- Trưởng phòng, tôi cảm thấy chỉ cần đi theo anh thì chỗ nào cũng như nhau.
- Tiểu tử cậu đã học được trò xảo quyệt rồi.
Vương Tử Quân nghe thấy đáp án của Du Giang Vĩ thì khẽ cười mắng.
Du Giang Vĩ cười cười không nói gì, hắn đang không rõ vì sao trưởng phòng Vương lại hỏi mình như vậy, thế nhưng đối với hắn thì bây giờ quan trọng nhất là trả lời cho tốt câu hỏi của trưởng phòng Vương.
- Gần đây cuộc sống gia đình thế nào? Tôi nghe Tiểu Trần nói ngày hôm qua mẹ cậu phải nhập viện sao?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Du Giang Vĩ rồi trầm giọng nói:
- Bác gái không có chuyện gì đấy chứ?
- Không có gì cả, chỉ là huyết áp hơi cao, đã quan sát một đêm ở bệnh viện, bây giờ đã về nhà.
Du Giang Vĩ không ngờ Vương Tử Quân lại biết tình hình của mẹ mình, thế là không khỏi có chút cảm động.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Không có gì là tốt, nếu sau này bác gái có gì không khỏe, cậu nên xin nghỉ, chuyện của các cụ không nên sơ sài được.
- Cám ơn trưởng phòng.
Du Giang Vĩ tiến lên thu dọn báo chí ngày hôm nay mà Vương Tử Quân đã xem, khi hắn định xoay người bỏ đi thì dừng bước:
- Trưởng phòng, tôi vừa mới thấy trưởng phòng Trần đi vào phòng của trưởng phòng Long.
Du Giang Vĩ đi ra cửa, vẻ mặt của Vương Tử Quân vẫn rất bình thản, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Du Giang Vĩ, hắn cũng không cần nghĩ mà biết ngay mục đích của Trần Viễn Lũng khi đến tìm Long Điền Hỉ.
nếu như Vương Tử Quân muốn chứng thực ý chỉ của mình ở sự kiện này, như vậy hắn cần phải có vài người đi theo, nhưng bây giờ hắn còn chưa làm như vậy.
Tuy Vương Tử Quân đã là trưởng phòng tổ chức thế nhưng vùng nước ở đơn vị sau bao nhiêu năm kinh doanh của Lục Trạch Lương là nông sâu thế nào, hắn căn bản không quá rõ ràng. Lần này lựa chọn nhân tuyển cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng chính là đá thử vàng.
Đã có người muốn nhảy, như vậy cứ để cho bọn họ nhảy, lăn qua lăn lại cho vui. Nếu cứ để cho bọn họ phải ẩn mình, không bằng để cho bọn họ nhảy ra nhìn cho rõ ràng.
Trần Viễn Lũng có gan vi phạm chỉ thị của mình, dám sắp xếp Lý Sâm Thăng ở vị trí đầu tiên, nguyên nhân sau lưng là gì thf Vương Tử Quân căn bản là hiểu quá rõ ràng. Hắn biết rõ Trần Viễn Lũng nói đây là văn kiện về phương diện nhân sự cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng của ban số hai, nhưng trò này không gạt được ai cả. Phương diện công tác nhân sự thì luôn có người không biết, thế nhưng một vài người không nên biết lại biết rất rõ.
Vương Tử Quân ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc của mình, hắn bắt đầu xem xét phần văn kiện về việc chọn lựa cán bộ một cách công khai mà Trì Hoa Trục đưa đến ngày hôm trước. Tuy phần văn kiện này chủ yếu là lý luận, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không khỏi phải lau mắt mà nhìn với Trì Hoa Trục, người này căn bản là quá tài tình, căn bản là cực kỳ nắm chắc.
Khi địa vị của mình liên tục tăng tiến thì Vương Tử Quân càng cảm thấy cần có người có lý luận ở bên cạnh giúp đỡ. Hắn cần thống nhất ý nghĩ của mình, thế nhưng vô tình khó thể tìm được nhân tài như vậy.
Trì Hoa Trục xuất hiện làm cho Vương Tử Quân cảm thấy người mình cần đã xuất hiện. Chưa nói đến những biểu hiện kinh người của Trì Hoa Trục vào đời trước, chỉ cần bây giờ đối phương vung tay nghiên cứu về phương diện nhân sự, như vậy căn bản không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Khi Vương Tử Quân đang suy tư về phương diện sắp xếp cho Trì Hoa Trục, điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó nghe máy.
- Trưởng phòng Vương, bây giờ ngài có bận rộn gì không?
Trình Viên Lệ ở đầu dây bên kia chợt lên tiếng.
Vương Tử Quân căn bản luôn rất nhiệt tình với Trình Viên Lệ:
- Chủ tịch Trình, tôi đang có chút bận rộn, thế nhưng nếu như chị có gì cần dặn dò, tôi sẽ đảm bảo ra tay xúc tiến.
- Ôi, trưởng phòng Tử Quân lại nói làm cho tôi vui vẻ, tôi có phải là nên cám ơn ngài không nhỉ?
Trong mắt người ngoài thì Trình Viên Lệ căn bản là rất uy nghiêm, thế nhưng khi tiếp xúc gần thì càng tỏ ra tùy tiện với Vương Tử Quân.
Sau khi nói thêm vài câu với Trình Viên Lệ thì Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Trình, chủ tịch Chử đã phê duyệt phần ngân sách dành cho chị hay chưa?
Trình Viên Lệ nói đến phương diện ngân sách thì có thêm vài phần nghiêm túc:
- Chủ tịch Chử bên kia đã lên tiếng, lát nữa tôi sẽ đi đến phòng tài chính, nếu như anh Địch lại từ chối, hôm nay tôi sẽ không rời khỏi phòng làm việc của anh ấy.
Vương Tử Quân nghe giọng nói chăm chú của Trình Viên Lệ mà không khỏi thở dài một hơi, dù thế nào thì bây giờ công tác của mình đã có chút tác dụng, tuy điều kiện vệ sinh phòng dịch còn chưa được chú trọng đúng mực, thế nhưng ít nhất cũng có tác dụng dự phòng.
- Chị Trình ra tay thì căn bản là quá tốt, anh Địch nếu đắc tội với ngài cũng không xong.
Vương Tử Quân căn bản ít khi nói lời nịnh nọt, thế nhưng hôm nay hắn lại không keo kiệt với Trình Viên Lệ.
- Ôi, trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng tâng bốc tôi, trong tỉnh thì dễ nói, thế nhưng quan trọng là tuyến thành phố, có thành phố nể mặt tôi nhưng có nơi lại không, căn bản là khó lên tiếng nó cho rõ ràng. Thế cho nên đến lúc đó cũng cần anh hỗ trợ một chút.
Trình Viên Lệ căn bản là nói lời thật lòng, vì dù nàng là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng đôi khi vị trí của nàng không được thành phố tuyến dưới coi trọng.
Lúc này thành phố nào cũng có nhiều việc cần làm, chỗ nào cũng cần tiền, nếu như xử lý một loạt là không đủ. Vì vậy địa phương cũng cực kỳ bất đắc dĩ với chỉ thị của tỉnh, cũng chỉ bỏ tiền đi làm những chuyện quan trọng mà thôi.
Trước nay phươgn diện y tế luôn là yếu thế, hơn nữa Trình Viên Lệ là phó chủ tịch tỉnh cũng không phải là người cường thế. Đặc biệt là hai thành phố như Đông Hồng và Ngân Bằng, lãnh đạo của bọn họ càng là thường ủy tỉnh ủy.
- Chị cứ yên tâm, có chuyện gì cần thì chị cứ nói, tôi sẽ đảm bảo giúp đỡ nhiệt tình.
Vương Tử Quân căn bản tình nguyện ra tay ở phương diện này, dù sao thì sau vài tháng nữa sự kiện này sẽ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu thì Trình Viên Lệ cúp điện thoại. Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Tuy Trình Viên Lệ căn bản không nhắc đến phương diện đề bạt phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, thế nhưng ý nghĩa của cuộc điện thoại này là gì thì Vương Tử Quân vẫn hiểu.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân chợt đứng lên. Xem ra chuyện này có quá nhiều người quan tâm, chỉ sợ có nhiều người đứng ngoài nhìn vào, mình có thể đứng vững trong hội nghị của phòng tổ chức lần này hay không?
Trong phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, hắn tiếp nhận điện thoại, sau đó nói một câu biết rồi, hắn cúp điện thoại.
Khuất Chấn Hưng tiếp điện thoại của phó hiệu trưởng Khương Tập Minh, tuy Khương Tập Minh nói dông dài rất lâu, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại là văn kiện sắp xếp nhân sự cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, nói là trên danh sách mà trưởng phòng Vương ra tay căn bản mình không được sắp xếp ở vị trí đầu.
Khuất Chấn Hưng biết rõ bí thư Diệp muốn để cho Khương Tập Minh tiến lên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy, bây giờ sự kiện này còn chưa được đưa đến hội nghị thường ủy mà đã có huyên náo bên phòng tổ chức tỉnh ủy. Trưởng phòng Vương là nhân vật lợi hại, điều này Khuất Chấn Hưng căn bản không thể nghi ngờ, nhưng trưởng phòng Vương vừa mới đến phòng tổ chức, hắn có chút lo lắng không biết bí thư Vương có chặn tay được Trần Viễn Lũng hay không?
Báo cáo cho bí thư Diệp hay là coi như không biết chuyện này? Khuất Chấn Hưng có chút do dự, sau đó hắn quyết định đến báo cáo rõ ràng cho bí thư Diệp. Nói như vậy tuy có chút dư thừa, thế nhưng dù sao thì còn tốt hơn sau này bí thư Diệp biết được và trách mình không báo cáo.
Khuất Chấn Hưng có chút do dự, hắn cầm văn kiện trên bàn làm việc của mình rồi khẽ đi vào trong phòng làm việc của bí thư Diệp.
Đối với một người là thư ký như Khuất Chấn Hưng thì phòng làm việc của Diệp Thừa Dân căn bản là quá thân thuộc, sau khi đi vào thì hắn cung kính đặt văn kiện lên bên trái bàn làm việc của Diệp Thừa Dân. Hắn nhìn ly trà của lãnh đạo, sau đó mới khẽ nói:
- Bí thư Diệp, vừa rồi hiệu trưởng Khương của trường đảng đã gọi điện thoại đến.
Diệp Thừa Dân cũng không ngẩng đầu lên, lão vẫn nhìn văn kiện, nhưng lúc này Khuất Chấn Hưng hiểu lãnh đạo cho phép mình nói tiếp. Hắn tiếp tục lên tiếng:
- Hiệu trưởng Khương nói ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy đã cho ra danh sách nhân tuyển, thế nhưng Lý Sâm Thăng là người được xếp ở vị trí đầu tiên.
Diệp Thừa Dân vẫn không ngẩng đầu lên, lão cầm lấy một văn kiện khác phê vào hai câu, sau đó đưa mắt nhìn Khuất Chấn Hưng rồi nói:
- Cậu đi tìm thư ký trưởng, để cho anh ấy đi đốc xúc chuyện này.
Khuất Chấn Hưng nhìn thoáng qua văn kiện, chuẩn bị rời đi. Khi hắn đẩy cửa đi ra thì chợt nghe thấy Diệp Thừa Dân nói tiếp:
- Nếu như Khương Tập Minh vì chuyện này mà gọi điện thoại cho cậu, cậu không thèm quan tâm là được.
Khuất Chấn Hưng gật đầu bỏ đi, khi hắn đóng cửa thì vẻ mặt Diệp Thừa Dân trở nên ngưng trọng. Đối với lão thì một vị trí phó hiệu trưởng thường vụ của trường đảng là không đáng quan tâm, điều lão cần quan tâm chính là Vương Tử Quân có xử lý được công tác của đơn vị chính mình hay không.
Theo những gì mà Diệp Thừa Dân biết về Vương Tử Quân, lão tin tưởng điều này là hoàn toàn có thể. Dù phòng tổ chức là nơi được Lục Trạch Lương kinh doanh nhiều năm, mặc dù không có người nào dám đánh trước mặt, thế nhưng ngáng chân sau lưng cũng không là vấn đề.
Diệp Thừa Dân cầm điện thoại định gọi đi nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống. Lúc này nếu lão gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, căn bản không bằng ngồi nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân như thế nào.
Diệp Thừa Dân lại ngồi xuống bàn làm việc, lão lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc như trước, tiếp tục ném tâm tư của mình lên văn kiện. Nhưng khi ngẫu nhiên ngẩng đầu thì cũng không khỏi nhìn về phía một khu văn phòng cách đó không xa.
Khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy căn bản là rất yên tĩnh, thế nhưng trong bầu không khí yên ắng này lại có không biết bao nhiêu người đang nhìn về phía khu văn phòng tỉnh ủy.
Bên ngoài phòng họp tỉnh ủy có vài nhân viên công tác của văn phòng đang đi qua đi lại, các loại tài liệu và văn kiện liên tục được đưa đến.
- Chào trưởng ban Đổng.
Trần Hiểu là một sinh viên vừa tốt nghiệp đến nhận công tác ở phòng tổ chức, tuy hắn có ít kinh nghiệm nhưng gương mặt luôn nở nụ cười, lại nhanh chóng được lãnh đạo phòng tổ chức tín nhiệm. Đồng sự cảm thấy Trần Hiểu căn bản không quá xinh đẹp, thế nhưng một cô gái luôn nở nụ cười cũng luôn nhận được thiện ý từ người khác.
Trước kia Đổng Nguyên Hàng thấy mặt Trần Hiểu thì nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, có thể là sẽ giới thiệu cho nàng vài đối tượng gì đó, nhưng hôm nay hắn chỉ khẽ nhướng mày gật đầu một cái, sau đó đi vào phòng họp.
- Trưởng ban Đổng hôm nay làm sao vậy?
Đổng Nguyên Hàng là trưởng ban số hai của phòng tổ chức, là một trong những cán bộ có thực quyền, rất nhiều người tình nguyện lần thân thiết mối quan hệ. Vì trong tay có quyền nên Đổng Nguyên Hàng thường xuyên bày ra gương mặt như tắm gió xuân.
Người được Trần Hiểu đặt câu hỏi là cán bộ có mười năm công tác trong phòng tổ chức, người này rất xảo quyệt, tuy không được lãnh đạo tín nhiệm nhưng lại biết rõ tất cả những gì đang phát sinh trong đơn vị. Hắn nhấc văn kiện trong tay lên, sau đó dùng giọng có chút đắc ý nói:
- Trần Hiểu, cô không phải là kém thu thập tin tức rồi sao?
- Có chuyện gì vậy?
Trần Hiểu tuy tỏ ra không có chút thủ đoạn tâm kế, thế nhưng từ sâu trong lòng lúc nào cũng yêu cầu mình cầu tiến. Bây giờ nghe vị đồng sự kia nói như vậy thì tâm tư nhanh chóng biểu hiện.
- Biết rõ hôm nay làm gì không?
Anh Trương càng thêm đắc ý, hắn chỉ về phía phòng họp rồi nói.
- Tất nhiên là biết, là hội nghị văn phòng của phòng tổ chức.
Trần Hiểu đang sắp xếp tài liệu văn kiện cho hội nghị, sao lại không biết cho được?
Anh Trương rất hưởng thụ với ánh mắt của Trần Hiểu, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không ai chú ý thì nói tiếp:
- Biết rõ hôm nay sẽ nghiên cứu về cái gì không?
Không chờ Trần Hiểu trả lời thì anh Trương đã nói:
- Lần này hội nghị văn phòng nghiên cứu về nhân tuyển cho vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy.
- Sắp xếp thế nào thì sắp xếp, vấn đề này không phải cuối cùng do hội nghị thường ủy quyết định sao? Tôi nghe nói trưởng phòng còn chưa có quyết định, trưởng ban Đổng có gì mà khó xử? Trưởng phòng có chỉ thị thế nào chỉ cần xử lý là được.
Trần Hiểu tuy là cán bộ trẻ nhưng căn bản vẫn biết rất rõ trình tự công tác là thế nào.
Anh Trương nhìn Trần Hiểu chu miệng lên cảm thấy có chút đáng yêu, hắn nghĩ đến người vợ của mình, thế là có chút tiếc hận mình lấy vợ sớm. Hắn cười hì hì nói:
- Nếu là như vậy thì quá tốt rồi.
- Tôi nói cho cô biết, anh Đổng bây giờ không thoải mái cũng là vì sự kiện này không nghe theo lời của trưởng phòng.
- Không nghe lời trưởng phòng?
Trần Hiểu chợt nói hơi lớn một chút, dựa theo kinh nghiệm tiếp xúc của nàng và anh Trương với Đổng Nguyên Hàng, người này căn bản không phải kẻ kiên trì nguyên tắc của mình mà cố chấp với lãnh đạo. Nếu như hắn ta có tính cách như vậy, chỉ sợ chức vụ trưởng ban số hai không rơi lên đầu hắn.
- Anh ta nghe lời phân phó của trưởng phòng Trần, bây giờ có thể nói là rơi lên đầu sóng ngọn gió.
Anh Trương nói rồi xoa xoa hai bàn tay, vừa định nói thêm hai câu thì Long Điền Hỉ đi đến.
Khi thấy Long Điền Hỉ thì anh Trương giống như sâu gặp thuốc trừ sâu, hắn nhanh chóng trở nên thành thật, thái độ công tác cũng nhanh chóng trở nên khó chịu.