Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Chấn Huy sảng khoái tinh thần trò chuyện cùng trò chuyện với người bên cạnh, khi thấy Trương Tề Bảo đi đến thì cười nói: - Thư ký trưởng Tề Bảo, có một số việc cứ để cho đồng chí bên dưới phụ trách là được, nhiệm vụ của anh bây giờ là chỉ huy đội ngũ.

Tuy Đường Chấn Huy nói ra những lời này như phê bình công tác của Đường Chấn Huy, thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Đường Chấn Huy suy ra cảm giác như lãnh đạo tán thành công tác của mình. Hắn dù biết việc mình tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đã là chuyện như ván đóng thuyền, thế nhưng lúc này trước mặt bao người có thể nhận được ám hiệu công khai của Đường Chấn Huy, hắn vẫn cảm thấy kích động, thế là vội vàng cung kính nói: - Chủ tịch, sau này tôi sẽ chú ý công tác hơn.

Đường Chấn Huy khẽ gật đầu, lão tương đối thỏa mãn với Trương Tề Bảo. Tuy nhiệm vụ chủ yếu của một phó thư ký trưởng như Trương Tề Bảo chính là phục vụ cho Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào thì người này cũng mạnh hơn Lý Hanh Dư, ít nhất là không bao giờ đề phòng mình như với kẻ cướp. Hơn nữa nhìn từ phương diện khách quan thì Trương Tề Bảo có năng lực công tác không tồi, làm việc có thể để cho người khác thỏa mãn. Dù sao anh giao việc lớn cho anh ấy, người ta làm việc lại cực kỳ cẩn thận như gặp phải kẻ địch lớn mạnh, hơn nữa lại có thái độ kính cẩn với anh, anh còn nói gì hơn được nữa?

Khi Trương Tề Bảo đang trò chuyện với Đường Chấn Huy, ở một gian phòng cách đó không xa, vài người đang trò chuyện với nhau. Nhưng đám người này luôn tươi cười hớn hở, chẳng qua nụ cười này lại có chút giả dối.

- Chủ tịch Lữ, bây giờ nếu đổi lại là một vị lãnh đạo khác, anh sẽ cảm thấy thế nào? Một người đàn ông dáng người cao gầy đeo kiếng nhìn về phía một người đàn ông béo lùn ục ích cách đó không xa dùng giọng trêu chọc nói.

Người đàn ông béo lùn ục ịch này tuy cũng xem như là một thành viên đại chúng trong phòng, thế nhưng nếu gương mặt này đặt ở thành phố Kim Hà, tuyệt đối là không người nào không biết không hiểu. Nhưng lúc này vị chủ tịch của thành phố Kim Hà chỉ là một thành viên bình thường trong gian phòng này mà thôi.

- Hì hì, còn thế nào nữa? Sao cũng được mà thôi. Người đàn ông béo lùn lên tiếng rồi nói với người đàn ông gầy gò đeo kiếng: - Bí thư Tôn, nếu không thì ngài đến thành phố Kim Hà nhận công tác, hai chúng ta cùng chung gánh công tác?

Người đàn ông được gọi là bí thư Tôn vốn là bí thư Tôn Khánh Tử của thành phố Lễ Nguyên, vị này trước kia từng chung gánh công tác với Lữ Nhạc Ngũ, hai người vì có vài nguyên nhân mà bất hòa với nhau, thế nhưng gặp mặt vẫn luôn tươi cười hớn hở.

Bây giờ hai người gặp lại chợt sinh ra cảm giác nở nụ cười xóa đi ân cừu, nhiều khi hai người ở cùng một chỗ với nhau, mặc dù có nói qua nói lại vài câu thế nhưng cũng không có vấn đề.

Chỉ là Tôn Khánh Tử luôn phải nếm quả đắng khi đối phó với Lữ Nhạc Ngũ, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội báo thù, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

- Hì hì, con người tôi không đủ tính nhẫn nại, căn bản không được công tác cùng chỗ với anh, anh nên cố gắng thân cận với bí thư Lý thì hơn. Tôn Khánh Tử khẽ gãi đầu rồi cười nói.

Lữ Nhạc Ngũ biết rõ Tôn Khánh Tử đang chọc ghẹo mình, thế nhưng hắn cũng không có biện pháp gì đối phó với đối phương. Hắn chỉ có thể cười nói với bí thư Lôi Hợp Tuấn của thành phố Đồng Lục ở bên cạnh: - Bí thư Lôi, anh nói lần này thành phố nào có cơ hội lớn nhất?

Lôi Hợp Tuấn trước kia khi còn là chủ tịch thành phố Đồng Lục thì nhiều lần họp cùng với Lữ Nhạc Ngũ, hơn nữa với tính tình của hai người thì có quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc này hắn thấy Lữ Nhạc Ngũ chuyển chủ đề sang người mình, không khỏi lên tiếng phụ họa: - Thành phố Kim Hà các anh là một trọng tâm trong phương án nhất thể hóa Rừng Mật của chủ tịch Đường, tôi cảm thấy khả năng của các anh là rất lớn, thế nên anh nên ra sức mạnh hơn.

- Ha ha, bí thư Lôi, vị này vừa lên chức thì căn bản là nói nặng nhìn xa, phương diện trò chuyện cũng có sự đổi khác mạnh mẽ hơn. Lữ Nhạc Ngũ vừa chỉ vào Lôi Hợp Tuấn vừa cười nói: - Người nào không biết bí thư Lôi bây giờ là ái tướng của bí thư Vương? Sao anh ấy không quan tâm đến anh cho được?

Lôi Hợp Tuấn bị người ta nói trúng tâm sự, hắn biét rõ chuyện này có nói gì cũng vô ích, thế nên dứt khoát không nói lời nào. Nhưng tư thái này của hắn lại làm cho có người mất hứng. Tôn Khánh Tử trước kia đấu võ mồm với Lữ Nhạc Ngũ ít khi giành được thượng phong, bây giờ thấy Lữ Nhạc Ngũ treo lên tấm chiến bài miễn phí, thế là tính tình chợt phát tác, không khỏi cười hì hì nói: - Chuyện này tôi cảm thấy nên xem vào kết quả, tuy chuyện tốt này là bí thư Vương nắm bắt được, thế nhưng dù sao thì bí thư Vương cũng rời khỏi Nam Giang được nửa năm rồi.

Tôn Khánh Tử nói đến đây thì không tiếp tục nói thêm, thế nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng: Bí thư Vương là người rời khỏi Nam Giang, người đi thì trà cũng nguội.

- Tôi nghe nói lần này cấp ủy chính quyền tỉnh đã thông qua một sách lược về sự kiện kết nghĩa phát triển kinh tế giữa hai bên, chính là để cho chúng ta thông qua tiếp xúc và cùng nhau tổ hợp, tôi cảm thấy cơ hội của chúng ta là rất lớn. Tôn Khánh Tử nói xong những lời này thì vẻ mặt có chút đắc ý: - Lần này chúng ta chuẩn bị tiếp xúc với phía thành phố Ô Bồ, trước kia thành phố Lễ Nguyên chúng tôi và Ô Bồ vốn có vài phần hợp tác, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ.



Các vị lãnh đạo các thành phố khác nghe thấy Tôn Khánh Tử nói như vậy thì cũng không chịu im lặng mà liên tục lên tiếng, thế là bầu không khí trong phòng có hơi ồn ào.

Lôi Hợp Tuấn dù là người khởi xướng chủ đề thế nhưng lại không tham gia thảo luận. Tôn Khánh Tử là một trong những cán bộ hậu bị được bí thư Sầm coi trọng, người này có thể tỏ thái độ như vậy thế nhưng hắn thì căn bản không thể. Trong quan trường trước nay đều cho rằng có nhiều bạn thì sẽ có nhiều đường phát triển, Lôi Hợp Tuấn tuy là cán bộ được Uông Thanh Minh coi trọng, thế nhưng cũng phải tiếp xúc nhiều hơn với Vương Tử Quân.

- Máy bay sắp hạ cánh rồi. Không biết ai lên tiếng nhưng bầu không khí nhiệt liệt chợt trở nên bình tĩnh, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi phòng như đại hồng thủy, cùng đi theo Đường Chấn Huy ra nghênh đón ở đường dành cho khách quý. Tuy bọn họ biết mình đi ra sớm hơn cũng chưa chắc có thêm ưu thế gì, chẳng qua tâm lý của mọi người đều cho rằng gần sẽ mạnh hơn xa rất nhiều.

Đoàn người của khối khảo sát tỉnh Nam Giang đi ra khỏi đường dành cho khách quý, đi đầu là phó bí thư thường vụ Lỗ Kính Tu. Khi mà công tác của hắn dần được triển khai mở rộng ở Nam Giang, hắn càng có phong thái của một vị lãnh đạo, đi đường có thêm vài phần uy nghiêm.

- Các vị lãnh đạo tỉnh Mật Đông ở phía bên kia, lát nữa chúng ta trò chuyện nên chú ý một chút. Lỗ Kính Tu nói với người phía sau một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía Đường Chấn Huy. Lỗ Kính Tu biết Đường Chấn Huy, vừa đi ra khỏi đường dành cho khách quý thì nhanh chóng vươn hai tay ra.

- Chào chủ tịch Đường. Lỗ Kính Tu bắt tay rồi chủ động chào hỏi Đường Chấn Huy.

Đường Chấn Huy cũng bắt chặt tay Lỗ Kính Tu, lão vừa cười vừa nói: - Chủ tịch Lỗ, hoan nghênh anh đến tỉnh Mật Đông.

Đã có sắp xếp cực kỳ cẩn thận ở phương diện tiếp đãi khối khảo sát của tỉnh Nam Giang, sau khi Đường Chấn Huy và Lỗ Kính Tu nói vài câu vui vẻ, đoàn người nhanh chóng lên bốn chiếc xe ba mươi chỗ đã được phía Mật Đông sắp xếp sẵn.

Đường Chấn Huy và Lỗ Kính Tu leo lên chiếc xe đầu tiên, đám nhân viên các thành phố Ngân Bằng, Ô Bồ, Loa Hồ leo lên chiếc xe thứ hai. Ngoài đoàn người kia thì các nhân viên còn lại lên xe chính là nhóm lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông.

Có thể leo lên chiếc xe dành cho các vị lãnh đạo ba thành phố ở tỉnh Nam Giang căn bản là một chuỵen không dễ dành với đám lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, dù sao thì cũng có hơn chục chỗ trống mà thôi. Lần này có phần lớn các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh Mật Đông, chỉ thiếu duy nhất lãnh đạo của thành phố Linh Long.

- Các vị lãnh đạo, hoan nghênh các vị đến tỉnh Mật Đông chúng tôi, con đường chúng ta đang đi chính là đường cao tốc đến sân bay thành phố Rừng Mật. Lữ Nhạc Ngũ tuy có chút thở hổn hển vì tình hình cướp đoạt ghế ngồi vừa rồi, thế nhưng hắn cũng không bỏ qua cơ hội lần này, nhanh chóng giới thiệu cho đoàn khảo sát đến từ Nam Giang.

- Tôi là Lữ Nhạc Ngũ của thành phố Kim Hà, thành phố Kim Hà chúng tôi ở bên cạnh Rừng Mật, bây giờ phía ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông cho ra phương án nhất thể hóa Rừng Mật, chuẩn bị tạo ra một thành phố vệ tinh ở bên cạnh Rừng Mật. Tuy thành phố Kim Hà chúng tôi không phát triển bằng Rừng Mật, thế nhưng lại có được bề dày lịch sử rất lớn... Lữ Nhạc Ngũ là một nhân tài khó có được, hắn chỉ cần mở miệng đã giới thiệu đầy đủ tình huống của địa phương mình. Tôn Khánh Tử đi theo Lữ Nhạc Ngũ len xe càng cảm thấy không thoải mái, thế nhưng lúc này có mặt đoàn khảo sát tỉnh Nam Giang, hắn cũng không thể không nể mặt Lữ Nhạc Ngũ.

Sau khi Lữ Nhạc Ngũ nói xong thì vài người lãnh đạo phía Nam Giang đưa mắt nhìn nhau, chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng cười nói: - Cám ơn chủ tịch Lữ đã giới thiệu, nếu như có cơ hội thì chúng tôi nhất định sẽ đến thành phố Kim Hà khảo sát một phen.

Đồ Ấn Phàm nói như vậy làm cho Lữ Nhạc Ngũ có chút thất vọng, hắn biết rõ thân phận của Đồ Ấn Phàm, người ta đường đường là cán bộ cấp phó tỉnh. Mình và người ta thua kém nhau khá nhiều, cho dù người ta không nể mặt mình, chính mình cũng không làm gì được.

Lúc này tâm tình của Tôn Khánh Tử rất tốt, Lữ Nhạc Ngũ đụng phải cây đinh làm cho hắn thầm kêu lên may mắn, may mà mình không lỗ mãng. Tuy chức vụ của mình cao hơn một chút so với Lữ Nhạc Ngũ, thế nhưng điều này có nghĩa gì? Đoàn người tỉnh Nam Giang sẽ không vì vậy mà phải nhìn vào mình.

Có nhiều người có ý nghĩ như Tôn Khánh Tử, đám người này đều cảm thấy may mắn, đồng thời như vậy làm cho bầu không khí trên xe có chút lạnh lẽo. Mọi người khi đang nghĩ phải làm sao để phá vỡ bầu không khí trầm mặc, đúng lúc này Lôi Hợp Tuấn cười nói: - Chủ tịch Đồ, bí thư Mạnh, bí thư Chương, trước khi ba vị lãnh đạo đi đến thì tôi thường nghe bí thư Vương nói các vị chính là những mãnh tướng kiến thiết kinh tế Nam Giang, tôi đã sớm ngưỡng mộ danh tiếng của các vị, từ lâu đã muốn giao lưu trao đổi ở khoảng cách gần. Kính mong các vị nếu có thời gian thì đến khảo sát thành phố Đồng Lục, cho thành phố Đồng Lục chúng tôi có cơ hội phát triển.

Lôi Hợp Tuấn và Lữ Nhạc Ngũ đều nhìn về phía Lôi Hợp Tuấn, Đồ Ấn Phàm bên kia chần chờ giây lát rồi nói: - Nếu như bí thư Lôi đã nhiệt tình như vậy, thế thì chúng tôi sẽ đến thành phố Đồng Lục học tập kinh nghiệm.



Một lời nói thế nhưng kết quả khác biệt lại làm cho đám người trong xe ngây cả người. Bọn họ đều là người thông minh, biết rõ sở dĩ xuất hiện tình huống này chính là vì Lôi Hợp Tuấn biết chỗ ngứa để gãi: Mới mở miệng đã đưa bí thư Vương ra.

Triệu Hiểu Bạch ngồi trên hàng ghế đầu của một chiếc xe Audi màu đen, thi thoảng nhìn đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ hai mươi, xem ra tiệc rượu lần này của bí thư Vương chỉ sợ sẽ bị trì hoãn. Tuy hắn rất nóng lòng nhưng căn bản là khó tránh được.

Buổi chiều khi mới đi làm thì Trương Tề Bảo gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch, yêu cầu Triệu Hiểu Bạch nắm chắc thời gian, mời bí thư Vương bảy giờ đến tham gia tiệc chiêu đãi đoàn khảo sát của cán bộ Nam Giang. Nhưng bây giờ là bảy giờ hai mươi, bí thư Vương còn đang đi trên đường. Tuy chuyện này không trách được Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như mình làm không tốt công tác được giao.

Nếu như Triệu Hiểu Bạch sớm phản ánh vấn đề để cho người kia đến báo cáo và nhanh chóng rời đi, như vậy sao bí thư Vương lại rơi vào hoàn cảnh này? Bí thư Vương cũng thật là, không phải đó chỉ là một vị đại biểu công nhân sao? Cần gì phải nói hơn nửa giờ như vậy? Ôi, nói ra thì cũng là do mình không đủ kinh nghiệm, nếu như ngăn cản người kia sớm hơn thì đã tốt rồi.

- Hiểu Bạch, cậu có chuyện gì vậy? Vương Tử Quân ngồi trầm mặc ở hàng ghế sau chợt mở miệng.

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Triệu Hiểu Bạch chợt kinh hoảng, sau đó hắn vội vàng lên tiếng. Nhưng hành vi mờ ám này của hắn không thể gạt được Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân cười cười nói: - Có phải sợ bị thư ký trưởng Trương mắng hay không?

- Bí thư, lần này khối khảo sát của tỉnh Nam Giang đến tỉnh Mật Đông, ngài là người thúc đẩy sự kiện này, nếu ngài đến chậm thì không biết phía Nam Giang có ý kiến gì không? Triệu Hiểu Bạch do dự một chút rồi nói ra tâm sự của mình.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Không có vấn đề gì.

Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân bình tĩnh như vậy thì không tiếp tục hỏi nữa, thế nhưng hắn vẫn căn bản cảm thấy không yên.

Tiểu Lý chạy xe rất vững vàng, hắn cũng biết Triệu Hiểu Bạch rất sốt ruột, thế nhưng nếu so sánh với Triệu Hiểu Bạch thì hắn lại cảm thấy khác hẳn.

Tiểu Lý là một người có xuất thân gia đình công nhân bình thường, hắn càng tỏ ra bội phục thái độ của bí thư Vương ngày hôm nay. Mặc dù có chuyện công cấp bách, thế nhưng bí thư Vương lại không cảm thấy phiền phức khi nghe một người đại biểu cho công nhân lên tiếng, hơn nữa còn chăm chú đáp lại, có thể giải quyết sảng khoái, làm cho vị công nhân kia thỏa mãn rời đi, đây là một thái độ rất tuyệt.

Sự việc này rất bình thường nhưng lại làm cho Tiểu Lý cảm động, chỉ là hắn không phải người giỏi biểu đạt ý nghĩ, vì thế chỉ có thể dùng tất cả khả năng của mình để đảm bảo phương diện an toàn cho bí thư.

Trong đại sảnh số 1 của khách sạn Thịnh Thế đèn đuốc sáng trưng, hàng dãy bàn được sắp đặt chỉnh tề ở bốn phía, đã có nhiều người đến tham gia tiệc rượu. Tuy đã bắt đầu bữa tiệc rượu, Đường Chấn Huy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh Nam Giang là Lỗ Kính Tu cũng đã ngồi xuống, thế nhưng bầu không khí đại sảnh lại không quá nhiệt liệt.

Sở dĩ xuất hiện tình huống này là vì có nguyên nhân, đó là chủ khách tuy trò chuyện vui vẻ nhưng còn chưa động đũa, điều này làm cho nhân viên tiếp đãi của phía Mật Đông cảm thấy rất đau đầu.


Còn vì sao chưa động đũa? Nguyên nhân này được nhiều người thầm suy xét. Nhưng khi nhìn thấy Đường Chấn Huy ngồi trò chuyện với Lỗ Kính Tu, bọn họ hoài nghi rằng có phải tổ khảo sát của tỉnh Nam Giang đang có ý nghĩ gì hay không?


- Bí thư Vương đến. Không biết ai nói như vậy, lúc này chợt thấy Vương Tử Quân được một nữ nhân viên phục vụ khách sạn đưa vào trong đại sảnh.


Khi thấy Vương Tử Quân đi vào, không ít người tỏ ra sững sờ, thế nưhng khi mọi người đang sững sờ thì những thành viên của tổ khảo sát tỉnh Nam Giang lại đứng lên giống như nhận được mệnh lệnh gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK