Vương Tử Quân lúc này đã ngồi xuống ghế sa lông đối điện với Lý Chinh Siêu, hắn cười nói với Lý Chinh Siêu: - Bí thư Lý, tuy đồng chí này có chút lạ mặt, thế nhưng nhìn qua hình như là người có khả năng của bí thư Lý thì phải.
Lý Chinh Siêu có vẻ rất vui vì lời khích lệ của Vương Tử Quân, hắn chỉ vào viên cảnh sát bên cạnh mình rồi nói: - Chủ tịch Vương, vị này là phó cục trưởng Cao Chí Kiệt của cục công an tỉnh, anh ấy làm cảnh sát nhiều năm, đã phá nhiều vụ án lớn, là cán bộ có năng lực.
Sau khi Lý Chinh Siêu giới thiệu về mình thì Cao Chí Kiệt vốn đã ngồi xuống đã đứng lên, hắn không khỏi chào Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, Cao Chí Kiệt của cục công an tỉnh báo danh với ngài.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu. Dù hai bên gặp mặt lần đầu tiên thế nhưng Cao Chí Kiệt này lại làm cho người ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Lý Chinh Siêu có thể đưa Cao Chí Kiệt đến gặp mình, càng nói rõ vấn đề là thế nào.
Vương Tử Quân cười cười với Cao Chí Kiệt rồi nói: - Cục trưởng Cao đến chỗ của tôi không cần nghiêm túc như vậy, mọi người đều là đồng sự, anh quá nghiêm túc sẽ thành ra khách khí.
Cao Chí Kiệt lần này được Lý Chinh Siêu đưa đến gặp mặt Vương Tử Quân, trước khi đến thì Lý Chinh Siêu đã dặn dò một phen, nói hắn nên chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho chủ tịch Vương. Vì vậy lần này hắn cực kỳ chờ mong được gặp mặt chủ tịch Vương, thế nên cũng có vài phần căng thẳng, vì sự kiện này quá quan trọng, nó có liên quan đến tương lai phát triển của hắn sau này.
Tuy trước kia Cao Chí Kiệt từng gặp mặt Vương Tử Quân vài lần, thế nhưng đều là trường hợp công chúng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc nói chuyện. Lần này hắn cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện, thế nên rất căng thẳng.
Lúc này Cao Chí Kiệt thấy Vương Tử Quân tỏ ra bình dị gần gũi như vậy thì không khỏi cảm thấy thả lỏng hơn một chút, thế nhưng hắn cũng không dám làm loạn, thế nên chỉ đưa mắt nhìn Lý Chinh Siêu.
Lý Chinh Siêu không làm cho Cao Chí Kiệt thất vọng, hắn cười ha hả nói: - Chí Kiệt, anh có nghe chủ tịch Vương nói gì chưa? Chủ tịch Vương tuy lần đầu gặp mặt anh, thế nhưng lại có thể nhìn rõ anh rồi. Anh công tác khá tốt, giống như một con sói liều mạng, thế nhưng cũng không nên quá cứng nhắc, khi nào cần hoạt bát thì cũng nên hoạt bát một chút.
- Chủ tịch Vương, cục trưởng Chí Kiệt là người rất tốt, đã từng là cục trưởng cục công an huyện trẻ tuổi nhất Mật Đông, khi đó có người còn xưng cậu ấy là một trong hai vị cán bộ trẻ tuổi có tiềm lực nhất trong hệ thống cục công an. Lý Chinh Siêu nói như vậy làm cho Vương Tử Quân không khỏi híp mắt. Hắn nghe rõ ý nghĩa những lời nói của Lý Chinh Siêu, thầm nghĩ Lý Chinh Siêu này đúng là kẻ thành tinh, đi lòng vòng không phải có mục đích quá rõ ràng sao? Nhưng người này thẩm thấu quá hay và chậm rãi, mình không thể nào bắt bẻ gì được.
- Khi kinh tế phát triển mạnh mẽ thì công tác của cục công an lại được đặt ra yêu cầu mới. Đồng chí Chí Kiệt là người có khả năng trong cục công an tỉnh, hy vọng anh có thể dẫn dắt đội ngũ tiến lên không phụ lòng trông mong của mọi người. Vương Tử Quân nói vài lời khuyến khích.
Tuy Vương Tử Quân nói rất hàm hồ nhưng Cao Chí Kiệt nghe mà cảm thấy vui sướng. Hắn cảm tạ sự quan tâm của Vương Tử Quân, sau đó mới ngồi xuống rất quy củ.
- Chủ tịch Vương, hôm nay tôi đến báo cáo với ngài về sự kiện tấm ảnh. Trải qua sự điều tra của Cao Chí Kiệt, tấm ảnh kia được gửi đi từ thành phố Rừng Mật, người gửi thư rất xảo quyệt, bọn họ sử dụng hòm thư bưu chính ở bên ngoài, thời gian là rạng sáng, vì vậy khó thể nào xác định được người tình nghi. Lý Chinh Siêu thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Nhóm Chí Kiệt công tác liên tục ba ngày, lúc này mới cẩn thận thăm dò được một người tình nghi, nhưng khi điều tra thì những người kia đã nhanh chóng rời khỏi Mật Đông.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trước khi điều tra hắn đã dự đoán được kết quả như vậy, nhưng khi mọi người đều xuất điều tra, hắn cũng không thể từ chối.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác, nếu như có thể sớm phá án, những người kia sẽ khó thoát được. Cao Chí Kiệt lại đứng lên khỏi ghế sa lông rồi trầm giọng kiểm điểm với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản không cho rằng đây là trách nhiệm của nhóm người Cao Chí Kiệt, hắn cười cười nói với Cao Chí Kiệt: - Lưới pháp luật thưa mà khó lọt, tuy lần này bọn họ đã bỏ chạy, thế nhưng tôi tin tưởng có một người bọn họ sẽ phải trả giá thật nhiều vì hành vi của mình.
- Bí thư Chinh Siêu, tôi cảm thấy công tác của cục công an là rất khá. Tôi hy vọng vào giai đoạn công tác kế tiếp, cục công an có thể điều tra vào đúng thời điểm mấu chốt, xử lý các vấn đề liên quan đến tác phong.
Lý Chinh Siêu nhìn gương mặt trưởng thành lão luyện của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình lần này. Đối với hắn thì Vương Tử Quân biểu hiện càng tốt thì chính mình có thêm nhiều thứ.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, sau khi quay vê tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài với cục công an tỉnh. Sau khi Lý Chinh Siêu tỏ thái độ thì bầu không khí trong phòng càng thêm hài hòa. Vương Tử Quân nói thêm vài việc nhỏ với Lý Chinh Siêu, sau đó trầm giọng hỏi: - Bí thư Lý, về phương diện xây dựng đô thị ở thôn Trương Thanh của thành phố Linh Long bây giờ đã điều tra đến bước nào rồi?
Lần này điều tra chủ yếu là nhiệm vụ của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, thế nhưng viện kiểm sát cũng có tham gia, Lý Chinh Siêu là bí thư ủy ban tư pháp, càng là phó tổ trưởng tổ điều tra.
- Chủ tịch Vương, trên cơ bản đã có kết quả, tất cả đều chĩa về phía cục trưởng cục chất lượng công trình của thành phố Linh Long. Do người này cung cấp ô dù mà những xí nghiệp kia mới làm loạn như vậy. Lý Chinh Siêu nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói: - Còn về phía tập đoàn Đỉnh Duyệt, vì bọn họ rất phối hợp điều tra, trước mắt còn có người bảo lãnh, dựa theo căn cứ hiện tại, trách nhiệm chủ yếu của tập đoàn Đỉnh Duyệt là ở chỗ giám sát. Hai ngày trước Lỗ Đỉnh Thành còn tiến hành đền bù rất lớn.
Một vị cục trưởng cục giám sát chất lượng công trình mà có thể là ô dù phía sau cho doanh nghiệp làm loạn, Vương Tử Quân căn bản không thể tin được, nhưng hắn không có chứng cứ, chỉ suy đoán như vậy mà thôi.
- Anh truyền đạt ý chỉ của tôi cho các đồng chí phá án, yêu cầu bọn họ phá án theo đúng quy định pháp luật, cần phải nhanh chóng kết án.
Cao Chí Kiệt ngồi thêm hơn mười phút thì cáo từ rời đi, lúc này trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Lý Chinh Siêu. Lúc này Lý Chinh Siêu có vài phần thoải mái hơn Cao Chí Kiệt, hắn châm một điếu thuốc rồi nói: - Chủ tịch Vương, tôi dù không bắt được người gửi tấm ảnh, nhưng người này còn gửi cho cả thị ủy Linh Long, tôi hoài nghi người đứng phía sau tấm màn...
Lý Chinh Siêu không nói gì cụ thể mà chỉ chỉ ra sau lưng, Vương Tử Quân cười cười nói: - Được rồi, những gì không có chứng cứ thì chúng ta không nhắc đến, chuyện này cứ giao cho người của cục công an tỉnh là được.
- Vâng, tôi theo chỉ thị của chủ tịch Vương. Lý Chinh Siêu nói rồi dừng lại giây lát: - Chủ tịch Vương, Chí Kiệt là mầm xanh rất tốt, trước kia khi mà cục trưởng cục công an tiền nhiệm còn tại vị thì thường chú tâm rèn luyện anh ấy, cũng mong sau này có thể gánh trọng trách. Nhưng đã vài năm trôi qua mà một người như anh ấy không được trọng dụng.
Vương Tử Quân không lên tiếng, khi mà Lý Chinh Siêu có chút sốt ruột thì mới dùng giọng trầm trầm nói: - Vàng dù ở nơi nào cũng sẽ tỏa sáng.
- Đúng vậy, ngọc không mài giũa thì không tươi đẹp, nhưng ngọc cũng có loại tốt loại xấu, cũng cần phải có thợ khéo tay mới có thể mài giũa thành châu báu, nếu không thì xem như lãng phí tài nguyên. Lý Chinh Siêu nhìn Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cười cười với lời nịnh hót của Lý Chinh Siêu, hắn cũng không nói gì thêm. Lý Chinh Siêu đã đạt được mục đích cũng không dây dưa ở phương diện này, hắn cười cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài có nghe qua chuyện vừa rồi chưa?
Vương Tử Quân căn bản có chút sững sốt, hắn không hiểu rõ Lý Chinh Siêu nói chuyện vừa rồi là chuyện gì. Khi hắn đang nghi hoặc thì chợt nghe Lý Chinh Siêu nói: - Bí thư Van là người mà tôi cảm thấy có vài phần chướng mắt, thế nhưng tôi lại cực kỳ hâm mộ con gái của anh ấy.
- Anh nói đến chuyện cô gái kia gây loạn sao? Vương Tử Quân cảm khái một câu mà không nói thêm điều gì.
- Hì hì, chủ tịch cố cũng phải có một thời gian không dám nhìn mặt ai. Lý Chinh Siêu căn bản không có cảm tình gì với Cố Tắc Viêm, thế nên lời nói có vài phần hả hê. Vương Tử Quân mặc dù không chào đón những lời như vậy, thế nhưng hắn dù sao cũng là một nửa người trong cuộc, hắn mở miệng có chút cố kỵ.
...
Lỗ Đỉnh Thành trầm mặt ngồi trong phòng làm việc của mình, lúc này lão nguyền rủa người chụp tấm ảnh cả trăm ngàn lần. Nhưng sau khi người kia cầm tiền xong thì biến mất, điều bây giờ lão cần làm là nguyền rủa người kia mà thôi.
- Con khốn này sao lại là con gái của Văn Thành Đồ? Lỗ Đỉnh Thành oán hận nói một câu. Lão thiếu chút nữa làm cho con gái của Văn Thành Đồ không còn thể diện gì, lần trước con trai lão gãy chân cũng là vì cô gái này.
Tuy người khác không biết người ra tay là Lỗ Đỉnh Thành, thế nhưng hắn dùng trăm phương ngàn kế để thực hiện được nó, lại trở thành trò cười của nhiều người. Hơn nữa trộm gà không được còn mất nắm gạo, lão còn phải ném ra lộ phí cho những tên tiểu đệ gửi thư nặc danh bỏ chạy đi nơi khác.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại đột ngột vang lên, gương mặt Lỗ Đỉnh Thành trở nên nghiêm túc. Hắn nghe máy, chợt thấy giọng nói của thư ký vang lên: - Giám đốc Lý, người mà ngài muốn gặp đã đến.
]- Cho bọn họ đi vào. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi đứng lên khỏi ghế, lão đi qua đi lại vài bước, gương mặt âmt trầm trở nên rất vui vẻ.
- Ha ha ha, các vị đến rồi, mời các vị ngồi. Khi cửa phòng làm việc được mở ra, Lỗ Đỉnh Thành nhanh chóng tiến lên nở nụ cười nghênh đón.
Gương mặt hai người vừa vào cửa có chút xấu hổ, một người đàn ông cao lớn thô kệch càng cúi đầu nhận lỗi: - Giám đốc Lỗ, đều tại chúng tôi không nghe lời anh, vì ham một chút tiền mà bị tổn thất nặng.
- Đúng vậy thưa giám đốc Lỗ, nếu sớm biết như vậy, đừng nói là một triệu tám, cho dù là nhiều tiền hơn nữa thì chúng tôi cũng không tham như vậy. Một người đàn ông vóc dáng nhỏ hơn cũng đổ mồ hôi nhận sai lầm.
Nếu nói Lỗ Đỉnh Thành không nổi giận thì là giả, khi đó sự việc không may xảy ra, hắn thậm chí còn có xúc động muốn phế đi hai tên này. Nhưng bây giờ lão không thể làm như vậy, dù sao thì bây giờ hắn vẫn phải có tư thái của mộ vị đại ca nhân nghĩa, dù sao nổi giận cũng không vãn hồi được tổn thất vừa qua.
- Được rồi, hai anh cũng không cần nói nữa, chuyện này có trách nhiệm của hai anh, tôi cũng có trách nhiệm, là tôi không giám sát các anh cho tốt. Lỗ Đỉnh Thành phất tay rồi đóng cửa lại, lão trầm giọng nói: - Hai anh lần này xem như khôn khéo, đã dùng danh nghĩa công ty của mình, nếu không cũng chẳng ai cứu được các anh.
- Đại ca, chúng tôi biết rõ mình sai, nếu như không có sự giúp đỡ của anh, có lẽ chúng tôi không thể nào thoát tội. Tên đàn ông thấp hơn có vẻ xảo quyệt, sau khi nghe Lỗ Đỉnh Thành nói vậy thì nhanh chóng mở miệng nịnh hót.
Lỗ Đỉnh Thành hừ một tiếng rồi mới nói: - Hai anh nói xem tôi phải làm thế nào đây? Thôi bỏ đi, nhớ kỹ bài học lần này, tôi hỏi các anh, các anh có làm tốt công tác với những anh em bị bắt hay chưa?
- Đại ca cứ yên tâm, những anh em kia đều là người cùng nhà, tuyệt đối không có vấn đề. Đồng thời chúng tôi cũng đã làm tốt sắp xếp với người thân trong gia đình bọn họ. Ten đàn ông cao lớn trầm giọng nói.
- Vậy thì tốt rồi, nhưng bây giờ các anh không thích hợp ở lại Mật Đông, tôi có một người bạn ở Úc, bây giờ đang phát triển kinh doanh rất tốt. Hai ngày trước anh ấy có gọi điện thoại đến, nói là không đủ người, muốn tôi phái vài người anh em sang giúp đỡ. Lúc đó tôi không tìm ra được nhân tuyển nào tốt, thế nhưng bây giờ tôi thấy hai anh nên đi sang bên kia, nhớ là phải ẩn nhẫn một chút, đừng nên tái phát sinh sai lầm. Lỗ Đỉnh Thành nói đến đây thì dùng giọng có chút động tình nói: - Các anh theo tôi nhiều năm, tôi thật sự không nỡ vứt bỏ các anh, nhưng bây giờ tình thế căn bản là không thể tốt.
- Đại ca, đi Úc cũng rất tốt, vài năm sau sóng gió êm đẹp chúng tôi sẽ về. Tên đàn ông thấp bé khẽ mở lời.
- Ừ, vài năm nữa đại ca phát triển tốt thì nhất định sẽ đón hai anh quay về. Lỗ Đỉnh Thành nhìn hai người đàn ông đối diện rồi trầm giọng nói.
Tháng sáu Mật Đông có chút khô nóng, Triệu Hiểu Bạch mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, hắn vẫn cảm thấy sóng nhiệt vỗ vào mặt.
"Tháng sáu đã nóng như vậy thì không biết những tháng sau sẽ như thế nào đây?" Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hắn nhìn đồng hồ rồi nhíu mày. Bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi, nếu như là trước kia thì chủ tịch Vương đã đi ra rồi.
"Không phải là chủ tịch Vương có chuyện gì đấy chứ?" Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi nở nụ cười tự chế giễu. Chủ tịch Vương thì có chuyện gì được? Chính mình làm thư ký cũng xem như quản quá rộng, chẳng lẽ là lãnh đạo thì không có vài lần trễ nãi sao?