Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không người nào lên tiếng, khi Sầm Vật Cương phê bình thì tỏ ra cực kỳ có khí phách, lão mở miệng thì không ai dám tiến lên tiếp nhận rủi ro.

Sầm Vật Cương nói xong thì tiếp tục: - Tôi tỏ thái độ rõ ràng, dù là liên lụy đến ai, dù có hàng ngàn vạn lý do, chỉ cần thẩm tra có vấn đề, như vậy sẽ nghiêm trị không tha.

Sầm Vật Cương nói như vậy chính là nghiêm túc truy cứu nguyên nhân, dù sao thì đây cũng là một việc lớn, nếu như không truy cứu thì khó thể nào cho ra câu trả lời rõ ràng. Khi Vương Tử Quân cảm thấy không được tốt thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Tôi đề nghị đồng chí Tử Quân cụ thể phụ trách công tác này, đồng chí Khang Tắc Chính làm công tác phối hợp, chỉ cần có chuyện gì cũng có thể báo cáo với cấp ủy chủ tịch tỉnh.

Điều tra căn bản là một củ khoai lang nóng, nếu như anh xử lý quá nghiêm khắc thì sẽ đắc tội với không ít người, nếu anh xử lý không nghiêm, mở một mặt lưới, tuy sẽ có thể diện nhưng sẽ là hậu hoạn vô cùng, biết đâu đến lúc nào đó sự việc sẽ bộc phát ra.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân biết rõ mình không đẩy sự việc này cho ai được, dù sao hắn cũng là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, nếu hắn từ chối thì căn bản là không ra gì, không dám tiếp nhận trọng trách khi tham gia công tác. Nếu hắn dám từ chối, như vậy Sầm Vật Cương sẽ có thể mở miệng vứt bỏ tất cả thanh danh của hắn với lãnh đạo trung ương.

Quan lớn đè chết người, Vương Tử Quân biết rõ lúc này mình căn bản không thể nào phản đối. Hiện tại hắn đã hiểu cái nháy mắt của Kim Chính Thiện với mình có nghĩa là gì, xem ra Kim Chính Thiện đã sớm đoán được kết cục như thế này rồi.

Sầm Vật Cương phân công công tác này cho Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân có thể nói được cái gì? Căn bản là không thể nào từ chối được. Hắn cũng muốn giao phó nhiệm vụ này cho người khác, chính mình thoát ra khỏi vũng bùn. Thế nhưng làm như vậy là khá nguy hiểm, vì đề cử nhân tuyển cho lãnh đạo có nguy hiểm rất lớn và cũng khá khó chịu, đặc biệt là đối diện với cục diện như lúc này.

Nếu như người kia có năng lực mạnh, có thể làm việc thỏa đáng, như vậy thì tất cả đều tốt; nếu như người kia làm hư hại sự việc, làm cho tỉnh ủy rơi vào thế bị động, như vậy ánh mắt của Vương Tử Quân có vấn đề. Một người không có bản lĩnh nhìn người, như vậy sao có thể gánh vác trọng trách làm chủ tịch một tỉnh?

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn trầm giọng tỏ thái độ: - Cám ơn bí thư Sầm đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định sẽ chăm chú điều tra, sẽ tìm ra manh mối của sự kiện này.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: - Bí thư Tử Quân, chuyện này có liên quan đến danh dự và lực ảnh hưởng của tỉnh Mật Đông, anh nhất định phải làm tốt công tác điều tra, nếu phát hiện có bất kỳ hành vi nào vi phạm kỷ luật, tuyệt đối không được nương tay, dù là liên quan đến ai thì cũng phải điều tra đến cùng.

Vừa rồi Sầm Vật Cương nói phải điều tra đến cùng, bây giờ lại tiếp tục nói phải điều tra đến cùng, giống như đang biểu hiện một ý nghĩ khác. Đó chính là Sầm Vật Cương hoài nghi trong sự kiện này có điều gì đó, hoặc là...Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về vấn đề này, hắn cảm thấy có lẽ Sầm Vật Cương đã hiểu vài phần về vấn đề này rồi.

- Nếu như gặp phải điều gì ngăn trở, anh cứ trực tiếp báo cáo với tôi, tôi cũng muốn xem là ai dám cho ra những hành vi vi phạm kỷ cương như thế này. Sầm Vật Cương nói rồi vỗ mạnh tay lên mặt bàn.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, hắn chuẩn bị đi về phía phòng làm việc của mình. Thế nhưng hắn còn chưa xuống lầu thì Phương Anh Hồ đã đi đến bên cạnh nói: - Bí thư Vương, bí thư Sầm mời anh đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Phương Anh Hồ vô thức đi lùi lại phía sau Vương Tử Quân nửa bước, cũng cùng đi với Vương Tử Quân.

- Thư ký trưởng, rốt cuộc tình huống ở thành phố Hân Lũng là như thế nào? Vương Tử Quân đi được vài bước thì khẽ hỏi Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Vương, trước khi nhà thi đấu của thành phố Hân Lũng gặp chuyện không may thì tôi cũng không hiểu rất rõ về phương diện này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thái độ của Phương Anh Hồ không nằm ngoài suy đoán của hắn. Phương Anh Hồ trả lời như vậy căn bản là biểu hiện một loại thái độ, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Phương Anh Hồ: - Hy vọng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Phương Anh Hồ nhanh chóng nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng chú ý Phương Anh Hồ, hắn giống như thấy Phương Anh Hồ có chút áy náy, không dám tiếp nhận ánh mắt của mình. Phương Anh Hồ rõ ràng là người đơn thuần, biết thì nói biết không thì nói không, cần gì phải đỏ mặt?



Vương Tử Quân có thể nghĩ như vậy nhưng Phương Anh Hồ lại không cho là như vậy. Vương Tử Quân hỏi hắn một vấn đề mà hắn không thể đáp lại, thế là khôngn khỏi cảm thấy chột dạ, có chút bức bối. Hắn nói nhiều cũng không được, lãnh đạo đẩy hắn lên vị trí hiện tại là vì muốn mình cho ra những trợ giúp đúng đắn ở phương diện quyết sách, cũng không phải tán thành năng lực ăn nói của mình; nói ít lại càng không được, vì anh nếu ấp a ấp úng lập lời nước đôi, không cho ra một ý kiến gì, chẳng phải làm cho lãnh đạo cảm thấy anh cực kỳ láu cá sao? Rõ ràng là có vấn đề thì không dám nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, chỉ giỏi phỏng đoán toan tính của lãnh đạo mà thôi.

Những kẻ suy bụng ta ra bụng người cũng không được chào đón trong quan trường. Nếu như một vị cấp dưới nào đó chỉ chú tâm nhìn vào vẻ mặt của anh, sau đó dùng trăm phương ngàn kế để nịnh hót anh, không hợp thời cung cấp cho anh những lời đề nghị hoặc tham khảo, như vậy anh có thấy đối phương đáng sợ hay không? Thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn đuổi đi cho nhanh hay không?

Phương Anh Hồ vừa đi theo Vương Tử Quân vừa thầm nghĩ đến những điều này, càng nghĩ càng cảm thấy không hay.

Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương đang cau mày xem máy tính. Khi Vương Tử Quân đi vào đến nơi thì lão cũng không rời khỏi bàn làm việc, chỉ vẫy tay với Vương Tử Quân: - Bí thư Tử Quân, anh xem, trên này nói cái gì vậy?

Vương Tử Quân đi qua xem xét, thấy Sầm Vật Cương đang đi vào một diễn đàn trên mạng, nội dung chủ yếu của diễn đàn này là ngôn luận về vụ sập nhà thi đấu ở thành phố Hân Lũng, có thể thấy những lời bình luận trong đó cực kỳ sắc bén.

- Một nhà thi đấu được đầu tư nhiều tiền như thế, còn chưa được đưa vào sử dụng thì đã đổ sập xuống, đúng là chất lượng công trình không ra gì.

- Nếu là tôi thì sẽ bắt ngay tên nào phụ trách công trình này, cũng không cần quan tâm đến những vấn đề gì khác, cho hắn chết sớm thì siêu sinh sớm.

- Đúng, cần phải xử lý ngay kẻ nào đang phụ trách công trình này. May mà người ta ăn bớt quá nhiều nguyên liệu nên công trình sập sớm, nếu không khi tổ chức sự kiện và nhân dân vào trong đó ngồi, khi đó công trình sập xuống thì bao nhiêu người chết đây?

- Anh bạn này nói rất đúng.

Những lời bình luận sắc bén này vẫn còn khá tốt, thế nhưng các diễn đàn ở địa phương khác lại lên tiếng mắng chửi ban ngành thành phố Hân Lũng, thậm chí còn kéo cả bí thư Sầm Vật Cương đi vào.

Vương Tử Quân nhìn một lúc cũng không mở miệng, Sầm Vật Cương lại trầm giọng nói: - Bí thư Tử Quân, nhìn vào tình huống này tôi cảm thấy rất đau lòng, hình tượng của cấp ủy chính quyền bị hủy hoại trong tay những người thế này. Theo tôi thấy chúng ta cần phải ra tay thật mạnh, cần phải xử lý những kẻ thối tha ăn bớt nguyên liệu kia, như vậy mới khống chế được cục diện bị động hiện tại.

Sầm Vật Cương có thể nói ra ba chữ kẻ thối tha, thái độ hổn hển như vậy là không bình thường. Tuy Sầm Vật Cương là người nói cứng nhưng xưa nay ăn bản đều cực kỳ chú ý phương pháp hành động.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ, nếu như bên trong có hiện tượng tham ô hủ bại, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng.

- À, anh tỏ thái độ như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn. Tôi nói trước với anh, nếu như có người nào dám ngang nhiên cản trở công tác điều tra, anh có thể trực tiếp báo cáo với tôi và tỉnh ủy, sẽ tuyệt đối không nuông chiều những người này. Sầm Vật Cương nói xong thì lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vương Tử Quân: - Chuyện này làm tôi nghĩ mà cảm thấy sợ.

Sầm Vật Cương sợ cái gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ, hắn ngồi xuống đối diện với bí thư Sầm rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm, chuyện này là hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, tôi cả thấy trước khi điều tra chuyện này thì cần phải cho ra một hoạt động kiểm tra chất lượng các công trình đại hội thể dục thể thao đang được xây dựng trong tỉnh. Nếu có xảy ra vấn đề thì phải điều tra đến cùng, trực tiếp cách chức người có trách nhiệm trực tiếp, nếu cần truy cứu trách nhiệm pháp luật thì chuyển giao cho cơ quan tư pháp, quyết không nuông chiều.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt kiên định của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ, lão hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó nói: - Chờ một thời gian nữa tôi sẽ bố trí chuyện này.

Sau khi nói thêm vài việc thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rời đi mà dụi thật mạnh điếu thuốc vào trong gạt tàn.

- Bí thư Sầm. Phương Anh Hồ đi vào trong phòng, hắn thấy Sầm Vật Cương tỏ ra trầm ngâm thì khẽ mở miệng chào hỏi.



Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trầm giọng nói: - Lát nữa anh thông báo cho đồng chí phụ trách xây dựng công trình đại hội thể dục thể thao đến đây gặp tôi.

- Vâng! Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng, sau đó hắn lại nói: - Vừa rồi anh Lưu có gọi điện thoại đến.

Sầm Vật Cương nghe Phương Anh Hồ nói đến anh Lưu thì hai mắt khẽ chuyển động, thế nhưng ngay sau đó thì bắt đầu phê duyệt văn kiện. Phương Anh Hồ biết rõ thói quen của Sầm Vật Cương, hắn vội vàng nói tiếp: - Anh Lưu cực kỳ chú ý đến sự kiện này, yêu cầu chúng ta xử lý chuyện này không được bỏ qua cho bất kỳ người nào liên quan.

Không buông tha cho người liên quan, những lời này có tính tương đối, đó là không buông tha cho người có liên quan, cũng không làm oan uổng những người không liên quan.

- À, đây là nguyên tắc của chúng ta. Sầm Vật Cương đặt cây bút trong tay xuống, giọng điệu có vài phần hòa hoãn.

Phương Anh Hồ do dự giây lát rồi khẽ nói với Sầm Vật Cương: - Chúng ta có nên nói với bí thư Vương một tiếng về cuộc điện thoại của anh Lưu không?

Sầm Vật Cương không tỏ thái độ gì, lão tiếp tục cầm bút phê duyệt văn kiện. Phương Anh Hồ thấy Sầm Vật Cương không tỏ thái độ thì có chút xấu hổ, hắn cảm thấy mình hỏi câu này là không được phù hợp. Gần đây hắn là người tự phụ mình thông minh, hiểu đúng mực, biết tiến biết lùi, thận trọng từ lời nói đến việc làm, càng có khả năng tu dưỡng và tố chất mạnh mẽ, hôm nay hắn lại phạm sai lầm, điều này có ý nghĩa gì?

Lời nói ra khỏi miệng thì giống như hắt nước ra đường, căn bản là khó thể thu vào, Phương Anh Hồ cũng không nên giải thích. Nếu như anh báo cáo công tác cho lãnh đạo, lãnh đạo lại không nói lời nào một lúc lâu, thậm chí tỏ ra trầm mặc, như vậy anh phải dừng lại ngay lập tức. Phương Anh Hồ hiểu rõ quy củ này, hắn đỏ mặt một lúc lâu, sau đó ngượng ngùng rời đi. Sau khi cửa phòng đóng lại thì Sầm Vật Cương thở dài một hơi, bầu không khí trong phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Vương Tử Quân trở lại phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Đường Chấn Huy. Lúc này Đường Chấn Huy trầm giọng nói: - Tử Quân, sự kiện xảy ra ở thành phố Hân Lũng căn bản là rất rắc rối và sâu xa, anh nhất định phải chú ý.

Vương Tử Quân căn bản đã có tính toán của mình, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Đường, còn mong anh chỉ giáo một chút.

- Tử Quân, chủ tịch Trần Binh Dương của thành phố Hân Lũng chính là con rể của anh Lưu. Đường Chấn Huy nói xong thì không tiếp tục. Vương Tử Quân là người có tâm tư kín đáo, Đường Chấn Huy nghĩ rằng mình chỉ cần nói một câu như vậy thì Vương Tử Quân đã hiểu rõ vấn đề.

Anh Lưu là ai? Vương Tử Quân biết rõ người này, chính là lão lãnh đạo của tỉnh Mật Đông; tuy người này đã về hưu từ trên vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế nhưng lại luôn công tác ở tỉnh Mật Đông, lực ảnh hưởng ở tỉnh Mật Đông là cực kỳ lớn, thậm chí có thể nói đến bây giờ chưa từng bị ảnh hưởng.

Rất nhiều người nói thủ hạ được anh Lưu bố trí gần một nửa tỉnh Mật Đông, lời nói này dù có chút khoa trương thế nhưng căn bản là sự thật.

Vương Tử Quân bây giờ mới đến tỉnh Mật Đông còn cần nhiều sự giúp đỡ, nếu như hắn đắc tội với anh Lưu ở sự kiện này, chỉ sợ sau này sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn cho công tác của hắn trong tỉnh Mật Đông. Nhưng nếu như sự việc có liên quan đến Trần Binh Dương, dù là nhìn vào bất kỳ phương diện nào thì Vương Tử Quân cũng không thể thiên vị làm trái pháp luật.

Dù sao thì bỏ qua cho người khác sẽ có tính nguy hại rất lớn với bản thân mình, thế nên Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch, có vài tình huống mà người ta căn bản không thể nào lựa chọn con đường tốt đẹp được.


Đường Chấn Huy hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, dù sao thì chuyện này được dư luận cực kỳ chú ý, nếu như Vương Tử Quân bất cẩn sẽ liên lụy vào sâu bên trong.


- Bí thư Sầm thật sự đã đi một nước cờ hay, Tử Quân, anh phải cẩn thận mới được. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Đường Chấn Huy mới nói ra một âm thanh mỏi mệt như vậy.


Vương Tử Quân hiểu rõ đây là lời nhắc nhở của Đường Chấn Huy, Sầm Vật Cương thật sự có ý nghĩ gì thì hắn hiểu rõ ràng, một nước cờ hay trong lời nói của Đường Chấn Huy chính là ném chuyện khó cho mình xử lý. Hắn là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, hắn là người cực kỳ thích hợp đi xử lý sự kiện này, dù hắn có muốn đẩy cho người nào khác thì cũng không xong, hơn nữa dù hắn có thái độ thế nào với sự kiện này thì cũng là cực kỳ hậu hoạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK