Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chủ tịch Vương, bây giờ công tác trù bị cho hội nghị về công tác xây dựng thành phố đã được chuẩn bị xong, ngày hôm qua thành phố Linh Long có gọi điện thoại đến hỏi khi nào thì tổ chức họp? Hà Kiến Chương ngồi đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ cười hỏi.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói: - Sắp đến tết Kim Hoa, chúng ta chờ qua tết Kim Hoa rồi sẽ tổ chức hội nghị.

- Được. Hà Kiến Chương nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó nói tiếp: - Chủ tịch Vương, vài ngày trước có một vài phóng viên của các tòa soạn tiến hành điều tra về phương diện nay, có vài công trình kiến trúc ở thành phố Linh Long căn bản có chất lượng không được lạc quan, nếu như chúng ta trễ nãi ở phương diện chỉnh đốn và cải cách, như vậy hậu quả là không thể chịu đựng nổi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tình huống này căn bản nằm trong dự đoán của hắn: - Chủ tịch Hà, trước kia chúng ta tổ chức hội nghị trên cơ bản là tổng kết kinh nghiệm, dựng lên điển hình, thật ra chúng ta càng nên mở hội nghị ở những nơi đang có nhiều cạm bẫy. Chúng ta phải coi trọng phương diện tổng kết, không những tiếp thu kinh nghiệm thành công, hơn nữa còn phải cho ra bài học với những công tác thất bại.

- Chủ tịch nói rất đúng. Hà Kiến Chương căn bản cực kỳ thừa nhận quan điểm của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ quan viên các cấp đều muốn che giấu chuyện xấu của mình mà không muốn bộc lộ ra, đám người này thích tâng bốc hát ca, thế nhưng không muốn chổng mông lên quất roi. Nếu như chủ tịch Vương chọc ra sự kiện này, chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều người phiền não thấu ruột gan.

- Được rồi, chúng ta không nên nói đến những phương diện này nữa, nói đến những chuyện vui đi. Vương Tử Quân nói rồi cầm hai thiệp mời trên bàn lên: - Anh Hà, chỗ này của tôi nhận được hai tấm thiệp mời tham gia tết Kim Hoa, anh nhận được mấy thiệp?

Hà Kiến Chương nhìn hai tấm thiệp tinh xảo mà không khỏi cười cười nói: - Chủ tịch, tôi cũng nhận được hai thiệp.

- Tết Kim Hoa lần này thật sự đã đủ náo nhiệt, anh chuẩn bị đi đến đâu? Vương Tử Quân đặt hai tấm thiệp lên bàn rồi thuận miệng hỏi.

Hà Kiến Chương nhìn hai tấm thiệp mời tết Kim Hoa trên bàn của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng không chút do dự nói: - Chủ tịch, tôi cũng không muốn chạy tới chạy lui, tôi ở lại thành phố Rừng Mật thôi. Hai ngày trước tôi có nghe bí thư Kim nói bọn họ cùng đoàn ca múa nhạc tỉnh liên hợp lại với nhau trong tết Kim Hoa, thế nên nhà tôi cũng rất háo hức đón xem.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Hai ngày trước đã diễn tập cho tết Kim Hoa, đúng lúc tôi có đi qua, cũng đã nhìn một chút, thật sự không tệ.

- Ôi, sớm biết có diễn tập thì tôi cũng đến xem. Hà Kiến Chương bày ra bộ dạng tiếc nuối nói.

Hai người trò chuyện với nhau, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Vương Tử Quân nói một câu mời vào, thấy Trương Tề Bảo mở cửa đi vào. Đầu tiên Trương Tề Bảo bắt chuyện với Hà Kiến Chương, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch, vừa rồi thư ký trưởng Phương có gọi điện thoại cho tôi, nói là bí thư Sầm sẽ tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long, anh ấy cho tôi xin chỉ thị của ngài, có phải là nên cho ra một chương trình ở sự kiện lần này không?

Cho ra một chương trình chính là sắp xếp ai đến chỗ nào, Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy nụ cười của Trương Tề Bảo, hắn thản nhiên nói: - Thư ký trưởng Phương có nói bí thư Sầm còn dặn dò gì nữa hay không?

- Thư ký trưởng Phương nói chuyện này xin chỉ thị của ngài. Trương Tề Bảo đứng đối diện bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn uống một ngụm trà. Sầm Vật Cương căn bản không cho ra chỉ thị gì ở sự kiện này, lại đi đến tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long, chính mình ở lại thành phố Rừng Mật. Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, cuối cùng hắn xem như đã hiểu tính toán của Sầm Vật Cương ở sự kiện này.

Nếu như mình sắp xếp cho ai đi đến nơi nào thì Sầm Vật Cương sẽ không phản đối, thế nhưng chỉ cần mình làm như vậy thì rõ ràng là yếu thế trong sự kiện này. Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân cho ra quyết đoán, hắn cười nói: - Hai hội trường chính và phụ của tết Kim Hoa ở tỉnh Mật Đông đã có bí thư Sầm và tôi tham gia, còn những đồng chí khác thì không cho ra bất kỳ sắp xếp cụ thể nào khác.

Trước khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì Trương Tề Bảo cũng xem như suy nghĩ kỹ càng về phương diện này. Bí thư Sầm sở dĩ cho ra chỉ thị sắp xếp cán bộ tham gia tết Kim Hoa, căn bản có ý nghĩa rất rõ ràng, đó chính là muốn chủ tịch Vương hiểu được lực ảnh hưởng thâm căn cố đế của mình ở Mật Đông.

Nếu chủ tịch Vương cho ra sắp xếp, rõ ràng là chịu khuất phục ở sự kiện này. Trương Tề Bảo bây giờ là người của Vương Tử Quân, hắn thật lòng cũng không muốn chủ tịch Vương phải chịu uất ức như vậy.



Nhưng có một điều Trương Tề Bảo hiểu rõ ràng, đó là với lực ảnh hưởng của bí thư Sầm vào lúc này, chỉ cần không có sự ước thúc, chỉ sợ nhân số thường ủy tỉnh ủy tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long là không ít. Nếu như hội trường tết Kim Hoa ở bên phía chủ tịch Vương là khá vắng vẻ, bị thành phố Linh Long làm khách lấn chủ, như vậy Vương Tử Quân là lãnh đạo chủ yếu tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Rừng Mật sẽ căn bản là mất mặt.

Vì vậy mà Trương Tề Bảo cực kỳ tiếp nhận phương án sắp xếp phân phối cán bộ. Trong suy nghĩ của hắn thì chủ tịch Vương sẽ là người lý trí ở phương diện này, thế nhưng không ngờ chủ tịch Vương lại cho ra một đáp án ngoài ý muốn như vậy.

Thế là Trương Tề Bảo không khỏi dùng ánh mắt sốt ruột nhìn Hà Kiến Chương. Hắn biết rõ Hà Kiến Chương là người tinh tế, chỉ cần mình đăm chiêu suy nghĩ, sau đó ném ánh mắt về phía chủ tịch Hà, như vậy anh ấy sẽ hiểu rõ. Hơn nữa mình còn có thể nhìn thấu tình thế, Hà Kiến Chương căn bản lại càng hiểu rõ ràng hơn. Hà Kiến Chương xưa nay là người đi gần chủ tịch Vương, thế nên bây giờ càng phải khuyên nhủ chủ tịch Vương một chút.

Hà Kiến Chương quả nhiên không làm cho Trương Tề Bảo thất vọng, khi Trương Tề Bảo nhìn về phía hắn, hắn cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, chuyện này chúng ta không cần phải lo lắng, tôi cảm thấy nên sắp xếp một chút thì hay hơn.

- Thôi bỏ đi, Linh Long và Rừng Mật tổ chức hai hội trường chính và phụ, hơn nữa bàn tay đều là thịt, chúng ta cần gì phải làm phức tạp như vậy? Hơn nữa ai cũng kiên trì công tác vì tết Kim Hoa, cũng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà sinh ra nhiều trói buộc. Vương Tử Quân khoát tay áo rồi dùng giọng hời hợt nói.

Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười cười: - Nếu chủ tịch đã thông cảm cho chúng tôi như vậy, tôi cũng không nói gì được nữa.

Trương Tề Bảo và Hà Kiến Chương một trước một sau rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi cửa phòng đóng lại thì Vương Tử Quân không khỏi đứng lên khỏi ghế. Hắn hiểu được ý tốt của Trương Tề Bảo và Hà Kiến Chương, thế nhưng tình hình này hắn sao có thể lùi bước cho được?

Cho dù sự kiện này Vương Tử Quân hắn mất mặt, thế nhưng nếu không thể không có phản ứng, hắn xem như đang lùi bước.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Kim Chính Thiện: - Chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không, tôi có sự kiện cần phản ánh với ngài. Anh Lưu là khách chúng tôi mời đến, trước đó đã nói sẽ tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Rừng Mật, nhưng hôm nay thành phố Linh Long lại cướp người đi, anh nói xem Đồ Phấn Đấu kia đang làm gì vậy?

Anh Lưu là một danh nhân văn hóa nổi tiếng trong nước, có thể nói là nhân vật tiêu biểu của tỉnh Mật Đông. Tuy bây giờ người này căn bản không còn ở trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng vẫn luôn là niềm kiêu ngạo cho tỉnh Mật Đông. Hơn nữa người này có sự thừa nhận cao với tết Kim Hoa ở Mật Đông, thế nên mỗi khi đến tết Kim Hoa thì đều về quê tham gia.

Có thể nói anh Lưu là khách quý có ảnh hưởng rất lớn đến tết Kim Hoa, phía thành phố Rừng Mật đã liên hệ tốt với anh Lưu, trong danh sách khách quý của thành phố Rừng Mật cũng đưa anh Lưu lên vị trí đầu tiên.

Trước đó Kim Chính Thiện căn bản đã không thoải mái vì thành phố Linh Long cũng muốn tranh thủ tổ chức tết Kim Hoa, bây giờ lại có chuyện này xảy ra, không khỏi làm cho tâm tình của hắn không được tốt. Mặc dù hắn là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng dù sao cũng là bí thư thị ủy Rừng Mật, sự phát triển mạnh mẽ của thành phố Linh Long vào lúc này làm cho không ít cán bộ thành phố Rừng Mật coi Linh Long là đối thủ của mình.

Bây giờ tết Kim Hoa mà cả tỉnh Mật Đông đều coi trọng đã bị thành phố Linh Long cùng giang tay chia xẻ, điều này làm cho đám cán bộ thành phố Rừng Mật cảm thấy không thoải mái, căn bản không tìm ra được chỗ nào để phát tiết.

Làm lãnh đạo chủ yếu của địa phương, nếu có thể cho ra thành tích thì căn bản là cực kỳ nở mày nở mặt, thế nhưng nếu như xảy ra chuyện thì sẽ bị người ta oán trách. Mặc dù đám người chung quanh không dám nói, thế nhưng hai người Kim Chính Thiện và Hải Bác cũng biết người ta sẽ nói mình vô năng.

Đặc biệt là Kim Chính Thiện, hắn là thường ủy tỉnh ủy, lại không thể bảo vệ được lợi ích của thành phố Rừng Mật, căn bản sẽ bị người ta cười vào mặt ở sự kiện này.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn an ủi Kim Chính Thiện: - Anh Lưu đi đến tham gia hội trường tết Kim Hoa ở đâu là quyền tự do của anh ấy, anh không thể bắt ép người ta được.

- Chủ tịch Vương, quan trọng là bọn họ làm việc không hay, tôi nghe nhân viên công tác của chúng tôi nói bọn họ căn bản là lấy bí thư Sầm ra để nói chuyện, nói là bí thư Sầm đi đến thành phố Linh Long, muốn cùng anh Lưu trò chuyện và thảo luận về những chủ đề mà những năm trước đang dang dở, thế nên người ta mới đồng ý đi đến thành phố Linh Long. Kim Chính Thiện nói rồi không nhịn được phải mắng: - Đồ Phấn Đấu này chỉ biết dùng thủ đoạn vặt vãnh, cũng không nhìn vào thân phận của mình, đúng là quá mất mặt.



- Được rồi, bí thư Kim, những lời này anh cũng không nên nói với bên dưới, vì những lời như vậy là căn bản không chịu trách nhiệm. Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ khuyên nhủ: - Thế này đi, đến tết Kim Hoa tôi sẽ hoàn toàn nghe theo lời chỉ huy của bí thư Kim, anh thấy như vậy được chưa?

- Chủ tịch Vương, chỉ huy thì tôi không dám, ngài là lãnh đạo cao nhất đến tham gia tết Kim Hoa ở thành phố Rừng Mật, cán bộ và nhân dân chúng tôi căn bản vui mừng khôn xiết, ai cũng mong chờ ngài đến tham gia. Kim Chính Thiện nói bằng giọng điệu có vài phần vui vẻ, sau khi nói thêm hai câu với Vương Tử Quân thì chợt mở miệng: - Chủ tịch Vương, hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh đến tham gia hai hội trường khác nhau, có phải là nên sắp xếp các cán bộ khác hay không?

- Chuyện này tôi sẽ nghiên cứu với bí thư Sầm, nếu hai người chúng tôi đã đi đến tham gia hai hội trường tết Kim Hoa, như vậy những đồng chí còn lại cũng không được phân nhiệm vụ cứng. Thời điểm tết Kim Hoa là lúc mọi người thả lỏng, cũng không đặt vòng kim cô lên đầu mọi người, để cho bọn họ thoải mái một chút.

Vương Tử Quân nói làm cho Kim Chính Thiện bên kia chợt kinh hoảng, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, như vậy chỉ sợ không tốt lắm, điều này...

Kim Chính Thiện có thể ngồi lên vị trí hiện tại, tất nhiên là kẻ có đầu óc khôn khéo. Hắn chỉ cần suy tư giây lát thì có thể hiểu được ý nghĩa của nó, hắn cảm thấy mình đi gần bên cạnh Vương Tử Quân thì mới có lợi.

Tuy lực ảnh hưởng của chủ tịch Vương trong tỉnh Mật Đông căn bản là càng ngày càng lớn, thế nhưng nếu so với bí thư Sầm thì căn bản còn kém một cấp bậc. Lần này bí thư Sầm đi đến thành phố Linh Long, hơn nữa còn sắp xếp hai hội trường tết Kim Hoa, ý nghĩa của nó là rõ ràng.

Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩ của hai vị lãnh đạo tỉnh ủy là gì, như vậy sẽ có bao nhiêu người cho ra lựa chọn. Nếu như hội trường tết Kim Hoa mà chủ tịch Vương đến tham gia có vài phần quạnh quẽ, chỉ sợ chủ tịch Vương cũng mất mặt.

- Được rồi, cứ quyết định như vậy, anh cũng đừng quan tâm đến vấn đề này nữa. Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.

Tuy không phải là ngày nghỉ theo pháp luật quy định, thế nhưng tết Kim Hoa vẫn làm cho cả tỉnh Mật Đông tràn đầy không khí của một ngày nghỉ lễ. Lúc này khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở tỉnh Mật Đông đều có tiếng cười vui vẻ, trong các cửa hàng có bán rất nhiều món ăn đầy màu sắc của tết Kim Hoa. Tất nhiên vào dịp nghỉ lễ của địa phương thế này thì du khách rất đông, thế nên các ông chủ quán đều hạ giá bán, những âm thanh quảng cáo về giá cả được tung hô khắp nơi.

- Kim Hoa vui vẻ khắp nơi, bướm lượn chim hót ngời ngời hương xuân, cô gái phơi phới xuân tình... Văn Ngư Nhi khẽ nhảy nhót ca hát giống như một con chim nhỏ sà vào trong nhà.

- Mẹ, mẹ làm gì thế, ai đi đâu sao? Khi thấy mẹ dọn đồ đạc thì Văn Ngư Nhi không khỏi ôm mẹ dùng giọng làm nũng nói.

Vợ của Văn Thành Đồ nhìn con gái vui vẻ như một con chim nhỏ thì không không làm bộ đánh một cái lên bàn tay nhỏ của con gái yêu, sau đó dùng giọng cả giận nói: - Đã lớn thế này rồi mà còn điên điên khùng khùng như vậy, không sợ người ta chê cười sao?

Vợ của Văn Thành Đồ nói rồi đặt một chiếc áo trong vali du lịch, sau đó cười nói: - Còn là ai đi công tác nữa? Chẳng lẽ là mẹ đi sao? Tất nhiên là bố con phải đi ra ngoài.

- Bố của con hôm nay còn định đi đâu? Ngày mai là tết Kim Hoa, vì sao bố lại phải đi đâu chứ? Văn Ngư Nhi dùng giọng gấp gáp hỏi.

- À, bố của con đi tham gia tết Kim Hoa. Vợ của Văn Thành Đồ cất kỹ vali quần áo rồi mới nói: - Bố của con đi đến thành phố Linh Long.


- Thật là, vì sao lại sắp xếp bố con đến thành phố Linh Long? Văn Ngư Nhi còn muốn ngày mai cùng bố mẹ đi dạo, thế là không khỏi dùng giọng thất vọng và oán hận nói.


Vợ của Văn Thành Đồ cười nói: - Chuyện của bố con là rất nhiều, con cũng không phải không biết. Nhưng lần này hình như không phải có sắp xếp gì cả, là bố con muốn đi đến Linh Long.


- Sao bố lại bỏ gần tìm xa như vậy? Văn Ngư Nhi quẹt miệng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK