Đúng lúc này cửa đóng được mở ra, bí thư thị ủy Lâm Hồ là Thích Phúc Lai cất bước đi ra, hắn cũng không nói gì mà nhanh chóng đi về phía thang máy.
Trần Kiến Dương thấy Thích Phúc Lai đi ra thì không còn tâm tư trò chuyện với Dương Tiểu Thiên, hắn nhanh chóng tiến lên vài bước đi sau lưng Thích Phúc Lai, giữ vững một khoảng cách nhất định.
- Kiến Dương, lát nữa chủ tịch Kim đến, anh nên kính chủ tịch Kim hai ly. Thích Phúc Lai vừa đi về phía trước vừa dặn dò Trần Kiến Dương.
- Tôi đã nhớ kỹ rồi, bí thư Thích. Trần Kiến Dương cung kính đáp lời, lúc này vẻ mặt hắn rất bình thản, thế nhưng lại thầm vui mừng. Lần này hắn cùng đi với Thích Phúc Lai đến Nam Giang, hắn biết ý nghĩa của nó là không tầm thường, một cơ hội như vậy có thể làm cho hắn cực kỳ hãnh diện. Tất nhiên hắn càng thêm xác định lời dặn dò của bí thư Thích Phúc Lai.
Trần Kiến Dương là cán bộ mà Kim Hành Thuấn đẩy lên vào năm xưa, mặc dù hắn không bị cho ra rìa ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng cũng không được bí thư Thích Phúc Lai trọng dụng. Đây là nổi khổ riêng nhiều năm qua của hắn. Năm xưa khi mà Kim Hành Thuấn làm phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Hồ thì hắn đã là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, nhưng vài năm qua đi, hắn chỉ có thể tiến len xếp trước vị trí của vài người khác một chút, căn bản không có gì khác biệt quá lớn. Thậm chí sau vài năm thì hắn sinh ra cảm giác mình là mặt trời xế chiều.
Nhưng lúc này Thích Phúc Lai lại kéo Trần Kiến Dương đến thành phố Đông Hồng, còn phải tỏ thái độ với chủ tịch Kim, điều này là rất quan trọng, xem ra hắn sắp được lãnh đạo ủy thác trách nhiệm mới trong thị ủy.
Trần Kiến Dương đi theo Thích Phúc Lai trên hành lang trải thảm dày cộm, ánh mắt hắn rơi lên đỉnh đầu không còn mấy sợi tóc của Thích Phúc Lai. Tuy bước tiến của Thích Phúc Lai là quá vững vàng, thế nhưng đỉnh đầu lại bóng loáng, xem ra vài ngày qua áp lực của bí thư Thích là không nhỏ.
Sự kiện hỏa hoạn ở khu dân cư thành phố Lâm Hồ không những làm cho một người làm chủ dự án như Vạn Dương Hòa phải bỏ chạy, còn làm cho Thích Phúc Lai rơi vào nguy cơ rất lớn. Trần Kiến Dương cẩn thận nghĩ lại và cảm thấy đồng tình với Thích Phúc Lai, nói chung quan viên nào cũng phải đối mặt với phương diện quyền lợi và trách nhiệm, tất nhiên cũng không ai muốn đối mặt với tình huống phải chịu trách nhiệm.
Anh nói xem sự kiện Vạn Dương Hòa phóng hỏa lại không chọn thời gian cho tốt, vừa vặn lúc Vương Tử Quân đến thành phố Lâm Hồ, đây không phải là tự thắt cổ mình, tự tìm phiền phức cho mình sao?
Bây giờ thì tốt, Vạn Dương Hòa bỏ chạy, Thích Phúc Lai cũng không thể chịu nổi. Mặc dù Trần Kiến Dương cảm thấy Thích Phúc Lai sẽ không dễ dàng thoải mái vượt qua kiểm tra, và bản thân của bí thư Thích Phúc Lai cũng cảm nhận được điều này, nếu không sẽ chẳng kéo mình đến dùng cơm với chủ tịch Kim Hành Thuấn.
Khi Trần Kiến Dương đang liên tục suy nghĩ, lúc này cửa thang máy chợt mở ra, Kim Hành Thuấn và thư ký đi ra ngoài. Khi Kim Hành Thuấn tiến lên, Thích Phúc Lai nhanh chóng đón chào: - Chào lão lãnh đạo, tôi đang định đi ra đón ngài, không ngờ gần đây ngài thương cảm cấp dưới, căn bản không cho tôi cơ hội như vậy.
Năm xưa Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn là đối thủ cạnh tranh của nhau, cũng vì năm xưa cạnh tranh với nhau mà khi Kim Hành Thuấn rời khỏi thành phố Lâm Hồ thì con đường làm quan của Trần Kiến Dương càng thêm khó khăn. Lúc này hai người bọn họ vừa gặp mặt thì Thích Phúc Lai đã gọi Kim Hành Thuấn là lão lãnh đạo, cực kỳ thân mật, giống như đã quen miệng như vậy rồi.
Kim Hành Thuấn bắt tay Thích Phúc Lai, hắn cười nói: - Bí thư Phúc Lai, anh cũng đừng dùng ba chữ lão lãnh đạo để chụp mũ tôi, nếu anh thành tâm thì uống thêm vài ly là được.
- Ha ha, lão lãnh đạo căn bản là quá hiểu về tôi, hôm nay chúng ta nhất định cùng uống hai ly. Thích Phúc Lai nói rồi đưa tay ra mời Kim Hành Thuấn đi đầu, chính hắn chủ động lui về phía sau nửa bước.
Trần Kiến Dương tuy rất muốn chào hỏi lão lãnh đạo của mình, thế nhưng dựa vào tình hình hiện tại, hắn không nên quá mức thân mật với Kim Hành Thuấn. Lúc này có mặt Thích Phúc Lai, nếu như hắn biểu hiện quá mức, như vậy sẽ làm cho bí thư Thích Phúc Lai không thoải mái. Vì vậy khi mà Kim Hành Thuấn đưa mắt nhìn sang thì hắn khẽ cười một cái, cố gắng ẩn giấu câu hỏi ân cần cung kính vào trong nụ cười và ánh mắt của mình.
Một gian phòng lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Kim Hành Thuấn ngồi xuống thì những người khác cũng nhanh chóng ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị tốt, những món ăn được dâng lên bàn giống như hồ điệp xuyên hoa.
- Chủ tịch Kim, đã lâu không được mời lão lãnh đạo vài ly, hôm nay mời anh một ly, chúc anh ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Cũng mong sao sau này chủ tịch Kim có thời gian rảnh thì đến Lâm Hồ, căn bản cho ra nhiều lời phê bình hơn với công tác của chúng tôi. Thích Phúc Lai là người làm chủ, hắn nâng ly lên đầu tiên, cũng không quên mỉm cười tủm tỉm nói với Kim Hành Thuấn.
Kim Hành Thuấn căn bản rất hưởng thụ câu nói cung kính của Thích Phúc Lai, hắn nâng ly lên cụng với Thích Phúc Lai, sau đó nói với những người chung quanh: - Hôm nay ly rượu đầu tiên là mọi người cùng uống với nhau.
Vì tâm tình của hai vị lãnh đạo là khá tốt nên bữa cơm được tiến hành khá vui vẻ. Trần Kiến Dương là phó thư ký trưởng theo Thích Phúc Lai đến đây, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn. Khi thấy hai vị lãnh đạo tỏ ra cực kỳ hào hứng, hắn thầm cầu nguyện, chỉ mong chuyện của mình được sắp xếp thỏa đáng.
Khi Trần Kiến Dương đang cẩn thận ngồi yên trên ghế, Thích Phúc Lai chợt nhìn về phía hắn nói: - Kiến Dương, sao anh không chúc chủ tịch Kim một ly? Nói thật, những năm qua Kiến Dương đã giải cho tôi nhiều ưu phiền, đã làm được nhiều công tác tốt. Mượn cơ hội lần này tôi xin cảm ơn lão lãnh đạo đã để lại cho thành phố Lâm Hồ một người có khả năng như đồng chí Kiến Dương.
Kim Hành Thuấn cười cười, Thích Phúc Lai cũng đang cười, ngay cả Trần Kiến Dương cũng cười vui vẻ. Tuy vài năm qua Trần Kiến Dương chỉ là người ăn không ngồi chờ ở thành phố Lâm Hồ, thế nhưng lúc này tất cả oán hận được xóa bỏ bằng một câu nói của Thích Phúc Lai. Dựa theo thân phận của Thích Phúc Lai thì căn bản là thấy thời thế rõ ràng, vào trường hợp này cũng phải hơi cúi người, chính mình cần gì gây khó dễ với người ta?
Trần Kiến Dương nâng ly kính rượu chủ tịch Kim Hành Thuấn, tâm tình nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn biết rõ chuyện của mình xem như đã được quyết định, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nói vài câu vui đùa với lãnh đạo là được.
Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn cũng không phải là những người mê rượu, thế nhưng khi hai bên gặp mặt thì thường vui vẻ về nhà. Lúc này hai bên còn chua uống hết hai chai, cả hai đã bắt đầu nhớ về chuyện cũ, căn bản liên tục nói về những chuyện xảy ra ở thành phố Lâm Hồ.
Sau khi dùng cơm xong thì hai người đi vào phòng uống trà, hai người không cho nhân viên phục vụ đi vào. Trần Kiến Dương và đám nhân viên theo sau hai vị lãnh đạo chỉ có thể đứng chờ bên ngoài mà thôi.
Tuy Trần Kiến Dương không được vào nhưng có thể suy đoán được vài vấn đề. Hắn thầm suy nghĩ khá nhiều, nửa giờ sau thì cửa mở ra, hai người Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn cười tủm tỉm đi ra khỏi phòng.
Hai ngườ vừa rời đi thì những nhân viên đứng đợi sẵn cũng nhanh chóng xông đến. Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn được đưa đi đến thang máy với tình thế cực kỳ tiền hô hậu ủng.
- Bí thư Thích, thành phố Lâm Hồ còn chưa phát triển kinh tế quá mạnh làm cho chủ tịch căn bản có chút sốt ruột, anh nên bỏ sức ra nhiều hơn.
"Làm cho chủ tịch có chút thất vọng?" Thích Phúc Lai nghĩ vậy mà không khỏi gật đầu nói: - Mong chủ tịch Kim cứ yên tâm, kinh tế của thành phố Lâm Hồ còn có chút lạc hậu nhưng tinh thần diện mạo của cán bộ và quần chúng trong thành phố là rất tốt. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ tranh thủ thời gian đuổi theo những người khác.
Hai người trò chuyện với nhau, thang máy đã đi đến. Khi Kim Hành Thuấn tiến vào trong thang máy thì vẻ mặt của Thích Phúc Lai càng thêm dễ dàng hơn. Hắn nhìn thoáng qua Trần Kiến Dương, sau đó cười híp mắt nói: - Tối nay uống chút rượu, tìm hai người, chúng ta đánh bài.
...
Khuất Chấn Hưng là thư ký, công tác quan trọng nhất của hắn chính là sắp xếp và cho ra những nhắc nhở phù hợp với bí thư Diệp Thừa Dân. Từ sau khi làm thư ký cho bí thư Diệp Thừa Dân, hắn căn bản cực kỳ lưu ý phương diện này, thế cho nên đến bây giờ căn bản chưa từng xảy ra vấn đề.
Khuất Chấn Hưng ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn sửa chữa một bản thảo mà bí thư Diệp sắp dùng. Hắn chỉ sợ nếu mình không cẩn thận chú ý, chỉ sợ thời gian sẽ lặng lẽ bỏ trốn đi mất.
Năm phút trôi qua, kim đồng hồ đã chỉ sang mười giờ, Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đứng lên. Hắn đón chừng bây giờ các vị thường ủy tỉnh ủy đã đi vào phòng họp, bí thư Diệp nên chuẩn bị sẵn, sẽ không xuất hiện sai lầm ở phương diện thời gian.
Khuất Chấn Hưng gõ cửa đi vào phòng, bí thư Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện, khi thấy hắn đi đến thì cười nói: - Đến giờ họp rồi sao?
- Vâng, bí thư, đã đến giờ rồi. Diệp Thừa Dân đứng lên đưa tay chống eo, sau đó trầm giọng nói: - Đi thôi, cũng đừng cho các đồng chí chờ quá lâu.
Khuất Chấn Hưng cầm theo ly nước của Diệp Thừa Dân, hắn cúi đầu đi theo sau lưng lãnh đạo. Lúc này trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, tuy lúc này Diệp Thừa Dân căn bản không khác gì dĩ vãng, thế nhưng hắn là một thư ký chuyên trách đi theo lãnh đạo lâu năm, mỗi khi lãnh đạo có bất kỳ vấn đề gì thì hắn đều cảm nhận được.
Bây giờ Diệp Thừa Dân có chút hưng phấn, Khuất Chấn Hưng có thể căn cứ vào tiến độ vung tay của lãnh đạo khi đi lại để cho ra kết luận này. Diệp Thừa Dân đôi khi không chịu biểu hiện cảm xúc ra gương mặt, thế nhưng cẩn thận quan sát vẫn cho ra nhiều vấn đề. Ví dụ như khi bí thư vui vẻ thì đi lại thường nhanh hơn, khi mất vui thì sẽ đi chậm hơn vài phần.
Tất nhiên đây là bí mật, cũng chỉ có những người làm thư ký cho Diệp Thừa Dân thời gian dài mới phát hiện ra được, người bình thường căn bản sẽ không thể căn cứ vào phương diện này để xác định bí thư đang vui hay buồn bực.
Tâm tình của bí thư Diệp là rất tốt, những ngày qua lão tự mình trao đổi với Chử Vận Phong. Khi đó Khuất Chấn Hưng chỉ rót nước xong rồi đi ra, thế nhưng căn bản lại đoán được nội dung trò chuyện của hai người.
Lúc này ngoài cửa phòng họp thường ủy tỉnh ủy có không ít nhân viên công tác của văn phòng thường ủy, khi Diệp Thừa Dân đi đến thì mọi người không khỏi đứng thẳng người. Khuất Chấn Hưng đi theo sau lưng Diệp Thừa Dân, mỗi lần thấy tình cảnh này thì không khỏi thầm buồn cười. Không phải tất cả thư ký đều có một câu miêu tả cực kỳ chân thực là "cáo mượn oai hùm" sao?
Chỉ sợ có rất nhiều người muốn được làm cáo mượn oai hùm như vậy.
Khuất Chấn Hưng thầm nghĩ như vậy, hắn cùng bí thư Diệp Thừa Dân đi vào trong phòng họp. Hắn là thư ký của Diệp Thừa Dân, dựa theo quy định thì hắn không có quyền lợi tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng hắn là một thành viên của đám nhân viên công tác, hắn có thể tìm một vị trí hẻo lánh để dự thính. Đối với đám người trong quan trường, dự thính hội nghị thường ủy tỉnh ủy cũng là một quyền lợi và đãi ngộ lớn.
Khi Diệp Thừa Dân ngồi xuống thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đưa mắt đánh giá bốn phía. Hắn phát hiện ngoài vị trí của trưởng phòng tuyên truyền còn trống vì đi đến thủ đô tham gia họp, những người còn lại đều ngồi trên vị trí của mình.
- Các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp, nội dung của hội nghị hôm nay chính là... Diệp Thừa Dân dùng giọng trầm bổng có lực lên tiếng, âm thanh vang vào trong tai Khuất Chấn Hưng. Hắn căn bản là người biết rõ phong cách của lãnh đạo của mình khi tham gia hội nghị thường ủy.
Hội nghị thường ủy lần này có khá nhiều đề tài thảo luận, Khuất Chấn Hưng đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa còn quan sát các phản ánh của các vị thường ủy tỉnh ủy, hắn cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay là cực kỳ tốt đẹp.
Ánh mắt của Khuất Chấn Hưng không tự chủ được phải chuyển lên mặt Vương Tử Quân, người kia có độ tuổi tương đương với hắn, hắn không khỏi cảm thấy bội phục và có chút ghen ghét. Mặc dù hắn là thư ký của bí thư tỉnh ủy và là người coi như hào quang bùng sáng ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng hắn có được cảnh tượng như hôm nay đều nhờ vào lãnh đạo của mình.
Nhưng Vương Tử Quân với độ tuổi tương đương với Khuất Chấn Hưng lại là một ngôi sao đầy ánh sáng, là thái mắt trên mặt người. Khi Vương Tử Quân liên tục quật khởi ở Nam Giang, thậm chí có người xếp vị trí của người này sau Chử Vận Phong.
Vương Tử Quân bây giờ đang nghĩ gì? Khuất Chấn Hưng nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà không khỏi lèo lái hướng suy nghĩ của mình. Lúc này không phải Vương Tử Quân đang cực kỳ thoải mái sao? Dù sao thì Vương Tử Quân cũng một tay thúc đẩy sự việc ở thành phố Lâm Hồ, lúc này Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân đã đạt thành nhất trí, như vậy vị trí của Vương Tử Quân lại có chút xấu hổ.
Khuất Chấn Hưng mở tài liệu trong tay ra xem, hắn lật đến trang ghi rõ kết quả xử lý sự kiện hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ. Đề tài ngay sau đó chính là vụ hỏa hoạn này, cũng không biết trưởng phòng Vương có ý kiến gì với phương diện xử lý vụ việc này?
Cũng có thể là Vương Tử Quân không nói gì chứ? Trong lòng thầm suy đoán như vậy, Khuất Chấn Hưng không khỏi nhìn sang chủ tịch Chử Vận Phong. Hắn căn bản cực kỳ chú ý đối với vị chủ tịch cường thế này, dù sao thì trạng thái của người này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến phương diện vui buồn của lãnh đạo mình, điều này làm hắn không thể không chú ý.
Chử Vận Phong vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, nhưng lúc này Khuất Chấn Hưng lại cảm thấy tâm tình của chủ tịch Chử cũng không kém như biểu hiện trên mặt, thậm chí hắn còn nghĩ rằng tâm tình của Chử Vận Phong bây giờ là khá tốt.
Khuất Chấn Hưng nhìn qua người Chử Vận Phong rồi lại chuyển sang người phó bí thư Đậu Minh Đường. Trước khi tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy thì người này từng là bí thư thị ủy Đông Hồng, bí thư Đậu đang ngồi nghiêm chỉnh bên phía tay phải của Diệp Thừa Dân, cây bút trong tay liên tục bị xoay qua lại.
Khi Khuất Chấn Hưng thu hồi ánh mắt của mình, lúc này đề tài thảo luận của hội nghị chính là đẩy mạnh công tác bảo vệ môi trường, tỉnh ủy đã cho ra quyết định. Lúc này hội nghị thường ủy cho ra vài lời đề nghị với công tác vệ sinh môi trường, cũng căn bản có vài lời bổ sung.
- Các đồng chí, đề tài thảo luận tiếp theo tương đối trầm trọng. Mọi người đã biết cả rồi, vài ngày trước thành phố Lâm Hồ có xảy ra một vụ hỏa hoạn, bài học đau đớn và rất khắc sâu. Vụ hỏa hoạn lần này không những gây tổn thất tài sản của nhân dân, còn lấy đi tính mạng của ba người. Diệp Thừa Dân dùng giọng trầm thấp nói, giọng điệu vang vọng, lời nói có vài phần bi thương.
Vì gương mặt Diệp Thừa Dân cực kỳ nghiêm túc mà đám thường ủy tỉnh ủy bên trong phòng họp càng thêm nghiêm túc, nhưng ánh mắt của ai cũng rơi lên người Diệp Thừa Dân.