- Tút tút tút.
Điện thoại đổ chuông, Khương Long Cương nhìn điện thoại rồi nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, là điện thoại của thư ký trưởng Kim.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận điện thoại trong tay của Khương Long Cương, sau đó chợt nghe Kim Điền Lạc nói:
- Bí thư Vương, tôi có sự kiện cần báo cáo với ngài.
- Dựa theo chỉ thị của ngài, chúng tôi đã mời những giám đốc chuỗi rạp chiếu phim và khách sạn nhà hàng nổi tiếng trong tỉnh, thế nhưng chỉ có duy nhất một người đi đến...
Kim Điền Lạc khẽ hạ thấp âm thanh, dù sao đây cũng không phải là việc gì tốt.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng không hài lòng với kết quả này, hắn cũng không nổi giận giống như Kim Điền Lạc, chỉ khẽ hỏi:
- Chỉ có một người đến?
- Chính là khách sạn Tùng Uy, bọn họ cho một vị phó giám đốc đến tham gia.
Kim Điền Lạc nói một nửa mà không tiếp tục nói thêm, vừa rồi hắn đã gặp vị phòng giáo dục kia của khách sạn Tùng Uy, nhìn qua chỉ là một tên thanh niên, dù thế nào cũng không phải là người có quyền quyết định.
Nhưng Kim Điền Lạc suy xét đến tâm tình của bí thư Vương, hắn đành không nói ra sự thật. Nếu như mình nói ra làm cho lãnh đạo mất hứng, không phải đang cố ý gây khó cho lãnh đạo sao.
- Tiếp đãi cho tốt vào.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Anh cũng tập hợp các vị giám đốc nhà hàng khách sạn trong thành phố lại cho tôi.
- Vâng.
Kim Điền Lạc thấy Vương Tử Quân cũng không vì chuyện này mà nổi giận, thế là thở dài một hơi.
Vương Tử Quân giao điện thoại cho Khương Long Cương, lúc này Khương Long Cương nhìn vào biểu hiện của lãnh đạo, căn bản không thấy đó là chuyện gì lớn, thế nên trái tim mới dần trở nên chậm rãi hơn.
Chỉ có một người đến, Vương Tử Quân thấy đó có lẽ cũng không phải là ngoài ý muốn, dù sao bây giờ thành phố La Nam cũng không phải là thành phố lớn, lưu lượng người cũng không lớn, nếu muốn người ta mở khách sạn phải là đô thị lớn hoặc là đầu mối giao thông then chốt, cớ sao lại chạy đến nơi lạnh lẽo như La Nam?
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì âm thanh tin nhắn vang lên, hắn lấy điện thoại nhìn lướt qua, thấy bên trong viết:
- Tiểu Trư và mẹ đi ra biển chơi rồi.
Khi thấy tin nhắn này thì Vương Tử Quân khẽ nở nụ cười. Không biết từ lúc nào thì cái tên Tiểu Trư trở thành tên riêng của Y Phong, dù Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đều mãnh liệt phản đối, thế nhưng hai người kháng nghị không có kết quả, vẫn là như vậy.
Vương Tử Quân chợt vui vẻ gửi lại cho Y Phong một hình mặt người đang cười, sau đó tiện tay xóa tin nhắn. Sau khi hắn làm xong tất cả thì xe chợt dừng lại.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ngoài xe, chợt thấy con đường không tính là rộng rãi của thành phố La Nam lúc này bị lấp đầy, vài vị cảnh sát giao thông đang chạy đến điều khiển giao thông.
- Bí thư Vương, vừa rồi chủ tịch Hà gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với anh.
Khương Long Cương nhìn tình huống kẹt xe trước mặt, sau đó quay đầu báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hắn khẽ nói với Khương Long Cương:
- Chủ tịch Hà có nói là sự việc gì không?
- Không, thế nhưng chủ tịch Hà có vẻ rất gấp gáp, anh ấy hy vọng có thể lập tức báo cáo với anh.
Kim Điền Lạc nghĩ đến giọng điệu lúc vừa rồi của Hà Khởi Duệ, thế là khẽ nói với Vương Tử Quân.
Hà Khởi Duệ gần đây làm việc khá ổn, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn đẩy người này lên làm chủ tịch thành phố La Nam. Lúc này Hà Khởi Duệ lại tỏ ra gấp gáp, rõ ràng không phải là chuyện nhỏ. Hắn nhìn tình huống kẹt xe trước mặt, sau đó nói với lái xe Lý Đức Trụ:
- Tìm cách chạy về thị ủy!
Dù Lý Đức Trụ là người tám mặt lung linh, trước nay luôn chú trọng công tác chứng thực chỉ thị của Vương Tử Quân, thế nhưng hôm nay cũng là vạn bất đắc dĩ, chạy về thị ủy cũng mất nửa giờ. Vương Tử Quân ngồi trên xe không nghĩ đến tình huống Hà Khởi Duệ sẽ báo cáo cái gì với mình, lại nghĩ đến phương diện xây dựng và thiết kế thành phố La Nam.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của mình, Hà Khởi Duệ từ trong phòng trực ban chạy ra đón, sau lưng Hà Khởi Duệ chính là một vị phó chủ tịch thành phố.
Không chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì Hà Khởi Duệ đã vội vàng nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi nhận được tin tức, ngày mai thành phố Tam Hồ cử hành nghi thức khởi công xây dựng hạng mục chế tạo tivi của công ty Thần Huy, không những có hai vị phó chủ tịch tỉnh tham gia, còn có cả thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với tin tức này, hắn biết rõ Hà Khởi Duệ gấp gáp vì cái gì. Quan Vĩnh Hạ chỉ là thư kư trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng lại là người đại biểu cho bí thư Hào Nhất Phong trong mắt tất cả cán bộ tỉnh Sơn Nam. Lúc này Quan Vĩnh Hạ tham gia nghi thức khởi công ở thành phố Tam Hồ, hành động này có ý nghĩa sâu xa, tạo ra không gian rộng rãi cho người ta tha hồ mà tưởng tượng.
- Thành phố Tam Hồ có một hạng mục lớn như vậy, trong tỉnh chẳng lẽ không đến cổ vũ sao? Điều này là hoàn toàn bình thường.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống ghế sa lông vừa phân phó Khương Long Cương pha trà cho hai người Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ lúc này nào có tâm tư uống trà? Nhưng nhìn vẻ điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, cảm giác lo lắng trong lòng cũng giảm xuống một chút.
Sau khi Khương Long Cương dâng trà cho hai người Hà Khởi Duệ, Vương Tử Quân cười hỏi:
- Chủ tịch Hà, bí thư Lâm mở một buổi lễ hoành tráng như vậy, có thiệp mời cho chúng ta không?
Lúc này ngài sao còn tâm tư hỏi như vậy? Hà Khởi Duệ dù thật sự cảm thấy không thoải mái, thế nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Thiệp mời đã đưa đến từ sớm, mời ngài và tôi đến tham gia nghi thức khởi công.
- Vậy anh có đi không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi nói với Hà Khởi Duệ.
Điều này còn phải nói nữa sao? Tất nhiên là không đi, hơn nữa người ta mời chưa hẳn là có thành ý, chẳng qua chỉ là một loại lễ tiết mà thôi.
- Bí thư Vương, tôi thấy chúng ta không cần phải đi.
- Thành phố Tam Hồ đã chân thành mở lời mời, nếu chúng ta không đi chẳng phải không nể mặt sao? Nếu không thì thế này, chủ tịch Hà ngày mai cũng không cần đi làm, dứt khoát đến thành phố Tam Hồ tham gia nghi thức khởi công.
Vương Tử Quân nói rất hiền hòa nhưng giọng điệu lại không cho phép từ chối, điều này làm cho gương mặt Hà Khởi Duệ có áng mây đen, có chút khó coi.
Lúc này điện thoại của Hà Khởi Duệ chợt vang lên, hắn dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng cho phép hắn nghe điện thoại.
- Bí thư Vương, vừa rồi nhân viên của khu thường trú ở thành phố Sơn Viên vừa gọi điện thoại đến, nói là ngài mai bí thư Đường sẽ đến tham gia nghi thức khởi công ở thành phố Tam Hồ.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì dừng lại một chút:
- Bốn vị lãnh đạo ngân hàng lớn trong tỉnh sẽ cùng đi với bí thư Đường.
Tuy hệ thống ngân hàng không nằm trong sự quản lý của tỉnh, thế nhưng dù sao bọn họ cũng ở trên địa bàn tỉnh Sơn Nam , rất nhiều chuyện phải đảm bảo sự nhất trí với lãnh đạo đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam. Lúc này bốn vị lãnh đạo bốn ngân hàng lớn trong tỉnh được điều động cùng Đường Cảnh Ung, không phải có hơi quá sao?
Vương Tử Quân thấy sản nghiệp chế tác tivi ở thành phố Tam Hồ thật sự là hừng hực khí thế, nhưng khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt, khi mà thị trường tivi đã đến mức bão hòa, khi nhu cầu giảm bớt thì đám nhà máy sản xuất tivi cũng đến giai đoạn chết.
Lúc này còn thích hợp đầu tư sản xuất tivi nữa sao?
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân tính toán hậu quả của sự việc. Hà Khởi Duệ cũng suy đoán tâm tư của Vương Tử Quân, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân nhắm mắt không nói gì, trong lòng càng sinh ra cảm giác không yên. Lúc này sự kiện thành phố trọng tâm ngày càng được xào nóng, hắn là một vị quyền chủ tịch thành phố La Nam, thật sự sinh ra cảm giác như đứng trên lửa như ngồi đống than.
Tuy tất cả sự việc xảy ra ở thành phố La Nam đều là việc nhà của bí thư thị ủy, thế nhưng nếu như không được tiến lên làm thành phố trọng tâm, như vậy thì người bị mắng sẽ là một vị quyền chủ tịch như Hà Khởi Duệ. Hắn biết rõ dưới những động tác của Vương Tử Quân, tất cả thành phố La Nam đã được bao phủ trong quyền uy của bí thư Vương.
Vương Tử Quân có những cống hiến lớn cho thành phố La Nam, làm cho nhân dân thành phố La Nam cực kỳ có hảo cảm với vị bí thư thị ủy này. Cho dù thành phố La Nam không tranh thủ được vị trí thành phố trọng tâm, mọi người cũng không nói gì với bí thư Vương. Người duy nhất bị người ta dùng nước bọt nhấn chìm chính là quyền chủ tịch như Hà Khởi Duệ.
Lúc này Hà Khởi Duệ còn chưa được hội đồng nhân dân thành phố tuyển cử thành chủ tịch thành phố La Nam, nếu đến lúc đó hắn vượt qua sự kiện này bằng lượng phiếu bầu thấp, chỉ sợ sẽ rất mất mặt.
Hà Khởi Duệ thầm sốt ruột, thế nhưng hắn căn bản là không có chút biện pháp nào ở sự kiện này. Hắn căn bản không có bất kỳ tư cách hay lực lượng nào với các vị lãnh đạo tỉnh, cũng không thể nói được lời nào. Hắn nghĩ rằng thành phố La Nam có thể yêu cầu tập đoàn Huyền Lục thúc đẩy giai đoạn hai để đối phó với hạng mục của thành phố Tam Hồ, thế nhưng điều này lại bị Vương Tử Quân bác bỏ.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?
Hà Khởi Duệ nói kéo Vương Tử Quân ra khỏi trạng thái trầm ngâm. Hắn nhìn ánh mắt điều tra của Hà Khởi Duệ, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Khởi Duệ, khi gặp mặt anh Lâm, nói giúp tôi một câu, bây giờ mà mở rộng sản xuất tivi thì thật sự là không thích hợp.
Hà Khởi Duệ nhìn bộ dạng chuyên chú của Vương Tử Quân mà thật sự sinh ra cảm giác hôn mê. Hắn thầm nghĩ, bí thư Vương, ngài đây là đang muốn giội một gáo nước lạnh lên hạng mục sản xuất tivi của thành phố Tam Hồ sao? Chẳng lẽ muốn người ta chê cười nói rằng mình không ăn me không biết me chua sao?
Hà Khởi Duệ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, biểu hiện của bí thư Vương vẫn cực kỳ bình tĩnh. Hắn đã gặp được rất nhiều biểu hiện khác nhau, có thể nói người làm quan đều có một kỹ năng, chính là biểu hiện vẻ mặt còn phong phú hơn cả diễn viên. Biểu hiện của diễn viên, chỉ cần anh nhìn kỹ sẽ nhất định đoán được đầu mối, cho dù có che chắn thế nào cũng phải để lộ ra bên ngoài. Nhưng quan viên thì khác, bọn họ có biểu hiện cực kỳ sinh động, cực kỳ chân thật, cực kỳ tự tiên và thiện biến. Nói một cách khác thì biệu hiện của quan viên chính là một khía cạnh chân thật nhưng tuyệt đối không biểu hiện tình cảm thật sự của bản thân.
Hà Khởi Duệ đã nhập gánh công tác khá lâu với Vương Tử Quân, biết rõ vị lãnh đạo trẻ tuổi này không giống như người thường, người này có thể bảo trì trạng thái bình tĩnh ở mọi tình huống, tuyệt đối không bao giờ có biểu hiện khác thường. Đây là một loại người cực kỳ trưởng thành trên phương diện tu luyện tâm tính, không phải là người thường có thể đạt được. Có nhiều khi Hà Khởi Duệ thầm nghĩ, khó trách người ta còn trẻ đã leo lên đầu mình, vì tất cả những gì của đối phương đều có biểu hiện cao siêu hơn cả mình. Trong kiếp sống chính trị của mình, Hà Khởi Duệ cảm thấy mình không phục tùng quá nhiều người, nhưng Vương Tử Quân chính là một trong số đó.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Hà Khởi Duệ ngồi ở phía bên kia, hắn tất nhiên không muốn mở miệng. Hắn biết rõ Hà Khởi Duệ đang rất hoang mang, thế nhưng hắn không muốn giải thích quá nhiều. Hà Khởi Duệ thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói, đành phải nuốt lời của mình vào bụng, nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, đến khi mà tình huống xấu hổ diễn ra, có mở miệng cũng như không.
Kỳ nghỉ lễ làm cho mọi người thấy thoải mái, thế nhưng đám cán bộ thành phố Tam Hồ lại đang rất bận rộn. Tuy cũng không có nhiều người tham gia nghi thức khởi công, thế nhưng có lãnh đạo tỉnh đến tham gia, bọn họ không thể nào làm qua loa cho xong được.
Đặc biệt bây giờ là thời điểm quan trọng của thành phố Tam Hồ, càng không thể nào qua loa. Vì ngày này mà trong thành phố đã mở nhiều hội nghị trù bị, dựa theo chỉ thị của bí thư Lâm, vào thời điểm quan trọng này nếu ai tạo ra vấn đề, như vậy sẽ cắt mũ quan của người đó.
Đám người bình thường tìm mọi cách thân cận và lộ mặt với lãnh đạo, nhưng vào thời điểm này cũng không muốn gây ra bất kỳ phiền toái gì, cũng không phải dễ đùa giỡn. Lãnh đạo ngày bình thường tỏ ra rất hiền hòa dễ gần, thế nhưng sự kiện lần này có liên quan đến chiếc mũ quan của lãnh đạo, lúc này lãnh đạo sẽ để cho anh gây ra ảnh hưởng không hay sao? Một khi để cho lãnh đạo sinh ra ý nghĩ không hay, như vậy anh sẽ bị ném vào lãnh cung, như vậy xem như tính mạng quan trường của anh đã xong.
Vì vậy mà lần này ai cũng ý thức được đó là một nhiệm vụ chính trị cực kỳ quan trọng, vì công tác tiếp đãi hôm nay mà rất nhiều đơn vị mặc giáp ra trận, cả thành phố Tam Hồ đều bận rộn cả lên.
- Bí thư Lâm, đã có thể xác định những vị lãnh đạo nào đến tham gia. Có bí thư Đường, thư ký trưởng Quan, hai vị phó chủ tịch tỉnh, mười giờ xe của bọn họ sẽ đến nội thành.
Trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình của thành phố Tam Hồ đi đến bên cạnh Lâm Trường Công rồi trầm giọng nói.
Lâm Trường Công mặc một tây trang thẳng thớm, mái tóc nhuộm đen tỏa sáng, toàn thân bừng bừng hưng phấn. Hắn đưa mắt nhìn thoáng qua Mã Hồ Bình rồi trầm giọng nói:
- Thời gian phải nắm cho thật chuẩn, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
- Bí thư Lâm cứ yên tâm, một chiếc xe của khu thường trú thành phố chúng ta ở Sơn Viên đã được xuất phát, đi theo đoàn xe của lãnh đạo tỉnh ủy, căn bản sẽ không chút sơ xuất.
Mã Hồ Bình có chuẩn bị sẵn, tất nhiên mở miệng cực kỳ chắc chắn.
- Làm rất tốt.
Lâm Trường Công nở nụ cười vui mừng, hắn rất yên tâm với khả năng của Mã Hồ Bình. Nếu như không phải sự kiện hôm nay quá quan trọng với thành phố Tam Hồ, chỉ sợ hắn cũng không mở miệng hỏi cẩn thận như vậy.
Lâm Trường Công đi về phía trước hai bước rồi dừng lại nói:
- Phương diện truyền thông thì thế nào?
Những phóng viên được chúng ta mời đến trên cơ bản đã vào đúng vị trí, đặc biệt là đài truyền hình tỉnh, vì sự kiện lần này mà đưa một nhóm người đến đưa tin.
Mã Hồ Bình nói bằng giọng có chút cảm khái:
- Bí thư Lâm, tất cả là nhờ thể diện của ngài, nếu như không phải là ngài, chỉ sợ giám đốc Lưu của đài truyền hình tỉnh sẽ không cho một nhóm phóng viên đến tác nghiệp như vậy.