là điều tra khu quy hoạch kỹ thuật cao, thực chất là lãnh đạo tỉnh ủy muốn điều tra người kia.

Không phải bây giờ người kia rơi vào tình huống tự thân khó bảo toàn được rồi sao?

Một cảm giác cực kỳ sợ hãi chợt tập kích Lưu Minh Thuận, hắn cảm thấy trong lòng lạnh buốt tràn đầy khí lạnh. Hắn không thể không xiết chặt lấy áo lông của mình, lại vô tình lui về phía sau một bước.

- Minh Thuận, chuyện này tôi cảm thấy cực kỳ oan uổng. Từ khi xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao đến bây giờ chúng ta luôn chú trọng công tác bảo vệ môi trường, nhưng thôn Mạnh Trang lại cho ra vấn đề, hì hì, lại không tìm ra được nguyên nhân. Cậu nói xem, nếu chúng ta nói không phải là vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao, sẽ có người tin sao?

Trương Đảo Long vung hai tay rồi dùng giọn đầy bất đắc dĩ nói.

- Chủ tịch Trương, sự thật là sự thật, chỉ cần không phải là chuyện do khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng ta gây ra, tôi tin sẽ có thể điều tra ra manh mối.

Lưu Minh Thuận trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng trấn an Trương Đảo Long.

Trương Đảo Long nở nụ cười vỗ vỗ vai Lưu Minh Thuận, sau đó lại cười hì hì nói:

- Ý nghĩ của cậu giống với tôi, tôi cảm thấy sẽ có thể điều tra ra manh mối.

Lưu Minh Thuận nhìn vẻ mặt tươi vui của Trương Đảo Long mà chợt sững sờ, gần đây Trương Đảo Long tự cho mình là tâm phúc, bây giờ chủ tịch Trương nói vậy là có ý gì?

- Chủ tịch Trương...

Trương Đảo Long khoát tay áo rồi cười nói:

- Trước khi sự việc cho ra manh mối thì luôn cần có người gánh vác, cậu thấy khổ người của tôi thế nào, nếu như gánh vác việc này có thể bị đè sập không?

Lưu Minh Thuận thật sự cảm thấy run rẩy, hắn dù thế nào cũng không ngờ Trương Đảo Long lại nói ra những lời như vậy. Không, phải nói là không ngờ Trương Đảo Long lại cho ra chuẩn bị như vậy, đó là chủ động gánh vác tất cả, ôm trách nhiệm lên người mình, có thể thấy hậu quả của sự việc là hoàn toàn khó tưởng và cực kỳ nghiêm trọng.

Người mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn xử lý chính là vị lãnh đạo thành phố kia, nếu Trương Đảo Long nhận trách nhiệm lên người, như vậy sẽ phá hủy kế hoạch của đối phương. Tuy hiện tại đối phương sẽ không nói gì, thế nhưng vấn đề xử lý sẽ không tử tế và nhẹ tay chút nào.

Tương lai, danh tiếng, tất cả mọi thứ của Trương Đảo Long sẽ bị cuốn theo gió bão, tất cả sẽ nát như bụi phấn. Chỗ tốt duy nhất chính là người kia căn bản không có vấn đề, không bị gió bão quấn lấy người.

Không phải người kia nói gì với chủ tịch Trương đấy chứ? Lưu Minh Thuận chợt cảm thấy trong lòng phát lạnh, hắn chần chờ giây lát rồi dùng giọng kích động nói:

- Chủ tịch Trương, dù kiểm tra thì trách nhiệm sẽ không phải một mình ngài gánh chịu, hơn nữa ngài hoàn toàn có thể...

Lưu Minh Thuận còn chưa nói xong thì đã bị Trương Đảo Long cắt lời, hắn cười cười nói với Lưu Minh Thuận:

- Minh Thuận, cậu nói gì tôi hiểu rõ, mà sự việc cũng không phải như cậu nghĩ.

- Chủ tịch Vương không nói cho tôi bất kỳ lời nào về vấn đề trách nhiệm, cũng không nói tôi gánh vác trách nhiệm, tôi sở dĩ muốn gánh chuyện này cũng là vì bản thân tôi tự nguyện.

- Thành phố Đông Bộ có thể không có tôi, không có Trương Đảo Long, nhưng tuyệt đối không thể không có chủ tịch Vương. Chúng ta đã quyết định leo lên thuyền của chủ tịch Vương, sẽ phải cho ra hy sinh khi con thuyền vượt sóng.

Lưu Minh Thuận nhìn hình bóng rõ ràng của Trương Đảo Long dưới ánh nắng sớm, cơ thể lạnh lẽo của hắn chợt tràn đầy ấm áp. Hắn không khỏi tự giác đi theo Trương Đảo Long về phía trước...

Dù thành phố Đông Bộ có phản ứng gì với tổ liên hợp điều tra của phòng giám sát tỉnh ủy và sở tài nguyên môi trường thế nhưng ở phương diện tiếp đón lại cực kỳ có quy cách. Dưới sự lên tiếng của bí thư Đổng, phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh và phó chủ tịch thường vụ Tôn Quốc Lĩnh làm đại biêu đi đến vùng giáp ranh tiếp đón tổ điều tra.

Được phó bí thư thị ủy và phó chủ tịch thường vụ thành phố đi ra nghênh đón rõ ràng là quy cách rất cao với tổ điều tra, Bành Quang Binh và Tôn Quốc Lĩnh tiếp nhận nhiệm vụ, cả hai cũng không dám chậm trễ, sáng sớm đã chạy đến đầu đường cao tốc tiếp đón.

Từ thành phố Đông Bộ đến đầu đường cao tốc đi thành phố Sơn Viên cũng không phải quá lâu, lúc này là sáng sớm nên xe rời khỏi đường cao tốc cũng không nhiều. Thư ký trưởng khối chính quyền thành phố là Triệu Nguyên Lôi được sắp xếp đi theo nhóm người Bành Quang Binh, bây giờ có nhiệm vụ canh chừng đường cao tốc, bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với tổ điều tra, còn Bành Quang Binh lại đang ngồi trên xe của Tôn Quốc Lĩnh.

Xe của Tôn Quốc Lĩnh là một chiếc Bissan Bluebird kiểu cũ, tuy xe không tính là quá mới nhưng điều hòa rất tốt, ngồi bên trên cũng không tính là lạnh.

- Chủ tịch Tôn, tổ điều tra này thật sự là kẻ phá hoại, con bà nó cũng không phải không chào hỏi bọn họ, thế nhưng cả đám đều tắt điện thoại, làm cho hai chúng ta phải ngồi chờ chỗ này.

Bành Quang Binh vừa hút thuốc vừa nói với Tôn Quốc Lĩnh.

Nếu so sánh với Bành Quang Binh thì ánh mắt Tôn Quốc Lĩnh có chút không yên, dù sao thì lần này xuống điều tra cũng liên quan đến vấn đề một phái của bọn họ còn có thể tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ hay không. Nếu sự việc bị đổ lên đầu chủ tịch Vương, chỉ sợ thời gian của bọn họ ở thành phố Đông Bộ sẽ rất là khổ sở.

- Người ta là lãnh đạo thượng cấp, chúng ta dù không vui cũng chỉ có thể chờ mà thôi. Bí thư Đổng không phải đã nói rồi sao? Chúng ta nhất định phải tiếp đón lãnh đạo của tổ điều tra cho tốt.

Tuy trong đầu nghĩ đến chuyện ô nhiễm của thôn Mạnh Trang nhưng Tôn Quốc Lĩnh cũng không chậm trễ trong lúc lên tiếng với Bành Quang Binh. Tôn Quốc Lĩnh là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn là người giỏi tránh nặng tìm nhẹ, rất có kinh nghiệm.


- Phì, cái gì mà lãnh đạo, thuần túy chỉ là cầm lông gà làm lệnh tiễn, khi chúng ta công tác ở tỉnh ủy, chỉ sợ bọn họ còn chưa mặc quần.


Bành Quang Binh ném điếu thuốc lên gạt tàn trong xe rồi hùng hổ nói.


Tôn Quốc Lĩnh cũng có tâm tình mâu thuẫn với tổ điều tra, nhưng lúc này hắn cũng không mắng như Bành Quang Binh, chỉ khẽ dựa lưng lên ghế mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK