Sầm Vật Cương thầm xem xét những lời phát biểu của Vương Tử Quân, thế là gương mặt trở nên ngưng trọng. Lúc này lão nhớ đến những việc Vương Tử Quân làm ngược với ý kiến của mình, thế là không khỏi vỗ bàn nói: - Đúng là làm bừa bãi.
- Người ta đang quyên tiền cho trẻ em có bệnh, sao lại là làm bừa bãi? Vợ đang mặc áo lông cho cháu ở cách đó không xa nghe thấy lời nói của Sầm Vật Cương thì không khỏi dùng giọng mất hứng nói.
Sầm Vật Cương có chút sững sốt, lão không khỏi nhìn lên tivi, chợt thấy đó là chương trình giúp đỡ trẻ em nghèo phẫu thuật tim. Lão nhìn tivi, sau đó lại nhìn người vợ của mình, cảm thấy mình không cần phải nói rõ ràng cho vợ biết, thế là không khỏi khoát tay áo nói: - Chuyện của tôi bà không cần phải lo.
Sầm Vật Cương nói xong thì nhanh chóng đi lên lầu.
- Chủ tịch Tử Quân, lần sau gặp mặt anh phải mời tôi vài ly mới được. Giọng điệu của Thạch Kiên Quân vẫn bình thản như trước, nghe vào trong tai không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác vui sướng thoải mái.
Vương Tử Quân cười nói: - Lão lãnh đạo, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nghe lời triệu hoán từ ngài, dù là gió mưa thì cũng mặc kệ, tôi sẽ nhanh chóng chạy đến, hơn nữa còn không say không về.
- Ha ha ha, hiếm có cơ hội anh uống rượu cởi mở như vậy, xem ra sau này nếu muốn anh uống rượu nhiều hơn, ít nhất cũng phải giúp anh làm được ít chuyện. Thạch Kiên Quân vừa cười vừa trêu ghẹo Vương Tử Quân.
Lúc này tâm tình của Vương Tử Quân rất tốt, hơn nữa mối quan hệ giữa hắn và Thạch Kiên Quân đã càng thêm thân mật, thế nên nói chuyện cũng thả lỏng hơn: - Bí thư Thạch, ngài cũng đừng đẩy thanh danh này lên đầu tôi, tôi cũng không phải như vậy. Chỉ cần ngài có thể giúp chúng tôi có thêm được vài hạng mục, tôi sẽ mời ngài uống rượu. Thế nào, có phải là được rồi không?
- Tiểu tử cậu có phải muốn tính sổ rồi không? Thạch Kiên Quân cười mắng một tiếng: - Tôi cũng đã ném ra tất cả vốn liếng ở hạng mục này rồi, nếu tôi có bản lĩnh thì cũng phải chú trọng vào tỉnh Sơn Nam, nào có nhiều công sức quản chuyện của các anh?
- Đúng rồi, anh thật sự là chủ tịch tỉnh Mật Đông, thế nhưng dù sao anh cũng là người từ tỉnh Sơn Nam đi ra, sau này có chuyện tốt thì cũng không nên quên tỉnh Sơn Nam chúng tôi được. Thạch Kiên Quân dùng giọng có vài phần cảm xúc dặn dò.
Vương Tử Quân cười lớn đảm bảo hai bên sẽ cùng hợp tác có chung thắng lợi, sau đó hai người mới cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống, trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy Thạch Kiên Quân nói chỉ cần mời một bữa cơm là được, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ chính mình nợ người ta một phần nhân tình, cũng không phải là một bữa cơm là có thể làm cho xong.
Nhưng hạng mục đường cao tốc này đã được xác định, mình coi như thiếu nợ người ta một phần nhân tình, cũng không coi là gì.
Vương Tử Quân mở văn kiện ra nhìn, sau khi xem xét được hai phần ba, hai hàng chân mày của hắn không khỏi nhíu lại.
Lúc này nói đó là văn kiện không bằng cho rằng nó là một bức thư tố cáo, nội dung của nó chủ yếu là vấn đề ô nhiễm ở huyện Thành Viễn.
Phong thư tố cáo đã nói rõ ràng, còn có cả hình ảnh, cũng coi như chứng cứ vô cùng xác thực. Đối với những tình huống này thì lãnh đạo được phân công quản lý phải xử lý tốt, sao lại phải đưa đến tay mình?
Vương Tử Quân nhíu mày, sau đó hắn bấm điện thoại của Triệu Hiểu Bạch, nói hắn mời Trương Tề Bảo đến phòng làm việc của mình một chuyến.
Năm phút sau Trương Tề Bảo đã chạy đến, khi nhìn gương mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân thì nụ cười trên mặt cũng biến mất: - Chủ tịch Vương, ngài tìm tôi sao?
Vương Tử Quân khoát tay cho Trương Tề Bảo ngồi xuống ghế sa lông, sau đó đưa lá thư cho Trương Tề Bảo: - Thư ký trưởng Tề Bảo, đây là có chuyện gì?
Trương Tề Bảo nhìn qua phong thư rồi mới nói: - Chủ tịch, chuyện này trước tiên được đưa vào tay chủ tịch Nghiêm, sau đó chủ tịch Nghiêm dựa theo phân công đưa cho chủ tịch Lôi, chủ tịch Lôi lại yêu cầu tôi chuyển phong thư này cho ngài.
Phong thư này đi qua vài người, Vương Tử Quân càng hiểu nó căn bản không tầm thường. Hắn gõ ngón tay lên bàn, sau đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Tề Bảo, tuy hắn không hỏi thế nhưng bộ dạng lại giống như chờ câu trả lời của Trương Tề Bảo.
Dưới ánh mắt soi mói của Vương Tử Quân, Trương Tề Bảo cũng có chút cảm giác sợ hãi. Hắn cũng không dám giấu diếm mà tranh thủ thời gian nói: - Chủ tịch, đây là xí nghiệp trọng điểm của huyện Thành Viễn, năm trước bí thư Sầm đến kiểm tra công tác thì có mở lời tán thưởng, hơn nữa lại còn viết lại vài dòng chữ.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế, sau đó hắn nhìn thoáng qua Trương Tề Bảo rồi lạnh giọng nói: - Bí thư Sầm tán thưởng một xí nghiệp cũng không phải là tán dương hoàn cảnh ô nhiễm của nó. Hơn nữa khi bí thư đi kiểm tra xí nghiệp thì cũng không được nhìn rõ hoàn cảnh ô nhiễm chung quanh, Lôi Yên Hồng này đúng là không biết đang nghĩ gì.
Vương Tử Quân nói rồi xem xét lại bức thư, sau đó cầm bút ghi lên dòng chữ xử lý theo quy định.
Trương Tề Bảo làm sao không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng lòng người bây giờ đều là như vậy. Rất nhiều người vì đề phòng vài phần trăm khả năng gây nguy hiểm cho chính mình mà khi xử lý sự việc thường sử dụng thủ đoạn kéo dài.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, như vậy sẽ khiến cho sự việc bị đưa vào quên lãng, nhanh chóng chết đi.
Nhưng thật lòng thì Trương Tề Bảo cũng không hy vọng chủ tịch Vương ký tên xử lý văn kiện này. Bây giờ mối quan hệ giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm đã đến mức khá vi diệu, tuy hai bên biểu hiện hòa hợp êm ấm, thế nhưng hắn là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn cảm ứng được sự thật bên trong.
Ví dụ như quan hệ giữa Trương Tề Bảo và Phương Anh Hồ, mặc dù hai người gặp mặt đều tỏ ra thân mật, thế nhưng thực tế lại không còn được như dĩ vãng. Rất nhiều chuyện Phương Anh Hồ căn bản không liên hệ với hắn như trước kia.
Nhìn vào thế cục này thì thấy Vương Tử Quân chỉ cần ký vào văn kiện kia, dù bí thư Sầm không nói gì, thế nhưng cũng làm cho người ngoài nhìn thấy hương vị khác thường.
Ngôn luận là rất đáng sợ, cho dù bí thư Sầm có hiểu rõ bí thư Vương đang giải quyết việc chung, thế nhưng cũng khó tránh khỏi có vài ý nghĩ trong lòng. Những câu nói liên quan đến tấm lòng hào sảng căn bản chỉ là thứ được văn học tô điểm vào cho hay mà thôi.
Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân đã tiếp tục đi đến bàn làm việc phê duyệt văn kiện, thế là hắn có chút do dự, sau đó nuốt những lời mình định nói vào bụng. Hắn biết mình nghĩ đến cái gì thì chủ tịch Vương cũng đã suy tính chu đáo, nếu chủ tịch Vương đã kiên trì như vậy, chính mình có tiếp tục khuyên can cũng vô dụng.
Những người công tác bên cạnh lãnh đạo căn bản cũng không cho rằng chủ nhật là ngày nghỉ, vì thời gian của bọn họ chủ yếu xoay quanh lãnh đạo, nếu như lãnh đạo có việc, dù là ngày chủ nhật thì bọn họ vẫn phải đi theo bên cạnh lãnh đạo.
Sáng chủ nhật Triệu Hiểu Bạch không tình nguyện chui ra khỏi chăn, hắn đơn giản thủ xếp lại các vật dụng, sau đó xác cặp công văn đi xuống lầu.
Khi Triệu Hiểu Bạch đi xuống dưới lầu thì lái xe Tiểu Lý đã chờ sẵn, hai người cười cười với nhau, sau đó ăn ý chạy xe về phía khu nhà thường ủy tỉnh ủy.
Vương Tử Quân mặc trang phục bình thường đi ra sau khi hai người dừng xe lại ở địa điểm quen thuộc được hai phút. Thế nhưng hắn cũng không lên xe mà nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hôm nay chúng ta đi xe của Tiểu Bắc.
Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, hắn hiểu ý nghĩa của việc đổi xe. Hắn nhìn vẻ mặt của chủ tịch Vương, thế là có chút do dự, sau đó mới xin chỉ thị: - Chủ tịch, có nên thông báo với thư ký trưởng hay không?
- Không cần, chúng ta chỉ đi xem mà thôi. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi leo lên xe của Mạc Tiểu Bắc.
Tiểu Lý lái xe ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, sau khi chạy ra khỏi thành phố thì Vương Tử Quân nói: - Chúng ta đi một vòng quanh sông Thanh Sa.
Thanh Sa chính là một con sông chủ yếu chảy qua tỉnh Mật Đông, tuy kém với bốn con sông lớn trong nước thế nhưng vẫn là dòng sông chủ đạo ở Mật Đông. Hai thành phố Rừng Mật và Linh Long đều được dòng sông Thanh Sa ưu ái chảy qua.
Chủ tịch Vương muốn xem dòng sông Thanh Sa, là vì cái gì?
Triệu Hiểu Bạch thầm suy đoán như vậy, thế nhưng hắn lại không dám lên tiếng. Lúc này Tiểu Lý luôn giữ đung bản phận của người lái xe, lúc cần lên tiếng thì sẽ lên tiếng, nhưng những lúc không cần lên tiếng thì hắn căn bản không nhiều lời.
Ra khỏi thành phố Rừng Mật chưa bao lâu thì đi đến dòng Thanh Sa, Vương Tử Quân xuống xe nhìn dòng sông Thanh Sa tràn đầy sức sống, thế là không khỏi chỉ vào dòng sông cuồn cuộn nói: - Hiểu Bạch, tôi còn nhớ một câu thơ rất hay về dòng sông Thanh Sa, cậu còn nhớ không?
Triệu Hiểu Bạch là người thành phố Rừng Mật điển hình, hắn sao không biết lịch sử của dòng sông này? Thế nên cười nói: - Chủ tịch ngài nói đến câu "Thần nữ thăm Thanh Sa, núi xanh nước biếc ngàn dặm xa" sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói thêm điều gì.
Triệu Hiểu Bạch nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy mà không nói thêm điều gì. Bây giờ dòng sông vẫn cuồn cuộn như xưa thế nhưng căn bản không còn được là "nước biếc".
Thế nhưng dòng sông vẫn còn khá tốt, căn bản không có quá nhiều vấn đề.
Vương Tử Quân nhổ một cây cỏ bên bờ sông, hắn khẽ cuốn vào ngón tay rồi nói: - Hiểu Bạch, cậu có biết nước sinh hoạt của vài triệu dân thành phố Rừng Mật đến từ nơi đâu không?
- Chính là nước sông Thanh Sa, dòng sông này thật sự là bảo vật của tỉnh Mật Đông. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía tây bắc: - Chúng ta đi qua bên kia thôi.
Con đường ven sông cũng không quá tốt, vì vậy lái xe Tiểu Lý chạy không quá nhanh. Triệu Hiểu Bạch vì thích bầu không khí khoan khoái mát lành ven sông, thế nên khi xe chạy thì mở cửa sổ ra.
Lúc này đồng ruộng xanh ngắt ánh vào trong mắt, thỉnh thoảng có thể thấy vài cánh diều tự do bay lượn trên trời.
- Chủ tịch, nếu biết phong cảnh đẹp như thế này, chúng ta không bằng đưa Tiểu Bảo Nhi theo, để cho cậu ấy đến đây một chút, biết đâu sẽ viết ra một bản nhật ký hành trình tuyệt vời? Triệu Hiểu Bạch cảm thấy lúc này tâm tình của chủ tịch Vương nhất định là rất tốt, thế nên không khỏi nhắc đến Tiểu Bảo Nhi.
Triệu Hiểu Bạch đã đi theo Vương Tử Quân một thời gian dài, hầu như hiểu rõ về tình hình gia đình của chủ tịch Vương. Có đôi khi hắn cảm thấy khá khó hiểu, hai vợ chồng Vương Tử Quân là người thông minh hơn người, thế nhưng vì sao lại đối đãi với Tiểu Bảo Nhi như vậy? Căn bản là cực kỳ tinh tế, gần như là sủng ái vô điều kiện, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Tiểu Bảo Nhi đi học về nếu có quá nhiều bài tập thì thậm chí Mạc Tiểu Bắc không cần nhìn qua, nó Tiểu Bảo Nhi thích thì làm không thích thì thôi.
Cũng may Tiểu Bảo Nhi xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh cực kỳ ưu việt thế nhưng cũng không dưỡng thành thói quen xấu ăn chơi trác táng, lại biểu hiện là một người cực kỳ thông minh, không những là một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép, còn là một học sinh rất vĩ đại. Triệu Hiểu Bạch mỗi lần đi đón chủ tịch Vương đều thấy hình bóng vui vẻ tràn đầy tinh lực của Tiểu Bảo Nhi, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Nhưng Vương Tử Quân cũng có lúc bất đắc dĩ khi nói về Tiểu Bảo Nhi, đó là phương diện viết nhật ký. Vì bồi dưỡng năng lực quan sát của Tiểu Bảo Nhi, từ đầu năm nhà trường đã yêu cầu học sinh viết nhật ký, yêu cầu cũng không quá cao, chỉ cần học sinh ghi lại những gì mình được thấy là xong. Tiểu Bảo Nhi căn bản cực kỳ căm thù trò này, mỗi lần ghi nhật ký thì căn bản là vò đầu bứt tai, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
Hôm nay phong cảnh rất đẹp, quả thật nên đưa Tiểu Bảo Nhi đi theo cho vui.
Khi Triệu Hiểu Bạch thầm nghĩ như vậy, thế là hắn cảm thấy lỗ mũi có hơi khó chịu, giống như có mùi gì đó ngọt ngọt ào vào cánh mũi. Hương vị này không phải chỉ có hương vị ngọt, còn có hơi chua, cũng không phải mùi hương chua ngọt thoải mái như các món thức uống hiện nay, mà là một hương vị làm cho người ta sinh ra cảm giác buồn nôn.
Triệu Hiểu Bạch vươn tay ra định đóng cửa sổ, thế nhưng bị Vương Tử Quân cản lại. Hắn nhìn về phía phát ra mùi hương gay mũi, sau đó lạnh giọng nói với lái xe Tiểu Lý: - Dừng xe.
Vương Tử Quân xuống xe, hắn khẽ đi đến bờ đê cách đó không xa. Đây là một nhánh sông của Thanh Sa, chỉ rộng hơn ba mét, thế nhưng nước sông lúc này lại có một màu sắc rất chướng mắt.
- Chủ tịch Vương, chúng ta hay là... Triệu Hiểu Bạch cảm nhận được mùi hương quá nồng, hắn không khỏi mở miệng khuyên can Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không những không dừng lại mà còn tiếp tục tiến lên phía trước. Khi đi đến bên cạnh nhánh sông, hắn ngồi xổm xuống nhìn nước sông biến hình, vẻ mặt không khỏi càng thêm nhăn nhúm.
Triệu Hiểu Bạch rất muốn lấy tay che mũi, vì hương vị này bây giờ càng thêm tanh tưởi làm cho người ta cực kỳ khó chịu, nhưng biểu hiện của Vương Tử Quân làm hắn không dám cho ra động tác gì khác. Triệu Hiểu Bạch từng nhìn qua tình cảnh này trên báo chí, thế nhưng chưa bao giờ trực tiếp như lúc này, bây giờ rơi vào hoàn cảnh thế này làm cho hắn có ấn tượng rất sâu.
Có vài con cá nhỏ đứng yên trong dòng nước bẩn, vảy cá ảm đạm giống như nói lên điều gì đó.
Vương Tử Quân ngồi ngây người một lúc, sau đó hắn chợt đứng lên đi về phía trước. Triệu Hiểu Bạch theo sát tiến độ của Vương Tử Quân, sau khi hai người đi được hai trăm mét thì thấy một miệng cống xi măng, bên trong chảy ra một dòng nước đục ngàu.