Vương Tử Quân căn bản rất đồng tình với Sầm Vật Cương, ở trong tỉnh Mật Đông này nếu muốn một mình nắm tất cả quyền lực căn bản là không dễ dàng. Biết đâu mỗi vị quan viên khi đến địa phương nhận chức thì từ sâu trong lòng vẫn luôn hy vọng có thể điều chỉnh trạng thái chính trị theo hướng có lợi cho mình, thế nhưng lại không thể nào đơn giản áp dụng, vì trước khi anh chưa suy xét thật tốt vận tác như thế nào hoặc tìm được quân đồng minh, anh không thể nào đơn giản ra tay được.
Vương Tử Quân vì vậy mà sinh ra một dự cảm, đó chính là Sầm Vật Cương sở dĩ lên tiếng với Kim Chính Thiện thì đã sớm có quyết định, nguyên nhân rất đơn giản, vì Kim Chính Thiện chính là người của Đường Chấn Huy, thành phố Rừng Mật là phạm vi thế lực của Đường Chấn Huy. Tất nhiên Kim Chính Thiện mãi mà không nhanh chóng cho ra quyết định với sự kiện đại hội thể dục thể thao, nhìn qua giống như khiêu khích Sầm Vật Cương, thế nhưng thật ra đang làm loạn vì có sự nâng đỡ của Đường Chấn Huy. Nếu không có cho Kim Chính Thiện mười lá gan cũng không dám gây khó cho bí thư tỉnh ủy như vậy.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân, Triệu Hiểu Bạch nở nụ cười cung kính đi vào báo cáo một việc, đó là văn phòng tỉnh ủy có thông báo, bảy giờ tối nay sẽ mở hội nghị thường ủy.
Mới đó đã tổ chức hội nghị thường ủy, có phải là vì văn kiện xin tiền của thành phố Rừng Mật hay không? Một khi thảo luận về vấn đề này, Vương Tử Quân cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Buổi chiều khi tan tầm thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của chủ tịch Tiết Xuyên Cường của mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông. Sau khi Tiết Xuyên Cường giới thiệu bản thân, hắn tỏ ra cực kỳ thân cânh với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, ngài đi vào tỉnh Mật Đông đã thích ứng được chưa? Mùa xuân ở Mật Đông vẫn còn rất lạnh, khi ra ngoài anh phải mặc nhiều áo vào.
Vương Tử Quân cười cười nói vài lời với Tiết Xuyên Cường, sau đó suy xét về người này. Tiết Xuyên Cường là thường ủy tỉnh ủy, cũng xem như là một vị lãnh đạo đầu sỏ của tỉnh, thế nhưng phương diện phân công công tác lại không ra gì: Rất nhiều phương diện căn bản không bằng một vị phó chủ tịch tỉnh.
Vương Tử Quân cảm thấy Tiết Xuyên Cường thật sự muốn dựa vào Sầm Vật Cương, thế nhưng Sầm Vật Cương lại căn bản không tán thưởng người này.
Sau khi nói vài vấn đề cá nhân thì Tiết Xuyên Cường mới nói: - Bí thư Tử Quân, anh có biết hội nghị thường ủy hôm nay thảo luận về vấn đề gì không?
Trong cuộc sống có nhiều người khôn khéo đến mức quá phận, vì nếu như anh mỗi lúc đều liệu việc như thần, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy mình quá trong suốt trước mặt anh, cảm thấy không thoải mái một cách cực đoan. Chỉ có những người chốc chốc khôn khéo lâu lâu có chút hồ đồ mới thật sự có nhiều mối nhân duyên hơn.
Vương Tử Quân căn bản cực kỳ hiểu rõ điềuu này, vì vậy sau khi nghe Tiết Xuyên Cường dùng giọng trịnh trọng hỏi thăm mình, hắn biết rõ đối phương không phải chỉ vì nguyên nhân thăm hỏi mình mà thôi. Hắn dù có suy đoán với nội dung của hội nghị thường ủy hôm nay, thế nhưng hắn cũng không ngốc đến mức không cho Tiết Xuyên Cường cơ hội biểu hiện.
- Thật sự còn không biết, vừa rồi tôi có hỏi một chút, hình như văn phòng cũng không có thông báo gì cụ thể.
- Bí thư Tử Quân, lần này hội nghị thường ủy nghiên cứu về đại hội thể dục thể thao sắp tới, vì ngài mới đến thế nên tốt nhất không nên lẫn vào chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao sao? Có vấn đề liên quan đến tiền bạc à?
- Đúng vậy, là vấn đề tiền, nhưng cũng không đơn giản là đòi tiền, thực tế chính là mâu thuẫn trong tỉnh Mật Đông, ngài vừa đến nên quan sát rồi nói sau. Vương Tử Quân mặc dù không đồng ý với lời nói của Tiết Xuyên Cường, thế nhưng cũng hiểu đối phương có ý tốt. Sau khi cảm tạ vài lời thì hắn cùng Tiết Xuyên Cường nói về phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao.
Tuy Tiết Xuyên Cường không chủ quản công tác này thế nhưng là thường ủy tỉnh ủy thì vẫn có nguồn phát tin của mình. Hơn nữa chuyện này không liên quan đến lợi ích của hắn, thế nên cũng không muốn che giấu nhiều làm gì. Chỉ sau mười phút thì Vương Tử Quân đã căn bản có một mức hiểu biết khá sâu về sự kiện lần này.
Chuyện này thật sự giống như lời nói của Tiết Xuyên Cường, nó có liên quan đến phương diện tiền bạc. Nhưng thực tế thì bí thư tỉnh ủy Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy ý nghĩ của bí thư thị ủy Kim Chính Thiện có chút vấn đề.
Hạ cấp cần phục tùng thượng cấp, phục tùng đại cục, đây là thiết luật trong quan trường. Nếu như anh phạm thượng, như vậy sẽ khó thể nào bảo trì sự đồng bộ với thượng cấp, như vậy là không phù hợp quy tắc, cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy chuyện này căn bản sẽ làm cho Kim Chính Thiện rơi vào thế bị động. Nhưng quan huyện không bằng quan đang cai quản, trên phương diện chấp hành thì Sầm Vật Cương còn phải gánh chịu đòn phản pháo của Kim Chính Thiện.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, hắn nói với Tiết Xuyên Cường: - Anh Tiết, không thể ngờ còn có chuyện như vậy, tôi còn đang hỏi vì sao bí thư Kim lại đưa đến cho tôi một báo cáo đòi tiền như vậy.
- Đây là thủ đoạn ứng phó của Kim Chính Thiện, hắn không phải nhắm vào anh, thế nên anh cũng không nên đặt nặng trong lòng.
Sáu giờ năm mươi phút, Triệu Hiểu Bạch đi đến bên ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cầm theo bản ghi chép và một ly nước, sau đó đi theo Vương Tử Quân đến phòng họp thường ủy tỉnh ủy. Phòng hội nghị thường ủy tỉnh ủy Mật Đông ở lầu ba khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, căn bản cách phòng làm việc của bí thư Sầm Vật Cương không quá xa.
Lúc này nhân viên của văn phòng thường ủy đã chuẩn bị xong, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì mọi người đều dùng gương mặt tươi cười hớn hở để chào hỏi. Vương Tử Quân căn bản không nhận ra những người này, thế nhưng hắn cũng không tiếc rẻ nụ cười với bọn họ.
Sau khi đi vào phòng họp thì bên trong đã có năm sáu người, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì đám người đang trò chuyện không khỏi quay sang nở nụ cười. Phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm càng nở nụ cười sáng lạn nói: - Bí thư Vương, mời anh ngồi bên này.
Đối với sự nhiệt tình của Cố Tắc Viêm, Vương Tử Quân đi đến thản nhiên ngồi bên trái của đối phương, sau đó gật đầu nở nụ cười với mọi người, lại hỏi Cố Tắc Viêm: - Chủ tịch Cố, vừa rồi tôi thấy mọi người bàn chuyện rất sôi nổi, có chuyện gì vui vẻ sao, mong mọi người chia xẻ với tôi một chút.
- Vừa rồi trưởng phòng Xà nói đến phương diện tuyển hoa hậu, đài truyền hình tỉnh Mật Đông chúng ta tổ chức cả hai cuộc thi tuyển mỹ nam và mỹ nữ, bí thư Vương anh đã xem qua chương trình này chưa? Cố Tắc Viêm dùng giọng nhiệt tình đáp lời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không có ấn tượng với những chương trình sắc đẹp, hắn thẳng thắn lắc đầu nói: - Tôi thật sự là không biết gì.
- Bí thư Vương, thông qua những chương trình tuyển chọn người đẹp thế này mà tỉ lệ người xem của đài truyền hình tỉnh tăng lên rất nhanh, hơn nữa còn thu được nhiều lợi nhuận. Những năm nay thật sự khác thường, tôi cũng không rõ vì sao người ta lại thích xem những cuộc thi sắc đẹp như vậy? Trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê Hoa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm nói.
Xà Lê Hoa chính là nữ thường ủy tỉnh ủy duy nhất của tỉnh Mật Đông, đây là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, dù nhìn vào cách ăn mặc hay bất kỳ phương diện nào thì cũng thấy giống như một đóa hoa. Có người nói lời trêu đùa thế này, đàn ông bốn mươi như đóa hoa, phụ nữ bốn mưa như bã đậu. Khi đến một độ tuổi nhất định thì cho dù anh có bảo dưỡng thế nào thì gương mặt cũng tàn phai theo thời gian, Vương Tử Quân từng tiếp xúc qua vài lần với người phụ nữ này, hầu như mỗi lần gặp mặt thì nàng ta đều nở nụ cười khá quyến rũ.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bây giờ tiết tấu cuộc sống ngày càng nhanh, dưới đủ mọi loại áp lực thì người ta thích thả lỏng một chút. Hơn nữa nhiều người tham gia thì căn bản có liên quan đến phương diện muốn được biểu hiện một chút.
Mọi người đang trò chuyện với nhau thì cửa phòng làm việc được mở ra, Kim Chính Thiện nở nụ cười chậm rãi đi vào. Hắn đưa mắt nhìn qua bốn phía, sau đó chào hỏi Vương Tử Quân đầu tiên: - Bí thư Vương, tuần sau ngài dù thế nào cũng phải đến thành phố chúng tôi chỉ đạo công tác, hơn vài triệu cán bộ nhân dân thành phố chúng tôi đang trông mong ngài đại giá quang lâm.
Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối với sự nhiệt tình của Kim Chính Thiện, lúc này hắn cười nói: - Tôi vừa mới đến nhận công tác, còn chưa tìm hiểu rõ đầu mối tình huống, nếu bí thư Kim đã cho ra lời mời thịnh tình như vậy, tôi sẽ đến thành phố Rừng Mật đầu tiên.
Hai người trò chuyện với nhau, Kim Chính Thiện nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình. Cố Tắc Viêm ngồi đối diện với Kim Chính Thiện, hắn giống như không nhìn thấy Kim Chính Thiện, thế nhưng lại không cúi đầu xuống.
Vương Tử Quân vừa trò chuyện với Kim Chính Thiện vừa chuyển ánh mắt qua gương mặt các vị thường ủy tỉnh ủy. Những cuộc trò chuyện của các vị thường ủy tỉnh ủy vào lúc này căn bản không có nội dung thực chất, thế nhưng nhìn qua lại có thể thấy hai bên có quan hệ thế nào.
Ví dụ như Kim Chính Thiện và Cố Tắc Viêm, hai người này căn bản có quan hệ không quá tốt.
Khi Vương Tử Quân đang âm thầm quan sát thì Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy sóng vai nhau đi vào. Gương mặt của Sầm Vật Cương rất nghiêm túc, thế nhưng gương mặt của chủ tịch Đường Chấn Huy lại khá lạnh nhạt. Sau khi hai người đi vào phòng, tiếng xì xào bàn tán trong phòng chợt biến mất.
Tất cả mọi người đều dồn lực chú ý lên người Sầm Vật Cương, lại có người lấy sổ tay ra đặt lên bàn, bày ra bộ dạng lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái ghi chép.
Sầm Vật Cương ngồi vào chiếc ghế chính giữa, sau đó lão nhìn thoáng qua bốn phía, lại trầm giọng nói với thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng, các vị đồng chí đã đến đông đủ chưa? Bắt đầu được chưa?
Phương Anh Hồ đã sớm làm công tác thống kê nhân số, hắn nhanh chóng mở miệng: - Bí thư Sầm, vì là hội nghị tạm thời, thế cho nên người đến cũng không quá đủ, bí thư Vi đang họp ở thủ đô, anh ấy không thể đến được.
- Sau hội nghị thì anh truyền đạt nội dung thảo luận cho đồng chí bí thư Vi, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lời Phương Anh Hồ rồi trầm giọng nói.
Lúc này đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng họp đều nhìn về phía Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng có vài vị thường ủy tỉnh ủy biết được nội dung hội nghị lại quay sang nhìn Kim Chính Thiện.
- Thưa các đồng chí, hôm nay mở hội nghị thường ủy tạm thời chỉ có một đề tài thảo luận. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt như diều hâu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó trầm giọng nói: - Những ngày trước tôi đến thủ đô họp có gặp lãnh đạo tổng cục thể dục thể thao, anh ấy hỏi chúng ta đã làm công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao như thế nào, vấn đề của anh ấy làm cho tôi cứng họng không biết nói gì cho phải.
- Nói thật thì chúng ta có thể tranh thủ được quyền tổ chức đại hội thể dục thể thao là không dễ dàng chút nào, tôi rất muốn vỗ ngực nói với lãnh đạo rằng các công tác chuẩn bị đều cực kỳ tiến triển thuận lợi, không có chút vấn đề. Sầm Vật Cương vỗ bàn tay lên bàn, sau đó dùng giọng căm tức nói: - Nhưng lời nói của lãnh đạo lại làm khó cho tôi, vì tôi không dám tỏ thái độ cho rõ ràng, vì tôi không nắm chắc, không biết trước tiến độ.
Vương Tử Quân nhanh chóng ghi chép vào sổ tay, sau đó nhanh chóng cho ra phân tích với tính cách của Sầm Vật Cương. Nhìn từ cách thức lên tiếng thì có thể thấy Sầm Vật Cương tuy là người cường thế nhưng căn bản mở miệng có sách lược, trước tiên đặt mình vào một vị trí tương đối thấp, sau đó đột ngột vùng lên, tiến hành những đòn công kích mạnh mẽ.
Nhưng Kim Chính Thiện sẽ bó tay trước những đòn công kích của Sầm Vật Cương sao?
Khi Vương Tử Quân nghĩ đến những điều này thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp: - Đối với hạng mục công tác này thì chúng ta đã bố trí được khá lâu, cũng không phải là tất cả các thành phố đều tham gia. Hai ngày trước tôi còn thấy được tiến độ công tác của thành phố Linh Long, bọn họ căn bản vượt mức hoàn thành nhiệm vụ trước cả thời gian, hai khu nhà liên hợp đã được hoàn công.
- Các hạng mục cùng xây dựng vào một thời điểm, tôi cũng không rõ vì sao có nơi làm xong mà có nơi còn chưa làm xong? Bên trong có sự khác biệt, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Nếu đi sâu vào vấn đề chỉ có một cách giải thích, đó là hiện tượng này xảy ra vì vướng nguyên nhân khách quan, là người của chúng ta có vấn đề. Sầm Vật Cương nói những lời cực kỳ có khí phách, hoàn toàn có thể biểu hiện sự bất mãn và khinh thường của bí thư tỉnh ủy với Kim Chính Thiện. Sau khi Sầm Vật Cương chấm dứt lời nói thì bầu không khí trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ.
Người tham gia hội nghị có nhiều biểu hiện khác nhau, người cúi đầu ghi chép, người ngồi yên quy củ, có kẻ tỏ ra trầm tư suy nghĩ, có người nhìn thẳng về phía trước, căn bản không biết đang nghĩ gì.
Đường Chấn Huy là chủ tịch tỉnh, lão lặng lẽ nâng ly lên uống nước, căn bản không muốn lên tiếng. Kim Chính Thiện là người bị lãnh đạo phê bình, lúc này hắn vẫn thản nhiên ngồi bên kia, bộ dạng ung dung bình tĩnh, giống như sự việc không liên quan đến mình.
- Chủ tịch, anh nói vài câu đi. Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân thế nhưng lại nói với Đường Chấn Huy.
Đường Chấn Huy bị điểm danh, lão ho khan vài tiếng rồi nói: - Vừa rồi tôi đã xem qua tiến độ các công trình chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, có nhiều nơi cũng không phải quá tốt. Bí thư Sầm nói đúng, trước mắt chúng ta cần đẩy mạnh tiến độ để chào đón lễ khai mạc, nếu không làm tốt thì căn bản sẽ là trò cười cho mọi người, chẳng lẽ chúng ta không có có dũng khí đón các vận động viên đến thi đấu sao?
- Nhưng xuất hiện hiện tượng này cũng có nguyên nhân, các đồng chí của chúng ta cũng không phải không muốn làm tốt công tác chuẩn bị, chẳng qua kỳ hạn quá căng, nhiệm vụ quá nặng, đây là những thứ mà chúng ta khó thể nào lảng tránh được. Nhưng vẫn là một câu nói của tôi, chúng ta nên tìm biện pháp cho các hạng mục công tác, không nên cứ mãi kiếm cớ khó khăn.
Khi Đường Chấn Huy lên tiếng thì Sầm Vật Cương cầm ly nước nhấp một ngụm, sau đó ngón tay đặt lên bàn rồi khẽ gõ vài cái.
Đường Chấn Huy nói căn bản có ý nghĩa giống như những lời Sầm Vật Cương vừa phát biểu, nhưng sau khi suy xét thì thấy có hương vị khác, đó là đang giải thích cho Kim Chính Thiện.
Có khó khăn đang tồn tại, đó chính là sự thật mà Sầm Vật Cương không nói ra, nhưng Đường Chấn Huy lại nói ra rõ ràng, điều này làm cho những lời hùng hổ của Sầm Vật Cương vừa rồi bị treo lên cao.
- Bí thư Sầm, chủ tịch Đường, lần này thành phố Rừng Mật là địa phương chính đăng cai đại hội thể dục thể thao, đây căn bản là một sự tín nhiệm của lãnh đạo với tôi. Lần này tổ chức đại hội thể dục thể thao có thể nói là có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Rừng Mật, có thể mở rộng lực ảnh hưởng, là cơ hội đánh bóng tên tuổi của thành phố chúng tôi.
- Vì đảm bảo hạng mục công tác này được thực hiện cẩn thận mà bốn bộ ban ngành thành phố chúng tôi đều ra tay thành lập tổ công tác, bây giờ đang cố gắng đẩy mạnh tất cả hạng mục công trình. Thế nhưng trước mắt tồn tại khó khăn: Đó chính là không bột khó gột nên hồ, không thể thổi cơm khi không có gạo. Chúng tôi không phải không nhiệt tình công tác, không phải không giải quyết được khó khăn, thế nhưng tính toán sơ bộ thì thành phố chúng tôi còn có hơn một tỷ tiền mặt chưa được đưa vào trong tay, có bảy tám hạng mục bị nhà thầu đòi tiền gắt gao. Kim Chính Thiện nói đến đây thì gương mặt có vài phần ảm đạm: - Vì nhà thầu đòi tiền quá gắt nên phó chủ tịch Đổng chủ quản tài chính căn bản không dám ở lâu trong phòng làm việc của mình, theo lời của anh ấy thì bây giờ mình giống như là một con nợ khó đòi của rất nhiều người.
Mọi người nghe vậy mà thiếu chút nữa cười rống lên, thế nhưng khi nhìn gương mặt âm trầm của Sầm Vật Cương thì không ai dám có hành vi gì khác thường, bầu không khí trong phòng cũng cực kỳ đè nén.