Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Lý Hanh Dư, hắn có chút chần chờ, sau đó cười nói với Lý Hanh Dư: - Hanh Dư, anh đang đến báo cáo với chủ tịch Đường sao?
Lý Hanh Dư vội vàng nói: - Chủ tịch Đường cần một vài văn kiện, tôi đang cố gắng làm cho xong. Bí thư Vương, khi nào ngài có thời gian rảnh tôi sẽ đến báo cáo công tác với ngài.
Vương Tử Quân nhìn Lý Hanh Dư đang nở nụ cười với gương mặt cung kính, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thương cảm. Chỉ sợ Lý Hanh Dư bây giờ còn chưa biết Đường Chấn Huy bên kia đang chuẩn bị khai đao với mình. Nhưng người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, nếu không phải vì người này cứ chạy đông chạy tây như điên với Cố Tắc Viêm, không bao giờ thèm coi trọng một chủ tịch tỉnh như Đường Chấn Huy, vì sao lại có cục diện nguy hiểm như ngày hôm nay?
- À, những ngày nay tôi cũng không có nhiều việc bận, anh có thể đến bất cứ lúc nào. Vương Tử Quân nói qua loa vài câu với Lý Hanh Dư, sau đó hắn khoát tay áo chậm rãi bước đi.
...
Tháng sáu phong cảnh ở Nam Giang vẫn rất mê người, lần này Vương Tử Quân đến Nam Giang trước một ngày. Sầm Vật Cương căn bản mở miệng đồng ý rất vui vẻ với sự kiện Vương Tử Quân xin phép được nghỉ để đến dự lễ tốt nghiệp của con trai Tiểu Bảo Nhi, hơn nữa còn nói Vương Tử Quân nên ở lại thêm vài ngày ở Nam Giang, tốt nhất nên đưa cả vợ con đến Mật Đông.
Vương Tử Quân tất nhiên cảm ơn ý tốt của Sầm Vật Cương, nhưng khi hắn rời đi thì sự kiện Đường Chấn Huy muốn điều động Lý Hanh Dư chợt bùng phát, chỉ là hai bên đang áp sát lẫn nhau mà chưa ngã bài thôi.
- Bố, bố xem con mặc bộ quần áo này thế nào? Tiểu Bảo Nhi thấy Vương Tử Quân đến thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, nó hưng phấn bò qua bò lại trên giường, dù thế nào cũng không chịu quay về phòng ngủ của mình.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt cực kỳ sủng ái nhìn Tiểu Bảo Nhi, con trai chạy qua chạy lại cũng làm cho cả nhà vui vẻ. Sau một lúc lâu ầm ĩ thì cuối cùng hai người mới dỗ được Tiểu Bảo Nhi đi về phòng ngủ.
Tiểu Bảo Nhi thật sự là một cậu bé tràn đầy tinh lực, sáng sớm đã thức dậy đúng giờ, Mạc Tiểu Bắc nhanh chóng mặc lên người Tiểu Bảo Nhi bộ tây trang đã chuẩn bị sẵn, Tiểu Bảo Nhi liên tục xoay qua xoay lại trước gương, cố gắng bày ra biểu hiện quái dị.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Bảo Nhi, hắn không nhịn được phải ôm hôn con trai một cái: - Ôi Tiểu Bảo Nhi của bố, để bố đoán xem, hôm nay con nhất định là cậu bé đẹp trai nhất nhà trẻ.
- Đừng gọi con là cậu bé được không, con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi. Tiểu Bảo Nhi dùng ánh mắt mất hứng nhìn Vương Tử Quân.
Khi hai cha con đang trêu ghẹo nhau thì điện thoại của Vương Tử Quân đặt trên bàn chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Du Giang Vĩ, lát nữa có cần tôi lái xe đi đón ngài không? Giọng nói của Du Giang Vĩ trong điện thoại tràn đầy vui vẻ sung sướng.
Lời nói của Du Giang Vĩ làm cho Vương Tử Quân nhớ lại thời điểm mình còn ở lại Nam Giang, không phải là mỗi ngày Du Giang Vĩ đều đưa đón mình sao? Nhưng mới đó mà mình đã đến công tác ở Mật Đông, Du Giang Vĩ thì phải ở lại Nam Giang.
- Giang Vĩ, sao cậu biết tôi đến Nam Giang? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ cười cười nói: - Bí thư Vương, lần này ngài đến tuy rất bí mật thế nhưng tôi lại có con đường nhận tin của riêng mình.
Không biết có phải vì vị trí đã thay đổi hay không, lúc này Du Giang Vĩ nói chuyện với Vương Tử Quân thiếu đi chút nghiêm cẩn, lại có thêm chút thân cận và sinh động.
Vương Tử Quân căn bản cực kỳ hoan nghênh sự thay đổi này của Du Giang Vĩ, hắn nhanh chóng cười nói: - Sao? Cậu nói xem, nguồn tin của cậu là từ đâu?
- Bí thư Vương, tuy ngài đã đến Mật Đông thế nhưng Tiểu Bảo Nhi vẫn học ở nhà trẻ Nam Giang, khi nào tốt nghiệp thì cậu ấy sẽ rời khỏi Nam Giang. Tôi chỉ cần xem xét thời gian tốt nghiệp, như vậy sẽ dễ dàng phán đoán được ngài sẽ đến dự lễ tốt nghiệp này. Du Giang Vĩ căn bản cực kỳ nắm chắc vấn đề, thế nên vừa cười vừa nói ra suy đoán của mình.
Vương Tử Quân nghe xong lời giải thích của Du Giang Vĩ thì chợt sinh ra cảm gáic bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm nhận được hương vị không đúng. Chẳng qua lúc này hắn lại không thể nào nhận định rõ hương vị không đúng này là gì.
- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo công tác với ngài một chút, không biết khi nào thì ngài cho tôi cơ hội đây? Khi Vương Tử Quân giống như đã nắm bắt được hương vị không đúng thì chợt nghe Du Giang Vĩ ở bên kia mở miệng xin chỉ thị.
Vương Tử Quân thật sự đã lâu không gặp Du Giang Vĩ, hắn căn bản cũng rất quan tâm đến vị thư ký tiền nhiệm của mình. Lần này hắn đến Nam Giang định gặp Du Giang Vĩ một chút, lúc này nghe thấy Du Giang Vĩ nói như vậy thì không khỏi cười nói: - Vậy thì tối nay hai nhà chúng ta cùng dùng cơm, cậu phải làm chủ mời khách mới được.
- Vâng, bí thư Vương, tôi nhất định sẽ chứng thực tốt chỉ thị của ngài. Vương Tử Quân đồng ý làm cho Du Giang Vĩ vui mừng như điên, dù sao thì đáp án này cũng tốt hơn so với những gì hắn từng nghĩ. Vì có người nào không vui khi được dùng cơm vui vẻ với gia đình bí thư Vương?
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống chuẩn bị suy nghĩ xem rốt cuộc là mình cảm thấy không đúng ở điểm nào, nhưng lúc này Tiểu Bảo Nhi căn bản phải đi đến tham dự lễ tốt nghiệp, thế nên cũng không cho hắn nhiều thời gian suy xét vấn đề. Tiểu Bảo Nhi lúc này chạy đến dùng giọng phê bình nói: - Bố, bố sao lại chậm chạp như vậy? Khi nhận điện thoại sao không nói là: Anh là ai? Tìm ai? Có việc gì? Bố xem mình nói chuyện cả ngày mà không xong, không phải bố đang muốn con đến muộn sao?
Vương Tử Quân nghe Tiểu Bảo Nhi nói những lời tóm tắt đơn giản mà khong khỏi đưa mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc, Tiểu Bảo Nhi này mới tốt nghiệp nhà trẻ mà thôi, sao lại học được cách ăn nói như vậy?
Vương Tử Quân nghĩ như vậy mà không nhịn được cười. Hắn dùng bữa sáng được Mạc Tiểu Bắc chuẩn bị tỉ mỉ, sau đó cả nhà leo lên chiếc xe màu vàng của Mạc Tiểu Bắc chạy về phía nhà trẻ Thực Nghiệm. Vương Tử Quân muốn biểu hiện kỹ thuật lái xe của mình, thế nhưng đáng tiếc là Mạc Tiểu Bắc không cho hắn cơ hội này, hắn không làm gì được chỉ có thể ôm Tiểu Bảo Nhi hỏi han về chuyện học hành ở nhà trẻ mà thôi.
- Két! Khi hai cha con Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với nhau, đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc chợt thắng gấp, nếu không phải là Vương Tử Quân ôm chặt con trai, chỉ sợ hai người đã đụng đầu vào lớp kính phía trước.
- Sao vậy? Em không phải lái xe rất ổn định sao? Sao kỹ thuật hôm nay lại kém thế này? Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn nở nụ cười trêu ghẹo. Trước kia Vương Tử Quân rất thích trêu ghẹo Mạc Tiểu Bắc như vậy, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc là người rất nghiêm túc cẩn trọng, căn bản không cho hắn nhiều cơ hội.
Vương Tử Quân nói lời trêu ghẹo làm cho gương mặt của Mạc Tiểu Bắc có hơi đen nhẻm. Khi hắn đang định cười lớn thì thấy nàng giẫm chân ga, xe như tia chớp vượt qua khỏi dòng xe trước mặt, sau đó nhanh chóng chắn trước mặt một chiếc xe Mercedes Benz.
Xe đột nhiên tăng tốc và giảm tốc làm cho Vương Tử Quân không khỏi có chút nóng lòng, hắn vội vàng nói với Mạc Tiểu Bắc: - Em chạy chậm một chút, cho dù là không vì anh thì cũng phải vì con mà chậm lại một chút.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì Tiểu Bảo Nhi dùng hai mắt tỏa sáng nhìn về phía trước, không có chút biểu hiện sợ hãi.
- Chiếc xe kia đúng là không ra gì. Mạc Tiểu Bắc nói rồi giảm tốc độ lại một chút, đằng sau liên tục vang lên tiếng còi xe, thế nhưng dù bấm còi thế nào thì Mạc Tiểu Bắc vẫn tiếp tục giảm tốc độ.
Tuy Vương Tử Quân không nhìn rõ tình cảnh vừa rồi, thế nhưng hắn cũng hiểu có lẽ là chiếc xe ở phía sau vừa rồi vượt xe mình không quá đạo đức, làm cho Mạc Tiểu Bắc mất hứng, vì vậy mới làm cho đối phương đẹp mặt. Vương Tử Quân chỉ có thể lắc đầu với điều này, hắn nghe tiếng còi xe vang lên phía sau, thế là hắn đành phải khuyên vợ mình: - Được rồi, cũng đừng so đo với người ta nữa, chúng ta còn phải đưa Tiểu Bảo Nhi đến dự lễ tốt nghiệp, cũng đừng đến muộn.
Mạc Tiểu Bắc nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì mới gật đầu, nàng giẫm chân ga, xe trực tiếp tăng tốc, chỉ mười phút sau đã đi đến cổng nhà trẻ. Lúc này cổng nhà trẻ đã có nhiều xe dừng lại, liên tục có nhiều đứa trẻ ăn mặc đẹp đẽ từ trong những chiếc xe kia đi ra.
Mạc Tiểu Bắc dừng xe lại, Vương Tử Quân nhanh chóng đưa con trai đi ra khỏi xe. Khi cả nhà bọn họ vừa đi qua cổng nhà trẻ, lúc này một tiếng két vang lên, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen dừng lại cách đó không xa.
- Này anh bạn, đúng là lái xe rất tốt, thế nào, lát nữa xong lễ tốt nghiệp thì chúng ta đua một chút xem ai hơn ai? Một tên đàn ông đầu đinh thò đầu ra khỏi cửa kính, sau đó hắn lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
"Đua xe với mình?" Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc, thấy cô nàng đầu sỏ gây ra chuyện này đang đứng sau lưng mình, biểu hiện của nàng giống như không có chuyện gì liên quan đến mình.