Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc trong quan trường chủ yếu là giữa người và người, chỉ cần liên quan đến con người thì cực kỳ phức tạp. Từ trước đến nay Đồ Phấn Đấu chủ yếu dựa vào mối quan hệ giữa mình và bí thư Sầm Vật Cương, trong ý nghĩ của hắn thì nếu như có mâu thuẫn cần phải phân tích, chỉ cần có quan hệ thì dễ dàng hơn nhiều. Chủ yếu là anh phải có hậu trường vững, có quan hệ chủ yếu, điều này quyết định vận mệnh chính trị của anh.

Những năm qua vì luôn theo sát bên cạnh Sầm Vật Cương thế nên Đồ Phấn Đấu cũng có mối quan hệ hài hòa với thư ký trưởng Phương Anh Hồ. Bình thường chỉ cần không liên quan đến tính nguyên tắc thì Phương Anh Hồ đều có thể hé lộ ra cho hắn vài thông tin.

Nhưng bây giờ Phương Anh Hồ thậm chí còn không cho Đồ Phấn Đấu cơ hội như vậy, có thể thấy rõ ý nghĩ của Phương Anh Hồ là như thế nào.

Phương Anh Hồ căn bản là đang rất mất hứng.

Phương Anh Hồ mất hứng thì cũng không làm cho hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cảm thấy sợ hãi, bọn họ chỉ sợ bí thư Sầm mất hứng. Dù sao thì vận mệnh của hai người bọn họ có liên quan trực tiếp với Sầm Vật Cương, nếu như bí thư Sầm biểu hiện bất mãn với hai người bọn họ, như vậy sau này bọn họ muốn tiến lên là cực kỳ khó khăn.

Đồ Phấn Đấu trầm mặc một lúc rồi mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: - Anh có liên hệ với ban chỉ đạo phòng chống lụt tỉnh hay không? Tình hình phía Xan Hà thế nào rồi?

- Rất nguy hiểm, nghe nói hôm nay còn có đỉnh lũ tràn về, hơn nữa thế nước rất lớn, nếu như làm không tốt, thậm chí có thể...Vỡ đê bao. Miêu Dược Hổ nói đến đây thì nhìn Đồ Phấn Đấu rồi nói tiếp: - Người kia đang tọa trấn chỉ huy ở thành phố Xan Hà.

Miêu Dược Hổ và Đồ Phấn Đấu đưa mắt nhìn nhau, Đồ Phấn Đấu chợt nói: - Sau khi xong việc thì người kia chắc chắn sẽ nắm chặt không tha.

- Tôi bây giờ hy vọng anh ta có thể cản được dòng nước lớn, nếu không trách nhiệm của chúng ta sẽ là rất lớn.

Đồ Phấn Đấu không lên tiếng, lúc này hắn cũng cực kỳ bức bối. Thầm nghĩ mình thật sự quá xui xẻo, hai mươi năm qua Mật Đông chưa từng gặp lũ lụt, bây giờ sao lại xảy ra thế này?

- Người kia tuy cường thế nhưng năng lực công tác căn bản là rất mạnh, nếu anh ta tọa trấn ở thành phố Xan Hà, có lẽ là không có vấn đề.

Miêu Dược Hổ mặc dù biết đây là Đồ Phấn Đấu đang an ủi mình, thế nhưng hắn cũng không nhịn được phải nói: - Đúng vậy, tôi tin vào năng lực công tác của anh ấy, quả thật là không có gì để bắt bẻ. Tuy tôi không thích anh ta, thế nhưng điểm này căn bản là phục sát đất.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ ý nghĩ trong mắt đối phương. Nhưng bây giờ điều bọn họ có thể làm chỉ có thể là cầu phúc cho người kia, mong sao người kia có thể chỉ huy thành phố Xan Hà vượt qua cửa ải này.

- Bí thư Đồ, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại cho bí thư Sầm, mặc kệ bí thư Sầm có nổi giận như thế nào cũng được. Điều này...À, chúng ta nên thừa nhận sai lầm thì hay hơn. Miêu Dược Hổ uống một ngụm trà rồi khẽ nói với Đồ Phấn Đấu.

- Được, rồi sẽ gọi điện thoại ngay. Đồ Phấn Đấu không phải là người lề mề, thật ra hắn đã sớm có ý nghĩ này, thế nhưng có chút do dự. Bây giờ nghe Miêu Dược Hổ nói như vậy thì không khỏi hạ quyết tâm.

Chỉ một phút sau thì điện thoại bên kia đã có người nghe máy, đó là Sầm Vật Cương. Nhưng sau khi Đồ Phấn Đấu chào bí thư Sầm, hắn chợt phát hiện thái độ của bí thư Sầm bên kia là không tốt.

- Địa phương các anh thế nào rồi? Khi Đồ Phấn Đấu đang nghĩ xem nên thừa nhận sai lầm như thế nào, giọng nói của Sầm Vật Cương chợt vang lên. Đồ Phấn Đấu nghe giọng nói như âm thanh của tự nhiên này mà không khỏi cảm thấy rất vui mừng, hắn lên tiếng: - Bí thư Sầm, lũ lụt đã được khống chế, bây giờ các cán bộ thành phố chúng tôi đều đã được phân công trên mặt đê. Bây giờ nước sông đang hạ xuống, theo dự đoán của chuyên gia thì căn bản không còn vấn đề gì lớn.

- Chỗ các anh tất nhiên không có vấn đề gì lớn, bây giờ xui xẻo đã đổ hết lên đầu thành phố Xan Hà. Giọng nói của Sầm Vật Cương khàn khàn nhưng rất bén nhọn, âm thanh này vang lên trong điện thoại giống như sắt cạ vào sắt, điều này không khỏi làm cho Đồ Phấn Đấu đưa điện thoại đi ra xa tai hơn một chút. Dù hắn đã đưa điện thoại ra xa thế nhưng giọng nói của Sầm Vật Cương cực kỳ có lực, vẫn làm cho không khí chấn động.



- Đồ Phấn Đấu, anh còn có tính kỷ luật hay không? Không phải trước đó tuyến tỉnh đã truyền xuống công văn yêu cầu cải tạo dòng sông, thế nhưng đầu óc anh bị bùn đất xâm lấn rồi sao? Anh cố ý dẫn đến phiền toái cho tôi hay là thật lòng muốn náo động? Vì sao sông Thanh Sa lại không thoát nước được? Các anh làm công tác phòng lụt thế nào vậy? Khi giọng nói của Sầm Vật Cương ngày càng lớn thì Đồ Phấn Đấu thậm chí còn nghe phía bên kia vang lên tiếng vỗ bàn. Đồ Phấn Đấu mặc dù ở nơi xa thế nhưng vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ thật sự của Sầm Vật Cương. Hắn cảm thấy rất kinh hãi, thế nhưng hắn vẫn cả gan nói: - Bí thư Sầm, tôi không làm tốt công tác, tôi nhận kiểm điểm với ngài. Mong ngài yêu tâm, sau sự kiện này chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa sai lầm của mình, sẽ ngăn chặn sự việc tiếp tục phát sinh.

Sầm Vật Cương là người có tính cách cường thế, tính cách này đã chú định dù là ai cũng không thể tranh chấp hay cãi lời được. Hơn nữa bây giờ nếu từ chối trách nhiệm với Sầm Vật Cương thì rõ ràng là tìm đường chết.

Sầm Vật Cương vốn tưởng rằng Đồ Phấn Đấu gọi điện thoại cho mình để báo cáo công tác, sẽ làm cho mình cực kỳ hài lòng, trên thực tế cũng không phải là như vậy, thế nên cảm giác trầm trọng trong lòng cũng không giảm bớt. Lão luôn cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó chắn ngang, cực kỳ khó chịu. Tình huống này giống như một vết thương vốn đã kết vảy không còn đau đớn, thế nhưng Đồ Phấn Đấu bây giờ lại đưa tay bóc vảy ra, căn bản là rất đau.

- Hừ, lần sau sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy một lần còn chưa đủ rút ra bài học đau thương sao? Không cần phải tiếp tục đảm bảo với tôi, tôi nói cho anh biết, bây giờ việc anh cần làm là nhanh chóng bù lấp chỗ thiếu, cố gắng giảm bớt phiền toái.

- Vâng, bí thư Sầm, tôi đảm bảo với ngài sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đồ Phấn Đấu thở dài một hơi, hắn có thể hiểu được những gì bí thư Sầm đang nghĩ, hắn biết xem như lần này mình thoát được một kiếp.

Sự kiện lần này thật sự có ảnh hưởng quá lớn.

Khi Đồ Phấn Đấu còn đang định nói thêm thì Sầm Vật Cương bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này Sầm Vật Cương đang ở trong ban chỉ huy phòng chống lụt bão thành phố Đồng Lục. Tuy tình hình ở thành phố Đồng Lục không quá nguy hiểm, nhưng khi nhóm lãnh đạo thành phố Đồng Lục yêu cầu Sầm Vật Cương đi vào trong khách sạn nghỉ ngơi, lão căn bản từ chối lời đề nghị này.

Bộ chỉ huy phòng chống lụt bão thành phố Đồng Lục tuy có vẻ dựng lên sơ sài thế nhưng dù lúc nào cũng phải có thể trực chiến để khống chế tình hình lụt bão trong tỉnh, căn bản phải nhanh chóng cho ra đối sách ứng phó. Trước tình huống nguy hiểm thì Sầm Vật Cương căn bản phải luôn đứng ở tuyến đầu, với trí thông minh của lão thì điều quan trọng nhất bây giờ phải là đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho nhân dân. Thế là lúc này trong lòng lão tràn đầy cảm giác hào hùng.

Sầm Vật Cương nghĩ đến đây mà không khỏi nghĩ đến Vương Tử Quân. Biết đâu Vương Tử Quân bộc lộ tài năng hay là cố gắng ẩn giấu thì cũng rất tốt, cái sai chỉ là văn hóa làm quan. Vì người làm quan thường không nên có cá tính quá mạnh, nếu không sẽ là hạc giữa bầy gà, dân gian có cây cây cao dễ bị bão thổi bật gốc, ý nghĩa của nó là như vậy. Nhưng nếu đổi lại góc độ khác thì anh làm quan phải có cá tính, phải là hạc giữa bầy gà, nếu không lãnh đạo sao có thể phát hiện ra anh? Nếu lãnh đạo không phát hiện ra anh, như vậy anh sao có thể được đề bạt trọng dụng? Biết đâu Vương Tử Quân biểu hiện như vậy chính là tìm cho mình một lối đi tắt, có ý nghĩa cực kỳ sâu xa?

- Bí thư, điện thoại của ai vậy? Phương Anh Hồ vừa đi vào trong phòng thì thấy gương mặt giận dữ của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

Sầm Vật Cương hừ một tiếng: - Của hai tên không ra gì.

Phương Anh Hồ không lên tiếng, hắn biết rõ hai tên không ra gì trong miệng Sầm Vật Cương là ai. Khốn nổi hắn cũng biết bí thư Sầm tuy nổi giận nhưng không có ý nghiêm trị hai người này.

Hai người kia sở dĩ để xảy ra chuyện cũng là vì không đặt tâm tư lên phương diện này, thế nhưng vấn đề mà bọn họ vấp phải là không nhỏ.

- Lúc này tình huống phòng lụt trong tỉnh như thế nào rồi? Sầm Vật Cương chần chờ giây lát rồi hỏi Phương Anh Hồ.

Phương Anh Hồ đã sớm có chuẩn bị, hắn lấy ra một tài liệu rồi nói: - Bí thư, theo như tin tức mới nhất nhận được, lũ lụt đã được khống chế trong phạm vi toàn tỉnh, thế nhưng chỉ có...Chỉ có thành phố Xan Hà là đang phải đón đỉnh lũ rất lớn. Nếu như Xan Hà khống chế được đỉnh lũ này, như vậy công tác phòng chống lụt bão lần này đạt được thắng lợi toàn diện.

- Đỉnh lũ cao bao nhiêu? Sầm Vật Cương không quan tâm đến câu nói kế tiếp của Phương Anh Hồ, lão đưa mắt nhìn Phương Anh Hồ rồi trầm giọng hỏi.

Phương Anh Hồ căn bản có chút run rẩy dưới ánh mắt của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Đỉnh lũ cao nhất năm nay.



Sầm Vật Cương dừng tay lại ở giữa không trung, Phương Anh Hồ nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn biết bí thư Sầm đang rất lo lắng.

- Bí thư, có chủ tịch Vương tọa trấn công tác ở thành phố Xan Hà, căn bản là không có vấn đề gì. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ mà không lên tiếng. Trong mắt lão thì Phương Anh Hồ là một người cực kỳ cẩn thận, mặc dù Phương Anh Hồ nói những lời này là an ủi mình, thế nhưng không phải không có niềm tin với Vương Tử Quân.

Thư ký trưởng mà mình tín nhiệm nhất khi làm việc lại có lòng tin với Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương nghĩ đến kết quả này mà không biết nói sao cho phải. Lão nhìn những hạt mưa tí tách ngoài cửa nhưng trong lòng lại giống như có gì đó rất kinh hoàng, vì hình như chính lão cũng cực kỳ tin tưởng vào Vương Tử Quân.

- Nhanh lên, nhanh lên. Những tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên trên bờ đê, những đám người mệt mỏi kiệt sức giống như cố gắng dùng hết sức lực còn lại của bản thân để đắp đất đá lên mặt đê, hoàn toàn không quan tâm đến bùn đất.

Văn Ngư Nhi nhìn tình cảnh sôi trào như vậy mà không khỏi cảm thấy muốn khóc, một cô gái tràn đầy tinh thần trọng nghĩa căn bản bị tình huống chung quanh lây nhiễm rất mạnh. Nàng muốn gia nhập vào trong nhóm người kia, muốn đi theo cùng hô hào với bọn họ, cùng nhau sôi trào.

Nhưng cuối cùng thì Văn Ngư Nhi vẫn đặt ánh mắt lên hình bóng bên kia, người kia tuy không thể nhìn thấy rõ được nữa, thế nhưng nàng có thể biết người ta đang làm gì.

Văn Ngư Nhi dùng tay lau mặt kính máy quay đã bị lấm bẩn, nàng liên tục ghi hình chụp ảnh. Tuy mới trải qua một giờ, chỉ là một trong bốn giờ mạo hiểm sắp tới, thế nhưng từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng gặp tình cảnh thế này.

Những tấm ảnh của nàng căn bản khắc ghi hình ảnh cứng cỏi của anh ấy, nếu như không có anh ấy tọa trấn nơi đây, chỉ sợ con đê này sẽ vỡ.

Trong những tấm ảnh của Văn Ngư Nhi, người kia đang đứng ở khu vực nguy hiểm nhất cùng cán bộ nhân dân khuân vác đất đá, mọi người căn bản đều ra sức, đều cố gắng vì tương lai.

Văn Ngư Nhi cảm thấy rất cảm động, trước tình hình quá nguy hiểm, Vương Tử Quân là một vị chủ tịch tỉnh nhưng lại không sợ hãi nước sâu, không sợ nước lạnh, mạo hiểm tính mạng leo lên thuyền đi khắp nơi. Lòng dũng cảm và đảm đương của Vương Tử Quân căn bản ảnh hưởng đến tất cả cán bộ quân nhân tham gia phòng chống lụt bão, điều này không khỏi làm cho Văn Ngư Nhi cảm khái, lãnh đạo phải là như vậy, khi nào cần đứng bên nhân dân thì cũng không nên thoái thác.

- Bùn ngập ống chân, áo quần ướt đẫm mồ hôi, tôi không biết anh là ai, tôi lại biết anh vì ai! Một khúc hát nổi tiếng của khắp vung đại giang nam bắc chợt vang vọng trên tuyến đầu phòng chống lũ. Văn Ngư Nhi thật sự là cảm động chảy nước mắt. Nàng cảm thấy những con người nơi đây rõ ràng chính là sắt đá, là một sống lưng bằng sắt không bao giờ gãy đổ của tỉnh Mật Đông.

Văn Ngư Nhi thầm cảm khái những gì thì Vương Tử Quân bên kia căn bản không biết được. Hắn vẫn cùng cán bộ nhân dân chiến đấu hăng hái phòng chống lũ, vì thắng lợi cuối cùng, bất kỳ ai cũng không cảm thấy mỏi mệt.

Lý Thiều Bằng nhìn Vương Tử Quân mà không khỏi tràn đầy kính nể. Mặc dù vị chủ tịch tỉnh kia trẻ tuổi hơn mình rất nhiều thế nhưng căn bản có năng lực chỉ huy mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Nếu như mình đến chỉ huy công tác này, căn bản đã xảy ra vấn đề.

- Chủ tịch, mưa đã tạnh, dựa theo tin tức thông báo từ cục thủy lợi, sau khi đỉnh lũ đi qua thành phố Xan Hà, căn bản không còn xuất hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào khác. Lý Thiều Bằng chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì khẽ báo cáo.


Lý Thiều Bằng là bí thư thị ủy Xan Hà, căn bản cũng có vị trí cực kỳ quan trọng trong tỉnh. Vì hắn sắp lui ra thế nên các vị thường ủy tỉnh ủy đều rất nể mặt. Nhưng bây giờ hắn ở trước mặt Vương Tử Quân, hắn tỏ ra cực kỳ tôn trọng vị lãnh đạo của mình.


Vương Tử Quân cười cười nói: - Vậy thì quá tốt rồi, nhưng chúng ta cũng đừng nên chủ quan, có câu thành bại trong gang tấc, núi cao ngàn trượng cũng có lúc đổ sập xuống, chúng ta cũng không nên đi chín mươi mà chủ quan trăm dặm được.


- Mong chủ tịch yên tâm, tôi và chủ tịch Đinh đã thương lượng kỹ càng, hai người chúng tôi sẽ thay phiên nhau trực ban, sẽ theo sát tình hình ở nơi này. Lý Thiều Bằng nói đến đây thì xoa xoa tay: - Chủ tịch Vương, ngài đến Xan Hà đã được hai ngày, ngài nên về thành phố xem xét một chút, tôi cũng có thời gian báo cáo với ngài về công tác kế tiếp của thị ủy Xan Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK