Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chủ tịch, là tôi suy xét không chu toàn, à...Tôi sẽ thay người cho ngài. Trương Tề Bảo nói đến đây thì dùng giọng có chút thẹn thùng nói: - Chủ tịch, tôi biết rõ Tiểu Ngư Nhi làm thư ký cho ngài là không thích hợp, nhưng nha đầu kia biết Cổ Dương xin nghỉ thế nên đến quấy lấy tôi cả buổi, căn bản không còn biện pháp nào khác.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có lỗi của Trương Tề Bảo, hắn căn bản có thể tưởng tượng ra được tình huống khó xử của thư ký trưởng Trương. Nhưng Văn Ngư Nhi đến văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì người nào cũng cảm thấy đây là cán bộ đi mạ vàng. Tuy chủ tịch Vương và bí thư Văn có quan hệ bình thường với nhau, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Trương Tề Bảo nể mặt Văn Ngư Nhi.

- Được rồi, đừng đổi lại là người khác, hai ngày này xem như tôi tự lực cánh sinh là được. Vương Tử Quân vung tay lên với Trương Tề Bảo, hắn thản nhiên nói.

Trương Tề Bảo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Tử Quân, tảng đá đặt trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Mặc dù Trương Tề Bảo cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, thế nhưng khi mà thời gian đi theo Vương Tử Quân ngày càng lâu, hắn cảm thấy chủ tịch Vương cực kỳ là người biết thông cảm ở những sự việc bình thường. Chỉ cần anh đừng làm quá phận, dưới tình huống bình thường thì chủ tịch Vương căn bản không bao giờ làm cho anh khó khăn.

Nói thật thì Trương Tề Bảo thật sự rất sợ nha đầu Văn Ngư Nhi, nếu chủ tịch Vương không ngại tiến vào địa ngục, như vậy thì nên nhân nhượng hai ngày.

- Thư ký trưởng, vừa rồi Miêu Dược Hổ đến nói Chân lão chuẩn bị về thăm quê, chuẩn bị gặp mặt bà con thân thích. Vương Tử Quân gõ ngón ta lên bàn rồi thản nhiên nói.

Trương Tề Bảo có thói quen chú tâm vào lãnh đạo, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không cảm thấy có gì. Dù sao Chân lão đã nhiều năm rồi chưa quay về Mật Đông, bây giờ quay về gặp mặt bà con thân thích cũng là chuyện rất bình thường. Con người ta một khi đã già thì dễ dàng hoài cựu.

Nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị Trương Tề Bảo nhanh chóng bác bỏ. Dưới tình huống thì chuyện Chân lão quay về nhà thăm quê căn bản không cần phải giao cho ai, người bên dưới sẽ tự sắp xếp ổn thỏa, nào cần phải đáng giá đặc biệt gọi điện thoại đến sắp xếp.

Đây là một hành vi căn bản không bình thường, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Trương Tề Bảo căn bản là thư ký trưởng, hắn cũng biết bây giờ bí thư Sầm chuẩn bị đẩy Sở Hồng Đạo tiến lên. Sau khi nghĩ đến nhân quả của sự việc này, gương mặt của Trương Tề Bảo chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

- Được rồi, không nói đến sự kiện này nữa, Hiểu Bạch ở bên kia công tác thế nào rồi? Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trương Tề Bảo, hắn hiểu đối phương đang nghĩ gì, thế là trực tiếp nói sang chuyện khác.

- Sau khi Hiểu Bạch đi, thật sự là quan mới đến nhận chức đốt ba đống lửa. Bây giờ cậu ấy đang cố gắng sửa trị những lò than nhỏ trong huyện, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho tôi nói đến những công tác gần nhất. Địa phương phát triển kinh tế khá lạc hậu, mọi người kéo nhau lên núi kiếm ăn, một vài lò than mà mỏ khoáng nhỏ bộc phát hung hăng ngang ngược, hơn nữa còn tiềm ẩn tại họa ngầm rất lớn. Lúc này cả nước đang đẩy mạnh diệt trừ những lò than mỏ khoáng thổ phỉ, Hiểu Bạch muốn trị tận gốc, căn bản ngăn chặn ngay từ ngọn nguồn của nó. Huyện ủy chuẩn bị cất mũ quan của vài người, chỉnh đốn và cải cách một nhóm người. Bọn họ muốn dùng phương thức như vậy để phủ lên bầu khong khí, tạo ra khí thế lớn, vừa biểu hiện sự quyết tâm của huyện ủy, vừa có thể làm cho đám chủ lò than mỏ khoáng cảm thấy run sợ.

Chỉnh đốn và cải cách lò than mỏ khoáng nhỏ? Vương Tử Quân có chút nhíu mày.

Sau khi nghe xong những lời báo cáo của Trương Tề Bảo về công tác của Triệu Hiểu Bạch, Vương Tử Quân cảm thấy Triệu Hiểu Bạch mặc dù có khí độ vì dân sinh, thế nhưng khi làm việc vẫn còn có vài phần cấp tiến. Chính mình thật sự là một vị chủ tịch tỉnh đứng phía sau Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng người mới đến nhận công tác thì căn bản là ba chân khó đá, bây giờ Triệu Hiểu Bạch còn chưa đứng vững bàn chân mà đã giương cờ hạ bát cơm của người ta, nguy hiểm trong sự kiện này là rất lớn.

Triệu Hiểu Bạch xem như là một cán bộ tân sinh của tỉnh Mật Đông, còn rất trẻ, cực kỳ có khí thế. Thế nhưng có một câu không thể không thận trọng xem xét: Con thỏ bị ép cũng có thể cắn người. Một khi động vào bát cơm của mình, đám người làm chủ lò than mỏ khoáng sẽ căn bản không chịu ngồi yên chờ chết. Có câu minh thương dễ đánh ám tiễn khó phòng, nếu như người ta liều mạng, như vậy cũng không cần quan tâm anh có hậu trường vững chắc như thế nào.

Sau khi Trương Tề Bảo rời đi thì Vương Tử Quân bấm điện thoại Triệu Hiểu Bạch. Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng chuông thì chợt nghe bên kia vang lên giọng nói của một người còn rất trẻ tuổi: - Chào anh, tôi là Trần Thái Trung.

Trần Thái Trung? Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó mới kịp có phản ứng, đây chính là thư ký của Triệu Hiểu Bạch. Làm bí thư huyện ủy đôi khi rất bận rộn, thế nên cũng cần thư ký tiếp điện thoại. Lãnh đạo đứng đầu thường có hai bộ điện thoại, số điện thoại này Triệu Hiểu Bạch thường hay sử dụng, thế nên giao cho Trần Thái Trung.

Vương Tử Quân nghĩ thông suốt thì cười nói: - Đồng chí Thái Trung, tôi là Vương Tử Quân, anh để cho Hiểu Bạch tiếp điện thoại.

- Ngài là...À, chào chủ tịch Vương, ngài chờ một chút, bí thư Triệu đang họp, tôi sẽ đi báo cáo. Mặc dù Trần Thái Trung nói chuyện khá ổn thế nhưng vẫn không che giấu được vài phần bối rối.

Vương Tử Quân coi như thỏa mãn với phản ứng của Trần Thái Trung, vì Triệu Hiểu Bạch căn bản còn trẻ, tin tưởng chọn thư ký sẽ không quá lớn tuổi. Nhận được điện thoại của mình căn bản là một sự kiện quá lớn, sau khi biết được mình là ai, người này có thể đứng vững vàng như vậy căn bản cũng là một mầm mống tốt.



Chỉ nửa phút sau thì bên kia đã vang lên giọng nói của Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Vương, tôi là Hiểu Bạch.

- Hiểu Bạch, công tác gần đây thế nào? Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói.

- Chủ tịch, tôi công tác rất tốt, nhưng khoảng thời gian gần đây đang vội vàng làm quen hoàn cảnh, trong huyện có quá nhiều chuyện, thật sự làm cho bản thân khó thể nào phân thân được. Triệu Hiểu Bạch thật sự có chút không yên, những ngày nay hắn cũng nghĩ đến phương diện báo cáo cho Vương Tử Quân, thế nhưng lại nghĩ rằng chủ tịch Vương rất bận rộn, hơn nữa công tác của hắn cũng không có gì khởi sắc, thế nên không gọi điện thoại cho lãnh đạo. Không ngờ lúc này Vương Tử Quân lại tự mình gọi điện thoại đến, điều này làm cho hắn cảm thấy mình được ủng hộ, trong lòng cũng có chút bàng hoàng.

Dù sao thì hắn cũng là cấp dưới, mình nên gọi điện thoại cho lãnh đạo mới đúng.

Vương Tử Quân căn bản cũng có thể hiểu ý của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không đặt nặng trong lòng, thế là cười ha hả nói: - Trong huyện có hàng ngàn công tác, sự việc rườm rà, làm cũng không nên gấp gáp, đầu tiên phải làm sao cho công tác thuận lợi là được.

- Vâng, chủ tịch, tôi nhất định sẽ nhớ chỉ thị của ngài, tuyệt đối không làm cho ngài thất vọng. Triệu Hiểu Bạch nói bằng giọng điệu cực kỳ tự tin.

Vương Tử Quân căn bản rất tán thưởng sĩ khí của Triệu Hiểu Bạch, nhưng hắn nghĩ đến mục đích ban đầu của cuộc điện thoại này, thế là thản nhiên nói: - Hiểu Bạch, cậu công tác bốc đồng là rất tốt, thế nhưng có một số việc mà cậu cần nhớ kỹ, rất nhiều thứ căn bản là không thể làm một lần cho xong, ngoài phương diện có lá gan, có bốc đồng, có quyết đoán, còn cần phải trù tính chung, dục tốc bất đạt, cậu nên nắm chắc tiến độ của mình.

Vương Tử Quân nói làm cho Triệu Hiểu Bạch có vài phần cảm động, hắn hiểu chủ tịch Vương nói những lời này chủ yếu là vì ủng hộ mình, thế là không khỏi dùng giọng sắt son nói: - Chủ tịch, tôi nhớ kỹ rồi.

Vương Tử Quân định nói ra vài lời bình về sự kiện đóng các lò than mỏ khoáng bất hợp pháp với Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng sau khi nghe Triệu Hiểu Bạch nói như vậy thì hắn buông tâm tư của mình xuống, sau đó cười nói: - Tôi sẽ chờ xem biểu hiện của cậu.

Sau khi cúp điện thoại với Triệu Hiểu Bạch thì Vương Tử Quân có chút cảm khái, một người tóm lại phải có gan đảm đương, đôi khi còn cần phải cố gắng phấn đấu trong nghịch cảnh. Mình cần gì phải cố gắng bày ra khuôn sáo cho Triệu Hiểu Bạch? Cũng không nên cứ nâng đỡ mãi, phải để người này đi đường có té ngã, phải là một tờ giấy trắng mới có thể vẽ lên một bức tranh đẹp được.

- Chủ tịch, giám đốc Sở Hồng Đạo của sở khoa học công nghệ nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Văn Ngư Nhi gõ cửa phòng làm việc rồi khẽ nói.

Sở Hồng Đạo lại đến nữa! Vương Tử Quân nhíu mày, những ngày qua Sở Hồng Đạo liên tục đến tìm, tuy danh nghĩa là báo cáo công tác, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì Vương Tử Quân hiểu quá rõ ràng.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Văn Ngư Nhi rồi thản nhiên nói: - Cô nói với giám đốc Sở, nói là tôi...Nửa giờ sau anh ấy đến gặp tôi.

Vương Tử Quân vốn nghĩ không có thời gian gặp Sở Hồng Đạo, thế nhưng cuối cùng lại thu câu nói kia về. Mặc dù mình không gặp mặt Sở Hồng Đạo, thế nhưng người kia vẫn có thể kiên trì muốn gặp, chính hắn cũng không muốn người ta lợi dụng câu chuyện này để bày vẽ ra những tin đồn nhảm khác.

Gặp một lần nữa cũng không là vấn đề gì lớn.

Văn Ngư Nhi nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân, nàng nghe lời nói của Vương Tử Quân, nàng có thể cảm nhận được Sở Hồng Đạo này căn bản không phải là người được chủ tịch Vương chào đón. Đáng lý ra chủ tịch Vương định nói không có thời gian gặp mặt Sở Hồng Đạo, thế nhưng cuối cùng vẫn cho ra lịch hẹn.

- Chủ tịch, nếu ngài không muốn gặp anh ấy, chỉ cần nói có chuyện là được. Văn Ngư Nhi cũng không phải là Triệu Hiểu Bạch, căn bản không cần quan tâm nặng nhẹ, chỉ làm việc theo ý của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều trước mặt mình rồi khẽ cười nói: - Có một số việc cần suy xét toàn diện, cứ xử lý theo lời của tôi.

- Ôi, trở thành chủ tịch thì cũng thật là mệt, ngay cả phương diện gặp mặt người nào cũng phải làm trái với lương tâm, thật sự không biết ngài làm lãnh đạo hay là người kia làm lãnh đạo nữa. Văn Ngư Nhi dùng giọng không kiêng nể nói, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy buồn cười. Cô gái này rõ ràng là quá thẳng thắn, vì sao lại có thể nói ra những lời như vậy với lãnh đạo?

Văn Ngư Nhi quệt mồm rời đi, hơn hai mươi phút sau thì nàng đưa một Sở Hồng Đạo với nụ cười vui như hoa vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sở Hồng Đạo ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi cười nói: - Chủ tịch, tôi đã báo cáo những lời giúp đỡ của ngài với khu công nghệ cao cho lãnh đạo thượng cấp, lãnh đạo thượng cấp cảm thấy cực kỳ coi trọng những thành tích mà chúng tôi đạt được, thế là cố ý mở một hội nghị gấp rút trong khu công nghệ cao tỉnh Mật Đông.



- Giám đốc Sở, chuyện này rất tốt, nếu lãnh đạo thượng cấp có ý như vậy, thế thì anh nên làm tốt công tác liên lạc, tốt nhất nên nhanh chóng xác định sự kiện này. Vương Tử Quân hiểu rõ Sở Hồng Đạo đang dựa thế, lãnh đạo thượng cấp mở ra hội nghị điển hình, đây chính là một thành tích tốt. Chỉ cần có thành tích này chèo chống, Sở Hồng Đạo căn bản tiến lên một bước rất dễ dàng.

Tuy Sở Hồng Đạo vẫn giữ gương mặt cực kỳ cung kính, thế nhưng trong mắt hắn lại có vài phần tự đắc. Những năm qua hắn công tác xuôi chèo mát mái ở sở khoa học công nghệ, điều này làm cho tâm tư tiến lên của hắn căn bản là cực kỳ mạnh mẽ.

Sở Hồng Đạo từng nói rõ ý nghĩ của mình với cậu, thế nhưng Chân lão căn bản không cho ra bất kỳ câu trả lời nào, chỉ nói hắn nên chú trọng công tác thực tế, còn những thứ khác không phải là thứ mà hắn có thể suy xét được.

Những đáp án căn bản là ngồi chờ may mắn rơi xuống đầu như vậy giống như giội một gáo nước lạnh lên đầu Sở Hồng Đạo, điều này làm cho hắn cực kỳ mất vui, căn bản là không thoải mái. Nhưng hắn không thoải mái thì có làm gì được? Cánh tay không lay được đùi, hơn nữa lời nói của Chân lão đối với hắn còn tốt hơn cả thánh chỉ.

Cũng may Sở Hồng Đạo là người thức thời, biết mình không phải là nhân tuyển được Chân lão chào đón, mà lãnh đạo trong tỉnh cũng có thái độ ôn hòa với mình, thế nên muốn tiến lên một bước nữa là rất khó. Hắn có vài phần nản chí thất vọng, quyết định không động vào phương diện này nữa. Thế nhưng khi mà hắn cực kỳ tuyệt vọng, đúng lúc này hạnh phúc lại rơi từ trên trời xuống.

Chân lão chuẩn bị về thăm quê, nhân cơ hội này mà bí thư Sầm quyết định đẩy hắn lên vị trí phó chủ tịch tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng dù thế nào cũng là tiến lên một bước vào trong hàng ngũ các vị lãnh đạo tỉnh.

Sở Hồng Đạo mặc dù biết Sầm Vật Cương cất nhắc mình là vì lý do gì, thế nhưng hắn vẫn thích được bí thư Sầm lợi dụng. Nếu như lần này hắn có thể thành công tiến lên, sau này hắn cũng là bánh ít đi bánh quy lại, nói vài lời có ích cho bí thư Sầm.

Một người không sợ mình bị lợi dụng, chỉ sợ là mình vô dụng. Hơn nữa bị lợi dụng thì mộng tưởng nhiều năm của hắn sẽ thành sự thật. Còn phương diện tên Vương Tử Quân chán ghét kia, hắn tuy cũng có suy xét qua, thế nhưng căn bản không quá quan tâm.

Vương Tử Quân tuy là người cường thế trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng như vậy thì thế nào? Sở Hồng Đạo hắn từng gặp nhiều vị lãnh đạo cường thế, nhưng những người kia căn bản không dám làm gì mình, vì có câu không nể mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật.

Chủ tịch Vương dù thật sự bực mình với mình, thế nhưng người này cũng chỉ có thể nổi giận mà thôi, căn bản không làm gì được mình.

Sở Hồng Đạo mang theo tâm tư như vậy mà hầu như cứ một hai ngày lại đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân, ngoài phương diện báo cáo công tác, thứ hắn quan tâm tiếp theo chính là thường xuyên xuất hiện ở khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nói vài câu với Vương Tử Quân để hai bên có thêm ấn tượng, cũng ép đối phương phải sớm cho ra quyết định.

Cánh tay không lay được đùi, chủ tịch Vương, không phải chỉ là một vị trí phó chủ tịch tỉnh sao? Trương Bản Tiến còn kiêm nhiệm cả vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc, vì sao lại thôn tính hết cả như vậy? Thế cho nên phải thuận nước giong thuyền mà giao vị trí kia cho tôi.

- Mong chủ tịch Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ tranh thủ hội nghị này. Chủ tịch, điều này...Tôi nghe nói vài ngày tới ngài sẽ tham gia hội nghị ở thủ đô, ngài xem ngoài thời gian đi họp, có thể rút chút thời gian gặp mặt lãnh đạo thượng cấp của chúng tôi được không?

- À, đề nghị này là không tồi. Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi thản nhiên nói: - Giám đốc Hồng Đạo, chuyện này anh giúp tôi sắp xếp, cũng xem như biểu hiện thành ý của tỉnh Mật Đông với sự kiện này.

Vương Tử Quân trả lời làm cho Sở Hồng Đạo vui mừng như điên, hắn không khỏi cười cười nói: - Chủ tịch, lãnh đạo chủ yếu của bộ khoa học công nghệ có quan hệ rất tốt với anh họ của tôi, tôi sẽ để cho anh ấy hẹn trước, có lẽ là không có vấn đề.

- À, đúng rồi, giáo sư Sở, bây giờ sức khỏe của mẹ anh như thế nào? Vương Tử Quân biết rõ ý nghĩa câu nói của Sở Hồng Đạo, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với người này, thế là nhanh chóng chuyển chủ đề.


Chuyển chủ đề câu hỏi chính là quyền lợi của lãnh đạo.


- Sức khỏe của mẹ tôi rất tốt, hai ngày trước cậu của tôi có gọi điện thoại đến, mẹ tôi vẫn còn rất khỏe, hai người còn trò chuyện với nhau một lúc lâu. Sở Hồng Đạo nói đến đây thì có chút cảm khái: - Người già ở trong nhà thật sự như bảo vật.


- À, chữ hiếu là quan trọng, giám đốc Sở thật sự có phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK