Lúc này Trần Viễn Lũng căn cứ vào biểu hiện của Khổng Dụng Hoài mà cảm thấy đám người mũi còn thính hơn cả chó kia căn bản đã ý thức được sự việc sắp biến hóa, bây giờ mới biết bám đít mình sao? Hừ, với phẩm tính thấy lợi quên nghĩ thuận gió bẻ măng này thì đừng hòng, Trần Viễn Lũng tôi cũng căn bản khinh thường liên hệ với những người như các anh.
Trần Viễn Lũng thầm nghĩ như vậy, hắn đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Trước khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn thỉnh thoảng cũng đến nơi này báo cáo công tác. Nhưng khoảng thời gian gần đây số lần đến báo cáo căn bản đếm trên đầu ngón tay.
Trần Viễn Lũng cảm thấy mình nên làm mật thiết mối quan hệ với bí thư Diêu, hắn quyết định như vậy, thế là nhanh chóng đi vào trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Tuy hắn đã lâu chưa tới, thế nhưng đám chiến sĩ trực ban hay là nhân viên công tác đều căn bản không xa lạ gì, mặc dù không chào hỏi nhưng những gương mặt tươi cười nịnh nọt kia cũng làm cho hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
- Trưởng phòng Viễn Lũng, đã lâu rồi chúng ta không gặp mặt, gần đây anh công tác thế nào? Khi Trần Viễn Lũng đi lên lầu, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phòng Quảng Thắng mỉm cười chào hỏi.
Trần Viễn Lũng và Phòng Quảng Thắng căn bản đều là người bám vào bí thư Diêu Trung Tắc, thế nhưng hai người căn bản có biểu hiện cùng nhà nhưng khác tâm, bằng mặt không bằng lòng, luôn cảm thấy giống như hai ngọn núi cách xa nhau. Hai người làm quan lâu năm, vị trí và lý lịch luôn tương xứng, thế cho nên hai bên căn bản khó thể nào làm minh hữu. Điều này giống như bãi đậu xe, số vị trí là có hạn, hai chiếc xe đến song song với nhau, nếu có một chiếc xe chiếm vị trí, chiếc xe còn lại căn bản không còn vị trí nào khác, biện pháp duy nhất là phải thay thế chiếc xe kia.
Hơn nữa khi Trần Viễn Lũng đang ở vào giai đoạn chán nản, Phòng Quảng Thắng tuy có mở lời an ủi, thế nhưng khi đó Trần Viễn Lũng cảm thấy Phòng Quảng Thắng khá ngạo mạn đắc ý, mặc dù những thứ kia được Phòng Quảng Thắng cố gắng che dấu.
Lúc này thấy gương mặt của Phòng Quảng Thắng, Trần Viễn Lũng có chút chán ghét, nhưng ngoài miệng lại cười híp mắt nói: - Chào thư ký trưởng, trong khoảng thời gian này công tác khá tốt. Tôi nhìn vẻ mặt mà cảm thấy ngài càng thêm trẻ, xem ra tôi cần phải tranh thủ xin chỉ giáo về phương pháp dưỡng sinh của ngài.
- Ha ha, thuật dưỡng sinh chú trọng vào điểm người già tâm không già, vĩnh viễn mãi là bảo bối. Phòng Quảng Thắng bắt chặt tay của Trần Viễn Lũng, sau đó khẽ nói: - Lúc này không có người nào trong phòng làm việc của bí thư Diêu, nhưng nửa giờ sau có một hội nghị ở phòng tuyên truyền tỉnh ủy mà bí thư cần phải tham gia.
Trần Viễn Lũng biết Phòng Quảng Thắng nói như vậy căn bản là muốn lấy lòng mình, thế nên hắn thầm cảm thấy có chút an ủi. Sau khi nói một câu cảm tạ thì nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Diêu Trung Tắc.
Gian phòng quen thuộc giống như không có gì biến đổi so với vài tháng trước, nhưng từ khi cố gắng an phận công tác đến nay thì Trần Viễn Lũng căn bản là ít khi đi đến, điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác lạ lẫm. Người có thể đến đây báo cáo công tác, không chỉ là báo cáo công tác mà thôi, còn là đại biểu cho thân phận và vị trí của mình.
- Viễn Lũng đến đấy à, mời ngồi. Diêu Trung Tắc đang lật xem văn kiện trong phòng, sau khi thấy Trần Viễn Lũng đi vào thì nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn buông văn kiện ra, sau đó đi ra khỏi bàn làm việc.
Người được Diêu Trung Tắc đi ra đón tiếp căn bản phải là cấp bậc thường ủy tỉnh ủy, dù là một vị bí thư thị ủy quan trọng, cũng không có được thể diện này. Bây giờ Trần Viễn Lũng cảm thấy Diêu Trung Tắc giống như đang chờ đợi mình, hắn cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng, càng cảm thấy lần này mình đến đúng lúc đúng chỗ.
- Bí thư Diêu, nhìn tinh thần của ngài mà tôi cảm thấy cực kỳ hâm mộ, tôi cũng không cầu mong được nhiều như vậy, chỉ cần được một nửa tinh lực của ngài thì cảm thấy quá đủ rồi. Sau khi bắt tay Diêu Trung Tắc thì Trần Viễn Lũng dùng giọng hâm mộ nói.
Diêu Trung Tắc lớn hơn mười tuổi so với Trần Viễn Lũng, nhưng hắn căn bản chỉ thích nghe người ta nói mình tràn trề tinh lực. Trần Viễn Lũng lúc này đắc ý nhưng cũng chưa đến quá mức, thế cho nên vừa gặp mặt đã mở lời nịnh nọt bí thư Diêu theo đúng thói quen.
Diêu Trung Tắc sờ lên đầu mình rồi cười ha hả nói: - Viễn Lũng, lời nói này của anh rõ ràng là nịnh nọt tôi rồi, nếu nói đến tinh lực thì rõ ràng là năm tháng không buông tha cho con người. Các vị lãnh đạo thường nói, thế giới này là của chúng ta, cũng là của anh, vài năm sau sẽ là giang sơn mà các đồng chí trẻ tuổi như anh phải quan tâm.
Trần Viễn Lũng trước mặt người khác thì có tư cách nặng nề, nhưng bây giờ được Diêu Trung Tắc gọi là trẻ tuổi, căn bản có chút thoải mái. Hơn nữa khi Diêu Trung Tắc nói lời này thì căn bản là một câu hai nghĩa, đầy toan tính.
Càng là như vậy thì Trần Viễn Lũng càng có biểu hiện thêm kính cẩn, sau khi buôn chuyện vài câu thì đem sự kiện chuẩn bị đề bạt Đoạn Văn Đống nói ra một lượt với Diêu Trung Tắc. Cuối cùng còn nói: - Bí thư Diêu, tôi cảm thấy trưởng phòng Vương căn bản có ý kiến không đồng ý với sự kiện này.
Diêu Trung Tắc nâng ly trà lên uống một ngụm, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì mới dùng giọng trầm bổng nói: - Viễn Lũng, trưởng phòng Vương có năng lực công tác rất mạnh, thành tích quá rõ ràng, nhưng có câu nói thế này, con người không phải thánh hiền, ai mà không có lúc phạm sai lầm? Trưởng phòng Vương tuy tuổi trẻ vĩ đại, thế nhưng có một sự thật chính là vẫn tương đối chưa hiểu rõ ràng về tỉnh Nam Giang. Hơn nữa có một số việc mà anh ấy căn bản là chưa đủ trưởng thành lão luyện, vì vậy anh làm phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, anh nên định vị đúng vị trí của mình, nên bày mưu tính kế, lo lắng giải ưu phiền cho trưởng phòng Vương.
Diêu Trung Tắc nói đến đây rồi cầm văn kiện kia lên xem, sau đó lại ném lên mặt bàn: - Khi đó mọi người đang bàn bạc về phương diện nhân tuyển cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, trưởng phòng Tử Quân đồng ý với đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi cũng tình nguyện tin tưởng ánh mắt của trưởng phòng Tử Quân, vì vậy mới tán thành thông qua. Nhưng anh xem, đã hai tháng trôi qua, công ty xe hơi Đông Hồng có tình huống thế nào? Không những công trạng giảm đi khá nhiều so với tình huống Triệu Hòa Duyệt chủ trì công tác trước kia, xí nghiệp còn không có chút khởi sắc. Điều làm cho người ta cảm thấy khó tiếp nhận chính là hôm nay đã bị loại ra khỏi hàng ngũ mười công ty sản xuất xe hơi lớn trong nước, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Trần Viễn Lũng không ngờ Diêu Trung Tắc lại nói như vậy, sau khi nghe lời nói của bí thư Diêu thì hắn cảm thấy tràn đầy đồng cảm. Lúc này sự việc của Vương Tử Quân có thể liên hệ với công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như sau này công ty xe hơi Đông Hồng vẫn không thể phát triển, như vậy người bị ảnh hưởng lớn chính là Vương Tử Quân.
Công ty xe hơi Đông Hồng đã bị loại ra khỏi mười công ty sản xuất xe hơi hàng đầu trong nước, Lưu Thành Lâm này căn bản không phải là kẻ có thể tranh sĩ diện cho Vương Tử Quân. Nếu như phá hoại công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy Vương Tử Quân sẽ vĩnh viễn không thể ngước đầu lên được. Trần Viễn Lũng ngĩh như vậy mà cảm thấy sung sướng, hắn cố gắng che giấu tâm lý của mình, lại dùng giọng cực kỳ ai oán nói: - Bí thư Diêu, theo bản thân tôi thì căn bản là kiên quyết chấp hành chỉ thị của ngài, nhưng tôi dù sao cũng chỉ là một cán bộ cấp phó, còn phải phục tùng nguyên tắc của tổ chức. Hơn nữa ngài cũng không phải không biết tính cách của trưởng phòng Vương, anh ấy nào có thể nghe lọt tai ý kiến của tôi? Tôi sợ đến lúc đó chỉ cần nói ra một lời dị nghị sẽ phát ra tác dụng phản ngược.
- Chúng ta nên giúp đỡ những quan điểm đúng đắn, nếu như anh không thể liên hệ với trưởng phòng Tử Quân, như vậy để tôi đến bàn bạc với anh ấy. Diêu Trung Tắc nói rồi lại cười: - Viễn Lũng, ngày hôm qua tôi đã liên lạc điện thoại với đồng chí Trạch Lương, anh ấy vẫn rất quan tâm đến anh, nói anh ngoài cá tính mềm dẻo, căn bản không tệ ở tất cả các phương diện khác.
- Đồng chí Trạch Lương kỳ vọng rất lớn vào anh, anh cũng nên đừng để cho lãnh đạo thất vọng.
Trần Viễn Lũng thầm run lên, chính mình có phong cách gì, hắn còn chưa rõ ràng sao? Rất nhiều người đồng sự với hắn đã cho ra đánh giá tuyệt đối, đó là hắn có tác phong cứng rắn, bây giờ Diêu Trung Tắc lại nói hắn là người có tác phong mềm mại, căn bản có ý nghĩa rất sâu.
Trần Viễn Lũng thầm nghĩ như vậy, hắn trực tiếp tỏ thái độ: - Trưởng phòng Lục là lãnh đạo của tôi, gần đây anh ấy rất quan tâm đến tôi. Tôi cũng tỏ thái độ với ngài, đó là sau này nhất định sẽ bỏ tác phong mềm dẻo của mình, sẽ có gan bênh vực lẽ phải, can đảm duy trì ý kiến, tiến thêm một bước chọn nhân tài, dùng cán bộ tốt để cung cấp cho đại cục phát triển của tỉnh Nam Giang.
- Ha ha ha, có quyết tâm như vậy là tốt rồi. Diêu Trung Tắc vỗ vỗ lên vai Trần Viễn Lũng rồi cười lớn nói: - Viễn Lũng, biết sai có thể sữa thì quá tốt. Anh có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, đón ngắn tránh dài, tôi và lão lãnh đạo của anh cảm thấy rất vui.
Hai bên trò chuyện hơn hai mươi phút, mãi đến khi thư ký gõ cửa nhắc nhở đã đến thời gian tham dự hội nghị thì mới kết thúc. Nhưng trước khi Trần Viễn Lũng rời đi, Diêu Trung Tắc khẩn cấp yêu cầu Trần Viễn Lũng không có việc gì thì nên thường xuyên đến phòng làm việc của mình.
Trần Viễn Lũng quay lại phòng làm việc của mình, hắn cảm thấy bầu không khí không giống trước kia, không khí trong phòng vốn lạnh lùng vắng vẻ đã nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Một vài người không nên đến báo cáo công tác cũng vội vàng chạy đến.
Tuy những người này căn bản không dám nói nửa câu không hay với Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào động tác lơ đãng của bọn họ, Trần Viễn Lũng cảm thấy cuộc sống mới của mình đang bắt đầu. Dù sao thì Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy, mình so với hắn có không ít thua kém.
Sau khi đám người kia đến báo cáo công tác và còn chưa thỏa mãn khi bỏ đi, Trần Viễn Lũng đóng cửa lại, hắn gọi điện thoại cho ủy ban cải cách. Trong ủy ban cải cách tỉnh ủy có một người phó chủ nhiệm có quan hệ không tệ với hắn, khi người kia được đề bạt thì hắn đến xem xét, thế nên đối phương căn bản tỏ ra rất cung kính.
Sau khi tìm hiểu xem tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng có giống như những lời của Diêu Trung Tắc hay không, Trần Viễn Lũng dùng giọng đùa giỡn nói: - Anh Cổ, ý của anh là tình hình hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng không được lạc quan sao?
- Tất nhiên là không được lạc quan, một chuyên gia kinh tế của đơn vị chúng tôi còn tiên đoán, nếu như công ty xe hơi Đông Hồng không tìm được điểm đột phá, như vậy chỉ sau nửa năm sẽ tuột dốc không phanh, không còn cơ hội xoay người. Phó chủ nhiệm Cổ căn bản dùng giọng khẳng định nói.
Trần Viễn Lũng lén thở ra một hơi, chỉ cảm thấy tâm tình căng cứng đã giống như được uống viên thuốc an thần, thoải mái hơn rất nhiều. Khi hắn đang tự giễu cợt tư tưởng hẹp hòi của mình, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Với cấp bậc của Trần Viễn Lũng, còn chưa có tư cách được điều phối thư ký riêng, vì vậy người đến phòng làm việc của hắn không cần phải thông qua cửa ải thư ký riêng.
Trần Viễn Lũng cố gắng bình ổn tâm tình của mình, hắn trầm giọng nói: - Vào đi.
Khi Trần Viễn Lũng nói những lời này thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào chính là phó chủ nhiệm văn phòng phòng tổ chức Lý Cường Quốc. Trần Viễn Lũng gần đây căn bản không thích người này, cũng không phải đối phương không tốt với hắn, chủ yếu hắn cảm thấy tư tưởng của người này quá linh hoạt.
Người có tư tưởng linh hoạt căn bản là không tốt, đây là một kết luận mà Trần Viễn Lũng tìm được khi nghiên cứu nhiều sách vở. Dù quan điểm lý luận trên sách căn bản không đủ tin phục, thế nhưng cẩn thận suy xét vẫn có cái lý của nó. Có một điều Trần Viễn Lũng khắc ghi trong lòng, chính là những người linh hoạt căn bản đều không dễ khống chế, vì những người này căn bản không bao giờ có tâm tư ở trên người một ai đó mãi mãi, đối phương mỗi lúc đều nhìn động tĩnh của mình, điều chỉnh mục tiêu liên tục, cố gắng lấy lợi tránh hại. Trần Viễn Lũng cảm thấy loại người này căn bản không thể dễ tin, tất nhiên càng không thích hợp trọng dụng và đề bạt.
Quy tắc này căn bản được Trần Viễn Lũng giữ kín trong lòng. Năm xưa khi hắn xuống tuyến dưới rèn luyện, căn bản cực kỳ tuân thủ quy tắc này của mình. Chỉ cần hắn có nhận định người nào là kẻ tâm tư linh hoạt, như vậy con đường làm quan của đối phương sẽ bị hắn chặt đứt, không khác nào đi đến đường cùng.
Tất nhiên tâm lý này Trần Viễn Lũng căn bản không bao giờ nói ra với ai, vì vậy khi Lý Cường Quốc cẩn thận đi đến trước mặt hắn, hắn vẫn nở nụ cười bình dị gần gũi và dùng giọng ôn hòa hỏi: - Chủ nhiệm Cường Quốc, có chuyện gì vậy?
Lý Cường Quốc thấy Trần Viễn Lũng không cho mình ngồi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, biểu hiện càng thêm cung kính, tư thái càng đứng thẳng hơn: - Trưởng phòng Trần, vừa nhận được thông báo của trưởng phòng Vương, bốn giờ chiều nay tổ chức hội nghị xử lý thường vụ phòng tổ chức.
Vương Tử Quân tổ chức hội nghị xử lý thường vụ, muốn nghiên cứu chuyện gì? Trần Viễn Lũng cảm thấy nghi hoặc, hắn nhanh chóng hỏi một câu: - Có nói nghiên cứu chuyện gì không?
- Trưởng phòng Trần, nghe nói là sắp xếp lại công tác. Lý Quốc Cường nhìn thoáng qua ly nước trên bàn làm việc của Trần Viễn Lũng, hắn nhanh chóng cầm lấy ấm trà châm đầy ly.
Trần Viễn Lũng nhìn rõ ràng hành vi chịu khó của Lý Cường Quốc, thế nhưng hắn căn bản không lĩnh tình, vì hành động nhỏ nhặt đó chủ yếu là vì nịnh nọt hắn mà thôi. Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cười nói: - Cường Quốc, đến chỗ này của tôi thì cậu đừng nên khách khí, cậu sao còn chưa ngồi xuống cùng trò chuyện với tôi?
Gương mặt cứng nhắc của Lý Cường Quốc đã hòa hoãn lại vài phần, hắn giống như một người được đại xá, dùng giọng giống như được sủng ái mà kinh hoàng nói: - Trưởng phòng Trần, tôi tất nhiên tình nguyện đến xin chỉ thị của ngài nhiều hơn, nhưng chỉ sợ làm trễ nãi thời gian của ngài, vì vậy mà mãi không dám, cũng không dám ngồi.
Trần Viễn Lũng căn bản có chút phản cảm với bộ dạng múa mép khua môi của Lý Cường Quốc, nhưng hắn vẫn gật đầu nở nụ cười nói: - Cường Quốc ơi là Cường Quốc, tôi thật sự làm cho người ta sợ hãi vậy sao? Công tác bận rộn là sự thật khó chối cãi, nhưng chúng ta cũng nên thường xuyên trao đổi với nhau, nên cùng nhau tham khảo vài vấn đề.