Lưu Triêu Phong dùng giọng cực kỳ oán giận nói:
- Sau khi đánh xong thì chính quyền địa phương đến tìm người, bị tôi đuổi thẳng cổ.
Đỗ lão gia tử thở dài một hơi nói:
- Tiểu Long lúc đầu cũng không được người ta bồi thường, mãi sau đó Tử Quân đến thì bọn họ mới chịu bỏ tiền.
- Tử Quân, cậu làm chủ tịch thành phố xem như cũng làm được chuyện tốt, thế nào, người ta bồi thường bao nhiêu? Sau đó mọi chuyện đều xong sao?
Hạ lão gia tử có tính tình khá nóng nảy, lão nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng mất hứng nói.
- Điều này cũng không trách được Tử Quân, người ta có tiền có thế, cậu ấy có thể tìm về được tiền thuốc men là tốt rồi. Hơn nữa tôi nghe người trong thôn vào thành phố làm công nói, gần đây thành phố yêu cầu chủ sử dụng lao động phải ký hợp đồng lao động với bọn họ, phải phát lương đúng thời điểm, thật sự làm cho công nhân đỡ khổ sở phải đòi tiền lương của mình.
Dỗ lão gia tử thấy Hạ lão gia tử lại làm khó cho Vương Tử Quân, thế là tranh thủ thời gian nói.
- Phổ biến chính sách tốt sẽ trợ giúp cho nhiều người, xem ra khối chính quyền thành phố Đông Bộ cũng chú ý đến dân sinh.
Mạc lão gia tử lên tiếng nói.
Sau đó Mạc lão gia tử quay sang dặn dò Tiểu Long:
- Tiểu Long, dưỡng thương cho tốt, sau đó đến nhà ông Mạc chơi vài ngày.
- Vâng.
Đỗ Tiểu Long vui vẻ đồng ý một tiếng, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Lưu Siêu Cử nhìn thấy bầu trời đầy mây đen sắp tan biến, thế là thở dài một hơi. Nhưng hắn còn chưa kịp nuốt cơn tức xuống bụng thì nghe Hạ lão gia tử lớn tiếng hỏi:
- Tiểu Long, nói cho ông Hạ biết xem nào, công ty nào lợi hại như vậy, công nhân bị thương mà không bồi thường tiền?
- Là công ty bất động sản Lập Phong.
Đỗ Tiểu Long nói, vẻ mặt tràn đầy căm hận.
Lưu Triêu Phong vốn cực kỳ căm hận một công ty không chịu trách nhiệm như vậy, thế nhưng khi nghe nói đó là công ty Lập Phong thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn tuy mặc kệ chuyện trong nhà nhưng vẫn biết rõ tên công ty của em trai mình.
Công ty Lập Phong? Không phải là công ty bất động sản của em mình sao?
Khi Lưu Triêu Phong còn đang cảm thấy chấn động thì Hạ lão gia tử đã hỏi tiếp:
- Ông chủ công ty là ai?
- Lưu Siêu Cử.
Khi Đỗ Tiểu Long nói ra ba chữ Lưu Siêu Cử thì dù là vẻ mặt đám người Đổng Quốc Khánh hay đám cán bộ tỉnh như trưởng phòng Lý cũng trở nên cực kỳ khó coi, lại có người đưa mắt nhìn về phía Lưu Siêu Cử.
Lưu Siêu Cử, khi ba chữ này được Đỗ Tiểu Long nói ra thì Lưu Siêu Cử thật sự có tâm tư muốn chết đi được. Hắn đang đứng trước mặt anh trai và các vị lãnh đạo tỉnh thành, hắn cảm thấy mình giống như ném rác lên mặt anh mình, hơn nữa anh mình từ đầu đến cuối lại không biết gì về vấn đề này. Thế là hắn cảm thấy đầu óc xoay vòng vòng, hai chân mềm nhũn, sau đó ngã ngồi xuống đất.
- Cậu...Cậu xác định sao?
Lưu Triêu Phong đi đến trước mặt Đỗ Tiểu Long dùng giọng khó tin hỏi.
- Sao lại lầm cho được, tôi cũng không thể nào nói sai tên của lãnh đạo mình được.
Đỗ Tiểu Long không tự chủ được phả mở miệng dưới áp lực của Lưu Triêu Phong.
- Hắn ta chính là Lưu Siêu Cử.
Nhị nha đầu nhìn Lưu Siêu Cử ngồi dưới đất rồi lớn tiếng nói.
Lúc này Đỗ Tiểu Long đang chống nạng, gương mặt lộ ra vẻ căm hận.
Lưu Triêu Phong dừng lại vài giây đồng hồ, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào mình. Hắn thật sự sinh ra cảm giác giống như có kiến bò trên mặt mình, cảm thấy rất ngứa ngáy. Lúc này lão thủ trưởng đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia làm hắn khiếp đảm, nói ra thì khí thế trên người lãnh đạo mới thật sự là thứ làm hắn sợ hãi.
Bầu không khí rất cô đọng, cực kỳ căng thẳng, giống như từng phần tử đang chậm rãi tách ra. Lúc này đầu óc Lưu Triêu Phong cũng nhanh chóng xoay chuyển, hắn nhìn chằm chằm vào em trai, sau đó nhanh chóng tiến lên cho một tát thật mạnh:
- Tên khốn kiếp, ở nhà dám làm những chuyện như vậy sao?
- Lão thủ trưởng, thật sự làm cho ngài phải chê cười, tôi về sẽ xử lý rõ ràng, đến chiều lại đến thăm ngài.
Lưu Triêu Phong trầm ngâm giây lát rồi đi đến trước mặt Mạc lão dùng giọng cung kính nói.
Mạc lão vỗ vỗ vai Lưu Triêu Phong nói:
- Siêu Phong, ai cũng có lúc phạm sai lầm, hơn nữa đây cũng không phải trách nhiệm của cậu, cậu xử lý tốt là được.
- Vâng.
Lưu Triêu Phong dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mạc lão gia tử, sau đó kéo Lưu Siêu Cử lúc này như chó chết ra ngoài cửa. Sau khi Lưu Triêu Phong bỏ đi, đám người Đổng Quốc Khánh biết mình ở lại cũng rất xấu hổ, thế cho nên cung kính bắt chuyện vài câu, sau đó nhanh chóng đưa đám cán bộ thành phố Đông Bộ rời đi.
- Chủ tịch Vương, tôi giao nhiệm vụ cho anh ở lại đây phục vụ các vị lãnh đạo, có gì cần anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ là hậu cần cho anh.
Đổng Quốc Khánh nắm chặt tay Vương Tử Quân, trước khi đi dùng giọng xúc động dặn dò Vương Tử Quân.
Tất cả thật sự giống như một trò hề, đến thì thật sự khí thế nhưng rời đi lại có vẻ hoảng sợ. Vương Tử Quân tiễn đám người đến đầu đường, hắn quay lại và thấy Mạc Tiểu Bắc đang đứng cách đó không xa nhìn mình. Hắn mỉm cười đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc, sau đó bắt chặt tay nàng nói:
- Vợ, cám ơn em, muốn ăn cũng phải ăn cơm nhà, muốn mặc cũng phải mặc áo vải thô, biết lạnh biết nóng mới là vợ ngoan hiền.
- Đúng, tất cả là em sắp xếp.
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười thản nhiên, nàng sảng khoái thừa nhận.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ của Mạc Tiểu Bắc, hắn chỉ cảm thấy tràn đầy tình cảm. Mạc Tiểu Bắc gãi gãi lòng bàn tay của hắn, lại dùng giọng không khách khí nói:
- Em biết rõ anh không quan tâm đến lời khiêu khích của người ta, nhưng em biết như vậy sẽ cảm thấy không thoải mái, em sao có thể để chồng mình bị người ta ức hiếp được?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, hắn vươn tay vuốt mái tóc của nàng, trong lòng đầy tình cảm ấm áp.
Khi Vương Tử Quân đang vuốt ve mái tóc mềm mại của Mạc Tiểu Bắc, bọn họ đang chìm đắm vào trong thế giới của riêng mình, lúc này dưới một thân cây đại thụ cách bọn họ hơn hai chục mét, Nhị nha đầu đang cầm một trái dưa hấu trong tay, nàng đứng lẳng lặng nhìn thấy tất cả tình huống đang diễn ra ở bên kia.
Thật sự chỉ có Mạc tiểu thư mới xứng đôi với Vương đại ca, chính mình nên cảm thấy vui vì Vương đại ca có một người vợ như vậy mới đúng, nhưng vì sao trong lòng lại không vui? Lại có cảm giác ê ẩm như vậy?
Thiếu nữ luôn là những người ôm ấp tình cảm, lúc này hai mắt Nhị nha đầu đã bị hơi nước bao phủ, nàng lẳng lặng nhìn cặp nam nữ ôm nhau bên kia, thế là nước mắt chảy dài trên má.
Các vị lão gia tử cũng không ở lại thành phố Đông Bộ quá lâu, sau khi qua đêm ở thôn Đỗ Gia Khẩu, mọi người bắt đầu quay về nhà. Các lão gia tử thật sự không muốn ly biệt, thế nhưng thường là như vậy, đời có tan có hợp, có lúc chia ly.
Sau khi tiễn chân Trương lão gia tử và Trương Đông Viễn, Vương Tử Quân thật sự có chút tiếc nuối, cũng thở dài một hơi. Điều hắn tiếc nuối chính là ngày nghỉ của Mạc Tiểu Bắc cũng chấm dứt, nàng phải theo Mạc lão gia tử về thủ đô.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống tối qua Mạc Tiểu Bắc nói ra phương hướng phát triển của mình, đồng thời nói rõ từng kế sách có vẻ cực kỳ phù hợp thời thế cho hắn nghe, thế là khóe miệng hắn chợt xuất hiện nụ cười mỹ mãn.
Vương Tử Quân nghĩ đến những chuyện mà chỉ có thể hiểu chứ không thể nói rõ ràng, hắn chợt nở nụ cười nhàn nhạt, đồng thời trong lòng cũng bùng lửa nóng.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân nhanh chóng ổn định tâm thần, hắn nói một câu mời vào.
- Chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?
Triệu Quốc Lương đẩy cửa ra, trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh đi vào phòng nói.
- Trưởng phòng Tưởng đến đấy à, anh đúng là khách quý, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, hắn cùng ngồi xuống với Tưởng Tuệ Minh trên ghế sa lông, sau đó cười nói với Triệu Quốc Lương:
- Quốc Lương, cậu còn không mau pha trà Long Tỉnh cho mau? Tiểu tử cậu đúng là, đi theo sát phòng tổ chức thì sẽ ngày càng cầu tiến, hôm nay trưởng phòng Tưởng tự mình đến đây, cậu còn không biết đường mà biểu hiện sao?
Tưởng Tuệ Minh tiếp nhân ly trà trong tay Triệu Quốc Lương, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương, đây là anh nói đấy nhé, nếu anh cam lòng buông tay, phòng tổ chức sẽ nhanh chóng cho Quốc Lương lựa chọn thoải mái.
Hai người nói chuyện rồi cùng nở nụ cười, Triệu Quốc Lương châm trà vào trong ly của Vương Tử Quân rồi rời khỏi phòng. Triệu Quốc Lương tuy không quan tâm đến lời đối thoại của hai vị lãnh đạo, tuy Tưởng Tuệ Minh nói phòng tổ chức có thể cho hắn lựa chọn thoải mái, nhưng hắn biết rõ đó chỉ là câu nói cho vui của trưởng phòng Tưởng Tuệ Minh. Thậm chí dù là hắn có được chọn lựa thoải mái, hắn cũng sẽ không đi, vì đi đến vị trí khác có tốt bằng làm thư ký cho chủ tịch Vương hay không?
Sau khi Triệu Quốc Lương đóng cửa lại thì Tưởng Tuệ Minh đưa một pâần văn kiện viết tay đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó nói:
- Chủ tịch Vương, dựa theo ý kiến của hội nghị thường ủy, phòng tổ chức đã cho ra ý kiến sơ bộ về điều chỉnh ban ngành cấp huyện, mong anh nhìn qua một chút.
Mỗi khi có bí thư mới đến nhận chức đều sẽ điều chỉnh cán bộ, thứ nhất có thể nhanh chóng dựng lên quyền uy, thứ hai cũng có thể dễ dàng sắp xếp người của mình, càng có thể gạt đám người không nghe lời ra ngoài.
Đổng Quốc Khánh có thể nói là một người cực kỳ tài giỏi trong phương án điều chỉnh ban ngành, đầu tiên là đề xuất hoạt động học tập lý luận, dù trong mắt nhiều người nó chỉ là lý luận suông, đều mở miệng chửi chó má. Nhưng khi biết được sự thật thì có một điều không thể nghi ngờ, chính là Đổng Quốc Khánh có thể lợi dụng làn gió học tập lý luận này để dễ dàng đẩy ra phương án điều chỉnh nhân sự theo ý mình.
Vương Tử Quân nhìn bản danh sách điều chỉnh có liên quan đến vận mệnh của nhiều cán bộ trong thành phố Đông Bộ, hắn không khỏi nghĩ về trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh. Khi thành phố Đông Bộ còn trong thời đại của Tiết Diệu Tiến, Tưởng Tuệ Minh rõ ràng là tâm phúc của bí thư Tiết Diệu Tiến. Sau này Đổng Quốc Khánh chủ trì công tác, Tưởng Tuệ Minh có thể làm thân với bí thư mới, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân tỏ ra khâm phục, vì muốn làm như vậy thật sự không dễ dàng chút nào.
Kết quả này thật sự không quá khó hiểu, nhưng dù là thế nào thì năm xưa hai người cũng không có gì xung đột, hơn nữa Tưởng Tuệ Minh là người được đề bạt lên sau khi Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ. Đồng thời khi Đổng Quốc Khánh đến nhận chức bí thư thị ủy thì trước đó là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, bí thư Đổng rõ ràng có ưu thế cực mạnh, thế nên hai người mới nhanh chóng liên kết với nhau như vậy.
Tuy Vương Tử Quân suy nghĩ về Tưởng Tuệ Minh nhưng cũng không quên xem xét danh sách điều chỉnh cực kỳ kỹ càng, sau khi xem xong thì hắn đặt xuống nói:
- Trưởng phòng Tưởng, tôi thấy đồng chí Trương Đảo Long vẫn có thể tiếp tục đảm đương công tác.
- Bí thư Đổng cũng có ý ngày, anh ấy nói sự nghiệp văn hóa cũng không thể nào rơi vào tình huống tụt hậu, điều này là không tốt, thế cho nên cần tìm cho phòng văn hóa thông tin, tranh thủ cho đơn vị có thể bắt kịp xu thế phát triển.
Tưởng Tuệ Minh khẽ cười rồi trầm giọng nói.
Sự nghiệp văn hóa rất quan trọng, trưởng phòng văn hóa thông tin cũng có cùng cấp bậc với chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng bên trong có những vấn đề gì thì không cần nói cũng quá rõ ràng. Nhưng quan lớn đè chết người, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, đừng nói là Trương Đảo Long thật sự không muốn, dù trong lòng có hàng vạn lý do cũng không thể kháng cự, cũng phải ngoan ngoãn phục tùng sắp xếp của bí thư Đổng, phải tiến quân vào sự nghiệp phát triển phòng văn hóa thông tin.
Vương Tử Quân cười cười, sau đó khẽ nói:
- Khu quy hoạch kỹ thuật cao vừa mới xây dựng và phát triển, đang ở vào xu thế trăm phế chờ hưng, lúc này nếu thay người sẽ dễ dàng xuất hiện tình huống tách rời, theo tôi thấy nên cho bọn họ chút thời gian rồi nói sau.
Tưởng Tuệ Minh cũng không nói gì thêm, hắn khẽ đặt một dấu chấm hỏi lớn lên tên của Trương Đảo Long trong văn kiện, sau đó cười hỏi:
- Chủ tịch Vương, ngoài đồng chí Trương Đảo Long thì anh còn thấy cái gì cần cải biến không?
Vương Tử Quân rất tán thưởng thái độ của Tưởng Tuệ Minh, vị trưởng phòng tổ chức này rõ ràng mạnh vì gạo bạo vì tiền, không phải là người thường. Nói ra thì mình cũng xem như là người cản đường phát triển của Tưởng Tuệ Minh, nếu như không có mình ra tay thì Tưởng Tuệ Minh có thể trở thành phó bí thư chủ quản khối tổ chức.
- Cũng không có gì nhiều, chỉ là đồng chí Lý Cẩm Hồ xuống nhận vị trí hơi cao, tôi không phản đối anh ấy xuống huyện Nhạc Huy nhận chức, nhưng cần phải đến đúng chỗ, sao mới đó đã là bí thư huyện ủy rồi? Chủ tịch Triệu Cương Truyền của huyện Nhạc Huy có năng lực tốt, lại công tác ở huyện Nhạc Huy vài năm, có thể cho anh ấy tiến lên một bước, để đồng chí Lý Cẩm Hồ làm chủ tịch huyện.
Tưởng Tuệ Minh chợ sững sờ, nếu như nói ý kiến của Vương Tử Quân về Trương Đảo Long thật sự nằm trong dự đoán thì lời nói về Lý Cẩm Hồ lại thật sự quá khó tưởng. Hắn là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn biết rõ chênh lệch giữa bí thư và chủ tịch huyện, hai vị trí này nhìn qua thì đều là cấp trưởng phòng nhưng lại là lãnh đạo đứng đầu và lãnh đạo đứng hàng thứ hai.
Đổng Quốc Khánh là người nói ra yêu cầu cho Lý Cẩm Hồ là bí thư huyện ủy huyện Nhạc Huy, vì hắn thấy đó là đền bù tổn thất cho Lý Cẩm Hồ khi không được tiến lên vị trí thư ký trưởng khối chính quyền thành phố, lại không ngờ chủ tịch Vương chỉ cho phép Lý Cẩm Hồ làm chủ tịch huyện mà thôi.
Nhưng Tưởng Tuệ Minh lại hiểu ra ngay lập tức, hắn đưa mắt nhìn vị lãnh đạo đang lạnh nhạt ngồi uống trà ở phía đối diện, thế là trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác bội phục.
Lý Cẩm Hồ trực tiếp đảm nhận vị trí bí thư huyện ủy, như vậy sẽ căn bản không là nước cùng bầu với Triệu Cương Truyền, nhưng Lý Cẩm Hồ có Vương Tử Quân chống đỡ sau lưng, như vậy thì thế nào? Triệu Cương Truyền trước đó đã có ý dựa vào Vương Tử Quân, bây giờ nổi giận chắc chắn sẽ không chùn bước mà dựa vào Đổng Quốc Khánh. Thế là một người thiếu tinh lực như Lý Cẩm Hồ sắp bị phân tán vào trong tranh chấp không ngừng với Triệu Cương Truyền.
Nhưng nếu để cho Lý Cẩm Hồ là chủ tịch huyện, như vậy Triệu Cương Truyền có thể là bí thư huyện ủy huyện Nhạc Huy, như vậy huyện Nhạc Huy không những vượt qua thời điểm quá độ, hơn nữa Lý Cẩm Hồ dưới sự giúp đỡ của Vương Tử Quân hoàn toàn có thể vung tay vung chân công tác. Nếu Lý Cẩm Hồ có được thành tích, như vậy sau này có thể tiến lên làm bí thư huyện ủy hoặc cán bộ cấp phó trên thành phố, đây là sự việc tất yếu.
Hơn nữa nếu sự việc lan truyền ra ngoài cũng có trợ giúp rất lớn với thanh danh của Vương Tử Quân, ít nhất cái mũ dùng người không khách quan cũng sẽ không chụp lên đầu Vương Tử Quân.
Tưởng Tuệ Minh thầm cảm khái về thủ đoạn mạnh mẽ của Vương Tử Quân, đồng thời cũng sinh ra chút hoài nghi khi mình lao vào vòng tay của Đổng Quốc Khánh. Nhưng chút hoài nghi đã nhanh chóng biến mất sạch, trên quan trường nếu đã đứng yên tại vị trí thì tốt nhất đừng nên lo lắng quá nhiều.
Sau khi trao đổi thêm ý kiến với Vương Tử Quân thì Tưởng Tuệ Minh rời đi. Tưởng Tuệ Minh đi chưa được bao lâu thì Trương Đảo Long đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, có chuyện này tôi muốn báo cáo với anh.
Trương Đảo Long với gương mặt phát lạnh, dù hắn đang cười nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn khóc. Vương Tử Quân phất tay với Triệu Quốc Lương đi vào rót nước, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Có gì anh cứ nói.
- Chủ tịch Vương, bây giờ khu quy hoạch kỹ thuật cao vừa mới xây dựng và phát triển, có rất nhiều sự kiện đang đi những bước đầu tiên, tôi cảm thấy nếu lúc này mình bị điều chỉnh thì rõ ràng là một hành vi không sáng suốt. Tôi cũng không phải lì lợm muốn ở lại, mà bây giờ nếu để tôi di, tôi thật sự là không đành lòng. Lúc này khu quy hoạch kỹ thuật cao đang hừng hực khí thế phát triển, nếu chúng tôi có chút vấn đề, chỉ sợ sẽ lại tụt về phía sau.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt và ánh mắt phẫn nộ của Trương Đảo Long, hắn lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Đảo Long, ai nói anh rời khỏi khu quy hoạch kỹ thuật cao? Anh nói khu quy hoạch kỹ thuật cao đang ở vào giai đoạn xây dựng phát triển cực kỳ quan trọng, cần phải đặt tinh lực lên mặt quy hoạch và phát triển, còn những thứ khác, anh không cần suy xét, cũng không phải là phương diện anh có thể suy xét.
Trương Đảo Long nói đến tính quan trọng của công tác thuộc khu quy hoạch kỹ thuật cao vào thời điểm này là có vài phần chân thật. Khi hắn biết được thông tin mình sẽ bị điều đến làm trưởng phòng văn hóa thông tin thì cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng rối loạn. Lần này hắn đến tìm Vương Tử Quân rõ ràng là một biểu hiện vò sứt lại mẻ.
Trương Đảo Long cảm thấy vị trí trưởng phòng văn hóa thông tin là cực kỳ xấu hổ, hắn dù ồn ào thế nào cũng sẽ không có kết quả tệ hại hơn, nếu như hắn không có biểu hiện thì chẳng phải quá uất ức sao? Việc như vậy thì hắn không muốn làm.
Nhưng Trương Đảo Long cũng không ngờ, mình đến phòng làm việc của chủ tịch Vương, vị chủ tịch được hắn ký thác kỳ vọng đã lớn tiếng phê bình mình.
Trương Đảo Long rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà hồn bay phách lạc, bầu trời vốn sáng sủa chợt trở nên ảm đạm. Hắn vốn cảm thấy đến tìm chủ tịch Vương sẽ có chú hy vọng, không ngờ lại trực tiếp đi ra mà căn bản không có gì.
Thật sự không thể đùa.
Trương Đảo Long là thân tín của Tiết Diệu Tiến, hắn cũng không thể đi tìm Đổng Quốc Khánh, hơn nữa dù có đi tìm thì Đổng Quốc Khánh cũng chưa chắc đã dùng hắn. Những năm nay lãnh đạo dùng người nào chỉ nhìn vào bản lĩnh thực tế của anh? Còn phải xem anh có vừa mắt hay không. Chỉ cần bí thư Đổng nói một câu sự nghiệp văn hóa rất quan trọng, cần loại cán bộ trẻ tuổi như anh đi xây dựng phát triển, những câu như vậy cũng đủ cho hắn nghẹn chết rồi.
Trương Đảo Long hỗn loạn đi xuống lầu khu văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn luôn cúi đầu bước đi, căn bản không chú ý đến việc có người phía trước, thế cho nên đã húc vào một người cũng đang vội vã đi đến.
- Anh...Đảo Long, anh làm sao...
Người kia định mở miệng răn dạy, nhưng khi thấy rõ Trương Đảo Long thì chợt nở nụ cười.
Trương Đảo Long lúc này cũng thấy rõ người đến là ai, hắn khẽ xoa đầu đang khá đau rồi ngượng ngùng chào hỏi:
- Khuê Hiền, xấu hổ quá, tôi cũng đúng là, đi đường không chịu nhìn trước sau.
Người bị Trương Đảo Long đụng vào cũng không phải người ngoài, người này tên là Lục Khuê Hiền, là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách. Trước kia hai người không có giao tiếp hay liên lạc gì, nhưng bây giờ cơ hội lại đến. Trước tết con trai của Trương Đảo Long và con gái lớn của Lục Khuê Hiền chợt qua lại với nhau, tuy còn chưa kết hôn nhưng hai bên cũng đã thông báo cho gia trưởng, ít nhất bọn họ cũng xem như coi nhau là người nhà.
Đụng phải xui gia, sao lại trùng hợp như vậy? Lục Khuê Hiền đưa tay vuốt ngực rồi cười hì hì nói:
- Đảo Long, sao lại thất thần như vậy? Đừng nên thất thần ở chỗ này, nếu không để chủ tịch Vương biết được, như vậy anh hãy coi chừng.
- Cũng sẽ không gặp được chủ tịch Vương, anh ấy đang ở trong phòng.
Trương Đảo Long khá khó chịu, dưới tình huống thất vọng thì giọng điệu cũng lớn hẳn lên.
Lục Khuê Hiền tuy vị trí không bằng Trương Đảo Long thế nhưng lại là người khôn khéo, lúc này nghe thấy giọng điệu không đúng của Trương Đảo Long, hứn nhanh chóng ý thức được trong sự việc này có vấn đề. Nếu là người khác thì hắn nhất định không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác, đây chính là bố chồng của con gái hắn, thế là không thể không hỏi thăm.
- Anh Trương, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Anh nói tôi biết xem, cũng đừng giấu trong lòng.
Lục Khuê Hiền vừa nói vừa kéo Trương Đảo Long:
- Một người bạn của tôi mở một quán trà các khu văn phòng khối chính quyền thành phố không xa, chúng ta đến đó uống trà trò chuyện.
Trương Đảo Long là người tương đối cứng nhắc, lúc này hắn thật sự không muốn nói nhảm với người khác, nhưng dù sao đây cũng là thông gia của mình, hắn cũng không thể nào đuổi người ta đi được. Vì vậy khi Lục Khuê Hiền lôi kéo thì hắn cố gắng nói:
- Anh Lục, nếu không thì đến chiều rồi hãy uống trà, anh đến đây có việc gì sao?
- Còn không phải chuyện của nhà máy may Miên Phưởng sao? Bọn họ gây loạn nhiều ngày, cũng không phải chỉ mới đây, chúng ta tâm sự một chút rồi nói sau.
Lục Khuê Hiền vừa nói vừa kéo Trương Đảo Long ra ngoài.
Trương Đảo Long nghe thấy đó là nhà máy Miên Phương thì lập tức lấy lại chút tinh thần:
- Anh không nói thì thiếu chút nữa tôi cũng đã quên, vị bí thư đại nhân kia nói chỉ trong vòng hai tháng sẽ giải quyết được vấn đề của công ty may Miên Phưởng, bây giờ có gì thay đổi không?
- Có gì thay đổi đâu chứ? Nợ ngân hàng một mớ, hơn một ngàn công nhân cũng phải ăn cơm, sản phẩm ế đọng. Hừ, cái gì mà hai tháng giải quyết vấn đề, theo tôi thấy ngoài phá sản thì căn bản không có biện pháp nào khác, cho dù là hai năm cũng toi công.
Lục Khuê Hiền nói rất khẽ, thế nhưng khi lắc đầu thì trên mặt có thêm vài phần bất đắc dĩ.
- Đây cũng là chuyện không thể nào khác hơn, bây giờ tình thế quốc tế là như vậy. Năm xưa công ty may Miên Phưởng là xí nghiệp phát triển rất tốt, cuối cùng cũng rút xuống theo xu thế.
Trương Đảo Long có vài phần cảm tình với nhà máy may Miên Phưởng, dù sao thì vợ hắn năm xưa cũng từng công tác ở nhà máy này.
- Trong sự việc này có công lao của Trương Đảo Long anh, nếu anh không ôm mất của người ta một nhân tài, công ty người ta sẽ rơi vào tình trạng hôm nay sao?
Lục Khuê Hiền và Trương Đảo Long không có gì cố kỵ, vì vậy mở miệng dùng giọng vui cười đùa giỡn.
Sự kiện cướp đoạt mỹ nhân năm xưa chính là một chuyện đắc ý của Trương Đảo Long, thế là hắn lên tiếng:
- Tất nhiên rồi, nhưng cô ấy cũng nên cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình, nếu không thì bây giờ phải cùng nghỉ việc với vị kỹ sư công trình kia rồi.
Hai người nói cười rồi đi đến bãi đậu xe, lái xe của Trương Đảo Long thấy lãnh đạo đi đến thì nhanh chóng chạy xe ra. Lục Khuê Hiền cũng có chạy xe đến, nhưng hắn lại phân phó lái xe về trước, chín mình leo lên xe của Trương Đảo Long.
- Làm chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao xem như cực kỳ thoải mái, hì hì, chạy Audi, ngay cả phó chủ tịch thành phố cũng không được ngồi xe tốt như thế này.
Lục Khuê Hiền nằm ra phía sau rồi cười nói với Trương Đảo Long.
Nhưng lúc này Trương Đảo Long căn bản không có tâm tư đùa giỡn, khu quy hoạch kỹ thuật cao là nơi tốt, hắn thật sự không muốn đi, thế nhưng hắn có thể quyết định được sao?
Lục Khuê Hiền thấy vẻ mặt ảm đạm của Trương Đảo Long thì thầm nghĩ, không có lửa sao có khói, xem ra những lời đồn của phòng tổ chức cũng có vài phần là thật, bí thư Đổng sắp động vào vấn đề nhân sự, xem ra xui gia của mình cũng khó giữ được vị trí hiện tại.
Quán trà cách khu văn phòng khối chính quyền thành phố ba trăm mét, xe chạy một lát là đến nơi. Chủ quán trà có quen biết với Lục Khuê Hiền, sau khi Lục Khuê Hiền đến thì không những nhiệt tình chiêu đãi, hơn nữa còn tự mình đưa hai người vào trong một gian phòng yên tĩnh, pha một bình trà Long Tỉnh tốt nhất.
Khi cửa phòng khép lại thì Trương Đảo Long mới giữ vững tinh thần nói:
- Khuê Hiền, không ngờ anh có căn cứ địa ở đây, vài ngày nữa tôi cũng phải học tập anh mới được, không có việc gì cũng nên tìm một chỗ uống trà, coi như tiêu khiển một chút.
Lục Khuê Hiền rót trà cho Trương Đảo Long rồi cười hỏi:
- Đảo Long, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Anh nói tôi nghe xem.
- Ôi, anh Lục, anh không phải luôn oán trách tôi không có thời gian uống với anh vài ly sao? Sau này tôi nên là người oán trách anh, nói cho anh biết, vài ngày sau anh phải gọi tôi là trưởng phòng Trương, tôi sẽ là trưởng phòng văn hóa thông tin.
Trương Đảo Long dù dùng giọng nói giỡn lên tiếng nhưng căn bản không cười, từ vị trí chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao đến trưởng phòng văn hóa thông tin, đây cũng không thể được coi là lên chức.
Lục Khuê Hiền nhíu mày, hắn cũng biết rõ sự việc bên trong. Hắn thấy nếu không phải Tiết Diệu Tiến rời khỏi quan trường thành phố Đông Bộ, chỉ sợ Trương Đảo Long sẽ tiến lên làm phó chủ tịch thành phố trong tương lai gần, thậm chí là thường ủy thị ủy, vì khu quy hoạch kỹ thuật cao là nơi có thể tạo ra thành tích. Không ngờ Tiết Diệu Tiến vừa rời khỏi diễn dàn chính trị thành phố Đông Bộ thì Trương Đảo Long càng ngày càng đi xuống, mới đó đã bị đày xuống phòng văn hóa thông tin, đây có khác gì đi dưỡng lão?
Không phải không có trưởng phòng văn hóa thông tin tiến lên làm phó chủ tịch thành phố, nhưng số này là rất ít. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lục Khuê Hiền nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Chuyện này đã định rồi sao?
- Nghe nói trưởng phòng Tưởng đã ký lên danh sách.
Trương Đảo Long nói đến đây thì lắc đầu bất đắc dĩ.
- Đảo Long, anh cũng không nên oán trưởng phòng Tưởng, anh đi hay ở cũng không phải là trưởng phòng Tưởng có thể quyết định được.
Lục Khuê Hiền nói rồi hỏi tiếp:
- Anh đi tìm chủ tịch Vương chính là vì việc này sao?
- Dù sao thì vò sứt cũng không sợ mẻ, tôi không thể không đến tìm, chẳng lẽ để người ta thích làm gì thì làm?
Trương Đảo Long nói ra những gì áp chế trong lòng, sau đó hắn cảm thấy khá hơn, nâng ly trà lên uống một ngụm.
Lục Khuê Hiền dùng giọng coi trọng nói:
- Chủ tịch Vương nói thế nào?
- Còn nói thế nào nữa? Bị chủ tịch Vương mắng cho một chặp.
Trương Đảo Long đặt ly trà xuống rồi học theo giọng của Vương Tử Quân nói:
- Chủ nhiệm Đảo Long, anh nên đặt tinh lực lên công tác đẩy mạnh phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao, những thứ khác anh không cần suy xét, cũng không phải chuyện của anh.
Vẻ mặt Lục Khuê Hiền khẽ động, hắn vội vàng nói:
- Còn gì nữa không?
- Còn gì nữa, tôi trực tiếp bị chủ tịch đuổi ra.
Trương Đảo Long thấy Lục Khuê Hiền không rót trà cho mình, hắn tự tay cầm lấy ấm trà rót cho chính mình.
- Anh Trương của tôi ơi, vậy thì anh còn bực tức gì nữa? Không mau quay về khu quy hoạch kỹ thuật cao mà thành thật công tác đi?
Lục Khuê Hiền giống như nghĩ đến điều gì đó, hắn vỗ vỗ vai Trương Đảo Long rồi lớn tiếng nói.
Trương Đảo Long bị Lục Khuê Hiền vỗ vai thiếu chút nữa đã làm rơi cả ấm trà, hắn đưa mắt nhìn gương mặt vui vẻ của Lục Khuê Hiền, sau đó nói bằng giọng bất mãn:
- Thành thật công tác, làm gì? Ông đây ngồi ăn chờ chết, đợi ngày bị điều đi là được.
- Trương Đảo Long anh đúng là, bình thường rất thông minh khôn khéo, hôm nay sao lại biến thành kẻ ngốc thế này? Anh xem xét lại lời nói của chủ tịch Vương thì biết ngay, nếu như anh thật sự nghĩ mãi không rõ, tôi thấy anh nên đi học bổ túc văn hóa ở phòng văn hóa thông tin, xem như tu thân dưỡng tính cũng không sai.
Lục Khuê Hiền càng nói càng thêm thoải mái, sau khi nói vài lời ẩn giấu thì chỉ cười hì hì.
Trương Đảo Long có thể trở thành tâm phúc của Tiết Diệu Tiến thì cũng không phải người bình thường, lúc này hắn nghe được lời phân tích của Lục Khuê Hiền, thế là trở nên trầm ngâm. Hắn hầu như xem xét lại quá trình mình tiến vào trong hàng ngũ của Vương Tử Quân một lượt.
"Cần làm tốt công tác của mình, những việc khác không cần anh quan tâm!"
Trương Đảo Long càng nghĩ theo lời của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy đúng. Sau đó hắn ngẩng đầu, trong mắt đầy vui vẻ:
- Chủ tịch Vương nói tôi nên làm tốt công tác của mình, chẳng phải đã nói rõ tôi không bị điều động đi sao?
- Đó là đương nhiên, nếu anh sẽ bị điều động, anh nghĩ rằng chủ tịch Vương sẽ nói như vậy sao? Nếu anh không thích làm chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao, anh cũng không cần làm gọi là công tác của mình.
Lục Khuê Hiền tỏ ra thấu hiểu nói.
Trương Đảo Long tuy thật sự kinh hoảng, trước đó hắn đã khẳng định ý nghĩ của mình, nhưng bây giờ nghe được những lời khuyên của Lục Khuê Hiền thì thật sự yên lòng. Hắn nâng bình trà rót vào ly cho Lục Khuê Hiền, sau đó dùng giọng không nhịn được nói:
- Anh Lục, anh nói xem chủ tịch Vương có chống lại được bí thư Đổng không?
- Uổng phí anh là chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao nhưng chút chuyện như vậy cũng không nhận ra được. Bây giờ tuy bí thư Đổng phát triển rất mạnh, thế nhưng nếu nói về uy tín ở thành phố Đông Bộ, bây giờ bí thư Đổng còn chưa thể nào theo kịp chủ tịch Vương.
Lục Khuê Hiền khẽ cười rồi nói tiếp:
- Anh biết bây giờ trên dưới nói gì về bí thư Đổng không?
- Nói thế nào?
Trương Đảo Long vội vàng hỏi.
- Bí thư có như không.
Lục Khuê Hiền chỉ sợ xui gia của mình nghe không rõ, thế là lên tiếng giải thích:
- Bọn họ nói rằng bí thư Đổng nói còn dễ nghe hơn hát, nhưng bình thường đều không có độ nặng.
- Ha ha ha, ai lại thiếu đạo đức như vậy, dám đặt ngoại hiệu cho bí thư thị ủy.
Trương Đảo Long dù nói quang minh chính đại nhưng nụ cười trong mắt lại khó thể che giấu được, dù sao thì hắn và Đổng Quốc Khánh vẫn có chút vướng mắc.
Lục Khuê Hiền cũng cười nói:
- Ngoại hiệu này thật sự có chút thất đức, nói thật nhé, bí thư Đổng vẫn bí thư có khả năng làm việc hiện thực, nếu có một trợ thủ thành thật nghe lời, có lẽ sẽ tìm được thanh danh tốt. Chỉ là số mệnh của bí thư Đổng không được tốt, lại phải nhập gánh công tác với chủ tịch Vương. Từ khi chủ tịch Vương đến thành phố Đông Bộ đến nay đã làm được nhiều chuyện hiện thực, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng vấn đề tiền lương cho công nhân đã có rất nhiều người cảm kích anh ấy.
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ muốn áp dụng chính sách này ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng tôi còn chưa bắt đầu thì đã gặp khá nhiều áp lực, thế nên cũng không dám tùy tiện áp dụng. Cũng nhờ có chủ tịch Vương, thế cho nên tôi mới cố gắng ép xuống. Anh có biết không, bây giờ người làm công đến thành phố Đông Bộ chúng ta khá nhiều, cho dù tiền lương ở thành phố khác có cao hơn Đông Bộ một chút, bọn họ vẫn đến thành phố chúng ta tìm việc. Chưa nói đến những thứ gì khác, thức ăn có trong rổ mới là tốt, lấy được tiền lương kịp thời mới quan trọng.
- Vì vậy anh nên đặt trái tim vào lại ngực mình, bí thư Đổng muốn điều chỉnh cán bộ, nhưng có một số việc anh ấy còn phải xem chủ tịch Vương có đồng ý hay không đã.
Lục Khuê Hiền nói, trong mắt lộ ra cái nhìn đầy hâm mộ.
Trương Đảo Long nhìn xui gia của mình, hắn càng nhìn càng thấy tốt, thế là cười ha hả nói:
- Anh Lục, anh nói rất đúng, còn phải xem chủ tịch Vương có đồng ý hay không.
Khi hai người nói chuyện với nhau, điện thoại của Trương Đảo Long chợt vang lên. Khi thấy dãy số gọi đến thì vẻ mặt Trương Đảo Long có hơi căng cứng.
- Chào trưởng phòng Tưởng, tôi là Trương Đảo Long.
Trương Đảo Long nghe máy, hắn trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Đầu dây bên kia chính là trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh, lúc này hắn cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Trương, anh sao lại xa lạ như vậy? Có phải chê tôi những ngày qua không đến khu quy hoạch kỹ thuật cao dùng cơm không?
- Hì hì, trưởng phòng Tưởng, mỗi ngày tôi đều muốn thân cận với anh, nhưng không phải anh còn chị dâu ở nhà sao?
Trương Đảo Long có tâm tình rất tốt, thế nên cũng có tâm tư vui đùa với Tưởng Tuệ Minh.
- Chủ nhiệm Trương cũng đúng là, cứ nói theo kiểu như vậy. Được rồi, tôi và anh cũng lâu chưa dùng cơm chung, thế này đi, hôm nay tôi làm chủ, hai chúng ta dùng cơm tâm sự một chút.
Tưởng Tuệ Minh cười cười dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Được, trưởng phòng Tưởng tự mình triệu kiến, tôi đảm bảo sẽ đến theo lời kêu gọi của lãnh đạo.
Trương Đảo Long nói rồi thay đổi chủ đề:
- Nhưng phải là tôi mời khách, vì có câu ăn của người thì miệng ngắn lại, đám cán bộ nhỏ như chúng tôi thật sự thích làm cho miệng của trưởng phòng ngắn lại, kính mong ngài cho chúng tôi cơ hội.
Tưởng Tuệ Minh cười ha hả, hắn mắng Trương Đảo Long hai câu, sau đó cúp điện thoại. Tuy Tưởng Tuệ Minh không nói gì cả, thế nhưng hai người Trương Đảo Long đã hiểu rõ vấn đề, cũng thầm nghĩ rằng sự việc đã được quyết định.
- Xem ra tôi không phải làm trưởng phòng văn hóa thông tin. Anh Lục, lúc này đã quá buổi sáng, hai chúng ta cũng đừng uống trà, uống chút rượu nhé?
Trương Đảo Long có tâm tình rất tốt, hắn cười mời mọc Lục Khuê Hiền.
Lục Khuê Hiền cũng vui sướng thay cho xui gia nhà mình, hắn định đồng ý, đúng lúc điện thoại vang lên, vừa nghe máy thì bên kia đã có người lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Lục, không tốt rồi, đám công nhân nhà máy Miên Phưởng chuẩn bị đến khối chính quyền kêu oan.
- Các anh làm thế nào vậy? Không phải nói các anh trấn an tâm tình của mọi người sao? Tôi nói rõ với anh nhé Điền Thắng Lợi, nếu như chuyện này náo loạn lớn, anh cũng đừng hòng tiếp tục là giám đốc nhà máy.
Trên đầu Lục Khuê Hiền chợt nổi gân xanh, hắn lớn tiếng nói với đầu dây điện thoại bên kia.
Nhưng Điền Thắng Lợi ở đầu dây bên kia cũng không bị những lời này của Lục Khuê Hiền dọa cho sợ hãi, hắn lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Lục, anh nhắc đến vị trí giám đốc, tôi cảm thấy mình thật sự không muốn làm nữa. Anh nói tôi trấn an công nhân, lại không đưa tiền cho tôi, anh nói xem tôi nên lấy gì trấn an bọn họ?
- Giám đốc Điền, tôi đang báo cáo với lãnh đạo ở khối chính quyền thành phố, đợi đến khi bí thư Đổng thông qua, tất cả sẽ không có vấn đề. Bây giờ anh nên làm tốt công tác ổn định công nhân đi.
Lục Khuê Hiền dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói với đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại.
- Con bà nó, chuyện quái quỷ gì thế này? Đảo Long, xem ra lần sau gặp mặt hãy uống rượu, bây giờ tôi phải đến báo cáo cho lãnh đạo thành phố.
Trương Đảo Long dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn Lục Khuê Hiền rồi nói:
- Người hầu sẽ không được tự do, anh Lục, tôi đưa anh qua, những chuyện thế này có gấp cũng không được, tình thế bây giờ là như vậy, xem ra công ty may Miên Phưởng phá sản là chuyện khó tránh khỏi.
- Ôi, tưởng rằng đến làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách thì rảnh rỗi vui sướng, không ngờ lại bận rộn thế này.
Lục Khuê Hiền nói rồi vội vàng đi xuống lầu.
...
Đổng Quốc Khánh lúc này cũng không rời khỏi phòng làm việc, cửa phòng hắn đóng chặt, điều hòa bên trong dưới hai mươi độ. Bí thư Đổng thật sự không sợ gì nhưng chỉ sợ nóng, thế cho nên đến mùa hè là đóng chặt cửa lại.
- Để Trương Đảo Long ở lại khu quy hoạch kỹ thuật cao sao?
Đổng Quốc Khánh nói giống như quyết định, cũng giống như đang hỏi Đảng Hằng ở vị trí đối diện.
Đảng Hằng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hắn có dáng người rất chuẩn, bây giờ ngồi đối diện với Đổng Quốc Khánh, tuy có thể thấy rõ vẻ mặt bình tĩnh của bí thư Đổng, nhưng hắn vẫn nhìn ra chút phẫn nộ trong mắt lãnh đạo.
Lúc này Đổng Quốc Khánh thật sự không thoải mái. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố, mỗi khi hắn có một ý nghĩ gì đó thì hình bóng Vương Tử Quân luôn xuất hiện lắc lư trước mặt hắn, nhiều khi ý nghĩ của đối phương còn đến nhanh hơn cả mình. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân như một bóng ma lúc nào cũng rình rập thế giới nội tâm của mình, làm cho hắn khó thể yên tĩnh, trong lòng luon cảm thán: "Ôi, võ đài chính trị thành phố Đông Bộ này đã sinh Du cớ sao còn sinh Lượng?"
Thấy Đổng Quốc Khánh nhìn chằm chằm vào mình mà không nói, Đảng Hằng rất muốn làm cho bí thư Đổng thoải mái một chút, muốn trực tiếp nắm bắt Trương Đảo Long. Nhưng nghĩ đến tình huống Tưởng Tuệ Minh vừa rời đi thì hắn lại dùng giọng uyển chuyển khuyên nhủ:
- Bí thư Đổng, Trương Đảo Long công tác khá tốt, tuy khu quy hoạch kỹ thuật cao vừa mới xây dựng nhưng cũng xem như đang thiết lập phần khung sườn. Hơn nữa người này vừa công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao chưa đến một năm, bây giờ nếu thay đổi thì thật sự sẽ có người nói ra vào.