Như vậy thì anh chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.
Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có những suy nghĩ xấu xa, hắn thầm cảm thấy Vương Tử Quân căn bản không có khả năng làm loạn, thế cho nên cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn dứt khoát đi ra khỏi phòng, dù Mã Tiến Hổ đã mở miệng cam đoan quá trình chuẩn bị không có vấn đề, nhưng hắn vẫn phải tự mình đi xem xét một chuyến, chỉ như vậy mới có thể yên tâm.
Ngài may lãnh đạo đến khảo sát, nhất định không được xảy ra vấn đề.
So sánh với Nguyễn Chấn Nhạc thì thành phố Tam Hồ thật sự căng thẳng hơn nhiều. Sau khi thành phố Tam Hồ không được xác định là địa điểm được lãnh đạo đến khảo sát, dù là Lâm Trường Công hay Triệu Bảo Lâm đều sinh ra cảm giác thất lạc rất lớn.
Đều là thành phố trọng tâm, vì sao dựa vào cái gì mà các anh được làm người đi đầu? Trong khi chúng tôi phải làm người đi sau? Nhưng bọn họ thật sự không dám cầm lý lẽ này để đi đến kể khổ với lãnh đạo tỉnh ủy, không nói gì khác, chỉ cần lãnh đạo trừng mắt nói một câu:
- Thành phố Tam Hồ các anh còn biết mình là thành phố trọng tâm nữa sao? Còn là động cơ kéo các thành phố khu vực phía nam phát triển sao? Các anh không hiểu rõ nữa à? Kinh tế của thành phố các anh cần La Nam giúp đỡ mới phát triển, các anh thấy danh dự thì tranh giành, thấy việc cần làm thì bỏ chạy, tôi thật sự mất mặt với các anh.
Nếu những lời kia được lãnh đạo nói ra khỏi miệng, chỉ sợ bọn họ không cần đánh cũng phải ngã gục.
Vì vậy Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm căn bản đều không có bất kỳ chuẩn bị gì cả, cả thành phố Tam Hồ vì thái đội của hai vị lãnh đạo đứng đầu mà rơi vào trạng thái mập mờ, chưa thể tiến vào trạng thái trực chiến.
Khi Lâm Trường Công nhận được cuộc điện thoại của chính bí thư Hào Nhất Phong, hắn thiếu chút nữa đã sợ đến mức nhảy dựng lên. Hắn nắm chặt lấy điện thoại dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói:
- Bí thư Nhất Phong, không phải nói thành phố Tam Hồ chúng tôi không nằm trong danh sách sao?
- Này bí thư Trường Công, anh tưởng tôi cho các anh tiến vào trong danh sách tiếp đón lãnh đạo sao? Vì sao lãnh đạo lại cho ra quyết định như vậy? Tôi căn bản là không thể nào biết trước được. Lần này thành phố Tam Hồ các anh cần phải cố gắng làm tốt công tác, nhất định phải khai thác ý nghĩ mới, lợi dụng phương pháp mới, chọn dùng thủ đoạn mới. Nếu có bất kỳ ảnh hưởng gì xảy ra thì sẽ không xong, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì dùng giọng hung ác nói:
- Nếu vào thời điểm mấu chốt mà các anh để xảy ra vấn đề, tôi sẽ hỏi tội từng người.
Còn chưa nói xong cuộc điện thoại với bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong thì mồ hôi trán của Lâm Trường Công đã vã ra như tắm. Hắn vội vàng bảo chứng sẽ cố gắng làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo. Hào Nhất Phong nghe Lâm Trường Công nói những lời tốt đẹp, sau đó mở miệng dặn dò một phen, cuối cùng mới dùng giọng nhàn nhạt nói đến tết thì hội đồng nhân dân tỉnh sẽ có vài vị chủ tịch về hưu, lão và bản thân tỉnh ủy đều hy vọng Lâm Trường Công có thể tiếp tục cống hiến cho khối hội đồng nhân dân tỉnh.
Lâm Trường Công thật sự không thể không hiểu lúc này Hào Nhất Phong đang phát huy tác dụng nghệ thuật làm lãnh đạo. Thế nhưng lúc này hắn căn bản là rất rối, tinh thần uể oải không phấn chấn, khó thể nào tốt đẹp cho được.
Hào Nhất Phong nói những lời giống như mây che trời, điều này Lâm Trường Công hiểu rất rõ. Đặc biệt là phương diện liên quan đến tương lai vài năm sau của hắn, trên cơ bản là lãnh đạo đều đánh Thái Cực Quyền, không bao giờ rõ ràng. Nhưng hôm nay lại khác, lãnh đạo cho ra thái độ khác thường, trực tiếp xác định cho mình, điều này cũng làm cho hắn sinh ra chút kích động.
Dù hội đồng nhân dân tỉnh so ra kém vị trí phó chủ tịch tỉnh, nhưng đối với Lâm Trường Công thì như vậy đã là quá đủ. Hắn dùng giọng chân thành cảm tạ sự quan tâm của bí thư Hào Nhất Phong, sau đó tiếp tục nói thành phố Tam Hồ sẽ dùng toàn lực ứng phó, còn kém thề sống thề chết với Hào Nhất Phong mà thôi.
Lâm Trường Công buông điện thoại và nhanh chóng tìm đám người Triệu Bảo Lâm đến phòng làm việc của mình. Sua khi truyền đạt tinh thần chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, Lâm Trường Công chợt trầm giọng nói:
- Lần này lãnh đạo đến thành phố Tam Hồ nghiên cứu khảo sát, thật sự là dịp may hiếm có với thành phố chúng ta. Chúng ta cũng là thành phố trọng tâm, vì sao chúng ta không được đi đầu? Cùng là thành phố trọng tâm sao chúng ta không là đơn vị nằm trong phương án tiếp đón lãnh đạo của tỉnh? Bây giờ không phải là lúc chúng ta oán trời trách đất, phải là lúc chúng ta rút ra kinh nghiệm xương máu cho mình.
Lâm Trường Công đặt ra những câu hỏi thực chất đã quá rõ ràng. Đám người trong phòng đèu là những thành viên ban ngành của thành phố Tam Hồ, bọn họ thật sự sinh ra chút ngột ngạt. Đám người này nhìn những lãnh đạo thành phố trọng tâm khác vui vẻ sung sướng, nói chuyện cứng nhắc, nhưng chính mình trước đó căn bản là không có tiếng nói.
Trong cùng một tỉnh, thậm chí là cùng một khu vực thì người ta cũng căn bản không quá quan tâm và coi trọng thành phố Tam Hồ. Có một lần Triệu Bảo Lâm đến thành phố Triệu Lô thương lượng một chuyện hợp tác, vừa vặn gặp một vị phó chủ tịch thành phố La Nam đến Triệu Lô. Kết quả chình là Triệu Bảo Lâm được chủ tịch thành phố Triệu Lô tiếp đãi, nhưng người tiếp đãi vị phó chủ tịch thành phố La Nam chính là bí thư thị ủy Sở Cẩm Thu. Cũng không phải bọn họ xoi mói phương diện tiếp đãi của thành phố Triệu Lô, thế nhưng chỉ cần nhìn vào thái độ của thành phố Triệu Lô thì đã đủ nói rõ vấn đề rồi.
Dù sau đó Triệu Bảo Lâm mới biết được rõ ràng sự việc, nhưng sự việc này vẫn được người ta truyền đi khắp tỉnh. Sau này dù thành phố Triệu Lô đã có lời giải thích rõ ràng, nói là vị phó chủ tịch kia là bạn học cũ của bí thư Sở Cẩm Thu, hai bên gặp mặt vừa xem như gặp lại vừa làm công tác...Thực tế là vì nguyên nhân gì thì hai bên đều hiểu rõ ràng.
Bị một đối thủ quá mạnh mẽ áp chế trên đầu, điều này không phải chỉ là cảm giác khó chịu của một mình Lâm Trường Công, mà là của cả thành viên ban ngành thành phố Tam Hồ.
La Nam không phải là thành phố trọng tâm thế nhưng lại là đối thủ mạnh mẽ của một Tam Hồ là thành phố trọng tâm. Tam Hồ là thành phố mang trên mũ bốn chữ thành phố trọng tâm, bọn họ thật sự sinh ra cảm giác khó hít thở. Dù là chính quyền thành phố căn bản không mở miệng tỏ bày nhưng phía dưới lại có người phàn nàn, hơn nữa áo đẹp mà không có tiền cũng là trò hề, vinh dự có trên người mà không có lực lượng cũng như không.
Lâm Trường Công thật sự rất oán hận với những câu nói như vậy, đúng là đứng yên nói chuyện không sợ đau lưng, có được cái mũ kia cũng không dễ dàng, bây giờ có ai mà không muốn đeo vào đầu? Dù Lâm Trường Công cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thế nhưng căn bản chưa từng dám mở miệng nói ra.
- Thưa các đồng chí, chúng ta đã cạnh tranh một năm nay, chúng ta thật sự đánh mất đi nhiều niềm tin. Nhưng thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ hơn chúng ta, đây là sự thật cần phải thừa nhận.
Lâm Trường Công nói đến đây thì vỗ bàn nói tiếp:
- Tôi cũng thừa nhận Vương Tử Quân là người có bản lĩnh hơn tôi.
Đám thường ủy thị ủy vốn khá vô tình, bây giờ thấy Lâm Trường Công vỗ bàn, tinh thần chợt sống động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Công.
- Nhưng chúng ta cũng không nên mãi so sánh như vậy, chúng ta cần phải nhìn rõ những gì thuộc về mình. Năm nay thành phố chúng ta phát triển không tệ, con số thống kê cũng là mười chín phần trăm, thậm chí còn phát triển gấp đôi năm ngoái. Nếu như Tam Hồ chúng ta cứ tiếp tục bảo trì trạng thái thế này, chỉ sợ không lâu sau đó chúng ta sẽ phát triển đến trạng thái khả quan.
Lâm Trường Công nói ra con số thống kê trên bản tài liệu cầm trong tay, giọng điệu càng thêm sục sôi:
- Chúng ta thừa nhận mình thua kém thành phố La Nam, nhưng có một điều mà mọi người nên nhớ lấy: Lần này lãnh đạo đến khảo sát thành phố Tam Hồ chúng ta, chúng ta vẫn có một cơ hội lớn. Tôi tin tưởng chúng ta chỉ cần làm tốt công tác chuẩn bị, chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trung ương.
- Lời khẳng định của lãnh đạo chính là một lực đẩy lớn cho thành phố Tam Hồ chúng ta, sẽ kiếm được danh dự cho tất cả các vị thường ủy nơi đây. Chúng ta có thành tích, chúng ta phải cho cả tỉnh nhìn vào, chúng ta không phải dân vá áo túi cơm, chúng ta là những người cán bộ đại biểu cho hình tượng của cả thành phố Tam Hồ.
Triệu Bảo Lâm nghe những lời của Lâm Trường Công mà thiếu chút nữa sinh ra xúc động chảy nước mắt. Bình thường hắn và Lâm Trường Công hay đấu tranh ngầm với nhau, nhưng lúc này hắn chợt ý thức được thì ra tri âm của mình chính là bí thư Lâm Trường Công.
Lúc này Triệu Bảo Lâm nhìn gương mặt hiền lành, cử chỉ thân thiết của bí thư Lâm Trường Công, thật sự sinh ra cảm giác như gặp được tri âm. Chính mình xem ra trước kia quá vụng về, ánh mắt quá kém, vài năm qua sao không phát hiện ra để rồi cùng diễn xuất tốt đẹp với bí thư Lâm Trường Công trên cùng một sân khấu? Anh xem, bây giờ là lúc lãnh đạo xuống kiểm tra thị sát, lúc này bí thư Lâm nói những lời quá hợp tình hợp lý, nóng mà không nảy, xa mà không xăm, to mà không lớn, đầy đặn mà không quá tràn trề, thật sự quá hay.
Thành phố Tam Hồ bị La Nam áp chế ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là không thể nào ngóc đầu lên được, trách nhiệm chủ yếu được người ta quy lên đầu chủ tịch thành phố. Dù không ai lên tiếng trước mặt Triệu Bảo Lâm, thế nhưng hắn biết rõ nhiều người đang đứng sau lưng mắng mình không có khả năng.
Thành phố Tam Hồ có lá bài thành phố trọng tâm, lại không thể phát triển bằng một nửa thành phố La Nam, anh xem một vị chủ tịch thành phố Tam Hồ còn có năng lực sao?
Bí thư Lâm nói quá đúng, chính mình cần phải lợi dụng cơ hội lãnh đạo đến khảo sát để bày ra tình huống phát triển của thành phố Tam Hồ, để làm cho người ta biết rõ mình phát triển thế nào. Càng phải làm cho người ta hiểu, không phả là chúng tôi làm không tốt, chủ yếu là đối thủ của chúng tôi quá mạnh mà thôi.
Triệu Bảo Lâm chợt trở nên tỉnh táo hơn, hắn chờ Lâm Trường Công nói xong thì trầm giọng nói:
- Bí thư Lâm nói rất đúng, các vị thành viên ban ngành của thành phố Tam Hồ chúng ta cần nhất định phải cố gắng, phải bỏ sức, phải làm tốt công tác chuẩn bị, càng phải bày ra thành tích tốt đẹp của thành phố Tam Hồ.
- Lần này lãnh đạo đến nghiên cứu khảo sát, chính là vinh dự của cả thành phố chúng ta. Nhưng lãnh đạo chỉ đến khảo sát hai địa phương trong số bốn thành phố trọng tâm, tuyệt đối sẽ không đến địa phương nào khác.
Triệu Bảo Lâm nói đến phương diện này thì thật sự cảm thấy lực tương tác của mình vẫn còn chưa đủ.
Dù Triệu Bảo Lâm nói đến hai địa phương, đám thường ủy đều hiểu rõ đó là hai địa phương nào. Bọn họ không cần phải lo lắng đến thành phố La Nam, như vậy thì dễ thở hơn rất nhiều.
Lần này đám thường ủy với tinh thần căng cứng đã được giải tỏa, tất cả giống như trở nên sống động. Hào Tử Động là phó chủ tịch thường vụ và cũng là thường ủy thị ủy, hắn càng cần phải thấy mình nên bày ra thành tích lớn. Nhưng hắn cảm thấy đám lãnh đạo nơi đây có phải là vì quá hưng phấn hay không, lại quên đi mất những vấn đề của các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong thành phố, thế là hắn lên tiếng nhắc nhở mọi người phải chú tâm.
Nhưng Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm căn bản đều không coi đó ra gì, hội nghị tiếp tục thảo luận hơn một giờ, cuối cùng thống nhất phương án chuẩn bị rất kỹ càng.
Lâm Trường Công đi ra khỏi phòng hội nghị với bộ dạng phấn chấn tinh thần, thế nhưng sau đó lại sinh ra cảm giác cực kỳ suy nhược.
- Bí thư Lâm.
Triệu Bảo Lâm chợt đỡ lấy Lâm Trường Công rồi dùng giọng lo lắng nói.
Lâm Trường Công nghiêng đầu nhìn Triệu Bảo Lâm, sau đó chợt nói:
- Tôi bây giờ có chút không thoải mái, thật sự là tuổi tác không tha cho người nào, hai người chúng ta thật sự có chút không may.
Chớp mắt đã đến mùa đông, nhiệt độ không giảm thấp như mọi năm, thế cho nên cảm giác lạnh cũng không có bao nhiêu, mọi người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Sáng sớm ánh mặt trời chói chang trên cao làm cho thành phố thêm bừng bừng sức sống.
Trong phòng làm việc của mình ở thành phố La Nam, Vương Tử Quân đang lặng lẽ chờ đợi tin tức.
- Bí thư Vương, trên cơ bản đã xác định lãnh đạo sẽ đến thành phố Tam Hồ trước, sau đó mới từ thành phố Tam Hồ đến Đông Bộ.
Khương Long Cương đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi lên tiếng.
Đến thành phố Tam Hồ trước, sau đó mới đến Đông Bộ, Vương Tử Quân bàn tính tuyến đường của lãnh đạo rồi gật đầu. Dù hắn có chuẩn bị tất cả tốt như thế nào thì mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói với Khương Long Cương:
- Thông báo cho tất cả quận huyện nghiêm chỉnh thực hiện chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy, cố gắng làm tốt tất cả công tác không được thả lỏng.
...
Sau xe mở đường là một chiếc xe đặc chế, bên trong là lãnh đạo thượng cấp, lão đang chỉ tay ra cầu đường ngoài cửa sổ rồi nói:
- Nhất Phong, Kiên Quân, cầu đường làm rất tốt, có con đường này thì đảm bảo sẽ có một cơ sở tốt cho các vùng chung quanh phát triển kinh tế.
Còn chưa đến địa phương khảo sát mà đã được lãnh đạo tán thưởng, rõ ràng là một mở đầu tốt đẹp cho sự kiện khảo sát. Nhưng sau khi nhìn ra con đường ngàoi cửa sổ, trong lòng Hào Nhất Phong thật sự sinh ra đủ mọi hương vị, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.
Dù Hào Nhất Phong và Vương Tử Quân là nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng lại không thể không thừa nhận con đường này làm quá tốt. Hơn nữa điều đáng nói là phương diện đầu tư lại không cần một đồng tiền của tỉnh, căn cứ vào điểm này cũng làm cho lãnh đạo nở mày nở mặt.