- Điều kiện của công ty Miyanda có chút hà khắc, nhưng suy xét lại thì có xí nghiệp nào tình nguyện ném cho anh một con chim đẻ trứng vàng? Anh quyết định bỏ dở hợp tác với công ty Miyanda thì tốt xấu gì cũng phải trưng cầu ý kiến của tôi, bây giờ thì tốt rồi, công ty Miyanda đã ký kết hợp đồng với thành phố hàng xóm, không phải đang ném tôi lên lò nướng sao?
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập trên bàn làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi biết rồi, anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vài phút sau Trương Đông Viễn đi vào phòng làm việc của Thạch Kiên Quân. Đối với Trương Đông Viễn thì Thạch Kiên Quân có biểu hiện cực kỳ tôn trọng, lúc này cũng không ngoại lệ, hắn vừa mời chủ tịch Trương Đông Viễn ngồi xuống vừa dùng giọng ai oán nói:
- Chủ tịch Trương, thành phố La Nam đã cho tôi một nan đề khó khăn rồi.
Trương Đông Viễn đã biết sự kiện công ty Miyanda rời khỏi thành phố La Nam. Sau khi xem xét tư liệu báo cáo của thành phố Sơn Viên thì lão trầm giọng nói:
- Thành phố Sơn Viên đang làm gì vậy? Theo tôi biết thì công ty Miyanda căn bản không có ý xây dựng khu hậu cần ở Sơn Viên.
- Điều này tôi cũng hiểu rõ ràng, bọn họ chủ yếu đi về phía thành phố La Nam, nhưng lần này thành phố La Nam lại không làm tốt công tác, rõ ràng để cho thành phố Dạ Nguyệt chiếm lấy tiện nghi, để bọn họ ký kết hợp đồng với công ty Miyanda.
Thạch Kiên Quân nói rồi vỗ bàn:
- Tôi biết rõ điều kiện của công ty Miyanda có chút hà khắc, thế nhưng nó căn bản là có sức chèo chống với tình huống phát triển kinh tế của thành phố La Nam. Lúc này thành phố La Nam đã có quy hoạch phát triển khu hậu cần, nếu không có công ty Miyanda đầu tư vào thì xây dưng khu hậu cần như thế nào? Dựa vào chính mình là được sao?
Trương Đông Viễn đốt thuốc hít vào một hơi, lão không nói gì. Tuy hắn cũng hiểu điều kiện của công ty Miyanda có chút hà khắc, thế nhưng thành phố La Nam từ chối cũng không phải là hành vi sáng suốt.
Nhìn từ phương diện khách quan thì Thạch Kiên Quân nói cũng không phải không có lý, những năm gần đây trong nước luôn có thái độ rất tốt đối với đầu tư nước ngoài, phần lớn đều có chính sách mạnh, vì nếu không có hấp dẫn thì làm sao người ta chạy đến được? Huống hồ Miyanda là công ty lớn, mang đến những lợi ích không nhỏ với thành phố La Nam.
- Công ty Miyanda cũng không phải ký kết hợp đồng chính thức với thành phố Dạ Nguyệt, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Trương Đông Viễn nói làm cho ánh mắt Thạch Kiên Quân chợt sáng lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Đông Viễn, khu hậu cần của công ty Miyanda rất quan trọng với tỉnh Sơn Nam chúng ta, tôi thấy thế này thì hay hơn, chuyện này do tỉnh trực tiếp ra mặt.
Trong tỉnh trực tiếp ra mặt, như vậy La Nam sẽ chẳng phải làm gì thêm, nhưng người làm bí thư thị ủy La Nam chính là Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy sự việc này nên để La Nam làm chủ, chúng ta chỉ cần phụ trợ là được.
Trương Đông Viễn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng đề nghị nói với Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân khoát tay áo nói:
- Chủ tịch Đông Viễn, lúc này bí thư Tử Quân đang học tập ở trường đảng, chủ tịch Khởi Duệ căn bản không đủ quyết đoán, thế nên anh phải theo sát xử lý cho thỏa đáng.
Thạch Kiên Quân tiến lên nắm ấn soái trong tay, lại nói Hà Khởi Duệ căn bản không đủ quyết đoán, rõ ràng đã hạ bậc thang cho Vương Tử Quân. Lúc này tất cả vấn đề được đổ lên người Hà Khởi Duệ, đây rõ ràng là một bước cờ hay của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân cảm thấy không thoải mái vì Vương Tử Quân căn bản không thực hiện ý đồ của mình, nhưng hắn đã hợp tác với Vương Tử Quân lâu năm, hắn biết rõ năng lượng của đối phương căn bản là khó thể nào đánh giá được. Hơn nữa đối phương còn là thường ủy tỉnh ủy, đắc tội với đối phương cũng không hay chút nào.
Nhìn vào tất cả phương diện thì Hà Khởi Duệ là người gánh tội thay cực kỳ phù hợp.
Trương Đông Viễn có thể đi đến vị trí ngày hôm nay thì căn bản không phải chỉ vào sự chính trực là đủ, lão trầm ngâm giây lát suy nghĩ về lời đề nghị của Thạch Kiên Quân, lão cảm thấy đó là một lựa chọn không tệ:
- À, tôi thấy như vậy cũng tốt.
Tuy Trương Đông Viễn cảm thấy Hà Khởi Duệ có chút oan ức, thế nhưng nghĩ đến phương diện Hà Khởi Duệ trở thành chủ tịch thành phố La Nam đều là nhờ một tay Vương Tử Quân đưa lên, thế nên lão không nói thêm điều gì. Hà Khởi Duệ là một người cấp dưới, có đôi khi cũng phải có dũng khí gánh tiếng xấu thay cho lãnh đạo, huống hồ là Vương Tử Quân là người đối đãi rất tốt với Hà Khởi Duệ ở tất cả các phương diện.
Nhưng Trương Đông Viễn cũng cần phải làm công tác với Vương Tử Quân ở phía bên kia, anh muốn hạ bậc thang cho hắn, thế nhưng hắn chưa nhất định sẽ cảm kích. Lão nghĩ đến tính cách của Vương Tử Quân, thế là thầm suy xét rộng hơn một chút.
Khi thấy Trương Đông Viễn đồng ý với ý kiến của mình, Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui. Hắn thầm nghĩ, Tử Quân ơi là Tử Quân, tôi đối với anh xem như cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, chuyện này anh cũng đừng tham dự vào.
Khi Trương Đông Viễn rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân để liên lạc với công ty Miyanda, Thạch Kiên Quân nhận được điện thoại của Vương Tử Quân. Nói chung vì chính mình đã có phương án xử lý đúng đắn với sự kiện công ty Miyanda, thế cho nên Thạch Kiên Quân tỏ ra rất hiền hòa.
- Tử Quân, cậu là người điển hình làm việc điên cuồng, cậu đang học tập ở trường đảng, khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, sao không bỏ nhiều thời gian cho Tiểu Bắc? Cứ nóng lòng quay về, điều này tôi phải phê bình cậu.
Thạch Kiên Quân nói lời vui đùa, giọng điệu căn bản không có chút dấu hiệu xa lạ.
Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi không phải đang làm tốt công tác liên hệ mật thiết với lãnh đạo sao? Có người nói hôm nay không liên lạc mật thiết với lãnh đạo thì ngày mai chỉ có thể liên lạc với chính mình mà thôi.
- Tốt, tốt, cậu bớt nói lại cho tôi nhờ, có chuyện gì thì nói thẳng ra, tôi còn nhiều công việc lắm. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
- Biết rõ mỗi ngày ngài đều bận rộn, thế nên tôi đây cũng không dám quấy nhiễu nhiều. Nhưng ngài bận rộn thì một ngày ba bữa cũng phải ăn uống cho đầy đủ chứ? Tôi đã chuẩn bị xong một bàn ở phía Tiểu Ngư Thôn, muốn nhân cơ hội này báo cáo tư tưởng công tác với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói đến Tiểu Ngư Thôn, chính là một khu du lịch nổi tiếng của thành phố Sơn Viên, có thể nói là một địa điểm rất đẹp.
Sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân, Thạch Kiên Quân chợt mỉm cười. Thầm nghĩ Vương Tử Quân là người biết chuyện, biết rõ mình làm không tốt sự kiện với công ty Miyanda, thế cho nên đặc biệt mời mình dùng cơm, đại khái là chịu đòn nhận tội.
Thạch Kiên Quân căn bản cảm thấy trong lòng có đủ mọi hương vị khi Vương Tử Quân làm không tốt sự kiện công ty Miyanda, hắn có chút phẫn nộ, đồng thời cũng có chút cảm giác sảng khoái. Sau khi ý thức được quá trình phát triển của Vương Tử Quân giống như nghịch thiên, thế là Vương Tử Quân trong mắt hắn giống như một con yêu quái. Một cấp dưới như vậy thì trong lòng anh sao có thể yên ổn cho được? Biết đâu có ngày hắn tiến lên uy hiếp chính mình? Đối phương thất bại lần này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy con người dù sao cũng phải có nhược điểm.
Bạch yêu hồ.
Thạch Kiên Quân nghĩ đến một danh hiệu do đám cán bộ bên dưới đặt cho Vương Tử Quân, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nửa giờ sau Thạch Kiên Quân đi đến Tiểu Ngư Thôn. Hắn là chủ tịch tỉnh, hắn xuất hành tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, mặc dù không có xe cảnh sát mở đường, thế nhưng cũng phải có thư ký và cảnh vệ.
- Chủ tịch Thạch.
Vương Tử Quân mặc một bộ trạng phục nghỉ ngơi, đầu đội mũ rơm nhanh chóng tiến lên đón chào Thạch Kiên Quân, trên mặt là nụ cười chân thành.
Khi Thạch Kiên Quân thấy Vương Tử Quân ăn mặc như vậy thì thật sự có chút kinh ngạc. Hắn là chủ tịch thạch, ngoài thời gian ngủ thì phần lớn là tây phục, khi nào dám ăn mặc thoải mái như vậy? Bí thư Vương này xem ra rất phong phú, nhìn cách ăn mặc sảng khoái như vậy, rõ ràng là dù gặp mặt chủ tịch Thạch cũng không có gì không bình thường.
Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, hắn cười lớn rồi vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân:
- Tử Quân, tôi thiếu chút nữa không nhận ra cậu, nếu như đứng cách xa, tôi còn tưởng rằng đó là một thanh niên ngư dân nào đó.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Thạch, kiếp phù du có được nủa ngày rảnh rỗi, bây giờ ngài đến nếu tôi không tự tay đi câu vài con cá, như vậy sao có thể biểu đạt thành ý của mình được?
- Cậu đấy, làm chuyện gì cũng có thể tìm lý do được.
Thạch Kiên Quân chỉ vào Vương Tử Quân rồi cười lớn hai tiếng, sau đó cười nói.
Thạch Kiên Quân chuẩn bị cầm lấy cần câu đã được chuẩn bị sẵn, Vương Tử Quân nhanh chóng đưa một phần tài liệu ra:
- Chủ tịch Thạch, gần đây ban huấn luyện chúng tôi cho ra một chủ đề, tôi đã suy xét và viết ra vài dòng, xin ngài xem qua rồi đánh giá. Sau khi có lời đánh giá của ngài thì tôi sẽ đưa lên, như vậy cũng không phát sinh tình huống xấu hổ nào khi giao nộp lên trên.
- Khó có được tình huống cậu khiêm nhường như vậy.
Thạch Kiên Quân cũng không quan tâm, hắn cũng từng tham gia những ban huấn luyện như vậy ở trường đảng trung ương, thế cho nên cũng không xa lạ gì những bài luận như thế này.
"Tiến thêm một bước xúc tiến phát triển kinh tế doanh nghiệp!"
Chữ viết của Vương Tử Quân là khá tốt, hơn nữa đã được suy nghĩ kỹ mới ghi ra, cũng thêm vài lần sữa chữa, vì vậy mà Thạch Kiên Quân vừa nhìn vào đã bị hấp dẫn, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Thạch Kiên Quân là người công tác nhiều năm, đã đọc không ít bài luận, nhiều bài phần lớn là thư ký viết hộ cho, nhưng dù gì thì hắn cũng là một chuyên gia ở phương diện kinh tế. Khi thấy bài luận của Vương Tử Quân thì hắn lập tức sinh ra hứng thú.
Thạch Kiên Quân là một người phát triển rất thuận lợi, trước nay đi đến đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Bây giờ hắn là chủ tịch thạch, càng làm cho bản thân tiến lên một độ cao khó với đến.
Bài viết của Vương Tử Quân căn bản là không dài, thế nhưng Thạch Kiên Quân đọc mà sinh ra cảm giác như nuốt châu ngọc. Đặc biệt là những phân tích với kinh tế doanh nghiệp địa phương hiện tại và quyết sách giải quyết, điều này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác tương ngộ.
Thật sự là một bài luận rất hay.
Thạch Kiên Quân thầm cảm thán, không khỏi nghĩ đến những tin đồn về xu hướng phát triển kinh tế sắp tới, càng sinh ra cảm giác giống như thấy được thời thế đang dần chuyển dời.
Lúc này kinh tế doanh nghiệp đã phát triển đến điểm dừng, quốc gia đã bắt đầu cho ra chính sách điều chỉnh biên độ. Bài luận của Vương Tử Quân thật sự đang đi theo đúng xu hướng thời đại, như vậy hoàn toàn có thể thuận gió mà đẩy thuyền.
- Tử Quân, bài luận rất hay, đặc biệt là nắm rất chắc trọng tâm.
Nói đến hai chữ trọng tâm thì Thạch Kiên Quân cũng không quên nhấn mạnh.
Vương Tử Quân nở nụ cười, bài viết này căn bản theo sát nội dung một bản nghiên cứu của giáo sư kiếp trước, ngày đó sức ảnh hưởng của nó là cực kỳ lớn.
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã khích lệ, những ý nghĩ của ngài trên phương diện trưởng phòng tỉnh Sơn Nam làm cho tôi cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ và độc đáo. Trải qua một thời gian chăm chú học tập và nghiên cứu thì tôi mới cho ra bài luận này. Vì thế nhìn vào phương diện nào đó, tôi căn bản là đứng trên vai một người có khả năng như ngài, thế cho nên cũng không có gì hay.
Vương Tử Quân tâng bốc mà vẻ mặt không chút biến đổi, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy rất hưởng thụ, thì ra một bài viết như vậy thăng hoa trên tư tưởng của mình.
- Tốt, Tử Quân, cậu cũng đừng khiêm tốn, tôi chỉ nói ra phương hướng, chứng thực cụ thể như thế nào thì còn phải dựa vào các cậu.
Thạch Kiên Quân nói rồi kéo cần câu của mình, một con cá chép dài hơn ba mươi phân bị hất văng lên.
Thạch Kiên Quân luống cuống tay chân bỏ cá vào sọt, sau đó cười nói:
- Cá tốt, dùng để kho thì tuyệt.
Vương Tử Quân cười cười nói hai câp đáp lời Thạch Kiên Quân, sau đó thay đổi chủ đề:
- Chủ tịch Thạch, chỗ này của tôi còn có một việc cần báo cáo với ngài. Công ty Đại Nguyên cố ý xây dựng khu hậu cần ở tỉnh Sơn Nam chúng ta, đây là tư liệu của công ty bọn họ.
"Công ty Đại Nguyên?"
Thạch Kiên Quân cũng từng nghe qua xí nghiệp này, là một công ty nổi danh bán sỉ trong nước. Hắn là chủ tịch thạch, đây là một công ty có thể phát triển tốt vào thời đại con nước lớn kinh tế đang dâng trào, sao hắn không biết cho được? Hắn tiếp nhận tư liệu của công ty Đại Nguyên, trong đầu nhanh chóng lóe lên nhiều ý nghĩ.
Tốc độ xem xét tư liệu của Thạch Kiên Quân căn bản là rất chậm, giống như đang thật sự chìm đắm vào trong những tư liệu của công ty Đại Nguyên. Thật ra hắn lật tư liệu nhưng trong đầu lại nghĩ đến bài luận của Vương Tử Quân và tư liệu của công ty này.
Phát triển kinh tế doanh nghiệp trong nước chình là một trong những quyết sách trọng đại theo đúng xu hướng kinh tế bấy giờ, những quyết sách này càng là bố cục mà lãnh đạo cao tầng cho ra với bên dưới.
Nếu như căn cứ vào bài luận kia, Vương Tử Quân thật sự có thể được tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của lãnh đạo thượng cấp. Nhưng nếu có công ty Đại Nguyên, như vậy rõ ràng là vừa có chính sách vừa có chấp hành cụ thể, hơn nữa lại có sự kiện công ty Miyanda, sẽ càng lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng hoàn mỹ.
Đây rõ ràng là một người toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế doanh nghiệp, vì nước vì dân, một người không ngại được mất, chỉ tìm lợi ích cho đất nước mà thôi.
Thạch Kiên Quân nghĩ đến những phương diện này mà trong lòng khẽ động, hắn biết rõ đến cấp bậc này thì càng lên cao càng phải nói về chính trị. Vương Tử Quân khi còn là cán bộ cấp giám đốc sở nói về chính trị còn quá sớm, nhưng bây giờ hắn là thường ủy tỉnh ủy, căn bản có thể mở miệng được rồi.
Lúc này những hành động của Vương Tử Quân đang chứng tỏ lập trường với tất cả mọi người.
Thật sự là Bạch Yêu Hồ.
Không biết vì sao mà danh hiệu này của Vương Tử Quân lại xuất hiện trong đầu Thạch Kiên Quân, người đặt danh hiệu cho Vương Tử Quân căn bản là quá hay, Vương Tử Quân không xứng với danh hiệu này sao? Chính Thạch Kiên Quân nghĩ rằng Vương Tử Quân căn bản đi một nước sai, thế nhưng không ngờ đối phương đã chuẩn bị sẵn rồi.
- Tiểu tử cậu thật sự không tồi.
Sau khi suy xét cẩn thận mọi thứ, Thạch Kiên Quân càng nở nụ cười sáng lạn, hắn chỉ về phía Vương Tử Quân, vẻ mặt đầy thân cận.
Hai người đều là kẻ thông minh, Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý của chủ tịch Thạch Kiên Quân. Hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi sở dĩ có ngày hôm nay đều là nhờ vào kết quả lãnh đạo của ngài, tôi đã nói rồi, tôi đứng trên vai người khổng lồ, thật sự có hiềm nghi câu danh níu lợi.