Vương Tử Quân nhìn mái đầu hoa râm của bố, hắn cười an ủi: - Bố, không có chuyện gì, ngài đừng lo lắng.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đặt tài liệu lên bàn, hắn cười nói: - Chuyện hậu sự của ông đã xong, ngài cũng nên quay về Ma Đô, còn có rất nhiều công tác đang chờ ngài.
"Mình phải về Ma Đô?" Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi nói với Vương Tử Quân: - Vậy còn con?
- Con cũng phải quay về, trên tay con còn nhiều công tác, bí thư Diệp tuy không gọi điện thoại nhưng mãi buông tay không công tác cũng không nên.
Vương Quang Vinh cũng không bất ngờ vì Vương Tử Quân yêu cầu mình về Ma Đô, vì mình ở đây cũng không làm gì được, nhưng con trai sao có thể quay về? Trong mắt Vương Quang Vinh thì Vương Tử Quân là một người tâm phúc của gia đình, vì vậy lão suy nghĩ một lát rồi do dự hỏi: - Nếu không chúng ta ở lại thêm vài ngày nữa?
- Bố, sự việc đã phát triển đến mức này, ngài ở lại thì có được gì? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Vương Quang Vinh rồi trầm giọng nói: - Còn không bằng tất cả chúng ta quay về cương vị của mình, tránh khỏi tình huống người ta nói này nọ.
Vương Quang Vinh vì quá quan tâm mà sinh ra rối loạn, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng thấy có vài phần đúng đắn, nhưng nếu lão cứ quay về như vậy thì căn bản là không nỡ.
- Con thấy sự việc này có bao nhiêu phần nắm chắc? Vương Quang Vinh nhìn Vương Tử Quân, giọng điệu có vài phần trầm thấp.
- Ngài không cần phải xen vào điều này! Bố cứ yên tâm, chú Lâm sẽ tuyệt đối không có vấn đề. Vương Tử Quân biết rõ bố không lo lắng cho bản thân, chẳng qua lo lắng cho Lâm Trạch Viễn mà thôi.
Lời an ủi của Vương Tử Quân làm cho Vương Quang Vinh thở hắt ra một hơi, lão tin tưởng vào năng lực của con trai mình, cho dù sự việc có khó giải quyết thế nào thì vẫn có thể tìm được biện pháp, làm cho người ta sinh ra cảm giác trời cao biển rộng. Chỉ mong sự kiện lần này thoải mái hóa giải, nếu Lâm Trạch Viễn mất đi danh dự, như vậy Vương gia thật sự có lỗi rất lớn.
- Vậy thì tốt, mai bố và mẹ sẽ đi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tốt quá, con chuẩn bị chiều nay đi.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, cửa phòng mở ra, Vương Giải Phóng với gương mặt bối rối phóng vào. Lão cũng không quan tâm ngồi xuống, nhanh chóng dùng giọng nóng như lửa đốt nói: - Đại ca, Tử Quân, tôi vừa nhận được tin tức, phòng kỷ luật số ba của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã đến điều tra tình huống ở thành phố Lữ Xuyên. Đại ca, anh nói xem, có phải tình thế đang chuyển biến xấu rồi không?
Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì Vương Giải Phóng biết được tin tức này, vì Vương gia kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Chiết Giang, không biết có bao nhiêu mối quan hệ, nếu như không có được chút tin tức mới là bất ngờ lớn.
Vương Tử Quân rót cho Vương Giải Phóng một ly nước, sau đó cười nói: - Nhị thúc, điều này là rất bình thường, đó là chuyện nằm trong phạm vi chức trách của bọn họ, nếu bọn họ không điều tra thì chẳng phải không hoàn thành trách nhiệm sao?
Vương Giải Phóng nhìn gương mặt nhẹ nhàng của Vương Tử Quân, tâm tình đã thả lỏng hơn một chút. Vương Tử Quân giống như căn bản không có bất kỳ vấn đề gì, dù có chuyện gì xảy ra thì giống như đang nắm trong tay hàng vạn hùng binh, đối mặt với hoàn cảnh xấu có thể giữ được sự ung dung bình tĩnh. Vương Giải Phóng cuối cùng cũng quá sốt ruột vì con trai, thế cho nên không nhịn được phải nói: - Tử Quân, cháu nói xem, còn có biện pháp gì không?
Vương Giải Phóng nói bằng giọng điệu có chút sợ hãi, Vương Tử Quân có thể hiểu được tâm tình của chú mình, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Giải Phóng rồi dùng giọng nhàn nhạt nói: - Nhị thúc, chú còn cảm thấy có biện pháp gì tốt sao?
Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì chán nản ngồi xuống ghế sa lông, lão sao không biết sự việc đang tiến triển xấu? Sự việc phát triển đến mức này căn bản nào có khả năng thỏa hiệp?
Khi bầu không khí trong phòng có chút đè nén, Vương Tử Quân định làm hòa hoãn bầu không khí, đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, sau đó đi ra ngoài phòng.
- Alo. Khi nhận điện thoại thì Vương Tử Quân không khỏi toát lên cảm giác dịu dàng tình cảm, người phụ nữ luôn yên lặng đứng sau lưng giúp đỡ này rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, hắn hiểu vì sao nàng làm như vậy, cũng cảm thấy nàng quá thua thiệt. Hắn cảm thấy đời này bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy, thật sự bỏ lỡ đi một phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng lúc này hai người căn bản là cao thủ khống chế tâm tình, sau khi trầm mặc giây lát thì Tần Hồng Cẩm bắt đầu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
- Đã làm tốt rồi, anh chúc mừng em đi, em đã kiêm nhiệm giám đốc của một công ty. Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia dùng giọng dịu dàng nói.
Tần Hồng Cẩm nói làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất suôn sẻ, hắn căn bản là có lòng tin với nàng, nhưng sau khi nghe Tần Hồng Cẩm giải quyết nhanh như vậy thì hắn thật sự cảm thấy rất vui, dù sao thì vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.
- Chúc mừng em, giám đốc Tần. Vương Tử Quân có tâm tình vui vẻ, hắn cười hì hì nói: - Xét thấy lần này giám đốc Tần có cống hiến lớn, bản thân anh quyết định cho em một phần thưởng lớn.
Tần Hồng Cẩm nghe được lời châm chọc của Vương Tử Quân thì giống như quay về khoảng thời gian trước, nàng ở đầu dây bên kia cười hì hì nói: - Anh làm quan ngày càng lớn thì nói chuyện cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh đấy nhé?
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, căn bản đều làm em thỏa mãn.
- Em cũng không muốn gì cả, thế nhưng thứ em muốn không biết anh có cho em không. Tần Hồng Cẩm dùng giọng u buồn nói.
- Được rồi, phần thưởng của anh là một đứa con, em cảm thấy thế nào? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu đầy kiên định.
Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia không nói thêm điều gì nữa, cảm giác nghẹn ngào đột nhiên làm cho người ta sinh ra ảo giác muốn cúp máy. Vương Tử Quân biết rõ lúc này người phụ nữ khéo hiểu lòng người kia đang rất do dự.
- Tử Quân, cảm ơn anh, chỉ một câu này của anh làm em thấy rất đủ rồi. Chúng ta nên từ bỏ thôi, hằng năm chỉ cần anh đến với em vài ngày là được. Tần Hồng Cẩm dùng giọng có chút nghẹn ngào nói.
Vương Tử Quân mãi biết Tần Hồng Cẩm rất muốn có một đứa bé, vì là một phụ nữ, có ai không muốn có một người con của mình? Nhưng Tần Hồng Cẩm mãi luôn chịu đựng, nàng chỉ sợ gây ra phiền toái cho hắn.
Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Tần Hồng Cẩm đã trả giá cho mình, hắn thật sự cảm thấy hỗ thẹn. Chuyện này hắn đã sớm có quyết đoán, thế cho nên sau khi Tần Hồng Cẩm từ chối thì hắn dùng giọng động tình nói: - Anh rất quan tâm đến em, không phải có con thì càng chứng minh tình cảm của anh với em sao?
- Em sợ như vậy sẽ sinh ra phiền toái cho anh. Tần Hồng Cẩm không cần suy nghĩ mà nói: - Con đường của anh còn rất xa, không thể vì em mà sinh ra uy hiếp. Hay là...Thôi đi, hơn nữa chỗ em cũng có Tiểu Điềm Đậu rồi, cũng rất vui.
Tần Hồng Cẩm rất thích Tiểu Điềm Đậu, nhưng Tiểu Điềm Đậu dù sao cũng là con của Y Phong, mặc dù hai bên có tình cảm thế nào thì cũng khó thể vượt qua hào rộng này.
- Em đúng là quá ngốc, anh đã quyết định sẽ không hối hận, cùng lắm thì mặc kệ, anh cũng không thể để cho em cô đơn cả đời được.
Tần Hồng Cẩm giữ lấy điện thoại, trong lòng đầy tình cảm dịu dàng, xem ra Vương Tử Quân đang cố gắng bày tỏ tình cảm với mình.
Đối với người bình thường thì tất cả chẳng qua chỉ là đổi chút công tác mà thôi, nhưng đối với một người đang như mặt trời giữa ban trưa như Vương Tử Quân, điều này ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng trên đường làm quan. Hắn dám làm như thế cũng là vì chính mình, Tần Hồng Cẩm nghĩ như vậy mà cảm động, nước mắt cũng trào ra.
- Người sống cả đời cũng phải thoải mái một chút, anh có một mộng tưởng luôn cố gắng thực hiện, thế nhưng cái này cũng không có nghĩa là có thể được thực hiện, căn bản còn làm cho các em phải trả giá rất nhiều... Vương Tử Quân lẩm bẩm nói: - Mặc kệ anh còn đi đến vị trí nào, anh cũng không muốn làm em tổn thương, nếu như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Những năm qua Vương Tử Quân luôn cảm thấy Tần Hồng Cẩm thua thiệt rất nhiều, hắn cần phải cho nàng một câu trả lời rõ ràng.
- Được, em đồng ý với anh. Tần Hồng Cẩm dùng giọng hạnh phúc nói.
Vương Tử Quân cúp điện thoại mà thầm cảm khái, tuy hắn đã sớm có quyết đoán nhưng lúc này nói ra tất cả thì vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Biết đâu sự việc này sẽ ảnh hưởng đến cả đời hắn, nhưng hắn không hối hận. Làm người cũng không được bao năm, thế nhưng cuối cùng chỉ cần ngẩng đầu không hỗ với trời cúi đầu không thẹn với đất là được.
Vương Tử Quân quay lại phòng mà tâm tư vẫn còn đặt lên người Tần Hồng Cẩm. Hai anh em Vương Quang Vinh đang trò chuyện với nhau thấy Vương Tử Quân đi vào thì dừng lời, Vương Quang Vinh nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Vừa rồi chủ tịch Hàn gọi điện thoại đến, nói muốn mời chúng ta dùng cơm.
Hàn Điền Thịnh mời cơm, Vương Tử Quân thầm suy nghĩ và hiểu rõ mục đích mời cơm của đối phương. Hắn cười cười rồi nói: - óố, chủ tịch Hàn đã mời chúng ta dùng cơm, nếu chúng ta từ chối cũng xem như bất kính.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, lão tiếp xúc với Hàn Điền Thịnh nhiều hơn Vương Tử Quân, dù sao thì trước đó hai người cũng xem như có cùng một ban ngành, hơn nữa vì có sự tồn tại của Lâm Trạch Viễn mà quan hệ giữa hai bên là không tệ.
- Vậy cháu chuẩn bị một chút, trưa nay chúng ta đi dùng cơm ở khách sạn Lâm Giang. Vương Giải Phóng nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chờ mong nói.
...
Bao Văn Cương nhanh chóng đi xuống lầu, nhịp bước rất vội vàng, cũng không thèm quan tâm đến nhân viên phục vụ xinh đẹp phía bên kia. Phải biết rằng vài ngày trước hắn đã nói ro quy tắc ngầm với cô nàng này.
Lúc này nữ nhân viên phục vụ đang chủ động lấy lòng Bao Văn Cương, rõ ràng những gì đã nói trước đó đang phát huy tác dụng, có lẽ nữ nhân viên này đang đầy lòng biết ơn với hắn. Nhưng hiện tại thì lòng dạ của hắn căn bản là không thanh thản, lãnh đạo yêu cầu hắn đi xuống xem người kia đã đến chưa, hắn cũng không dám gọi điện thoại hỏi lại.
- Trưởng phòng Bao, anh vội vàng làm gì vậy? Phó giám đốc khách sạn Thành Nguyệt Nhiêu chậm rãi đi đến, khi thấy Bao Văn Cương thì cười tủm tỉm chào hỏi.
Bao Văn Cương tuy có chút động tâm với nữ phó giám đốc hơn ba mươi tuổi trưởng thành đầy đặn này, thế nhưng hắn cũng biết đối phương căn bản là không phải dễ dàng tiêu phí. Tuy hắn là một nhân vật ở bên cạnh chủ tịch Hàn, thế nhưng hắn căn bản không tính là gì trong vòng quan hệ của lãnh đạo.
Tuy Bao Văn Cương rất gấp gáp nhưng vẫn cười nói với Thành Nguyệt Nhiêu: - Chủ tịch tỉnh có sắp xếp vài công tác, tôi phải đi thực hiện.
- Tôi biết lãnh đạo ngài bận rộn, nhưng dù bận rộn thế nào thì cũng phải chỉ điểm cho khách sạn của chúng tôi một chút. Nếu hôm nay ngài không có chuyện gì quan trọng, không bằng tôi làm chủ mời trưởng phòng Bao tiêu khiển một chút nhé? Thành Nguyệt Nhiêu dùng giọng dịu dàng nói, giọng điệu còn có vài phần nũng nịu.
Tuy Bao Văn Cương cực kỳ động tâm với lời mời của Thành Nguyệt Phiêu, thế nhưng hắn biết mình sẽ phải trả giá rất nhiều với lời mời của đối phương, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tôi căn bản không làm chủ được thời gian, phải xem lãnh đạo có cho thời gian rảnh hay không.
- À, người nào không biết anh là tâm phúc của chủ tịch Hàn, cứ như vậy đi nhé, buổi tối tôi mời khách, chúng ta có thể dùng cơm tối. Thành Nguyệt Phiêu nói rồi ném cho Bao Văn Cương một ánh mắt rất quyến rũ.
Bao Văn Cương nghe những lời của Thành Nguyệt Phiêu thì có chút ngây ngốc, không phải nàng ta nói cùng nhau dùng cơm tối sao? Có ám hiệu gì à? Hắn chợt cảm thấy trái tim đập mạnh, rất muốn đồng ý với Thành Nguyệt Phiêu. Thế nhưng nếu hắn nói ra khỏi miệng thì chỉ sợ sẽ có người nắm lấy đó làm cán, chỉ sợ sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết cho hắn.
Ánh mắt của đối phương rất quyến rũ, Bao Văn Cương căn bản cảm thấy trong lòng nóng hừng hực, thật sự sinh ra xúc động muốn kéo người phụ nữ kia vào lòng phát tiết một phen, thế nhưng bây giờ căn bản không phải là lúc.
Quy luật quan trường xưa nay là như vậy, là sao vây quanh trăng, tất cả ánh mắt mọi người đều chú ý vào một người, chỉ cần người này cười sẽ làm cho người ta vui vẻ; nhưng người này nhăn mày thì sẽ làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng. Bao Văn Cương thường nghĩ đám cán bộ chúng ta công tác trong đơn vị có khác nào cung tần phi tử của hoàng đế sao? Lãnh đạo chính là hoàng thường, đám người vây quanh bên cạnh chính là phi tử, người nào cũng nghĩ tất cả biện pháp để tranh thủ tình cảm của lãnh đạo, sau đó cũng cực kỳ chú ý, sợ hãi bị thất sủng, nếu thật sự thất sủng thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
- Để tôi xem tình huống thế nào đã, sau đó sẽ gọi điện thoại cho cô. Bao Văn Cương cảm thấy khó thể nào bỏ qua, hắn cùng với đối phương cùng cơm tối và uống vài ly cũng xem như đã mỹ mãn. Hắn có một khát vọng mãnh liệt muốn đi đến dùng cơm với Thành Nguyệt Phiêu, đồng thời trong lòng lại cực kỳ phản kháng, vì nếu ở chung với một người phụ nữ như vậy thì chỉ sợ sẽ vượt qua giới tuyến. Nếu một khi đã vượt qua biên giới thì căn bản là không dễ dàng thu hồi lại, một khi rơi vào vũng bùn thì sẽ luôn lo lắng, không khéo sẽ vong mạng.
Lúc này Bao Văn Cương căn bản đã bị Thành Nguyệt Phiêu chinh phục, thế nhưng hắn làm thư ký nhiều năm và dưỡng thành thói cẩn thận, cũng không bao giờ nói ra quá rõ ràng. Hắn cũng không dám đối phó qua loa với lời căn dặn của lãnh đạo, cũng không muốn vì quản không tốt dây lưng quần của mình mà được nhỏ mất lớn.
- Trưởng phòng Bao, hôm nay chủ tịch mở tiệc chiêu đãi ai mà long trọng như vậy? Huy động nhân lực của cả khách sạn, chú ý từng chi tiết, căn bản không dám qua loa, nếu có sai lầm thì căn bản không tha thứ, điều này làm cho tôi cảm thấy có chút không nỡ. Thành Nguyệt Phiêu tiến lên một bước dùng giọng uất ức nói với Bao Văn Cương.
Bao Văn Cương ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Thành Nguyệt Phiêu, hắn cảm thấy trong lòng nóng hừng hực, sau khi do dự một chút rồi nói nhỏ: - Là chủ tịch Vương của thành phố Ma Đô, à, cũng chính là thư ký trưởng Vương của văn phòng tỉnh ủy năm xưa.
- Hèn gì. Người phụ nữ này giống như nghĩ đến điều gì, chợt dùng giọng bừng tỉnh nói.