Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đại ca, tôi...Tôi đây... Hào Tam cực kỳ kích động, đại ca để mắt đến mình như vậy, chính mình còn có thể nói gì được đây? Hào Tam rất muốn khiêm tốn một chút với anh Trịnh, thế nhưng lúc này lòng tham đã chiếm thế thượng phong, hắn cảm thấy dù thế nào thì mình cũng không thể khiêm tốn được.

Phải biết rằng Thành Nam chính là khu vực phồn hoa ở thành phố Lâm Hồ, nếu như hắn chiếm được vị trí này, như thế sẽ không khác nào ngồi lên một chậu châu báu...

- Ha ha ha, cậu là anh em của tôi, cần gì khách khí như vậy. Đại ca Trịnh giống như nhìn thấu tâm lý của Hào Tam, hắn khoát khoát tay, sau đó dùng giọng cực kỳ khí phách nói: - Uống trà đi, chúng ta uống xong thì nói những thứ khác.

Hào Tam nâng ly trà lên mà cảm động đến rơi nước mắt, hắn uống một ngụm, làm mát cổ họng khô khốc của mình, lúc này mới dùng giọng sắt son nói: - Đại ca, hôm nay tôi nói một câu, từ hôm nay trở đi ngài nói tôi đi hướng đông thì nhất quyết không đi hướng tây, ngài nói tôi đánh chó thì tôi quyết không đuổi gà. Cho dù ngài muốn cái mạnh của tôi, tôi cũng không thèm chớp mắt.

Hào Tam nói ra những lời này thì trong lòng có vài phần toan tính, những lời này căn bản là quá cảm động, hắn cảm thấy lời nói của mình đã có thêm vài trình độ.

Nụ cười trên mặt anh Trịnh là cực kỳ sáng lạn, giống như rất hưởng thụ lời nói của Hào Tam.

- Vậy thì cậu chết đi. Mặc dù anh Trịnh nói những lời này có kèm theo nụ cười, thế nhưng Hào Tam nghe vào tai lại cảm thấy rất u ám, hắn thật sự hoài nghi đại ca sao lại nói những lời như vậy. Hắn chỉ là tỏ thái độ trung thành, đại ca sao lại mở miệng nói chặn họng hắn như vậy?

Khi hắn cảm thấy rất bức bối thì chợt nghe đại ca lên tiếng: - Hào Tam, cậu là anh em tốt của tôi, nhưng có một số việc mà không thích hợp cho nhiều người biết rõ. Sau này bí mật sẽ theo cậu mà đi thôi. Cậu biết không, sự hiện hữu của cậu uy hiếp đến tổ chức, tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng cậu cứ yên tâm ra đi, tôi sẽ quan tâm đến người nhà của cậu.

Hào Tam thật sự rất hoảng sợ, hắn muốn há miệng hô lớn, thế nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Hắn cố gắng mở to mắt, muốn nhìn gương mặt của đại ca, thế nhưng lúc này ánh mắt của hắn đã rất mơ hồ.

Lúc này trong đầu Hào Tam chỉ còn lại một hình ảnh, khoảnh khắc khi hắn ném tên cảnh sát trẻ tuổi kia xuống bên dưới, đối phương chăm chú nhìn hắn, lúc này ánh mắt của đối phương lại cực kỳ rõ ràng trong đầu hắn.

- Ầm! Hào Tam ngã xuống đất, hắn mở to mắt, căn bản không tin được tất cả những gì đang diễn ra, nhưng sự thật tàn khốc lại nói cho hắn biết: Mình không còn giá trị tồn tại, căn bản phải chết.

Chú Triệu mở cửa cho Hào Tam không biết đã đi vào từ khi nào. Đại ca Trịnh ngẩng đầu nhìn chú Triệu, hắn mới khẽ nói: - Hào Tam là một người được việc, nói thật thì tôi cũng không muốn kết thúc nó sớm như vậy, phải biết rằng đối với tôi thì một người thế này cũng không dễ có được.

Chú Triệu nói: - Tôi biết rõ điều này, anh không muốn kết thúc mạng hắn, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, chúng ta đã không còn đường lui, nếu không diệt trừ hắn thì sẽ là tai họa cho tổ chức.

- Hào Tam là người có thể không tiếc mạng sống vì anh em huynh đệ, chuyện này qua đi thì anh nhớ nhắc nhở tôi, phải đối xử tốt với người nhà của cậu ấy. Đại ca Trịnh nói đến đây thì vỗ bàn thật mạnh: - Nhưng người tính căn bản không bằng trời tính, tôi cũng không ngờ sự việc lại phát sinh vấn đề như vậy.

- Tôi cũng không ngờ, ngay cả đại công tử cũng không ngờ, chúng ta không thể ngờ được cũng là bình thường. Vì vậy sự kiện này đại công tử cũng không trách anh. Chú Triệu nói đến ba chữ đại côn tử thì vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Vẻ mặt đại ca Trịnh đã khôi phục lại như thường, hắn lắc đầu nói: - Tuy đại công tử không trách tôi ở chuyện này, thế nhưng tóm lại thì tôi vẫn thấy mình làm sự việc phát sinh vấn đề, tôi chuẩn bị nói lời từ chức với công tử, để tôi ra nước ngoài đề tỉnh lại mình.

Chú Triệu cười nói: - Anh Trịnh, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, anh là người theo chân công tử giành lấy những gì ngày hôm nay, công tử còn cần anh chủ trì công việc ở thành phố Lâm Hồ, sao anh lại bỏ đi được?

- Đại công tử căn bản rất thành tâm, tôi cực kỳ cảm kích, nhưng tôi tự mình hiểu lấy mình, nếu như tôi tiếp tục ở vị trí này sẽ làm cho công tử khó xử. Anh Trịnh nói đến đây thì chợt nói: - Phía bên kia cũng được giải quyết rồi chứ?

- Hôm nay Trần Tĩnh Khắc lái xe vì thắng không còn tốt thế nên va chạm vào xe tải, bây giờ căn bản đã không thể cứu chữa được, đã tử vong. Chú Triệu nói đến hai chữ tử vong thì hào hứng giống như một sinh mệnh vừa được cho ra đời.

Nhưng cái tên Trần Tĩnh Khắc kia căn bản là khá quen thuộc với người thành phố Lâm Hồ, vì người này là phó cục trưởng cục công an quận Thành Tây, tuy chỉ là cán bộ cấp phó phòng nhưng căn bản có năng lượng cực kỳ lớn ở Lâm Hồ.

Bây giờ người từng được xưng tụng là sát tinh của kẻ cướp đã chết một cách không tiếng động.



- Tốt, làm như vậy thì đại công tử cũng không quá lo lắng nữa rồi. Anh Trịnh nói, sau đó dùng giọng cảm khái nói: - Anh Triệu, anh em ta đã sát cánh với nhau khá lâu, cũng lâu rồi không nói nhiều như hôm nay, mời anh điếu thuốc.

Anh Triệu cười cười, bàn tay vừa định duỗi ra phía sau, đúng lúc này chợt cảm thấy da đầu tê dại. Vì đó cũng không phải là điếu thuốc, chính là một khẩu súng với nòng súng đen ngòm.

- Anh...Anh muốn làm gì? Anh Triệu nhìn anh Trịnh rồi dùng giọng khó tin nói, lời nói lắp bắp.

Anh Trịnh nhìn anh Triệu rồi cười hì hì nói: - Tôi biết rõ anh chuẩn bị làm gì. Anh Triệu, anh cho rằng tôi không biết anh nhận được chỉ lệnh của đại công tử, căn bản là xử cả tôi sao? Tôi làm thế này cũng là tự bảo vệ mình, anh đừng trách tôi.

- Đoàng. Anh Triệu còn định lên tiếng nhưng đại ca Trịnh đã không cho hắn cơ hội, khi tiếng súng vang lên, thi thể anh Triệu ngã xuống. Khi anh Triệu ngã xuống, khẩu súng trên một bàn tay còn lại cũng rơi xuống sàn.

Đại ca Trịnh cúi người nhặt khẩu súng lên, sau đó hắn cười cười nói: - Anh Triệu, đại công tử đã không cho tôi đường sống, như vậy tôi cũng chỉ có thể tự tìm đường sống cho mình. Anh cũng đừng trách tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, chúng ta vì cái gì mà sống, không phải là vì cái mạng của mình sao?

...

Khi Đoạn Văn Đống lấy thân phận phó cục trưởng cục công an tỉnh đi đến thành phố Lâm Hồ, lúc này những người nên khống chế đã bị khống chế. Vì có chứng cứ rõ ràng, thế cho nên nữ nhân viên của quán bar căn bản bị đột phá phòng tuyến tâm lý, nàng thừa nhận mình làm theo sắp xếp của giám đốc quán bar.

Nhưng sau khi bắt được đám người của quán bar, manh mối chĩa về phía Hào Tam. Đoạn Văn Đống cho người đi bắt Hào Tam, căn bản là người này đã biến mất không chút tăm tích.

Một manh mối khác chính là phó cục trưởng cục công an quận Thành Nam.

Vị phó cục trưởng này đã chết vì tai nạn xe hơi, lúc này giống như trời xanh có mắt, tất cả những kẻ ác đều bị diệt sạch, nhưng kết quả này lại làm cho da đầu Đoạn Văn Đống chợt tê dại.

Tráng sĩ đứt cổ tay, đây là người ta cố gắng chặt đứt tay của mình. Tuy Đoạn Văn Đống thầm hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn căn bản không tìm ra manh mối gì khác, thậm chí muốn tìm ra cũng không dễ dàng gì.

Khi Đoạn Văn Đống cảm thấy sự việc khó giải quyết, hắn nhận được tin tức ông chủ Trịnh Uy Quân của công ty bất động sản lớn nhất Lâm Hồ đã chết cháy trong phòng mình, lúc này trong phòng chỉ còn lại một thi thể cháy xém mà thôi.

Sự việc giống như không liên quan, thế nhưng Đoạn Văn Đống lại giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn sắp xếp cho tổ chuyên án xem xét thật kỹ vụ này.

Khi Đoạn Văn Đống đang tìm manh mối trong thành phố Lâm Hồ, lúc này trong một gian phòng không lớn ở thành phố Đông Hồng, Chử Ngôn Huy đang dùng ánh mắt dữ tợn nhìn báo cáo từ thành phố Lâm Hồ. Tuy báo cáo nói người chết là Trịnh Uy Quân, thế nhưng hắn lại biết rõ người chết thật sự là ai.

Chử Ngôn Huy cảm thấy mình căn bản là người tính toán không bỏ sót, không ngờ sự việc này vẫn để cho cá lọt lưới. Hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, cũng cảm thấy nhục nhã, gần đây hắn là người cao hơn người ta một cái đầu, thế nhưng lại bị người ta đùa bỡn.

Trịnh Uy Quân đúng là một quả bom hẹn giờ, nếu như không thể xử lý người này, biết đâu sẽ có một ngày đối phương mang đến đòn trí mạng cho sự nghiệp của Chử Ngôn Huy? Sau khi suy xét trước sau, một chỉ lệnh truy sát Trịnh Uy Quân đã được Chử Ngôn Huy thông qua con đường của mình để truyền ra ngoài.

Vương Tử Quân thông qua Đoạn Văn Đống mà biết được rõ ràng sự việc ở thành phố Lâm Hồ, nhưng sự việc này lại làm cho hắn cảm thấy lạnh lẽo. Tuy hắn không trông cậy Đoạn Văn Đống có thể vung tay xử lý đám buôn lậu ngay lập tức, thế nhưng tình huống này diễn ra lại cho thấy đối phương căn bản là quá ranh ma và manh động.

Nhưng bây giờ công tác chủ yếu của Vương Tử Quân là thúc đẩy cải cách nhân sự ở Nam Giang, những ngày qua tuy hắn chủ yếu quan tâm đến sự kiện của Khương Tồn Minh, thế nhưng phương án cải cách vẫn liên tục được đẩy mạnh.

- Trưởng phòng Vương, đã có năm thành phố báo cáo phương án cải cách lên cho chúng ta. Du Giang Vĩ đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn đặt vài văn kiện lên bàn làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện cũng không lập tức xem qua, hắn nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ rồi nói: - Giang Vĩ, gần đây có quá nhiều chuyện, cậu cũng nên xuống bên dưới tìm hiểu tình hình thực tế.



Đi theo bên cạnh Vương Tử Quân chíh là công tác chủ yếu và quan trọng của Du Giang Vĩ, chỉ khi nào đi theo Vương Tử Quân thì địa vị của hắn mới tăng tiến. Nhưng Vương Tử Quân đã nói ra những lời vừa rồi, đây là thứ mà hắn khó thể nào tự quyết định, thế nên hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Tôi nghe lời trưởng phòng Vương.

Vương Tử Quân cười một chút rồi nói: - Tôi đã nghiên cứu với trưởng phòng Long, quyết định thành lập một tổ giám sát, tiến hành đi đôn đốc cải cách nhân sự ở khắp các thành phố trong tỉnh. Cậu đi tìm trưởng phòng Long, để anh ấy cho cậu một vị trí, đi xuống tuyến dưới xem xét.

- Vâng! Du Giang Vĩ không phải là kẻ ngốc, hắn vốn có suy đoán của mình, bây giờ nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi càng khẳng định mười phần. Hắn là người đi theo công tác bên cạnh trưởng phòng Vương, hắn biết trưởng phòng Vương căn bản là cực kỳ coi trọng cải cách nhân sự lần này, một bộ phận quan trọng nhất trong đó chính là vấn đề về nhân sự.

Cổ kim đều nói hễ cải cách nhân sự thì luôn liên quan đến lợi ích của các bên, nếu xử lý không tốt thì căn bản là chọc ra một lỗ hổng lớn, hơn nữa khi hành động sẽ có đủ mọi lực cản xuất hiện từ rất nhiều phương hướng làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được.

Lúc này Vương Tử Quân đẩy mạnh cải cách nhân sự, cũng không biết có bao nhiêu người đang chuẩn bị ngáng chân. Lần này mình đi xuống xem xét, có lẽ biến thành con mắt của trưởng phòng Vương, bất cứ lúc nào cũng trực tiếp báo cáo cho trưởng phòng Vương.

Du Giang Vĩ nghĩ đến chuyện mình sắp được gánh vác sứ mạng lớn mà cảm xúc không khỏi bành trướng. Hắn đi theo trưởng phòng Vương đã khá lâu, rất muốn phát huy tác dụng với lãnh đạo của mình.

Khi Du Giang Vĩ định hỏi xem trưởng phòng Vương có gì cần nhắc nhở hay không, điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy: - Cục trưởng Đoạn, có chuyện gì không?

- Trưởng phòng Vương, đã trải qua xác nhận, người chết ở thành phố Lâm Hồ không phải là Trịnh Uy Quân. Đoạn Văn Đống thở dài một hơi rồi nói tiếp: - Bây giờ không tìm ra tung tích của Trịnh Uy Quân, nhưng có một việc có thể xác định, đó là người này còn sống.

...

Sáng sớm đã có những hạt mưa rơi xuống, những đám mây màu xám làm cho cả thành phố Đông Hồng như được bao phủ trong không khí u sầu. Đối với những nam thanh nữ tú thì bầu không khí này căn bản khá nên thơ, nhưng đối với một số người đang u buồn, tình cảnh này càng làm cho bọn họ đau xót thêm.

Sáng sớm có đầy người đi làm ở cổng ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, cũng có nhiều chiếc xe dừng lại bên trong sân.

Trong số đó có một chiếc xe cảnh sát rất bắt mắt, không ít nhân viên công tác phải nhìn về phía chiếc xe cảnh sát kia.

Không phải có chuyện gì xảy ra hay sao? Mới làm cho người của cục công an đến ủy ban nhân dân thành phố báo cáo công tác? Hay là có chuyện gì khác? Khi mọi người đang thầm suy đoán, chợt thấy một người đàn ông trung niên từ trong xe đi ra.

- Đây không phải là cục trưởng Đoạn Văn Đống sao? Anh ta sao lại đến đây rồi? Không có chuyện gì xảy ra đấy chứ? Một tên cán bộ thanh niên thấy Đoạn Văn Đống đi vào trong văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, hắn khẽ nói với người đồng sự bên cạnh.

Người đồng sự nhìn thoáng qua Đoạn Văn Đống, sau đó mới khẽ nói: - Được rồi, anh không nên nói lung tung, lần này Đoạn Văn Đống đến có lẽ là vì muốn tìm lãnh đạo nói chuyện.

- Có chuyện gì mà phải tìm nói chuyện? Đoạn Văn Đống là một người thực lực mạnh mẽ, bây giờ cũng là phó cục trưởng cục công an tỉnh, có gì đáng để anh ấy vội vàng như vậy? Một người đồng sự khác đi qua rồi dùng giọng tò mò hỏi.

Rất nhiều người căn bản rất tò mò về việc Đoạn Văn Đống xuất hiện trong khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, lúc này càng có không ít ánh mắt nhìn Đoạn Văn Đống.

- Cậu đúng là cái gì cũng không biết, tôi nghĩ lần này cục trưởng Đoạn đến tìm bí thư Lý Hồng Phảng. Một viên cán bộ nhìn theo ánh mắt mọi người rồi dùng giọng đắc ý nói.


Nhưng câu trả lời của người này cũng không làm cho những người bên cạnh giải tỏa sự tò mò, có người khẽ cười nhạo: - Đoạn Văn Đống là cục trưởng cục công an thành phố, anh ấy không đến tìm bí thư ủy ban tư pháp thị ủy mới là lạ.


Người kia vốn cảm thấy đắc ý vì câu nói của mình, thế nhưng viên đồng sự lên tiếng lại làm cho hắn bị xem thường, gương mặt cũng không tốt lắm. Hắn cũng không định nói nhiều, thế nhưng bây giờ không khỏi dùng ánh mắt hung hăng nhìn người kia rồi nói: - Hừ, anh biết gì mà nói, không biết đừng nói mò.


- Tốt, tôi không nói mò, nhưng anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Người kia cũng không buông tha mà mở miệng khiêu khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK