Vương Tử Quân gật đầu xưng vâng, sau đó hàn huyên vài câu với Lâm Trạch Viễn, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Tuy Lâm Trạch Viễn nói có vài đồng chí, nhưng cũng không nói rõ người đến là ai. Những người kia chạy đến chắc chắn có ý đồ, mình nên sớm nhận được tin tức, nưhng Diêu Trung Tắc bên kia cũng có con đường phát tin của mình, lúc này hẳn là phải biết rồi.
Buổi sáng khi vào đơn vị thì Trì Hoa Trục kích động chạy đến, hắn đặt một bản tạp chí trọng yếu lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Vương, có vì người căn bản ngày càng không biết xấu hổ, đây rõ ràng là đang tiến hành mua danh chuộc tiếng. Khi thấy Vương Tử Quân tiếp nhận tạp chí thì Trì Hoa Trục tức giận nói.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua nội dung tạp chí, đó là một bài viết về việc cải cách nhân sự. Bài viết này được cho lên trang đầu, có thể thấy độ nặng của nó là như thế nào.
Trì Hoa Trục kích động vì người viết chính là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc. Nội dung trần thuật lại các biện pháp được chọn lựa và các vấn đề trong quá trình cải cách nhân sự ở Nam Giang.
Nếu như nhìn từ góc độ đơn thuần thì bài viết của Diêu Trung Tắc khá quy củ, rất không tệ. Nhưng tất cả những luận chứng đều lấy ra từ quá trình cải cách nhân sự ở Nam Giang, vì vậy có vẻ giống như Diêu Trung Tắc là người chủ yếu thúc đẩy cải cách nhân sự lần này.
Triệu Hòa Duyệt sở dĩ nổi giận vì cảm thấy Diêu Trung Tắc cố gắng giữ lấy những thứ không thuộc về mình. Người khác không rõ ràng nhưng Trì Hoa Trục lại biết trưởng phòng Vương vì muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự mà đã chịu nhiều khổ sở như thế nào.
Vương Tử Quân nhìn bài viết mà có chút tức giận, thế nhưng hôm qua hắn đã suy xét về vấn đề này, mặc dù bực bội vì Diêu Trung Tắc không biết xấu hổ, thế nhưng vị trí của hắn và Diêu Trung Tắc quá rõ ràng, hắn không thể làm gì được Diêu Trung Tắc.
Dù sao Diêu Trung Tắc cũng là phó bí thư tỉnh ủy nắm công tác nhân sự, không những xếp trước Vương Tử Quân, còn là một người có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Hơn nữa dù có chuyện gì, công lao của mình hay của mọi người cũng tốt, xét từ góc độ cá nhân thì đều là công lao của tập thể.
Ngược lại, nếu như Diêu Trung Tắc có thành tích ở phương diện nhân sự, như vậy Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức cũng không thể công khai cầm lấy thành tích này để dùng. Chẳng qua đó là mình không muốn dày mặt mà thôi.
Có một câu chuyện cười thế này: Phía dưới có kinh nghiệm liên hệ mật thiết với lãnh đạo, đó chính là cùng nhau kinh doanh, cùng nhau chơi gái. Tuy chuyện cười này có mặt cực đoan, thế nhưng làm mười chuyện tốt với lãnh đạo, không bằng cùng lãnh đạo làm một việc xấu, như vậy là hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ là trong mắt nhiều người thì cùng công tác với lãnh đạo còn có được nhiều quang vinh, thật ra đối với người trong cuộc thì đó rõ ràng là dày vò. Có thành tích thì được lãnh đạo coi là nhìn xa trông rộng; nhưng nếu xảy ra vấn đề thì thủ hạ rõ ràng là chấp hành bất lực.
Vương Tử Quân đã lâu không quan tâm đến những phương diện này, hắn thầm cho ra quyết định, đó là dù thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội cầu tiến, nhất định phải đứng trước Diêu Trung Tắc, vì vị trí chính là thực lực.
Chỉ là hiện tại có thể để cho đối phương thích làm gì thì làm, Diêu Trung Tắc bây giờ mặt dày mày dạn nhận thành tích về mình, cho dù Diệp Thừa Dân có chỉ trích cũng không được. Cũng may mặc kệ Diêu Trung Tắc có nhảy cao như thế nào, công lao của mình căn bản khó thể nào xóa đi được.
- Bài viết này căn bản có chút trình độ lý luận, tôi thấy nó rất tốt, như thế này đi, anh in ấn rồi phát hành xuống bên dưới, để cho mọi đồng chí cùng học tập. Vương Tử Quân đưa tờ báo cho Trì Hoa Trục rồi khẽ nói.
Trì Hoa Trục đưa tờ báo đến cho Vương Tử Quân, hắn nghĩ rằng trưởng phòng Vương sẽ nổi giận, không ngờ trưởng phòng Vương trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Trì Hoa Trục nhìn gương mặt của lãnh đạo, hắn cảm thấy khó thể đoán lãnh đạo đang nghĩ gì. Hắn đứng thẳng người lên, đang định nói vài lời, chợt trưởng phòng Vương đã nói ra một câu khá chấn động, muốn nắm chắc thời gian in ấn phát hành bài báo của Diêu Trung Tắc để cán bộ bên dưới chú trọng học tập, đây không phải là tuyên truyền giúp Diêu Trung Tắc sao?
Trì Hoa Trục đã coi mình là cán bộ dòng chính của Vương Tử Quân, hắn đã quen giữ gìn lợi ích của trưởng phòng Vương, coi đó là lợi ích của mình. Hắn cũng không muốn trưởng phòng Vương chịu uất ức trong chuyện này.
- Trưởng phòng Vương, ý của ngài là...Ngài nói cái gì?
- Hoa Trục, tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng chúng ta không thể vì chuyện này mà lý luận với bí thư Diêu Trung Tắc, làm như vậy không có gì là tốt, ngược lại sẽ tạo ảnh hưởng bất lợi. Hơn nữa bây giờ cải cách nhân sự đã được tiến hành khá vững, bí thư Diêu giúp đỡ chúng ta ở phương diện dư luận, chúng ta nên vui mới phải.
Trì Hoa Trục không phải là người ngu, hắn nghe xong những lời này thì hiểu ngay ý nghĩ của Vương Tử Quân. Với vị trí của Vương Tử Quân, nếu như phản ứng với bài báo của Diêu Trung Tắc, rõ ràng là không nhìn xa trông rộng, tính toán chi li, không đạt được ích lợi gì lớn. Nhưng xử lý như thế này không những cho thấy Vương Tử Quân là người bao dung, còn có thể phát huy tác dụng với trò mèo của Diêu Trung Tắc, đây coi như là lựa chọn cực kỳ sáng suốt của Vương Tử Quân.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay. Trì Hoa Trục cầm lấy một tài liệu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Khi Trì Hoa Trục đóng cửa lại thì nụ cười của Vương Tử Quân chợt biến mất. Hắn cầm tờ báo lên xem, không nhịn được phải lẩm bẩm: - Hừ, anh đúng là quá ti tiện.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản là đánh giá thấp quyết tâm của người khác, khi hắn đang phát hành văn kiện, chợt có người gõ cửa phòng, người cùng đi vào trong phòng với Du Giang Vĩ chính là Diêu Trung Tắc.
Sau khi Vương Tử Quân đến Nam Giang công tác, Diêu Trung Tắc căn bản ít khi đi đến phòng làm việc của hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa Vương Tử Quân vẫn là cấp dưới của Diêu Trung Tắc, phải là hắn đi đến báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc mới là hợp lý.
Vì vậy khi thấy Diêu Trung Tắc đi đến phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân có chút sững sờ. Nhưng ngay sau đó hắn đã cười nói: - Bí thư Diêu, ngài có gì cần dặn dò thì chỉ cần điện thoại cho tôi là được, thế nào lại tự mình đến đây thế này?
Diêu Trung Tắc tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khoát tay áo nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hai người chúng ta không cần khách khí như vậy, tôi đã ngồi hai giờ trong phòng làm việc của mình, tôi cảm thấy nên đi bộ một vài vòng để thả lỏng một chút.
Du Giang Vĩ nhanh chóng pha trà, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Diêu Trung Tắc uống một ngụm trà, ánh mắt đặt lên mặt Vương Tử Quân, xem phản ứng của Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc tất nhiên biết bài viết của mình đã được cho lên mặt báo, hắn tin Vương Tử Quân cũng đã thấy được, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn đi đến ngoài việc muốn trao đổi ý kiến với Vương Tử Quân, còn có một ý nghĩ khác, đó chính là nhất định Vương Tử Quân phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Có người nói sự trưởng thành trong chính trị cũng không phải thể hiện ở tài học, mà chính là anh phải nuốt cục tức xuống như thế nào.
Lúc này nhìn bộ dạng Vương Tử Quân không chút vấn đề, không chút gợn sóng sợ hãi, có lẽ là thản nhiên tiếp nhận rồi.
- Tử Quân, tỉnh Nam Giang chúng ta tổ chức cải cách nhân sự, như vậy mang đến cho Nam Giang một cơ hội tạo thế rất lớn ở phương diện tuyên truyền. Ngày hôm qua tôi có nghe thấy vài thông tin, căn bản là rất tốt, lần này tổ chức thi tuyển công chức, có vài người chạy từ ngàn dặm đến báo danh.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi cũng không ngờ tình huống báo danh lại nóng bỏng như vậy, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tổ chức thi tuyển phạm vi rộng, rất nhiều phương diện chưa chuẩn bị đủ. Ngay sau đó chúng ta có thể chọn lựa phương án đăng ký, như vậy có thể giảm thiểu thành phẩm cho người đến ghi danh.
- Đúng, tôi thấy đề nghị này hoàn toàn có thể thực hiện được. Diêu Trung Tắc ở trong phòng nói với Vương Tử Quân về vài phương diện cải cách, sau đó mới nói ra ý nghĩ của mình: - Trưởng phòng Tử Quân, ngày hôm qua tôi nhận được điện thoại của vài người bạn đồng sự, bọn họ đều nói cảm thấy hứng thú với phương án cải cách nhân sự của tỉnh Nam Giang chúng ta, chuẩn bị đến Nam Giang học tập tham khảo. Tôi đã quyết định chúng ta nên tăng cường ở phương diện này, dù sao thì các tỉnh thành phố anh em đến đây, chúng ta cũng không nên để xảy ra vấn đề trong lúc tiếp đãi.
Vương Tử Quân thầm hừ lạnh một tiếng, Diêu Trung Tắc nói đến đây hắn nào không hiểu rõ được? Nhưng hắn là cao thủ khống chế tâm tình, tuy có chút tức giận nhưng lại căn bản luôn bảo trì phong độ của mình, hắn cười nói: - Bí thư Diêu, nếu người đến là đồng sự của ngài, tôi thấy công tác tiếp đãi nên để cho ngài thay mặt thì hay hơn.
Diêu Trung Tắc cười cười, hắn nói hai câu từ chối, cuối cùng mới cười tủm tỉm rời đi.
Đèn đường bật sáng thì Diêu Trung Tắc mới có chút hưng phấn đi về nhà. Nhiệm vụ tiếp đãi hôm nay dù rất căng thé nhưng hắn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Thứ nhất là hắn được gặp mặt bạn cũ, thứ hai là vì phương diện cải cách nhân sự mà hắn càng được người ta cho rằng nhìn xa trông rộng.
Diêu Trung Tắc luôn cảm thấy bội phục Vương Tử Quân ở phương diện cải cách nhân sự, dù thế nào thì đây cũng là phương án của riêng Vương Tử Quân. Tuy lúc đó hắn không xem trọng, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy Vương Tử Quân căn bản không phải chỉ có bản lĩnh tầm thường.
Một sự kiện mà người ngoài nhìn vào cảm thấy cực kỳ khó khăn, thế nhưng lại được Vương Tử Quân làm cho tươi đẹp như hoa. Có một người cấp dưới như vậy trên thực tế là một đối thủ mạnh mẽ, cũng là một chuyện làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
- Dượng đã về rồi. Một người thanh niên tiến lên đón chào, hắn nhanh chóng nhận lấy cặp văn kiện trong tay của Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn người thanh niên, hắn phát hiện đây là cháu trai của vợ năm nay tốt nghiệp đại học. Hắn không có bao nhiêu ấn tượng với người cháu này, thế là dùng giọng nhàn nhạt nói: - Tử Khải đến đấy à?
- Không những Tử Khải đến, em của em cũng đến. Vợ Diêu Trung Tắc nhìn chồng rồi dùng giọng hưng phấn nói.
Diêu Trung Tắc nhìn cậu em vợ đang đứng sau lưng vợ mình nói lời chào hỏi, hắn chợt khẽ nói: - Mọi người trò chuyện đi, tôi có một phần tài liệu cần xem xét.
Vợ dù có chút mất hứng với sự lãnh đạm của Diêu Trung Tắc, thế nhưng lại không dám biểu hiện gì trước mặt người nhà của mình, thế nên chỉ cười nói: - Dượng của cậu là như vậy, cái gì cũng tốt, thế nhưng quá chú trọng công tác, hận không thể cứ làm mãi cho xong, giống như địa cầu không có ông ấy thì không tự xoay được.
Em trai của vợ Diêu Trung Tắc là người thông minh, mặc dù có thể thấy anh vợ khá lạnh nhạt, thế nhưng vẫn giả vờ không phát hiện ra, hắn cười nói: - Chị, anh rể là người làm việc lớn, chị nghĩ mà xem, có bao nhiêu việc ở Nam Giang cần anh ấy phải xử lý?
- Cậu nói cũng đúng. Vợ Diêu Trung Tắc cười cười, sau đó nhìn lên người đứa cháu trai: - Tử Khải có phải sắp tốt nghiệp rồi không? Sao bác chưa nghe nói cháu có đối tượng nào nhỉ?
- À, cũng có một người, nhưng em thấy con bé kia thuần túy là muốn lấy tiền nhà ta, thế nên em đã nói rõ với con, nếu lấy con bé kia về nhà, như vậy cũng đừng đi về nhà nữa.
Vợ Diêu Trung Tắc chỉ cười cười với bộ dạng bá đạo của em trai, nàng chợt nói: - Được rồi, dưa hái xanh không ngọt, chuyện này cậu cần phải liên hệ với cháu nhiều hơn. Đúng rồi, Tử Khải đã chứng thực công tác chưa? Bác nghe nói phía thành phố Lộc Hồ căn bản là khá tốt.
- Bác, phòng tổ chức thị ủy Lộc Hồ căn bản là rất tốt, thế nhưng xuất phát có vẻ khá thấp. Dượng là người tọa trấn công tác nhân sự ở Nam Giang, cháu nếu bỏ gần chạy xa thì còn đến bên dưới làm gì? Cháu cảm thấy văn phòng tỉnh ủy là khá tốt, cũng mong bác giúp đỡ nói với dượng một chút. Trần Tử Khải vừa rồi có chút chần chờ, nhưng bây giờ động đến việc của mình thì không chút hàm hồ.
Văn phòng tỉnh ủy đối với người khác là khó hơn lên trời, thế nhưng đối với Diêu Trung Tắc thì cũng không là việc gì khó. Vì vậy Diêu phu nhân trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng lập lờ nước đôi nói: - Bác nghe nói biên chế bên phía văn phòng tỉnh ủy đã đầy rồi, nếu không thì cháu nên qua kia thời gian ngắn, đợi đến khi nào có biên chế thì bổ sung vào được không?
Em trai rất tin tưởng vào lời chị gái Diêu phu nhân, khi hắn định đồng ý thì Trần Tử Khải đã mở miệng nói: - Bác, cháu không muốn làm nhân viên biên chế bên ngoài, như vậy sẽ giống như công nhân hạng hai ở đơn vị, sống không cho ra lực, tìm không ra kết quả, không phải chỉ là một người công nhân tạm thời sao? Lúc này đang tiến hành thi tuyển công chức, văn phòng tỉnh ủy cũng có chức vụ cần người, cháu chuẩn bị thi vào đây.
Diêu phu nhân biết rõ tình huống học tập của cháu mình, tuy đứa bé này rất thông minh, thế nhưng vài năm đại học chủ yếu bỏ thời gian ở phương diện đổi bạn gái, nếu bây giờ dùng thực lực đi thi công chức, căn bản không thể dễ dàng có được một vị trí trong văn phòng tỉnh ủy.
- Chuyện này bác sẽ nói một tiếng với thư ký trưởng Phòng, hai người cùng liên hệ với anh ấy đi.
Diêu Trung Tắc không có hứng thú với chuyện nhà, hắn ngồi trong phòng làm việc, đang xem một bài viết về đẩy mạnh cải cách nhân sự. Bài viết này do một thư ký trong ban nghiên cứu chính sách của tỉnh ủy cho ra lò, nội dung rất hay.
Nhưng những câu chữ với nội dung tốt đẹp kia đều bị Diêu Trung Tắc vung bút gạch qua không chút khách khí. Hắn có thể tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, tất nhiên năng lực là người thường khó thể so sánh được, hắn chỉ cần sửa lại một chút thì bài viết đã tốt hơn.
- Hừ, nếu hắn không bay đi, chỉ sợ đã xuống bên dưới lấy một vị trí thực tế, làm chủ chính một phương. Diêu Trung Tắc thầm lầm bầm một câu, ánh mắt nhìn qua điện thoại, định gọi đi. Thế nhưng khi hắn định cầm vào điện thoại, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.