Người đàn ông nhìn lướt qua Vương Tử Quân rồi gật đầu nói: - Cũng không có gì là không nói được.
Vương Tử Quân chuẩn bị đưa theo nhóm người Thành Nghiên Tuệ đi đến khách sạn không xa, đúng lúc này người đàn ông kia lại nói với Vương Tử Quân: - Này anh bạn, anh lên xe của tôi, chúng ta đi đến một chỗ rộng rãi thoải mái để nói chuyện.
Chiếc xe Mercedes Benz màu đen bùng ra ánh sáng trang nhã dưới ánh mặt trời. Người đàn ông kia khẽ mở cửa xe ra, sau đó mỉm cười khiêm tốn với Vương Tử Quân: - Xe chỉ là một công cụ đi lại mà thôi.
Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của người đàn ông này, hắn cười cười, leo lên ngồi ở vị trí tay lái phụ. Lúc này Thành Nghiên Tuệ đã lau nước mắt của mình, nàng kéo con gái lên hàng ghế phía sau.
Xe khởi động chạy đi, đám người vây chung quanh đành phải giải tán. Người đàn ông kia cười nói với Vương Tử Quân: - Này anh bạn, tôi nhìn anh có chút quen mặt, chúng ta không phải đã gặp nhau ở đâu rồi đấy chứ?
Vương Tử Quân tuy chỉ là lãnh đạo cấp phó thế nhưng tên tuổi lại không ít lần xuất hiện trên tivi, lúc này hắn nghe thấy đối phương hỏi như vậy thì dùng giọng tùy ý nói: - Có lẽ đã gặp qua.
Bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân làm cho người đàn ông kia có chút không thoải mái. Tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân có chút quen thuộc thế nhưng cũng không nghĩ đến những phương diện khác. Khi xe chạy vào một khúc quanh thì hắn tự giới thiệu mình: - Tôi là Chân Thiên Ích, đang dạy ở trường đại học Rừng Mật, anh là bạn học của Thành Nghiên Tuệ sao?
- Đúng vậy, là bạn thời đại học. Vương Tử Quân nhìn qua Chân Thiên Ích, hắn không ngờ Chân Thiên Ích là chồng của Thành Nghiên Tuệ. Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ đến những câu nói chọc cười của Trương Tề Bảo.
Người đàn ông này khá đẹp trai anh tuấn, cũng không biết sống cùng với Lăng Phỉ Yến kia thì có bộ dạng thế nào.
- Thời đại học rất khó quên, khi đó hai người có mối quan hệ không tệ phải không? Chân Thiên Ích tuy không quan tâm thế nhưng giọng nói lại có chút ghen ghét.
Đàn ông đều là như vậy, ăn trong bát ngồi trong nồi, cho dù là thứ mình vứt bỏ thì cũng không muốn người khác có tâm lý dòm ngó.
Thành Nghiên Tuệ đã lau khô nước mắt chợt có chút sốt ruột, vì lúc này nàng cảm thấy bộ dạng của mình rất đáng xấu hổ. Chưa nói đến phương diện gì khác, chỉ là lời nói của Chân Thiên Ích cũng đủ làm cho nàng xấu hổ rồi. Tuy nàng đã cắt đứt quan hệ với Chân Thiên Ích, thế nhưng nàng căn bản chưa từng nói về Chân Thiên Ích trước mặt Vương Tử Quân.
- Có mối quan hệ khá tốt, tôi là bí thư đoàn trường, Thành Nghiên Tuệ chính là ủy viên. Vương Tử Quân cười nhàn nhạt rồi dùng giọng thuận miệng nói.
Chân Thiên Ích lái xe có hơi run rẩy, hắn chợt cười nói: - Sao tôi chưa từng gặp mặt anh? Nếu hai người có quan hệ khá tốt thì khi kết hôn tôi phải gặp anh rồi mới đúng chứ?
- Khi đó tôi ở rất xa nơi này, tôi mới đến thành phố Rừng Mật chưa lâu mà thôi. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về phía cô bé ở hàng ghế sau: - Cháu gái, nói cho chú xem cháu tên gì? Chú đưa cháu đi chơi được không?
Cô gái còn chưa lau khô nước mắt, nàng gật đầu hiểu chuyện: - Chú, cháu tên là Điềm Điềm, chú đưa cháu đi chơi xe lửa được không? Không cho bố đi, vì bố là người khốn kiếp.
- Được, tất nhiên là được. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của cô gái và nhớ đến Tiểu Bảo Nhi của nhà mình, nếu như có thể để cho hai đứa nhỏ vui chơi với nhau, như vậy căn bản là một chuyện rất vui.
- Điềm Điềm, chú còn có việc bận, sau đó mẹ sẽ đưa con đi chơi. Thành Nghiên Tuệ thấy con gái quấn lấy Vương Tử Quân thì tranh thủ thời gian nói.
Cô gái khẽ gật đầu: - Mẹ, con thích đi xe lửa, nhưng hôm nay con không đi, để mẹ có thời gian đưa con đi chơi.
Chân Thiên Ích đang lái xe thấy tình cảnh này thì vẻ mặt càng thêm âm trầm, đáng lý ra cuộc sống như vậy phải thuộc về mình, thế nhưng lúc này hắn lại thấy mình giống như người ngoài.
Chân Thiên Ích càng có thêm cảm giác bất bình, hắn càng cảm thấy bức bối với Vương Tử Quân. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói: - Anh bạn từ bên ngoài đến thành phố Rừng Mật sao? Đúng là khá đúng thời điểm đấy.
- Anh đừng nói bậy bạ. Thành Nghiên Tuệ bây giờ cũng luôn giữ gìn mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân, sau khi nghe Chân Thiên Ích nói như vậy thì nàng cũng không quan tâm đến chính mình, chủ yếu là giữ gìn danh dự cho Vương Tử Quân.
Chân Thiên Ích cười ha hả, hắn cũng không cãi lại Thành Nghiên Tuệ, thế nhưng lại cho ra nhận định hai người này có quan hệ không tầm thường.
Vương Tử Quân căn bản cũng không muốn lên tiếng với những lời nó của Chân Thiên Ích. Chân Thiên Ích nhìn con gái rồi hỏi Vương Tử Quân: - Anh đến thành phố Rừng Mật chắc là tiền lương không thấp đấy chứ?
Vương Tử Quân cũng không hiểu rõ tiền lương của mình là bao nhiêu, bình thường là Mạc Tiểu Bắc giữ thẻ ngân hàng của hắn, thế nên đến bây giờ hắn cũng không biết mình có bao nhiêu tiền. Bây giờ nghe Chân Thiên Ích hỏi thì hắn có chút do dự: - Nói chung chỉ là ba bốn ngàn đồng mà thôi.
- Ba bốn ngàn sao? Đúng là không tồi. Chân Thiên Ích nói rồi bày ra bộ dạng rất kiêu ngạo: - Tôi chuẩn bị cho Điềm Điềm đi học ở nhà trẻ Kim Phượng, chính là nơi dạy học theo phương pháp song ngữ, giáo viên đều đến từ nước ngoài, hơn nữa hoàn cảnh tốt sẽ dựng lên cơ sở học tiếng Anh tốt cho học sinh. Một tháng học phí nơi đó cũng không cao, thế nhưng lại bằng số tiền lương của anh.
Vương Tử Quân chưa từng nghe nói qua nhà trẻ Kim Phượng, hắn nghĩ đến phương diện một nhà trẻ quý tộc, hắn không ủng hộ trẻ nhỏ đến học trong những nhà trẻ quý tộc như vậy, nếu không thì con trai hắn sẽ không đi học ở nhà trẻ Thực Nghiệm trong tỉnh Nam Giang. Vì phía tỉnh Nam Giang căn bản còn có nhiều nhà trẻ quý tộc hơn nơi này.
- Nhà trẻ song ngữ không nhất định thích hợp cho sự phát triển của trẻ, tôi cảm thấy chúng ta nên coi trọng chất lượng đại chúng của các nhà trẻ bình thường là được. Vương Tử Quân nói rất chân thành thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Chân Thiên Ích cảm thấy giống như có vài phần gắng gượng. Hắn cười cười, cũng không nói gì thêm, thế nhưng cảm giác kiêu ngạo thì quá rõ ràng.
Sau khi xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng tây, Chân Thiên Ích cười nói với Vương Tử Quân: - Thức ăn của nhà hàng này rất tốt, hơn nữa lại yên tĩnh, thế nhưng tiêu chuẩn thu phí của nhà hàng này cũng giống như nhà trẻ Kim Phượng, đều tính bằng tiền đô la.
Chân Thiên Ích cười, hắn cười rất sung sướng, giống như đang nói về một chuyện cực kỳ đáng cười. Vương Tử Quân nhìn vào nụ cười của Chân Thiên Ích, hắn cảm thấy đối phương có ý đùa cợt với mình.
Vương Tử Quân cũng cười, hắn đã không them quan tâm đến những biện pháp biểu hiện sự giàu có của bản thân như thế này. Điều này cũng giống như con voi đối mặt với nụ cười nhạo báng của con kiến, căn bản là không quá chấp nhất.
- Chân Thiên Ích, thu hồi đồng tiền dơ bẩn của anh lại, anh đúng là hạng người không biết xấu hổ. Thành Nghiên Tuệ lúc này thật sự cảm thấy Chân Thiên Ích giống như ruồi bọ bay qua lại trước mặt mình, thế nên nhanh chóng quát lên với Chân Thiên Ích.