Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Chính Thiện nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy không dám khinh thường vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này. Người này có thể ném số tiền lớn cho Đường Chấn Huy thích phân phối thế nào thì làm thế ấy, làm cho tâm trí của Đường Chấn Huy được cổ động, do đó mới đẩy ra một phương án có lợi cho sự phát triển của tỉnh Mật Đông, thủ đoạn này không khỏi làm cho Kim Chính Thiện lau mắt nhìn Vương Tử Quân.

Kim Chính Thiện thật lòng cũng không hy vọng Sầm Vật Cương sẽ là một nhà độc tài trong tình hình chính trị ở tỉnh Mật Đông. Dù sao thì hắn cũng có lý niệm bất đồng với Sầm Vật Cương, thế nhưng Sầm Vật Cương lại là người quá mạnh mẽ, điều này làm cho Kim Chính Thiện cảm thấy cực kỳ áp lực.

Nếu như Đường Chấn Huy có thể đứng lên giải quyết vài phần áp lực của mình, như vậy Kim Chính Thiện căn bản cảm thấy rất thích thú. Như vậy kim chính thiện mới có thể cho ra một quy hoạch phát triển thành phố Rừng Mật thoát khỏi sự trói buộc cao độ của Sầm Vật Cương. Hắn nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy có chút chờ mong và mơ ước vào Vương Tử Quân.

Sau khi uống vai ly thì Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện trò chuyện càng thêm nhiệt liệt, hai bên nói về vài việc vặt, sau đó Kim Chính Thiện trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, đối với phương diện nhất thể hóa Rừng Mật, tôi có vài ý nghĩ muốn liên hệ với anh.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Bí thư Kim, chủ tịch Đường là người nói ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, anh có ý kiến gì thì trước tiên cứ trao đổi với chủ tịch Đường.

Kim Chính Thiện hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Tôi sẽ phải trao đổi với chủ tịch Đường, thế nhưng bí thư Vương, ngài cũng là chuyên gia ở phương diện xây dựng và phát triển kinh tế, trước tiên tôi phải hỏi ý kiến của ngài, để xem ý nghĩ của mình có vấn đề gì không.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không thể nói không muốn nghe những ý nghĩ này của Kim Chính Thiện . Hắn chỉ nói với Kim Chính Thiện, yêu cầu đối phương tăng cường trao đổi với chủ tịch Đường Chấn Huy, mà lời nói của đối phương căn chỉ là đáp lại theo trình tự mà thôi.

Hai người nói đến đây thì căn bản đã tiến vào chủ đề chính, sau khi hai bên trao đổi thêm vài câu, hai người một trước một sau rời khỏi khách sạn.

Sáng sớm hôm sau Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, nhưng hắn tuy đến sớm đã có người đến còn sớm hơn, đó chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ đang báo cáo công tác trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Phương Anh Hồ khẽ bắt chuyện, sau đó hắn rời khỏi phòng của Sầm Vật Cương.

Khi thấy Vương Tử Quân thì gương mặt Sầm Vật Cương vẫn tươi cười rạng rỡ, sau khi mời Vương Tử Quân ngồi xuống thì dùng giọng ân cần hỏi về tình trạng sức khỏe của Mạc lão gia tử. Sau đó lão mở miệng nói về vài hạng mục công tác đã diễn ra khi Vương Tử Quân rời khỏi tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân đã sớm có chuẩn bị với lời nói của Sầm Vật Cương, thế cho nên hai người tạo dựng lên bầu không khí trò chuyện rất bình thản.



- Bí thư Tử Quân, anh làm rất tốt công tác của một tổ trưởng tổ giám sát. Ngày hôm qua tôi đã đi xem xét tiến độ xây dựng vài công trình của đại hội thể dục thể thao, trước đó diễn đàn đầu tư đã thu hút được một số tiền lớn nên tiến độ các công trình được đẩy mạnh. Dựa vào tiến độ hiện tại, chúng ta nhất định có thể hoàn công các công trình trước dự kiến. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm nói.

Vương Tử Quân nói vài câu khiêm tốn, chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp: - Đối với cơ chế sử dụng cán bộ thì chúng ta cần phải tuân theo một quy tắc, đó chính là cho người có năng lực một cơ hội, cho người có khả năng đi lên sân khấu, ca ngợi người làm được việc, dừng nguy cơ đối với những người làm việc không thành, chỉ như vậy thì mới dùng cán bộ cho thật tốt được. Hai ngày qua tôi đã nhìn qua hồ sơ của đồng chí Lý Bạch Vũ, đồng chí này có năng lực rất tốt, tôi đề nghị với trưởng phòng Uông đẩy đồng chí Lý Bạch Vũ vào danh sách cán bộ trẻ cần được bồi dưỡng của tỉnh Mật Đông.

- Cám ơn bí thư Sầm đã giúp đỡ, đồng chí Lý Bạch Vũ thật sự có năng lực công tác không tệ. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Bí thư Sầm, nếu tôi có gặp Lý Bạch Vũ thì nhấ định sẽ truyền đạt lại những lời ca ngợi của ngài, tôi tin tưởng anh ấy sẽ càng tỏ ra nhiệt tình hơn sau khi nghe được những lời cổ vũ của ngài.

Hai mươi phút sau Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Tuy Sầm Vật Cương vẫn tiễn chân hắn ra đến ngoài cửa phòng, thế nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và Sầm Vật Cương bị kéo dài ra rất nhiều.

Trong cuộc trò chuyện lần này thì Sầm Vật Cương còn quan tâm đến phương diện khi nào thì Mạc Tiểu Bắc đến Mật Đông, thế nhưng Sầm Vật Cương căn bản không nói ra một câu liên quan đến chủ đề quan trọng nhất là nhất thể hóa Rừng Mật,

Sầm Vật Cương không nhắc đến sự kiện này, điều này chứng tỏ bí thư Sầm hiểu có nói ra thì Vương Tử Quân sẽ không bao giờ giúp đỡ mình. Nếu nói ra và nhận được kết quả là không, như vậy không bằng đừng nói ra nữa.

Một khi tính nhiệt tình công tác được kích phát thì người ta sẽ hận không thể liên tục công tác. Sau khi Đường Chấn Huy liên hệ với Vương Tử Quân, ba ngày sau khi Vương Tử Quân từ thủ đô quay về thì chủ tịch Đường đã tổ chức hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh để nghiên cứu về phương diện nhất thể hóa Rừng Mật.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng họp thì thấy Đường Chấn Huy đã ngồi trên vị trí của mình, chủ tịch Đường đang trò chuyện với vài vị phó chủ tịch tỉnh khác. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Đường Chấn Huy khoát tay nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh ngồi bên này.

Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, vị trí vốn là ở bên cạnh Đường Chấn Huy. Hắn cười cười đi đến ngồi bên cạnh của Đường Chấn Huy, sau đó hắn khẽ nói: - Chủ tịch, vừa rồi tôi thấy các vị bàn tán say sưa, không hiểu có chuyện gì tốt có thể chia xẻ với tôi được không?

- Chúng tôi vừa nói chuyện liên quan đến thành phố Tử Quang. Hai ngày trước phía thành phố Tử Quang tu sửa đường ven sông thì phát hiện ra một ngôi mộ cổ, sau khi khai quật thì chuyên gia nhận định đó là mộ của hoàng đế. Phó chủ tịch Thường Già Quân ngồi ở phía đối diện chợt nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn về phía Thường Già Quân rồi cười cười nói: - Nếu thật sự đó là một của hoàng đế, như vậy biết đâu sẽ có thêm một danh thắng bổ sung vào sách du lịch tỉnh Mật Đông chúng ta?

- Chỉ sợ đến lúc cho ra luận chứng rõ ràng thì vị hoàng đế kia lại được chôn ở chỗ khác rồi. Cố Tắc Viêm vừa đi vào cửa thì cười nói: - Vài ngày trước tôi có xem báo, tôi thấy có vài địa phương náo động ồn ào vì tranh giành một danh nhân, chúng ta cũng không nên dính vào tình huống đáng cười thế này được.



Thường Già Quân khẽ gật đầu cười cười mà không nói thêm điều gì. Đường Chấn Huy lại cười nói: - Chủ tịch Cố nói đúng, thế nhưng chúng ta không nên vì việc nhỏ mà mất lớn, lại trơ mắt nhìn một danh thắng có thể cho ra nhiều lợi ích chạy đi nơi khác. Ý của tôi là cần phải có phán đoán lớn mật, mà cũng cần phải có chứng thực cẩn thận hơn.

Đường Chấn Huy nói rồi cũng không cho Cố Tắc Viêm cơ hội tiếp tục lên tiếng, Đường Chấn Huy nhìn về phía thư ký trưởng Lý Hanh Dư: - Thư ký trưởng, mọi người đã đến đông đủ chưa?

- Chủ tịch Đường, các vị lãnh đạo đã đến đông đủ rồi. Lý Hanh Dư nhanh chóng đứng lên khỏi vị trí của mình rồi báo cáo với Đường Chấn Huy.

Đường Chấn Huy khẽ gật đầu, lão hắng giọng một cái rồi trầm giọng nói: - Thưa các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp. Chủ đề thảo luận hôm nay chỉ có một đó là về vấn đề nhất thể hóa Rừng Mật. Hai ngày trước thành phố Rừng Mật và Kim Hà đã cùng nhau đến xin chỉ thị, bọn họ muốn lợi dụng góc bù ưu thế về địa vực của hai bên để tiến thêm một bước đẩy mạnh hợp tác, cố gắng làm cho hai bên cùng nhau phát triển tiến lên.

- Tôi cũng cảm thấy phương án nhất thể hóa Rừng Mật là rất tốt. Hai thành phố Rừng Mật và Kim Hà đều ở địa vị trung tâm tỉnh Mật Đông, nếu chúng ta có thể xúc tiến tiến độ kết hợp của hai thành phố này, như vậy sẽ làm cho hai thành phố kinh tế phát triển mạnh mẽ, tạo động lực cho sự phát triển của tỉnh Mật Đông... Đường Chấn Huy vừa nói thì đã tỏ thái độ rất rõ ràng, ý nghĩa của chủ tịch Đường đã quá rõ, đó là không cho anh cơ hội phản đối. Vương Tử Quân nhìn Đường Chấn Huy chậm rãi lên tiếng, hắn không khỏi cảm thấy như vậy là có chút nóng nảy.

Với tình hình hiện tại thì mình và Đường Chấn Huy cùng ngồi nơi này căn bản là đại cục đã định, cho dù có người đề xuất ý kiến trái ngược thì vẫn có thể áp chế được. Chẳng qua Đường Chấn Huy nói khá tốt thế nhưng lại không có mấy dư âm quay về.

Khi Vương Tử Quân đang phân tích ý nghĩ của Đường Chấn Huy, chợt nghe thấy Đường Chấn Huy trầm giọng nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh có ý kiến gì với phương án nhất thể hóa Rừng Mật hay không?

- Thưa chủ tịch Đường, thưa các vị, tôi cảm thấy phương diện tăng cường hợp tác giữa các thành phố với nhau không những tăng cường sức cạnh tranh hạch tâm của tỉnh, còn có được tác dụng xúc tiến kinh tế rất lớn. Dù tỉnh Mật Đông chúng ta có không ít ưu thế so với các tỉnh anh em khác thế nhưng cũng không thiếu những mặt yếu kém, điều này yêu cầu tỉnh Mật Đông chúng ta cần tiến thêm một bước trong phương diện chỉnh hợp tài nguyên, phải dùng lưỡi dao sắc đi chặt cây cứng, như vậy mới có thể làm cho cả tỉnh chúng ta trổ hết tài năng ở giai đoạn sắp tới. Vương Tử Quân dù lên tiếng nhưng cực kỳ chú tâm quan sát vẻ mặt của Cố Tắc Viêm. Dù sao thì Cố Tắc Viêm cũng là đại biểu cho Sầm Vật Cương ở trong ủy ban nhân dân tỉnh. Lần này chỉ có thể là Cố Tắc Viêm cho ra ý kiến bất đồng mà thôi.

Cố Tắc Viêm lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình, khi Vương Tử Quân lên tiếng thì hắn còn ghi chép cái gì đó. Vương Tử Quân căn cứ vào gương mặt mà không thể phán đoán được Cố Tắc Viêm đang nghĩ gì.


Sau khi phát biểu vài ý kiến của mình về phương diện đẩy mạnh nhất thể hóa Rừng Mật thì Vương Tử Quân dừng lời. Tuy trong lòng hắn còn không ít thông tin, thế nhưng hắn vẫn áp chế không nói ra. Dù sao thì hôm nay là cuộc biểu diễn của Đường Chấn Huy, tuy hai người có mối quan hệ không tệ, thế nhưng làm khách lấn chủ cũng không hay.


Sau khi Vương Tử Quân lên tiếng thì đến lượt Cố Tắc Viêm, thế là hầu như có không ít ánh mắt dồn lên người của chủ tịch Cố. Tuy Cố Tắc Viêm là người sắp xếp ở vị trí thứ ba trong ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng địa vị của hắn cũng không giống như phó chủ tịch bình thường.


- Phương án nhất thể hóa Rừng Mật có ác dụng quan trọng đến phương diện xây dựng và phát triển tỉnh Mật Đông, đây là chuyện tốt, tôi hoàn toàn đồng ý. Cố Tắc Viêm mở miệng làm cho người ta giật mình, thế nhưng ngay sau đó lại thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK