Quán rượu Trúc Lâm này ở bên cạnh con đê bên sông ở huyện thành, nơi đó có trúc mọc thành từng hàng, sân bãi thanh tĩnh, đàn tranh vang lên văng vẳng, thật sự rất có hương vi văn nhân mặc khách. Hơn nữa quán rượu này cũng không phải giống như bình thường, tất cả các gian phòng đều dùng cỏ làm nên, ghế gỗ bàn gỗ, xung quanh lại đầy trúc, dù là hai bàn được sắp xếp sát nhau cũng không thấy rõ.
Sau tết trung thu thì Chu Ái Quân đã vài lần gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân không nhận lời, thế nhưng hắn lại hiểu rõ, vui chơi ăn uống chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là liên lạc cảm tình. Hắn suy xét đến phương diện Chu Ái Quân bị áp chế lệnh cấm rượu, thế cho nên quyết định mình uống bia, còn Chu Ái Quân uống nước gì cũng được.
Một lát sau bà chủ tự mình cầm chìa khóa mở một cái tủ nhỏ ở quầy phục vụ, nàng lấy ra hai chai rượu, một hộp trà, nói là đọi trưởng Chu để ở chỗ này, rõ ràng vì Chu Ái Quân là khách quen.
Hương trà thấm đẫm ruột gan, Vương Tử Quân chợt rơi vào trạng thái trầm tư. Hắn nã pháo với phòng tài chính trên hội nghị kinh tế của huyện, hành động đó là vô cùng bất đắc dĩ, vì trên quan trường chú ý dĩ hòa vi quý, nhiều bạn hơn nhiều thù, thế nhưng nếu người ta cưỡi lên đầu mà mình không dám đánh trả, như vậy sẽ bị người đời khinh bỉ, xem anh không ra gì.
- Tút, tút, tút...
Lúc này máy nhắn tin của Vương Tử Quân chợt vang lên, đây là thứ mà Trác Trường Vĩ mua cho hắn, khi hắn nói mình không cần thứ máy này, Trác Trường Vĩ đã khuyên bảo cho bằng được, đến khi lãnh đạo nhận mới thôi.
- Bí thư Vương, nếu như anh có rảnh, cho tôi một cơ hội để nói lời xin lỗi, Dương Vân Binh.
Một tin nhắn rất bình thường, Vương Tử Quân tất nhiên có thể thấy rõ hàm nghĩa bên trong: Anh không muốn gặp thì có thể lấy cớ từ chối. Thế là khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, trong lòng thầm hiểu rõ, Dương Vân Binh này sợ rằng cũng đang rơi vào tình huống bất đắc dĩ, tạm thời cúi đầu, nếu vượt qua cửa ải lần này, chỉ sợ đối phương sẽ ghi hận trong lòng, có thù tất báo.
Nếu chưa vạch mặt nhau thì không sao, một khi đã xé toang mặt mũi, căn bản bất kỳ thủ đoạn xấu xa gì cũng được dùng.
Trước mắt tình hình của Dương Vân Binh là như vậy.
Vương Tử Quân đốt thuốc, xung quanh bùng lên sương mù, trong lòng lại liên tục bốc lửa.
- Tút, tút!
Máy nhắn tin lại vang lên, chỉ có bốn chữ: “Tất cả đã xong”, không có tên người nhắn, cũng không có lời gì khác, nhưng Vương Tử Quân lại vui vẻ nở nụ cười.
- Ha ha ha, bí thư Vương, tôi thật sự phục cậu.
Chu Ái Quân đi đến như sao băng với tiếng cười ha hả cởi mở.
Chu Ái Quân cũng không phải đến một mình, sau lưng còn có Ngụy Hiểu Kim của công ty Ức Hâm. Vương Tử Quân biết Chu Ái Quân có ý gì, huyện thành nhỏ như vậy thì chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu truyền ngàn dặm, sự việc với trưởng phòng tài chính sợ rằng đối phương cũng đã biết rồi. Hắn khẽ gật đầu với Chu Ái Quân và Ngụy Hiểu Kim xem như chào hỏi, trong miệng lại hời hợt nói:
- Người thiện thường bị ức hiếp, ngựa hiền bị người ta cưỡi, tôi đây cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Chu Ái Quân tất nhiên hiểu ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Vương nghĩ cho quần chúng, lo cho quần chúng, không có tiền thì xem như trễ nãi công tác của xã, trách nhiệm này ai có thể gánh được? Nã pháo tên kia cũng là đáng đời.
Chu Ái Quân nói rồi chỉ về phía Ngụy Hiểu Kim ở phía sau:
- Bí thư Vương, tôi giới thiệu với cậu, đây là Ngụy Hiểu Kim, là đại công tử của cục trưởng Ngụy của chúng tôi, bây giờ đang là tẩm giám đốc công ty Ức Hâm.
Vương Tử Quân cũng biết về Ngụy Hiểu Kim và công ty Ức Hâm, hắn có biết vê công ty này cũng không vì nguyên nhân nào khác, chính là công ty Ức Hâm muốn thu mua xí nghiệp Trá Du của xã Tây Hà Tử.
Vì kế hoạch phát triển kinh tế không ngừng bị đánh phá, thế nên không ít xí nghiệp tuyến xã phải ngừng sản xuất và phá sản, đây hầu như là một xu thế của thời đại. Xí nghiệp Trá Du có vị trí tốt, hơn nữa sức cạnh tranh không lớn, là một trong những xí nghiệp có lợi nhuận tốt ở xã Tây Hà Tử.
Vương Tử Quân trước nay luôn tỏ ra giúp đỡ xí nghiệp cải cách, nhưng phương án thu mua xí nghiệp Trà Du của công ty Ức Hâm lại làm cho hắn phải cau mày. Nào giống như đang thu mua một xí nghiệp có lợi nhuận? Rõ ràng giống như mua một xí nghiệp đang lâm vào tình cảnh khốn khó thì đúng hơn.
Sau khi ủy viên đảng ủy xã Tề Á Bân đề xuất sự kiện thu mua này thì Vương Tử Quân đã không nói hai lời mà lên tiếng chối bỏ ngay lập tức. Khi đó hắn cảm thấy công ty Ức Hâm kia có lẽ có địa vị không nhỏ, bây giờ Chu Ái Quân đưa đến giới thiệu thì hắn mới bừng tỉnh, thì ra tổng giám đốc chính là con trai của cục trưởng cục công an.
Cục trưởng cục công an chưa được xếp vào ban ngành thường ủy huyện ủy, thế nhưng lại là một vị có quyền lực khá nặng trong đám lãnh đạo đơn vị cấp huyện. Ngụy Hiểu Kim có một người như vậy chống lưng, hèn gì mới đề xuất ra yêu cầu thu mua như vậy.
Vương Tử Quân thầm suy xét kỹ lưỡng nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, hắn nói:
- Thì ra giám đốc Ngụy chính là Ngụy công tử, mau mời ngồi.
Ngụy Hiểu Kim cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, chúng ta không đánh không quen, sau này chúng ta sẽ là anh em thân thiết.
Vương Tử Quân nhìn vẻ hào sảng của Ngụy Hiểu Kim, hắn chỉ cười nhạt một tiếng mà không nói thêm điều gì. Khi ba người nói chuyện thì bà chủ quán có vẻ lả lơi lại đi đến nói:
- Ôi, Ngụy đại công tử, ngài đã lâu không đến chỗ chị chơi, thật sự làm chị đây rất nhớ.
Ngụy Hiểu Kim cũng rất quen thuộc bà chủ quán này, thế là khi bà chủ cong mông đi đến, hắn vung tay khẽ bóp mông nàng một cái, lại cười tủm tỉm nói:
- Em nhớ đến anh, nhớ cái gì mới được chứ?
- Anh này đúng là!
Bà chủ dùng ánh mắt hờn dỗi trừng lên với Ngụy Hiểu Kim, trong mắt lại tràn đầy tình ý, điều này làm cho Vương Tử Quân thấy rõ ràng.
- Bí thư Vương, quán rượu Trúc Lâm tuy không lớn nhưng lại có nhiều món đặc sắc của huyện Hồng Bắc. Chút nữa chúng ta sẽ được nếm thử món thịt bò muối tổ truyền, ngài “tự mình hạ miệng” thử rồi sẽ biết.
Chu Ái Quân nói rồi nhường chỗ ngồi của mình cho Vương Tử Quân.
Câu nói “tự mình hạ miệng” là có điển cố.
Nghe nói năm xưa khi Chu Ái Quân tốt nghiệp thì tuổi trẻ khí thịnh, vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự năm xưa có nhiệm vụ hướng dẫn hắn đã dùng giọng thấm thía nói:
- Tiểu Chu, đừng nghĩ mình tốt nghiệp đại học chính quy mà ra giá, cậu cũng phải lăn lộn, ném bỏ cái giá của mình để làm một vị học sinh.
Chu Ái Quân nghe mà liên tục gật đầu, hắn tỏ ra khách khí với đồng nghiệp nhưng đối với thái độ của lãnh đạo thì thật sự không thể nào bắt được trọng điểm, thế cho nên liên tục bị viên đội trưởng cảnh sát hình sự lên tiếng phê bình.
Có một ngày Chu Ái Quân xuống nhà ăn đơn vị dùng cơm, vừa vặn đung mặt đội trưởng cảnh sát hình sự đang báo cáo công tác cho cục trưởng. Hắn muốn né tránh, chợt thấy lãnh đạo nói mình ngồi xuống bên cạnh, thế là hắn đành phải đi đến, hắn mở miệng chào cục trưởng:
- Chào cục trưởng, ngài “tự mình hạ miệng”(hạ giá xuống dùng cơm).
Điều này làm cho tất cả cán bộ trong nhà ăn đều nở nụ cười.
May mà vào thời điểm đó đội cảnh sát hình sự vừa phá được một vụ án lớn, cục trưởng Ngụy có tâm tình rất tốt, thế là vỗ vỗ vai vị đội trưởng cảnh sát hình sự rồi cười nói:
- Nhìn đứa học trò của anh kìa, có phải là anh đi nhà cầu, hắn cũng chạy đến hỏi lãnh đạo “tự mình” không?
Vài năm qua tên cảnh sát năm xưa đã trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, mà câu nói “tự mình hạ miệng” lại tiếp tục truyền lưu rộng rãi, hơn nữa còn kéo dài không suy.