- Anh Chân, không có gì là không thể, lần này không thành thì còn lần sau, lui chính là đảm bảo điều kiện để mình tiến lên.
Chử Ngôn Huy còn nói thêm gì đó nhưng Chân Hồng Lỗi căn bản không nghe lọt tai, lúc này hắn đã hiểu, thì ra Đào Nhất Hành nói sự thật. Hắn thật sự bị xử phạt đảng, ngày mai phải làm kiểm điểm với tỉnh ủy.
Chân Hồng Lỗi nghĩ đến tình huống mình trông mong tiến chức bây giờ lại có kết quả như vậy, thế là cực kỳ khó chịu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Khi Chân Hồng Lỗi cầm lấy điện thoại thì tiếng chuông đổ vang, người gọi đến là Trương Thiên Tâm. Diêu Trung Tắc nói ra những sự kiện phát sinh ở hội nghị thường ủy cho Chân Hồng Lỗi. Tuy Diêu Trung Tắc nói lời cổ vũ Chân Hồng Lỗi, thế nhưng lời nói vào tai lại làm cho tay chân Chân Hồng Lỗi lạnh buốt, biểu hiện của hắn cực kỳ quái dị, căn bản là không biết bất đắc dĩ hay căm tức.
- Vương Tử Quân.
Khi Chân Hồng Lỗi nhắc đến Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang phiền não nghe điện thoại. Sau hội nghị thường ủy thì điện thoại của hắn liên tục vang lên, có những cuộc điện thoại hắn không muốn nghe, thế nhưng điện thoại của đám người Đậu Minh Đường thì hắn căn bản không thể không tiếp.
Vương Tử Quân từ chối nhiều lời mời cơm, hắn thật sự cảm thấy rất mỏi miệng, tối nay hắn thật sự không có tâm tình ăn cơm với người khác.
- Thư ký trưởng, cám ơn ngài đã giúp đỡ công tác của tôi, hai ngày nữa tôi sẽ mời anh vài ly.
Vương Tử Quân ngồi lên xe dùng giọng nhiệt tình nói với Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành gọi điện thoại khoảng năm phút, hắn liên tục nói lời quan tâm đến Vương Tử Quân. Tuy lời nói của Đào Nhất Hành rất có trình độ, thế nhưng vẫn toát lên ý nghĩ nịnh bợ.
Vương Tử Quân cảm thấy hôm nay là trận chiến kịch liệt nhất sau khi mình đi vào tỉnh Nam Giang, thế nhưng hắn căn bản vô tâm với những lời chúc mừng của đám người chung quanh.
Xe chạy vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy, lúc này nhà nhà đều đã lên đèn. Vương Tử Quân nhìn ngôi nhà sáng đèn của mình, tất cả những phiền muộn nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, hắn cũng không muốn làm gì vào lúc này, chỉ muốn về nhà sống cuộc sống như bao gia đình bình thường mà thôi.
Một đêm này không biết có bao nhiêu người mất ngủ, càng không biết có bao nhiêu người phải tổn hao nhiều tâm tư cân nhắc kết quả của hội nghị thường ủy hôm nay. Số điện thoại của một vài nhân vật mấu chốt lại giống như biến thành đường dây nóng.
Chu Tiến Liên rõ ràng là một nhân vật như vậy, hắn đã chuẩn bị sẵn tiệc mừng cho Chân Hồng Lỗi , thế nhưng không ngờ khi mà hắn chuẩn bị đi chúc mừng thì kết quả lại thay đổi.
Sau khi biết được tin tức truyền đến từ hội nghị thường ủy, Chu Tiến Liên thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình. Thế nhưng sự thật nói cho hắn biết tất cả đúng là như vậy, vì người gọi điện thoại báo tin cho hắn cũng đang cực kỳ khiếp sợ.
Chử Vận Phong là một vị thần căn bản không thể xâm phạm, thế nhưng trong một hội nghị thường ủy mà ai ai cũng nghĩ chủ tịch Chử sẽ giành thắng lợi, lại bị đối phương đánh cho tơi bời, căn bản không có lực hoàn thủ.
Sau khi nghiên cứu cẩn thận hội nghị thường ủy hôm nay, Chu Tiến Liên càng thêm nhíu mày. Tuy sự việc giống như là ngẫu nhiên, thế nhưng ông trời giống như lại giúp Vương Tử Quân, cũng căn bản ăn khớp với những gì mà Vương Tử Quân sắp xếp trước đó.
Chu Tiến Liên không khỏi thầm nghĩ quan trường Nam Giang luôn xem Vương Tử Quân căn bản là một bí thư ủy ban kỷ luật mọt sách, là người mới đến, sao có thể chống lại một người đã thâm căn cố đế như chủ tịch Chử? Bây giờ xem ra trí tuệ chính trị của Vương Tử Quân căn bản không phải như người thường. Biểu hiện của người này căn bản là am hiểu đạo quan trường, làm cho người ta cười nhưng cũng có thể làm cho người khác phải mếu.
Thử nghĩ mà xem, một lĩnh vực căn bản không nằm trong khống chế của Vương Tử Quân, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản biểu hiện không yếu thế, nhưng sao có thể khống chế được cục diện? Vương Tử Quân biểu hiện yếu thế làm cho người khác chủ quan, đến khi bọn họ ý thức được sự việc bất ổn, khi đó sẽ là ngày Vương Tử Quân nắm tất cả vào trong tay mình.
Có lẽ kết quả của ngày hôm nay làm cho nhiều người khó chịu, với tư thế yếu đuối như của Vương Tử Quân, sẽ có thể khống chế điều tiết được sao? Chu Tiến Liên thầm nghĩ như vậy và ý thức được sự âm hiểm đáng sợ của bí thư ủy ban tư pháp mới đến Nam Giang.
Nếu như Vương Tử Quân mang thù và đối phó với mình, chính mình nên làm gì bây giờ? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Chu Tiến Liên có chút do dự, sau đó bấm số điện thoại của phó chánh án Lý. Hắn căn bản không khách sáo như trước, căn bản đi thẳng vào vấn đề:
- Chánh án Lý, ngày mai anh nhanh chóng đến thành phố Ba Uẩn, đốc xúc tòa án thành phố Ba Uẩn nhanh chóng xử lý vụ việc của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp.
Lúc đầu chánh án Lý còn chưa hiểu rõ vấn đề nên mở lời pha trò, thế nhưng thái độ này lại bị Chu Tiến Liên phê bình nặng tay. Chánh án Lý gần đây cũng hiểu tâm lý của Chu Tiến Liên, thế cho nên nhanh chóng mở miệng đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Tiến Liên đặt điện thoại xuống mới thở dài một hơi, hắn uống một ngụm trà, trầm ngâm giây lát rồi lẩm bẩm:
- Những ngày tới mình cũng nên đến báo cáo công tác của tòa án nhân dân tỉnh cho bí thư Vương...
Có nhiều người có đúng tâm tư như của Chu Tiến Liên, Đoạn Văn Đống cũng là một trong số đó. Nhưng hắn là người được Vương Tử Quân đề bạt, hắn nắm chắc tâm lý hơn cả Chu Tiến Liên. Thật ra những ngày qua hắn cũng cảm thấy rất không xong, những sự kiện phát sinh gần đây làm hắn cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình. Thế nhưng tin tức Chân Hồng Lỗi bị cảnh cáo trong đảng ngày hôm nay lại giống như một cơn gió mạnh thổi tan tất cả những lo lắng trong lòng hắn.
Tuy cảnh cáo trong đảng cũng không phải là hình phạt gì nghiêm khắc, nhưng sự kiện này căn bản là một đả kích không cách nào đền bù được với uy tín và con đường làm quan của Chân Hồng Lỗi. Cho dù Chân Hồng Lỗi có muốn tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh, trong năm nay căn bản là không thành công.
Một năm cũng đủ làm cho bí thư Vương chỉnh hợp tất cả.
Khi Đoạn Văn Đống đang do dự có nên gọi điện thoại chúc mừng bí thư Vương hay không, đúng lúc điện thoại của hắn vang lên. Đoạn Văn Đống cầm lấy số điện thoại nhìn thoáng qua, chợt thấy đó là của Đậu Minh Đường, hắn không khỏi bấm nút nghe.
Đậu Minh Đường là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư thị ủy Đông Hồng, có thể nói là người quyết định trực tiếp đối với phương diện Đoạn Văn Đống có thể tiến lên làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng hay không.
- Cục trưởng Văn Đống, vụ án tai nạn xử lý thế nào rồi? Đã làm tốt công tác trấn an gia đình người thiệt mạng chưa?
Điện thoại vừa thông thì bí thư Đậu Minh Đường đã dùng giọng trực tiếp hỏi.
- Bí thư Đậu, vụ án đang được tiến hành, nhưng người gây tai họa còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đang còn say rượu.
Đoạn Văn Đống phỏng đoán tâm tư của bí thư Đậu Minh Đường, sau đó trầm giọng báo cáo:
- Gia đình người bị hại cực kỳ kích động, chúng tôi đã trọng điểm làm công tác trấn an, đảm bảo người gây tai họa sẽ bị nghiêm trị thích đáng.
Đậu Minh Đường lại hỏi thêm vài vấn đề, rõ ràng bí thư thị ủy rất quan tâm đến sự kiện này. Đặc biệt là phương diện trấn an người bị hại, bí thư Đậu càng đưa ra vài yêu cầu của mình.
Khi sắp kết thúc cuộc trò chuyện thì Đậu Minh Đường chợt cười nói:
- Cục trưởng Văn Đống, dù thế nào cũng phải làm tốt công tác này. Những ngày qua anh chủ trì công tác của cục công an thành phố, thành tích căn bản là rất rõ ràng, tôi và thị ủy hy vọng và tin tưởng vào thời điểm quan trọng này anh càng biểu hiện cho tốt.
- Cám ơn bí thư Đậu đã tín nhiệm, tôi đảm bảo với bí thư sẽ hoàn thành nhiệm vụ công tác lần này, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Đoạn Văn Đống là người công tác lâu năm, tất nhiên sẽ hiểu ý nghĩa lời nói của bí thư Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường cười hai tiếng rồi dặn dò Đoạn Văn Đống phải biết kết hợp công tác và nghỉ ngơi, sau đó mới cúp điện thoại. Đoạn Văn Đống đặt điện thoại xuống và tâm tình mãi mà chưa thể bình tĩnh, có những lời của bí thư Đậu, xem như hắn đã vững vàng tiến lên vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng.
Những ngày qua tuy Đoạn Văn Đống chủ trì công tác của cục công an thành phố, thế nhưng căn bản chưa từng có lời nói khẳng định nào từ lãnh đạo trực tiếp. Hắn biết rõ sở dĩ xuất hiện cục diện này là vì bí thư Đậu Minh Đường còn đang do dự. Lúc này bí thư Vương thắng lợi ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, điều này làm cho Đậu Minh Đường nhanh chóng chỏ ra lựa chọn, mà Đoạn Văn Đống chính là người được hưởng lợi trong sự kiện này.
Tối mùa hè Chử Vận Phong thường thích ngồi trong nhà mình uống trà hóng mát, nhưng đối với một người như lão thì chút sở thích này căn bản cũng quá xa xỉ. Dù sao thì lão cũng là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, căn bản có nhiều việc cần lão mở miệng chỉ thị, buổi tối về nhà làm xong các công tác thường ngày cũng đã hơn mười giờ.
Nhưng mỗi tuần thì Chử Vận Phong luôn cố gắng tranh thủ thời gian rảnh để thả lỏng tâm tình, hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn.
Hoa tỏa mùi hương, gió khẽ thổi phất phơ, trên bàn đá đặt bình trà theo đúng sở thích của Chử Vận Phong, hương trà khẽ phát tán trong gió thoảng. Lúc này ấn tượng của Chử Vận Phong với người ta không còn là một vị chủ tịch tỉnh hét ra lửa nữa rồi.
Lúc này Chử Vận Phong căn bản giống như một nhân viên công tác về hưu, cực kỳ an nhàn. Nhưng tâm tư của Chử Vận Phong căn bản không thể nào bình tĩnh, dủ mọi chuyện liên tục lóe lên trong đầu.
Lúc này đài tiếng nói vốn đang có chuyên mục về kinh tế, đột nhiên lại biến thành chương trình thời sự. Chợt nghe giọng nói trầm bổng du dương của người dẫn chương trình quen thuộc vang lên bên tai:
- Sáng hôm nay thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Vương Tử Quân đến tham gia hội nghị mở rộng của khối cảnh sát giao thông toàn tỉnh Nam Giang. Vương Tử Quân yêu cầu các đồng chí cảnh sát giao thông chấp pháp nghiêm túc văn minh, theo đúng quy định pháp luật...
Chử Vận Phong khẽ nhíu mày, lão biết về hội nghị này, căn bản là lão thật lòng hoan nghênh. Thế nhưng tâm lý của lão cũng có chút không thoải mái, sự cố vài ngày trước chính là nguyên nhân để lão bị người ta bắn pháo vào người trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Tuy những lời nói của Vương Tử Quân làm cho Chử Vận Phong cảm thấy ý thức của mình về pháp luật căn bản là chưa đủ, thế nhưng cảm giác bị nhục làm cho lão cực kỳ khó tiếp nhận.
- Ông, bà nội nói ông đi nghỉ ngơi.
Chử Thăng Minh mập mạp chạy từ phòng khách ra lớn tiếng nói với Chử Vận Phong.
Trong nhà này người có thể lớn tiếng với Chử Vận Phong chỉ có thể là Chử Thăng Minh, ngay cả vợ con cũng không dám nói chuyện lớn tiếng với chủ tịch Chử.
Chử Vận Phong căn bản rất sủng ái đứa cháu nội của mình, lão ôm lấy Chử Thăng Minh rồi nói:
- Nói với bà nội của cháu, lát nữa ông sẽ đi nghỉ ngơi.
Chử Vận Phong nói đến đây thì khẽ ve vuốt gương mặt mập mạp của cháu trai:
- Minh Minh, ông nghe nói trường tổ chức đi chơi công viên, cháu thấy thế nào, có thú vị không?
- Đặc biệt thú vi, cháu và Vương Bắc Thần còn cùng nhau làm một cái bánh ngọt.
Chử Thăng Minh nghe ông nội nói về chuyện đi chơi, thế là tỏ ra cực kỳ hưng phấn.
Khi thấy gương mặt vui vẻ của cháu nội thì nụ cười trên mặt Chử Vận Phong càng thêm tươi sáng, lão nhẫn nại hỏi:
- Thật vậy sao? Không ngờ cháu nội của ông lại lợi hại như vậy, cháu nói cho ông xem, các cháu làm bánh ngọt thế nào.
- Là Vương Bắc Thần dạy cháu làm, chúng cháu nhặt một vài cành cây, lá cây, sau đó dùng nước trộn vào đất...
Chử Vận Phong nghe cháu mình mở miệng nói thao thao bất tuyệt, chợt hiểu cái bánh ngọt của cháu mình làm bằng đất.
- Cháu ở trường có nghe lời cô giáo không?
Chử Vận Phong lúc này mới buông bỏ tất cả tâm tư của mình, toàn ý nói cười với cháu nội.
- Tất nhiên là phải nghe lời cô giáo rồi, hôm nay có một người bạn qua đường không xếp hàng, cháu còn dạy bảo cho cậu ấy một chặp. nguồn tunghoanh.com
Chử Thăng Minh có vẻ rất hưng phấn với những sự việc nở mày nở mặt của mình ở trường.
Chử Vận Phong cười ha hả nói:
- Cháu làm rất đúng, không tuân thủ quy tắc giao thông thì rất nguy hiểm, cháu làm như vậy thật sự sẽ được ông nội ban thưởng. Đúng rồi, cháu không thể dạy bảo người khác không không được, cháu cũng phải làm gương cho người khác.
- Ông cứ yên tâm, chúng cháu qua đường thì tất cả xe cộ bị các chú cảnh sát giao thông chặn lại, thật sự rất dễ dàng. Ngay cả cô giáo Triệu cũng nói, xe cũng phải nhường đường cho học sinh.
Câu nói của con cháu thường rất có khả năng xâm nhập nhân tâm, Chử Vận Phong những ngày qua quan sát tình huống giao thông trong tỉnh, thật sự giống như những gì Chử Thăng Minh đang nói, đã khác rất nhiều, căn bản là ít người dám lái xe khi say rượu.
- À, được rồi, cháu đi ngủ đi.
Chử Vận Phong vỗ vỗ gương mặt mềm mại của cháu trai, sau đó cười híp mắt nói.
...
- Sau hơn một tháng kiểm tra xử lý, tòa án nhân dân thành phố Ba Uẩn quyết định cho ra phán quyết với sự cố vỡ hồ chứa chất thải của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp, yêu cầu công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp bồi thường cho ba thôn bị thiệt hại ba tỷ. Công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp tỏ vẻ thỏa mãn với phán quyết này, đồng thời tòa cũng tuyên án với những người có trách nhiệm tương quan của chi nhánh công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp ở thành phố Ba Uẩn...Phương diện xử lý sự kiện này căn bản đã khai sáng dòng chảy cho công tác thẩm tra bồi thường trong tỉnh Nam Giang...Lúc này chúng tôi xin mời luật sư Quách Đạt Quang nói vài lời...
- Phương diện thẩm tra xử lý vụ án này thể hiện đầy đủ tính nghiêm túc của pháp luật, đúng theo tinh thần chấp pháp theo đúng quy định pháp luật của lãnh đạo tỉnh.
Chử Vận Phong nghe những lời bình trên đài mà vung tay tắt luôn. Mặc dù lão tiếp nhận kết quả thẩm tra xử lý vụ nán ở thành phố Ba Uẩn, thế nhưng thông tin trên đài vẫn làm lão cảm thấy có chút không thoải mái.