Vương Tử Quân đối mặt với sự tiếp đãi thịnh tình của Vương Giải Phóng mà có chút thất lạc. Hắn biết rõ dựa theo địa vị của mình hiện tại, trong mắt Nhị thúc thì một đứa cháu như mình căn bản là khách quý.
- Tử Quân, ông tuy mất sớm nhưng chú tin tưởng với địa vị của cháu ngày hôm nay, ông nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối. Vương Giải Phóng uống một ngụm rượu mà hai mắt có hơi lòe loẹt: - Bây giờ ở tỉnh Chiết Giang có nhiều người cho rằng cháu là người tương lai vô hạn.
Vương Tử Quân không nói gì, hắn cúi đầu ăn, lúc này mới lên tiếng: - Hy vọng lớn nhất của ông nội chính là người nhà luôn được bình an.
- Đúng, bình an là hạnh phúc, cả nhà chúng ta cùng cạn ly. Vương Giải Phóng nâng ly rượu lên nói với mọi người trên bàn cơm.
Trình Di lúc này nâng ly mà gương mặt có hơi đỏ bừng. Lúc này nàng có chút kích động, người nhà dùng cơm như vậy căn bản rất ấm áp.
Tuy lúc này người lên tiếng chủ yếu trên bàn cơm chính là bác trai của Trình Di, thế nhưng lực chú ý của Trình Di chủ yếu đặt lên người đàn ông gần bốn mươi tuổi là Vương Tử Quân. Địa vị của người này quá cao, hơn nữa lại quá trẻ tuổi, điều này làm cho nàng cực kỳ giật mình, đối mặt với người này làm cho nàng sinh ra cảm giác tiến lùi mất tự nhiên.
Người này ăn nói rất nho nhã lễ độ, sau khi bác trai giới thiệu thì còn gật đầu cười, gọi mình là em. Giọng điệu và cách xưng hô của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trình Di cảm thấy đáy lòng mình mềm nhũn.
Trình Di rất muốn nói vài lời với người anh này, thế nhưng đáng tiếc chính mình bình thường là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác như lưỡi mọc kén, muốn nói gì cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ sợ người ta sẽ xem thường mình.
May mà người kia cũng không ngại cách ăn nói lắp bắp của mình, hơn nữa chỉ cần mình lên tiếng thì tỏ ra chú ý lắng nghe. Nếu như là người bình thường tỏ ra như vậy thì Trình Di nhất định sẽ cho rằng người ta có ý với mình, nhưng người đàn ông này lại làm cho nàng không dám sinh ra ý nghĩ lỗ mãng.
Trong cảm giác của Trình Di thì người đàn ông này căn bản là ánh trăng trên bầu trời, chính mình căn bản chỉ là một ngôi sao nhỏ xíu mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản không biết ý nghĩ của cô em Trình Di, tất cả tinh lực của hắn đều đặt lên người chú và thím. Vì bàn cơm lần này mà thím nhất định là bỏ ra nhiều công sức, hắn căn bản cảm kích sự tiếp đãi tận tâm của gia đình chú mình.
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Giải Phóng cười nói với Vương Tử Quân; - Tử Quân, chú có được loại trà khá ngon, cháu là cao thủ thưởng thức trà, chú cũng muốn chiêu đãi cháu một chút.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng mời mình uống trà là giả, chủ yếu là muốn nói chuyện. Chính mình cũng có chuyện cần nói với Vương Giải Phóng, thế là hắn thuận thế đứng lên nói: - Tốt quá, cháu cũng muốn thưởng thức trà ngon của chú.
Vương Tử Quân đã không ít lần đến phòng làm việc của Vương Giải Phóng, lần này hắn đến thì bên trong cũng không có sắp xếp gì khác, chỉ là trong phòng có thêm một bức tranh thư pháp. Vương Tử Quân cảm thấy đó cũng không phải là bút tích của nhà thư pháp danh tiếng, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho người ta không khỏi sinh ra nhiều cảm nghĩ, đó là bốn chữ: Long Bàng Hổ Cứ.
Bốn chữ kia cực kỳ cứng cáp có lực, tuy không phải là của danh gia thế nhưng cũng xem như có công lực.
- Tử Quân, đây là bức thư pháp mà anh Triệu cho chú, anh ấy biết chú là người thích thư pháp, hai ngày trước đã viết bộ chữ này cho chú. Chú thấy nó khá đẹp nên treo trong phòng. Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân nhìn bức thư pháp trong phòng của mình, thế là không khỏi có vài phần toan tính.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào. Vương Giải Phóng thì lấy dụng cụ pha trà ra, lúc này Vương Tử Quân vội vàng nói: - Nhị thúc, để đó cho cháu.
Vương Giải Phóng nhìn bộ dạng kiên trì của Vương Tử Quân, lão cũng đành phải đưa dụng cụ pha trà cho hắn. Sau khi Vương Tử Quân pha trà xong, Vương Giải Phóng cũng không khỏi tìm chuyện nói: - Nghe Tử Hoa nói cháu đi đến thăm cô giáo của mình phải không? Chị ấy bị bệnh gì vậy?
Vương Tử Quân buông ly trà rồi trầm giọng nói: - Cô của cháu bị ung thư.
- Ôi. Vương Giải Phóng thở dài rồi lập tức nói: - Chuyện chữa bệnh thì chúng ta không giúp được, thế nhưng có thể giúp được những chuyện nhỏ nhặt khác. Cô giáo của cháu ở bệnh viện nào, nếu như cháu không thích hợp chào hỏi, chú sẽ ra mặt cho.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói: - Cám ơn chú, khi cháu đến đã bắt chuyện rồi.
- À, vậy thì tốt, khi nào chú có thời gian thì cũng đi qua xem. Vương Giải Phóng nói rồi nhận lấy ly trà từ trên tay Vương Tử Quân.'
Hai người tiếp tục trò chuyện liên quan đến gia đình, bầu không khí càng thêm hòa hợp. Vương Giải Phóng cảm thấy đã đến thời điểm phù hợp, thế là đặt ly trà xuống nói: - Tử Quân, cháu có nghe đến phương diện bổ nhiệm bí thư Trình chưa?
Vương Tử Quân biết rõ bí thư Trình trong miệng Vương Giải Phóng chính là phó bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, hắn biết vị phó bí thư này sắp được điều động đến cương vị trọng yếu khác, thế là cười nói: - Điều này cháu biết rõ.
- Hai ngày trước hai vị lãnh đạo tỉnh ủy có đến tìm chú trò chuyện, hy vọng chú có thể tiếp nhận trọng trách của bí thư Trình. Vẻ mặt Vương Giải Phóng càng thêm thoải mái tự nhiên.
Lúc này tâm tư của Vương Tử Quân liên tục thay đổi, trước khi đến hắn còn nghĩ xem nên bàn với Vương Giải Phóng thế nào, bây giờ nghe lời nói của Vương Giải Phóng, rõ ràng là muốn tiến lên. Vương Tử Quân cũng không bất ngờ với suy nghĩ này của Vương Giải Phóng, dù sao thì trong quan trường cũng không có mấy người không có ý nghĩ tiến lên.
Vương Giải Phóng hầu như chiếm tất cả thiên thời địa lợi ở Chiết Giang, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thế nhưng mình lần này đến cũng là vì bàn về chuyện này.
Vương Tử Quân biết rõ Vương Giải Phóng nói hai vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy nói vài lời giúp đỡ, đây căn bản chỉ là một loại lý do, nếu như các vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Chiết Giang thật sự giúp đỡ Vương Giải Phóng, như vậy tin đồn về phong cách công tác quá bá đạo của Vương Giải Phóng cũng không lan truyền rộng rãi như vậy.
Mặc dù Vương Tử Quân chỉ nghe qua một vài tin tức đánh giá về Vương Giải Phóng, thế nhưng dù sao đó cũng là tin tức lan truyền trên giới lãnh đạo cao tầng. Những tin tức kia chưa hẳn là thật, thế nhưng độ tin cậy của nó cũng là tương đối cao
Vương Tử Quân cũng không phản đối tác phong cứng rắn bá đạo của quan viên, vì từ góc độ nào đó thì tác phong cứng rắn cũng không có nghĩa là xấu, nó còn đại biểu cho lực chấp hành. Đối với quan viên nếu như không đạt đến mức đã nói là làm, nói đi là phải đi, như vậy căn bản chỉ là một người hô khẩu hiệu mà thôi, có làm được cái gì khác? Thế nhưng cứng ngắc hay bá đạo cũng là một loại thái độ, cũng không đến mức phải liều lĩnh, phải có chừng có mực, phải đặt mình vào đúng vị trí. Nhưng Nhị thúc của Vương Tử Quân căn bản là thuộc tình huống nào, điều này căn bản khó thể nào ước định được.
Vương Tử Quân trầm mặc không nói điều này làm cho tâm tư của Vương Giải Phóng chợt trở nên gấp gáp. Mặc dù thái độ của Vương Tử Quân không thể nào quyết định phương hướng phát triển của lão, thế nhưng lão vẫn lo sợ bất an. Lão có thể đi đến vị trí hôm nay căn bản có liên quan đến sức phán đoán của mình, nếu như Vương Tử Quân có ý giúp đỡ, sao Vương Tử Quân lại im lặng không nói được?
Nhưng cháu của mình sao lại không ủng hộ mình?
Khi Vương Giải Phóng càng cảm thấy gấp gáp nôn nóng, lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Nhị thúc, ngài đã công tác cả đời, cháu cảm thấy ở vài phương diện công tác cũng không nên ép mình quá mức mệt nhọc, cũng nên chia xẻ cho cán bộ trẻ tuổi, để cho bọn họ gánh bớt vài phần trách nhiệm.
Vương Tử Quân lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ uyển chuyển thế nhưng Vương Giải Phóng nghe vào trong tai lại cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Tình cảnh này làm cho Vương Giải Phóng cảm thấy run rẩy dữ dội, lời khuyên của Vương Tử Quân căn bản có quá nhiều ý nghĩa, làm cho người ta như rơi vào trong băng tuyết, lão thật sự không tin lời nói này được phát ra từ miệng của cháu mình.
- Đây là ý của bố cậu sao? Bờ môi của Vương Giải Phóng chợt co rút, lão không khỏi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân không gật đầu, hắn cũng không lắc đầu, hắn chỉ nhìn Vương Giải Phóng. Sau khi hắn đưa mắt nhìn một lúc, lúc này mới nói: - Nhị thúc, duy trì công tác nếu chỉ có nhiệt tình là không đủ, cũng không nên làm tốt công tác nhà mình mà bỏ mặc việc nhà của người khác.
Vương Tử Quân nói rất ẩn giấu thế nhưng Vương Giải Phóng nghe mà hiểu rõ ràng. Lão cảm thấy tuyệt vọng, giống như còn có chút phẫn nộ, nếu như người khác nói như vậy thì lão đã sớm vỗ bàn đứng lên, thế nhưng người đang nói với lão là Vương Tử Quân, cho dù lão không thoải mái thì cũng phải nín nhịn.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt biến đổi của Vương Giải Phóng, hắn hiểu được tâm tình của chú mình. Thử nghĩ mà xem, khi anh đang cảm thấy cực kỳ tin tưởng vào phương hướng phát triển của mình, đột nhiên có người nói anh đã đi lầm đường, có ai có thể giữ được gương mặt bình tĩnh tươi cười như hoa được? Mỗi lần cầu tiến trong quan trường không những liên quan đến tính mạng chính trị, thậm chí còn liên quan đến cuộc sống tương lai. Khi mà lý tưởng và sự thật chênh lệch với nhau như trời đất, như vậy cũng là quá bình thường với quan viên.
Khi Vương Giải Phóng áp chế được cảm xúc của mình, Vương Tử Quân mới nói: - Nhị thúc, những lời cháu vừa nói chỉ là ý nghĩ của riêng mình cháu, ngài nếu nghe được thì có thể tham khảo, nếu như không thì có thể coi đó là câu chuyện phiếm.
"Chuyện phiếm?" Vương Giải Phóng sao có thể coi lời nói của cháu mình là câu chuyện qua đường được?
Vương Giải Phóng nở nụ cười khổ sở nói: - Tử Quân nói rất đúng, thế nhưng bây giờ nếu chú lui ra thì có phải quá sớm hay không? Với năng lực hiện tại, chú hoàn toàn có thể công tác thêm vài năm nữa.
- Nhị thúc, hai ngày trước khi cháu quyết định đến tảo mộ ông nội, bố có gọi điện thoại cho cháu, nói là người Vương gia dù làm việc hay sinh hoạt ngày thường cũng phải cực kỳ thanh bạch, tuyệt đối không nên để ảnh hưởng đến tên tuổi của ông nội. Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua cửa sổ nói: - Trăng có khi khuyết khi tròn, ngài nói xem có đúng không?
- Chú... Gương mặt Vương Giải Phóng chợt căng cứng, thế nhưng không nói được câu nào.
Vương Tử Quân nói tiếp: - Hôm nay khi cháu đi thăm cô Mã, cháu có gặp một sự kiện, con trai của cô Mã bị nhiễm thói đánh bạc, còn cầm cả tiền chữa bệnh của mẹ đi đánh bạc...
Vương Giải Phóng đấm một cái lên mặt bàn: - Những loại con bất hiếu như vây căn bản là nên dạy bảo cho thật nghiêm.
Vương Giải Phóng nói xong cũng không nói tiếp, lúc này trong đầu lại vang lên một câu nói khác của Vương Tử Quân: - Ông chủ là người họ Trình, người khác căn bản không dám đắc tội.
Vương Giải Phóng suy tư rất nhanh, sau khi do dự giây lát thì vẫn bướng bỉnh nói: - Chuyện này chú nhất định sẽ xử lý thật nghiêm, nhưng bây giờ chú vẫn cảm thấy mình còn nhiều tinh lực, điều này...
Vương Giải Phóng cũng không nói hết lời nhưng ý nghĩa căn bản không cần nói cũng biết. Vương Tử Quân căn bản cũng không nổi giận vì câu nói của Vương Giải Phóng, hắn biết rõ nếu như ép người ta phải buông bỏ những thứ mà mình đang có, điều này cần dũng khí rất lớn, càng cần một quá trình.
- Nhị thúc, cháu là cháu của ngài, đề nghị của cháu thật sự xuất phát từ tận đáy lòng, dù thế nào thì cháu cũng suy xét trên phương diện có lợi cho công tác của chú.
"Có lợi cho công tác" Khóe miệng Vương Giải Phóng không khỏi có chút co giật, lúc này chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Giải Phóng có vẻ mất kiên nhẫn với tiếng gõ cửa kia, thế nhưng lão vẫn nói một câu: - Mời vào.
Khi Vương Giải Phóng lên tiếng thì Trình Di cầm một bình thủy đi vào nói: - Bác, anh, bác gái sợ nước trong phòng không đủ, thế nên để cháu đưa vào thêm.
Vương Giải Phóng không lên tiếng, Vương Tử Quân lại đứng lên nói: - Cám ơn Trình Di, nếu ngày nào có rảnh thì đi đến Mật Đông tìm tôi, tôi sẽ để vợ đưa cô đi dạo một vòng.
Trình Di nghe thấy Vương Tử Quân nói lên lời mời thì thật sự rất vui, nàng định nói vài lời với người anh này, thế nhưng vô tình nhìn thấy gương mặt không tốt của bác trai, tâm tư muốn ở lại nơi đây một chút chợt tan biến.
Nửa giờ trước bác trai của mình vẫn điềm nhiên như không, vì sao bây giờ gương mặt lại trở nên như vậy, rõ ràng là không còn được như vừa rồi. Trình Di phát hiện ra điều này và căn bản không dám ở lại lâu, nàng thầm phỏng đoán, chẳng lẽ hai người có chuyện gì đó mất hứng? Thế là nàng không khỏi thầm lo lắng cho Vương Tử Quân.
Trình Di nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nàng phát hiện bầu không khí trong phòng có chút không đúng, thế là tranh thủ nói: - Bác gái đang nấu chè, cháu xuống giúp đỡ một chút.
Trình Di nói xong thì đóng cửa lại đi ra ngoài.
Vương Tử Quân tiếp tục châm trà, hắn lẳng lặng ngồi xuống đối diện với Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Tử Quân, một lúc lâu sau mới nói: - Những lời đề nghị mà cậu vừa nói, đó là ý của bố cậu, hay là ý của cậu?
- Đây là ý của cháu. Vương Tử Quân nhìn gương mặt căng cứng của Vương Giải Phóng, hắn khẽ nói: - Nhị thúc, chú công tác nhiều năm, vẫn có tính đại cục, khi công tác có việc cần, chúng ta không nên chần chờ.
Vương Giải Phóng nhìn gương mặt trịnh trọng của Vương Tử Quân, lão cảm thấy áp lực của mình càng thêm lớn. Một lúc lâu sau mà lão vẫn không nói gì, mãi khi thuốc đốt đến tay mới giật mình.
Khi bầu không khí trong phòng đầy khói thuốc thì Vương Tử Quân nói: - Nhị thúc, chú xem xét lại cho kỹ càng là được.
Vương Giải Phóng nhìn bộ dạng muốn đứng lên bỏ đi của Vương Tử Quân, lão không khỏi dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn. Lão khóa tay áo nói với Vương Tử Quân: - Đề nghị của cháu là rất tốt, chú nên xuất phát từ góc độ có lợi cho công tác. Hơn nữa những năm qua chú cũng có chút cố gắng hết sức, bây giờ cũng mệt mỏi, thế cho nên muốn nghỉ ngơi một chút, hưởng thụ cuộc sống.
Vương Tử Quân không lên tiếng mà chỉ khẽ ấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Vương Giải Phóng nhìn Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng mà không khỏi thở dài một hơi, lão không thể không thừa nhận mình cực kỳ e ngại Vương Tử Quân, không, đó phải là kính sợ mới đúng. Mặc dù cảm giác này khá vớ vẫn, thậm chí có chút buồn cười, thế nhưng lão không thể không thừa nhận mình cực kỳ coi trọng ý kiến của Vương Tử Quân