Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tử Quân căn bản là tình nguyện kết giao với một người có quyền uy trong ban ngành thường ủy như Đậu Minh Đường, lời nói của hắn càng làm cho Đậu Minh Đường cười lên ha hả:

- Con của anh đang học ở nhà trẻ Thực Nghiệm phải không? Đến khi đó tôi cũng muốn đến thăm, xem anh Vương và các bậc trưởng bối múa máy như thế nào, có bộ dạng buồn cười ra sao? Tôi thấy hay là thế này, khi đó tôi đưa theo toàn thể thành viên ban ngành đến nhà trẻ Thực Nghiệm kiểm tra công tác, cũng xem như đến hỗ trợ cho trưởng phòng Vương, ha ha.

Vương Tử Quân cười nói vài câu với lời chọc ghẹo của Đậu Minh Đường. Hai người nói chuyện một lát, sau đó Đậu Minh Đường chợt nói:

- Trưởng phòng Tử Quân, thành phố Đông Hồng và Ma Đô có hội nghị hợp tác trao đổi về kinh tế, ngày mốt anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì không bằng theo tôi đến thành phố Ma Đô một chuyến nhé?

Thành phố Đông Hồng và Ma Đô có hội nghị xúc tiến phát triển kinh tế? Vương Tử Quân là một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy căn bản không thể đi được, Đậu Minh Đường nói như vậy rõ ràng không phải là mời Vương Tử Quân rảnh rỗi đi tham gia, như vậy rõ ràng có mục đích riêng.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt cười nói:

- Cảm ơn anh Đường, lúc này tôi có nhiều công tác cần phải làm, còn nhiều phương diện chỉ sợ không chống đỡ nổi, chỉ sợ khó thể theo anh đến Ma Đô.

- Thật sự có chút tiếc nuối, tôi còn định tâm sự với chủ tịch Vương một chặp.

Đậu Minh Đường nghe những lời này của Vương Tử Quân thì có chút thất vọng.

Vương Tử Quân đã biết rõ ý nghĩ của Đậu Minh Đường, đối phương nói về bố của mình, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ bố mình còn chưa đến mức để cho Đậu Minh Đường phải nịnh bợ, đối phương làm như vậy rõ ràng là vì Lâm Trạch Viễn.

Đậu Minh Đường có ý nghĩ này thì Vương Tử Quân tất nhiên không muốn từ chối, hắn chợt cười nói:

- Tôi không đi cũng không làm chậm trễ anh gặp mặt chủ tịch Vương, hơn nữa tôi đi cùng thì xét vai vế cũng có chút xấu hổ.

- Ha ha ha, cái này có gì là khó, tôi gọi anh là anh Vương, như vậy cũng gọi chủ tịch Vương là anh Vương không được sao?

Đậu Minh Đường nhỏ tuổi hơn so với Vương Quang Vinh, nhưng lúc này gọi điện thoại thì rõ ràng có thể nó vài lời đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này. Hắn chợt thay đổi chủ đề:

- Bí thư Đậu, tôi cũng không đi được, nhưng hôm qua tôi vừa gọi điện thoại cho chủ tịch Vương. Đúng rồi, vài ngày nữa bí thư Lâm cũng không quá bận rộn, nếu là hội nghị trao đổi kinh tế giữa hai thành phố, hai vị không nên ngại mà phải gặp mặt trao đổi một chút.

Đậu Minh Đường lại cười lớn, lần này hắn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân chỉ là muốn gặp mặt Lâm Trạch Viễn mà thôi, còn Vương Tử Quân nói đến phương diện hai vị bí thư thị ủy gặp mặt nhau trò chuyện, hắn càng không dám vọng tưởng hai bên tương đối với Lâm Trạch Viễn.

Đậu Minh Đường có cấp bậc gì, Lâm Trạch Viễn có cấp bậc gì? Tuy hai bên đều là bí thư thị ủy, thế nhưng không phải chỉ kém nhau một bậc. Lâm Trạch Viễn là một trong những cán bộ lãnh đạo trung niên có tương lai rộng mở, Đậu Minh Đường biết rõ điều này, nếu hai bên có quan hệ thì căn bản là không hại mà trăm lợi.

Lúc này mục đích trước mắt đã đạt được, Đậu Minh Đường thầm cảm kích, hảo cảm với Vương Tử Quân càng tăng tiến.

Thật ra Đậu Minh Đường đã nghiên cứu kỹ lý lịch của Vương Tử Quân, bây giờ đối phương còn trẻ mà phát triển quá thuận lợi, nhìn qua giống như căn bản chưa tôi luyện quan trường, không nhìn rõ lớp cá bơi bên dưới nước, làm việc không theo quy tắc chỉ dựa vào cá tính. Nhưng Vương Tử Quân căn bản lại là người hành động hợp thời, thuận gió phát triển, tung hoành ngang dọc, tiến triển cực nhanh; khi ngược gió thì giấu tài, đợi thời cơ, chỉ cần xông lên thì căn bản không ai không phục.

Xem ra Vương Tử Quân thật sự quá thông minh, anh bên này vừa mở miệng thì bên kia đã đoán được mục đích cuối cùng, sẽ sắp xếp thỏa đáng, cũng không để lộ ra chút dấu vết, đúng là quá giỏi, hèn gì làm ra nhiều thành tích tuyệt vời như vậy. Đậu Minh Đường thật sự cảm khái, sau khi trò chuyện với Vương Tử Quân thêm vài phút thì mới cúp điện thoại.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và hít vào một hơi, lúc này trong đầu đều là lời nói của Đậu Minh Đường. Mặc dù đây chỉ là một lần xuất hành của Đậu Minh Đường, thế nhưng Vương Tử Quân có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Thời gian dần trôi qua, có một số việc dần nổi lên mặt nước. Một người bình thường thích đứng xem như Đậu Minh Đường đã bắt đầu cố gắng cho tương lai của mình. Lúc này Lâm Trạch Viễn càng là đối tượng được Đậu Minh Đường cố gắng phấn đấu.

Vương Tử Quân nghĩ đến quá trình phát triển của Lâm Trạch Viễn, hắn không khỏi nở nụ cười. Dù sao với quan hệ giữa hắn và Lâm Trạch Viễn, hắn hy vọng chú Lâm của mình ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, như vậy lợi ích đối với mình là như thế nào thì căn bản không cần nói cũng biết.

Chú Lâm bây giờ có lẽ đang rất bận rộn? Vương Tử Quân thầm nghĩ đến Lâm Trạch Viễn, hắn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn. Tuy quan hệ giữa hắn và Lâm Trạch Viễn không cần dùng lễ tiết để tăng tiến cảm tình, thế nhưng thường xuyên qua lại và liên hệ vẫn tốt hơn.

Vương Tử Quân bấm số điện thoại của thư ký của Lâm Trạch Viễn, một phút sau giọng nói quen thuộc của Lâm Trạch Viễn vang lên bên tai. Sau khi hỏi vài câu đơn giản về cuộc sống của Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân bắt đầu báo cáo công tác của mình.

Lâm Trạch Viễn có chút hứng thú với sự kiện Vương Tử Quân chuẩn bị phổ biến phương án chọn lựa cán bộ công khai trong toàn tỉnh Nam Giang. Lão không những chăm chú hỏi xem trình tự chọn lựa cán bộ công khai như thế nào, phương án cụ thể ra sao, càng đưa ra một vài ý kiến của mình.

Tuy Vương Tử Quân là người có kinh nghiệm từ kiếp trước, thế nhưng nếu so với một người tham chính nhiều năm như Lâm Trạch Viễn thì căn bản có vài việc vẫn phải học hỏi, vẫn có sự chênh lệch. Thường thì Vương Tử Quân nói ra vài ý nghĩ mới mẻ, Lâm Trạch Viễn lại suy rộng ra một chút, trong đó có những thứ mà Vương Tử Quân căn bản là không thể ngờ.

Lâm Trạch Viễn không hỗ là Lâm Trạch Viễn.



Hai người nói xong sự kiện chọn lựa cán bộ công khai, Lâm Trạch Viễn chợt cười nói:

- Hai ngày trước tôi gọi điện thoại cho bí thư Diệp, anh ấy rất tán thưởng cậu.

Nếu như là người khác nói điều này thì Vương Tử Quân sẽ khiêm tốn một chút, nhưng đối mặt với Lâm Trạch Viễn thì hắn lại dùng giọng tùy tiện nói:

- Chú Lâm, nói thế nào thì cháu cũng không thể để chú mất mặt được.

- À, tiểu tử cậu nói rất hay.

Lâm Trạch Viễn cười mắng một câu, thế nhưng Vương Tử Quân lại có thể cảm nhận được Lâm Trạch Viễn đang rất vui. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị nói sự kiện Đậu Minh Đường muốn gặp mặt Lâm Trạch Viễn, chợt nghe Lâm Trạch Viễn nói:

- Nước ở tỉnh Nam Giang rất sâu, cậu nên chú ý một chút.

- Cháu biết rõ điều này.

Vương Tử Quân chợt cảm động vì lời quan tâm của Lâm Trạch Viễn, hắn trả lời rồi nói tiếp:

- Chú Lâm, ngày mốt bí thư Đậu Minh Đường của thành phố Đông Hồng sẽ đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế ở thành phố Ma Đô, anh ấy muốn gặp ngài.

Lâm Trạch Viễn có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:

- Bí thư Đậu đi đường xa đến Ma Đô, tôi đây là chủ nhân, sao không tiếp đãi cho được?

Sau khi quyết định sự việc thì Vương Tử Quân cũng không trì hoãn thời gian của Lâm Trạch Viễn, hắn chuẩn bị cúp điện thoại, chợt nghe Lâm Trạch Viễn nói:

- Dĩnh Nhi đã về được hai ngày rồi.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không biết Lâm Trạch Viễn chợt ném cho mình một tin tức không đầu không đuôi như vậy là có ý gì. Vô tình đầu óc hắn hoạt động mạnh mẽ, đủ mọi ý nghĩ lóe lên, đúng lúc này thì Lâm Trạch Viễn bên kia đã cúp điện thoại.

"Đây là có ý gì? Chẳng lẽ chú Lâm biết quan hệ giữa mình với Dĩnh Nhi, hay là..."

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà đứng ngồi không yên. Dù hắn cảm thấy mình che giấu rất khá, thế nhưng với ánh mắt sắc bén và thủ đoạn của Lâm Trạch Viễn, muốn biết chân tướng sự việc là không quá khó. Trong quan trường căn bản có nhiều nguồn phát tin, căn bản là khó thể nào che kín được.

"Dĩnh Nhi đã về? Vì sao không gọi điện thoại cho mình? Khi Lâm Trạch Viễn nói đến điều này thì giọng nói vì sao lại đặc biệt như vậy?"

Vương Tử Quân thầm phỏng đoán, đột nhiên hắn sinh ra dự cảm khó hiểu, có chuyện gì sao?

Hay là Dĩnh Nhi đã thành gia lập nghiệp? Có truy cầu mới? Đây không phải là rất bình thường sao? Nhưng vì sao trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác thường như thế.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt cảm thấy tâm ý phiền loạn, điện thoại đổ chuông cũng không có tâm tình tiếp nhận.

Lúc này hình bóng của Lâm Dĩnh Nhi chợt xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, ký ức năm xưa như ùa về trong lòng hắn.

- Chào anh, xin hỏi có chuyện gì sao?

- Bố của tôi hôm nay không tiếp khách...

- Tôi cũng là người trong khu vực này, bí thư Vương của chúng tôi hôm nay muốn gặp bí thư Lâm.

- Thì ra anh gạt em...

Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân đã tỉnh táo lại, hắn cầm điện thoại lên, một loạt con số đến bây giờ hắn vẫn chưa quên chợt xuất hiện trong đầu, sau đó xuất hiện trên màn hình điện thoại, chỉ cần ấn thêm nút gọi là có thể nối thông với một người ở phương trời xa.

Nhưng chỉ là một cái nút nhỏ mà Vương Tử Quân căn bản cảm thấy giống như đang điều ngàn quân vạn mã. Tuy chỉ là một cái nút bấm là có thể liên hệ với người phụ nữ đã xa cách hai năm qua, thế nhưng hắn cảm thấy khó thể nào đặt tay xuống.



"Mình liên lạc với cô ấy, nên nói gì bây giờ? Ngoài phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô ấy, mình còn cho ra được lời hứa hẹn gì? Nếu có thể thì lại khác, mình không cần mập mờ để hại người hại mình..."

Tuy trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, có vô số lý do để ép phải quên đi Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng có một lý do duy nhất đánh tan tất cả. Đó là Vương Tử Quân căn bản không thể cho ra hứa hẹn gì với Lâm Dĩnh Nhi, như vậy thì có lý do gì phải ép nàng dừng lại để mãi đi theo bên cạnh mình?

Đã có hai người phụ nữ hy sinh tất cả cho mình, thế nên cũng không cần phải...

Vương Tử Quân do dự một chút, cuối cùng hung ác nhẫn tâm đặt điện thoại lên bàn. Nhưng hắn cũng không biết lúc này ở ngoài xa ngàn dặm thì Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ đồ ngủ đang dịu dàng ở bên cạnh một chiếc giường cho trẻ em, cũng đang cầm chặt một chiếc điện thoại trong tay.

- Bố, bố à, con đang tập luyện, bố mau đến mà xem.

Tiểu Bảo Nhi giống như một cây tên rời khỏi cung chạy vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, nó hưng phấn dắt Vương Tử Quân đi ra phòng khách.

Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang luyện tập đổ đầy mồ hôi mà không khỏi nở nụ cười đau lòng, hắn ôm lấy con trai, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mập mạp của con mình.

Mặt trời vẫn xuất hiện ở phương đông như mọi ngày, thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, lúc này tin tức về phương án chọn lựa cán bộ công khai đã truyền đi khắp tỉnh Nam Giang. Tuy còn chưa có thông cáo nhưng đã có nhiều người xoa tay kích động.

Lúc này nhân viên công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy lại càng bận rộn không ngừng, rất nhiều điện thoại của nhiều người liên tục vang lên, phần lớn câu hỏi đều liên quan đến phương án chọn lựa cán bộ công khai.

Vương Tử Quân là một người phụ trách của phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, hắn lại không quá bận rộn. Bây giờ điều hắn cần làm là nắm giữ phương châm phương hướng, những chuyện nhỏ khác đều có người phụ trách.

- Trưởng phòng Vương, tôi đã xem xét qua phương án chọn lựa cán bộ công khai vài lượt, căn bản không có vấn đề gì. Ngài cũng nên xem xét lại, xem còn điều gì cần thay đổi nữa không?

Trì Hoa Trục cung kính đưa phương án cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân tiếp nhận phương án trong tay của Trì Hoa Trục, đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn nhìn lên màn hình điện thoại, chợt sững sờ.

Người gọi điện thoại đến chính là Nhị thúc Vương Giải Phóng. Vương Tử Quân và Vương Giải Phóng có quan hệ bình thường, tuy vị trí của Vương Tử Quân liên tục lên cao, Vương Giải Phóng cũng có ý nghĩ muốn đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân, thế nhưng sự kiện kiếp trước luôn tạo khúc mắc trong lòng Vương Tử Quân, dù thế nào cũng khó xóa đi được khoảng cách năm xưa.

Nhị thúc gọi điện thoại đến là có chuyện gì? Vương Tử Quân không biết có chuyện gì xảy ra, hắn chợt cảm thấy tâm tình có hơi loạn, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó mới nghe điện thoại.

- Alo, Nhị thúc à, cháu là Tử Quân, chú có chuyện gì không?

- Tử Quân, cháu về đi, ông đã đi rồi.

Giọng nói trầm thấp của Vương Giải Phóng chợt truyền đến từ đầu dây bên kia.

Vương Tử Quân nghe được câu nói này thì chợt cảm thấy giống như có mũi tên đâm xuyên qua tim, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, hắn căn bản dùng giọng nóng lòng nói một câu:

- Nhị thúc, không còn khả năng cứu chữa được sao?

- Không còn hy vọng nữa rồi, ông đã đi rồi.

Vương Giải Phóng lại nói, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Ông của cậu đi rất bình thản, trên mặt còn có nụ cười, căn bản không có gì là khổ sở.

Vương Tử Quân cầm điện thoại mà cảm thấy trời đất như xoay quanh mình, hắn không ngờ ông lại đi như vậy, không có chút dấu hiệu nào, cũng không chờ mình quay về.

Những giọt nước mắt như hồng thủy phá đê chợt chảy xuống trên mặt Vương Tử Quân, hắn không muốn đây là thật, nhưng tất cả những gì xảy ra trước mắt đã nói cho hắn biết ông cụ đã đi rồi.

Trì Hoa Trục nhìn sự thay đổi quá đột ngột của Vương Tử Quân, hắn chợt kinh hoảng. Bây giờ hắn là phó ban pháp quy chính sách của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn từ vị trí một giáo sư trường đảng đến phó ban của phòng tổ chức căn bản đều là nhờ vào một tay Vương Tử Quân.


Nếu như không có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, căn bản không có Trì Hoa Trục của ngày hôm nay. Hắn đã cảm nhận được sự thay đổi lớn khi mà vị trí biến hóa mang lại cho mình, bây giờ hầu như tất cả tinh thần của hắn đều tập trung lên người Vương Tử Quân.


Lúc này phương án chọn lựa cán bộ công khai của Vương Tử Quân càng làm cho hắn phát triển như cá gặp nước, có nhiều thứ từ trong đầu hắn tuôn ra. Nhưng khi tiếp xúc nhiều với Vương Tử Quân, hắn càng thêm bội phục trưởng phòng Vương nhiều hơn.


Tuy nói về độ tuổi thì Vương Tử Quân còn trẻ hơn Trì Hoa Trục rất nhiều, nhưng tâm tư kiêu ngạo của Trì Hoa Trục lại bị Vương Tử Quân đả kích nặng nề. Nhiều thứ mà mình phải suy xét rất lâu mới hiểu được, trưởng phòng Vương chỉ cần nói một câu thì giải quyết rõ ràng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK