Khi Xà Tiểu Cường chuẩn bị ngồi xuống thì phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đi đến.
Khi thấy Lý Thừa Uyên thì Xà Tiểu Cường lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, chủ tịch Chử đang xem văn kiện.
Xà Tiểu Cường lên tiếng rồi cùng Lý Thừa Uyên đi ra ngoài. Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, trước nay đến phòng làm việc của chủ tịch Chử thường không cần chào hỏi sớm, Xà Tiểu Cường đi theo chỉ có tác dụng gõ cửa mà thôi.
- Tiểu Cường, có phải lãnh đạo đang rất mất vui không?
Khi đi đến cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong thì Lý Thừa Uyên dùng giọng bình thản nói.
Xà Tiểu Cường rất nguyện ý kết giao với Lý Thừa Uyên, mà phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng căn bản rất biết cách xử lý quan hệ. Trước đó cô em vợ của Xà Tiểu Cường tốt nghiệp đại học mà không tìm được công tác phù hợp, thế là Lý Thừa Uyên sắp xếp cho cô em vợ của hắn vào làm phó phòng của một công ty di động, tuy chức vụ bình thường nhưng thu nhập rất tốt.
Hơn nữa sau đó Lý Thừa Uyên giống như quên mất chuyện này, chưa từng đề cập đến nó trước mặt Xà Tiểu Cường. Điều này làm cho Xà Tiểu Cường rất thoải mái, trong lòng thầm cảm kích Lý Thừa Uyên. Mặc dù hắn đi theo Chử Vận Phong thì có nguyên tắc của mình, thế nhưng nếu trong phạm vi cho phép, hắn vẫn tình nguyện tiết lộ chút thông tin cho Lý Thừa Uyên.
- Hôm nay viện trưởng Kim viện kiểm sát nhân dân tỉnh yêu cầu tiến hành truy cứu trách nhiệm của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp ở sự kiện vỡ hồ chứa chất thải khai khoáng, thế cho nên tiến hành bắt giữ giám đốc Đổng của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp.
Xà Tiểu Cường nói rất khẽ, khi đến gần phòng làm việc của Chử Vận Phong thì càng ngậm chặt miệng.
Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu, hắn không nói gì thêm. Sau khi Xà Tiểu Cường gõ cửa đi vào bên trong, hắn cũng theo chân đối phương đi vào. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Chử Vận Phong giống như biết Lý Thừa Uyên đi đến, lão đang nghe điện thoại, chỉ khẽ đưa tay chỉ vào ghế sa lông, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được, chúng ta cần phải tin tưởng vào năng lực của đồng chí trẻ tuổi, hơn nữa còn phải chú trọng vào tính năng động chủ quan của các đồng chí lão thành. Chỉ khi nào hai phương diện kia dung hòa vào nhau nguyên vẹn mới có thể là nhân tài, mới phục vụ tốt cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Xà Tiểu Cường rất muốn nghe thêm một chút nữa, thế nhưng kỷ luật tu dưỡng nhiều năm làm hắn rót nước trà cho Lý Thừa Uyên xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử.
Xà Tiểu Cường lại ngồi xuống bàn làm việc trong phòng của mình, hắn suy tư về những gì sắp xảy ra. Vừa rồi chủ tịch Chử đã liên hệ với bí thư Diệp, hơn nữa còn gọi phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên đến phòng làm việc của mình, lúc này chủ tịch Chử đang làm gì? Không cần nói cũng biết.
Xem ra chủ tịch Chử quyết định vung tay thật mạnh trong sự kiện này, nếu không sẽ chẳng làm như vậy. Nhìn bộ dạng của chủ tịch giống như dù thế nào cũng phải đẩy Chân Hồng Lỗi lên vị trí phó chủ tịch tỉnh.
- Cốc cốc cốc.
Khi Xà Tiểu Cường đang tiếp tục đắm mình suy xét thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn ngẩng đầu và thấy phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn đang đứng nơi đó. Khi thấy Kim Hành Thuấn thì Xà Tiểu Cường vội vàng nở nụ cười tiến lên chào đón.
- Chủ tịch Kim, mời anh ngồi.
Xà Tiểu Cường vừa rót nước cho Kim Hành Thuấn vừa dùng giọng nhiệt tình nói.
- Tiểu Cường, chủ tịch Chử có rảnh không?
Kim Hành Thuấn khoát tay áo với Xà Tiểu Cường, tỏ ý không cần phiền toái như vậy, hắn khẽ hỏi Xà Tiểu Cường.
Xà Tiểu Cường tất nhiên sẽ không có gì cần che giấu ở phương diện này, hắn cười nói:
- Chủ tịch Lý vừa mới đi vào, để tôi vào xem thế nào.
- Không cần, tôi sẽ chờ một chút nữa vậy. Tiểu Cường, hai người chúng ta đã lâu rồi không trò chuyện với nhau thì phải.
Kim Hành Thuấn tỏ ý cho Xà Tiểu Cường ngồi xuống vừa khẽ nói.
Khi hai người trò chuyện thì Xà Tiểu Cường chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nghe máy, bên trong vang lên giọng nói phụ nữ rất ôn hòa:
- Tiểu Cường, tôi là Chương Thu Mi, lúc này chủ tịch Chử có rảnh không?
Hội nghị thường ủy vào lúc năm giờ chiều có thể nói tác động đến tâm tư của nhiều người, tuy đã đến lúc tan tầm thế nhưng căn bản không ai dám trốn việc, cả đám người ngồi đàng hoàng trên vị trí của mình.
Trong văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vẻ mặt của chủ nhiệm Vu Trường Long là không quá tốt. Hắn là cán bộ lão thành của khối tư pháp, khứu giác chính trị của hắn rất linh mẫn, khi nhiều chuyện còn chưa kịp xảy ra thì hắn đã căn bản tìm được đáp án.
Hội nghị thường ủy lần nà sẽ phát sinh điều gì? Vu Trường Long căn bản có dự đoán của mình. Nhưng hắn không quan tâm đến vấn đề này, điều hắn cần quan tâm chính là những sự việc sắp phát sinh. Nếu bí thư Vương bị phân chia quyền lực, như vậy hắn cần phải tìm ra hướng đi mới.
Tuy bí thư Vương điều động hắn từ vị trí chủ nhiệm lên thư ký trưởng là căn bản không có gì khó khăn, thế nhưng hướng đi lên từ vị trí kia lại càng thêm khó. Người ta ai cũng có tâm tư được voi đòi tiên, Vu Trường Long cũng không phải ngoại lệ.
- Chủ nhiệm Vu, thành phố Đông Hồng phát sinh một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một người đàn ông say rượu chạy xe như điên đã đâm chết bốn người đi đường.
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi trầm giọng báo cáo với Vu Trường Long.
Say rượu lái xe? Còn đâm chết người? Vu Trường Long cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên, đây nhất định là vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Hắn nhìn tên cán bộ trẻ tuổi rồi trầm giọng nói:
- Người gây tai nạn đã được khống chế chưa?
- Cục công an thành phố Đông Hồng đã khống chế được người kia, anh ta không những tông chết bốn người, còn làm bị thương bảy tám người khác, trước mắt những người bị thương đã được nhân dân đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Tên cán bộ thanh niên nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ tức giận:
- Chủ nhiệm Vu, nên trừng phạt thật nặng những kẻ lái xe say rượu, vì trong số những người bị chết còn có học sinh vừa mới đi học về.
Vu Trường Long khẽ gật đầu, hắn cũng rất tức giận. Dù hắn công tác trong cơ quan và được mài đi nhiều góc cạnh trên người, thế nhưng còn chưa thể nào mài phẳng lương tri của hắn. Bốn người chết, trong đó còn có học sinh, nghĩ đến tình cảnh như vậy thì hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Được rồi, Tiểu Lý, chuyện này anh thông báo cho các vị phó bí thư khác, tôi đi báo cáo cho bí thư Vương một chút.
Vu Trường Long cầm cặp văn kiện rồi đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Mặc dù biết bí thư Vương là người thế nào, thế nhưng khi đi gần đến khu văn phòng của bí thư Vương thì Vu Trường Long vẫn đi chậm lại một chút. Dù sao thì Vương Tử Quân vẫn là bí thư ủy ban tư pháp, hắn cũng không muốn làm cho bí thư Vương mất hứng.
Du Giang Vĩ đang ở trong phòng xem xét văn kiện, tuy lúc này vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cũng cực kỳ bức bối. Có câu thư ký và lãnh đạo căn bản là cùng chung vinh nhục, nó thể hiện rõ ràng mối quan hệ giữa hai bên là thế nào.
Vì trở thành thư ký cho Vương Tử Quân mà Du Giang Vĩ giống như được đưa lên mây, thế nhưng nếu bí thư Vương ngã xuống thì vị trí thư ký của hắn xem ra sẽ càng thêm xấu hổ. Những người đã từng được hưởng qua sức quyến rũ của quyền lực sẽ căn bản không chịu để tụt mất cơ hội trong tay.
- Giang Vĩ, bí thư Vương có bận rộn gì không?
Vu Trường Long đi đến bên cạnh Du Giang Vĩ rồi khẽ hỏi.
Du Giang Vĩ thấy Vu Trường Long thì vồi vàng đứng lên mời ngồi:
- Chủ nhiệm Vu, bí thư Vương đang xem văn kiện.
Tuy Vu Trường Long rất muốn hỏi lúc này bí thư Vương như thế nào, hắn biết bí thư của mình căn bản nắm chắc sự việc, thế nhưng cuối cùng vẫn thu lại ý nghĩ của mình. Dù sao thì chuyện không nên hỏi thì hắn cũng đừng hỏi làm gì.
- Tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư Vương, cậu vào xem bí thư Vương có thời gian không?
Vu Trường Long áp chế xúc động trong lòng rồi nói với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ rót cho Vu Trường Long một ly trà, sau đó mới đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Thật ra hắn cũng muốn xem lúc này bí thư Vương đang làm gì, muốn xem bí thư Vương có lòng tin với khiêu chiến của chủ tịch Chử hay không?
Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc thì Du Giang Vĩ đẩy cửa đi vào. Hắn thấy ly trà của bí thư Vương đã cạn, thế là vội vàng châm thêm nước.
Vương Tử Quân buông văn kiện rồi khẽ hỏi:
- Giang Vĩ, có chuyện gì sao?
Du Giang Vĩ cảm thấy rất ngạc nhiên vì Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, lúc này bí thư Vương còn tâm tư xem văn kiện sao? Hắn nhân cơ hội rót nước rồi nhìn sang.
"Vấn đề liên quan đến Hà Duyên Cường..."
Chỉ sau nháy mắt thì Du Giang Vĩ chỉ nhìn được như thế, dù sao thì ánh mắt cũng có hạn, thế nhưng chỉ bằng vào những chữ như vậy thì hắn hiểu bí thư Vương đang xem xét cái gì.
Hà Duyên Cường có quan hệ không tầm thường với vị cục trưởng cục công an tỉnh Chân Hồng Lỗi, đây là sự kiện mà ai cũng biết. Lúc này Chân Hồng Lỗi sắp tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, như vậy Hà Duyên Cường chính là một cửa khẩu mà Vương Tử Quân có thể quan tâm.
Đáng tiếc là là sau khi Hà Duyên Cường bị xử song quy thì căn bản rất cứng minegj, dù hỏi cái gì cũng chỉ có một câu trả lời, đó là Vương Tử Quân hãm hại mình. Nếu Hà Duyên Cường mở miệng thì Vương Tử Quân căn bản cũng không cần khó xử như vậy.
- Bí thư Vương, chủ nhiệm Vu có công tác quan trọng cần báo cáo với ngài, nhờ tôi vào hỏi xem ngài có thời gian không?
Du Giang Vĩ không dám nghĩ nhiều mà nhanh chóng báo cáo.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Cho anh ta vào.
Khi Du Giang Vĩ rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân khẽ khép văn kiện lại. Phần văn kiện này là từ ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đưa đến, tuy phản ánh một vài tình huống phạm tội của Hà Duyên Cường là sự thật, thế nhưng có rất nhiều thứ còn chưa rõ ràng, những chuyện có liên quan đến người khác thì Hà Duyên Cường nói không, có thể thấy hắn quyết định gánh vác tất cả trách nhiệm lên người.
Vương Tử Quân sở dĩ phải xem văn kiện này, căn bản là hắn còn muốn dùng nó. Hắn biết rõ Chử Vận Phong chuẩn bị làm gì trong hội nghị thường ủy lần này, khi mà thái độ của Diệp Thừa Dân còn chưa ổn định, hắn cần phải ném ra vài thứ cho Diệp Thừa Dân mở miệng giúp đỡ mình.
Nắm việc làm của Hà Duyên Cường chính là một trong những sách lược của Vương Tử Quân, thế nhưng nó căn bản cũng không quá tốt đẹp. Thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải đưa ra, nếu không thì một vị bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy như hắn sẽ là đối tượng tế cờ của Chử Vận Phong.
Khi mà các cơ quan đơn vị trong khối tư pháp tiến hành chấp pháp theo nếp, Vương Tử Quân căn bản không còn đường lui. Tuy hắn hiểu rõ lập trường của Chử Vận Phong, thế nhưng sau hàng loạt sự kiện liên quan đến Kim Bảo Đồng Nghiệp, hắn chợt cảm thấy người ta đang cố ý đẩy mình lên dây cáp. Nếu hắn có thỏa hiệp, chỉ sợ hành động chấp pháp theo nếp ở đơn vị tư pháp sẽ biến thành bia ngắm bắn cho mọi người.
Tuy Vương Tử Quân sẽ không phải gánh chịu chỉ trích gì lớn, thế nhưng uy tín của hắn sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, sau này khó thể triển khai mở rộng công tác. Những loại ảnh hưởng thế này căn bản là thứ Vương Tử Quân không thể tiếp nhận được.
Lúc này chỉ có thể động toàn thân mới thắng được.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ mông lung thì Vu Trường Long đi vào trong phòng. Vu Trường Long nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân thì khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi thành phố Đông Hồng đưa lên một tài liệu về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Trước kia Vu Trường Long căn bản nói cười vui vẻ trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ hắn căn bản không dám cười, vì đây sự kiện nghiêm trọng, hắn nào dám cười được?
Vương Tử Quân cũng không nhìn gương mặt của Vu Trường Long, nhưng khi hắn thấy phần tài liệu báo cáo thì không khỏi hừ lên tức giận. Lại là say rượu lái xe nhưng tạo nên hậu quả quá nghiêm trọng, liên quan đến tính mạng bốn người, còn có hai học sinh đang tuổi mới lớn. Những sinh mạng vốn đang sống tốt đẹp đột nhiên bị một kẻ say rượu lái xe không chịu trách nhiệm tước đoạt đi, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
- Anh thông báo...
Vương Tử Quân nói rồi ném văn kiện lên bàn, hắn cầm điện thoại trong tay gọi cho cục trưởng Đoạn Văn Đống cục công an thành phố Đông Hồng:
- Cục trưởng Đoạn, đối với chuyện say rượu lái xe cần xử lý cực kỳ nghiêm túc, căn bản xử lý thật nghiêm người gây tai nạn, tuyệt đối không thể nuông chiều.
Đoạn Văn Đống không ngờ lại nhận được điện thoại của Vương Tử Quân vào lúc này, vì hắn biết rõ bây giờ bí thư Vương đang gặp phải tình huống thế nào. Sau khi nghe giọng nói cực kỳ khí phách của bí thư Vương trong điện thoại, hắn có chút cảm động:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, cục công an thành phố Đông Hồng chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài.
- Người bị thương như thế nào rồi? Nhất định phải ra sức cứu chữa người bị thương.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, sau đó mới tiếp tục lên tiếng.
- Bí thư Vương, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện, đã được các bác sĩ cho ra chuẩn đoán sơ bộ. Tổng cộng có ba người bị thương nặng, số còn lại chỉ bị thương nhẹ, nhưng trên cơ bản đã có thể kết luận không còn tiếp tục xuất hiện người thương vong.
Đoạn Văn Đống căn bản hiểu rõ chuyện này, thế nên trả lời không cần nghĩ ngợi gì thêm.
- Cần phải dùng những loại thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất để cứu chữa người bệnh, nếu phía bệnh viện bên kia cần gì thì anh cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ phối hợp.
Vương Tử Quân đã khống chế được tâm tình, hắn khẽ dặn dò.
Đoạn Văn Đống đồng ý một tiếng, sau đó có chút do dự:
- Bí thư Vương, vừa rồi phụ huynh của hai học sinh đi đến chi đội cảnh sát giao thông, một phụ huynh quá kích động đã dùng điện thoại đánh chảy máu đầu kẻ gây tai họa.