Khi nhóm người Miêu Đại Phương đi đến thành phố Đông Bộ thì đã là hai giờ rưỡi chiều. Miêu Đại Phương đứng hơn hai giờ dưới cái lạnh mùa đông ở ngoài đường vắng, lúc này giống như một quả bóng cao su, chỉ cần động vào là nổi giận ngay.
"Vương Tử Quân giỏi lắm, cứ ở đó mà cười vui vẻ, để khi tôi đưa tài liệu lên, tôi xem anh còn cười được bao lâu nữa. Thiệt thòi cho cái tên Vương Tử Quân, rõ ràng đây là kẻ tiểu nhân ngụy quân tử!"
Miêu Đại Phương tuy không xác định là tên nào giở trò quỷ với mình, thế nhưng Miêu Đại Phương lại tính hết nợ lên đầu Vương Tử Quân. Điều này là quá bình thường, vì người bên dưới căn bản không dám ngáng chân mình như vậy, đây không phải là Vương Tử Quân sai bảo đám người kia làm sao?
- Chúng ta chuẩn bị đến nơi nào?
Miêu Đại Phương nhìn thành phố Đông Bộ quen thuộc rồi trầm giọng hỏi tài xế.
- Lãnh đạo, chúng ta đến khách sạn Đông Bộ.
Ten lái xe trẻ tuổi có chút trầm ngâm, sau đó lớn tiếng đáp.
Miêu Đại Phương nhìn thoáng qua tên lái xe trẻ tuổi, giống như tên lái xe này là kẻ địch giai cấp của hắn vậy. Nhưng hắn nổi giận đùng đùng chỉ có thể làm cho tên lái xe khẽ nghiêng đầu đi chỗ khác và tiếp tục chuyên chú lái xe mà thôi, căn bản không có thời gian đối mặt với ánh mắt của Miêu Đại Phương.
- Anh dừng xe lại ở phía trước, chúng tôi muốn dùng cơm, lấp đầy bụng rồi nói sau.
Miêu Đại Phương nhìn thấy một quán mỳ bên dưới, thế là hắn hất hàm dùng giọng sai khiến nói.
Lái xe vừa giảm tốc độ vừa khẽ nói:
- Các vị lãnh đạo, thư ký trưởng Thái Nguyên Thương đã sắp xếp cơm ở khách sạn Đông Bộ, các vị lãnh đạo đã khổ cực nửa ngày, về khách sạn dùng cơm thì hay hơn.
- Không cần, chúng tôi dùng cơm bên ngoài, chúng tôi cũng không thể ăn nổi cơm của thành phố Đông Bộ các người.
Miêu Đại Phương nói đến đây thì tức giận thở không ra hơi, vừa rồi trên đường đi đến đây cứ cách năm dạm là có một chiếc xe hư hại đang được sửa chữa, bận rộn thay đổi lốp xe.
Đúng là lừa gạt người khác mà còn biết bày ra tình huống giống như thật, thậm chí khoảng cách mỗi chiếc xe gặp sự cố là rất chuẩn, con bà nó đúng là xem Miêu Đại Phương không ra gì.
- Lãnh đạo, điều này...
Lái xe cũng không dám tự tiện làm chủ, hắn còn định mở miệng khuyên, Miêu Đại Phương không nhịn được nói:
- Đồng chí lái xe, tôi nói anh dừng xe, có nghe thấy không?
Xe chậm rãi dừng lại, Miêu Đại Phương nhìn những nhân viên phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường đi cùng mình rồi nói:
- Các đồng chí, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài, không vì lý do gì khác, chúng ta không muốn ăn của người. Đợi đến khi ăn uống no say có tinh thần, chúng ta sẽ đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Đám người phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường cũng cảm nhận được thái độ của thành phố Đông Bộ thông qua các cuộc điện thoại của Miêu Đại Phương, bây giờ bọn họ thật sự rất sục sôi. Vốn nghĩ rằng mình là cán bộ tỉnh tài trí hơn người, không ngờ đến bây giờ còn đói meo ruột, thế là cùng chung mối thù với Miêu Đại Phương, cực kỳ bực bội.
- Đúng, chúng ta xuống bên dưới dùng cơm, cung không phải không ăn được bữa cơm, chúng ta không ăn cơm của đám người thành phố Đông Bộ.
- Đi, ăn xong rồi chúng ta đến gặp mặt lãnh đạo thành phố Đông Bộ.
Vô tình mọi người lên tiếng ủng hộ làm cho tâm tình của Miêu Đại Phương trở nên rất tốt, không dùng cơm ở khách sạn Đông Bộ chính là không thèm nể mặt đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ. Ngay sau đó bọn họ sẽ đưa kết quả điều tra về tỉnh, sẽ làm cho đám cán bộ thành phố Đông Bộ biết rõ, chúng tôi cũng không phải dễ trêu vào.
Dưới sự đi đầu của Miêu Đại Phương, vài chục người xuống xe đi vào quán cơm. Khi bọn họ đi vào trong quán, phát hiện có hơn chục trai gái đang dùng cơm, các thanh viên tổ điều tra đã sớm đói dán bụng ra sau lưng, bây giờ thấy người ta ăn uống hùm hụp thì hai mắt tóe lửa.
- Chào ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì?
Một người đàn ông đang dùng cơm chợt ngẩng đầu hỏi đám người Miêu Đại Phương.
Miêu Đại Phương nhìn tên đàn ông đội mũ đầu bếp thì chợt hiểu rõ vấn đề, trong lòng cũng trầm xuống. Chợt nghe thấy đối phương lên tiếng:
- Thật sự xin lỗi, nếu ngài đến dùng cơm thì sáng hôm nay đã bán hết sạch rồi.
- Tôi...
Miêu Đại Phương muốn mắng chửi nhưng vô tình không thể nói ra khỏi miệng, bây giờ anh cũng không thể ép người ta bán cơm cho mình được.
- Đi!
Chủ nhiệm Miêu dù sao cũng là chủ nhiệm Miêu, chút tố chất đó cũng phải có, hắn dù rất bức bối nhưng cũng phải nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài. Nhưng mùi thức ăn trong quán cơm bùng ra vẫn làm cho đám nhân viên nhịn đói nửa ngày cảm thấy sôi ruột, cực kỳ khó chịu.
Đám nhân viên vừa rồi sĩ khí như cầu vồng chợt giống như binh sĩ bại trận, cả đám ũ rũ rời khỏi quán cơm. Dù là người cứng như sắt cũng phải ăn cơm dẻo, nếu không ăn thì căn bản không còn chút sức lực nào để hoạt động. Lúc này nhìn người ta ăn uống thoải mái vui vẻ nhưng chính mình chỉ có thể nuốt nước miếng, đây thật sự không phải là sự kiện gì có thể làm cho người ta cảm thấy vui sướng.
Nhưng quán ăn này không được thì chúng ta đổi quán khác, dưới chỉ thị của chủ nhiệm Miêu, cả đoàn người nhanh chóng đi đến một quán ăn khác. Nhưng quán cơm này lại đang dọn dẹp, xối nước lau nền, điều này không khỏi làm cho gương mặt Miêu Đại Phương thêm u ám.
Không cần phải hỏi cũng biết quán cơm này không còn gì, chủ nhiệm Miêu cảm thấy rất mệt mỏi, thế là hắn dậm chân rời khỏi quán cơm.
Sau năm sáu lần trắc trở thì tất cả mọi người đã mất kiên nhẫn, đám người phòng giám sát còn đỡ, dù sao thì Miêu Đại Phương là lãnh đạo phòng giám sát, bọn họ không đám đắc tội. Thế nhưng đám người sở tài nguyên môi trường thì không chịu yên thân, bắt đầu nói ra những lời không kiêng nể gì.
Cuối cùng cũng tìm được một quán mỳ ven đường, chủ nhiệm Miêu xem như tìm được chỗ dùng cơm. Đám người nhanh chóng chiếm vị trí, sau khi từng tô mỳ được đưa lên thì thật sự kẻ nào cũng sinh ra xúc động.
Cuối cùng cũng có thứ ném vào bụng, thật sự không dễ dàng chút nào.
Sau khi ăn hết một tô mỳ thì Miêu Đại Phương phấn chấn tinh thần, hắn nhìn đám nhân viên đang ăn mỳ như quỷ đói, thế là sinh ra cảm giác xin lỗi đám người đi theo mình.
Bọn họ là cán bộ phòng giám sát từ trên tỉnh xuống, đến thành phố nào chẳng được chiêu đãi như vua? Không ngờ bây gời mình dắt quân xuống thành phố Đông Bộ lại luân lạc đến mức ra quán mỳ lề đường ăn lót dạ, thật sự mất hết thể diện. Đám cán bộ gặp mình trong thôn Mạnh Trang thì nói sẽ cố gắng phối hợp, bộ dạng thân thiết tôn kính, không ngờ khi mình ra lệnh thì tất cả chạy mất không một bóng người nào còn sót lại, thậm chí còn làm ra những trò chán ghét thế này.
Nhất định phải làm lớn chuyện, để xem đám khốn kiếp kia còn cười được không.
Hai giờ sau đám người tổ điều tra đã no bụng bắt đầu đi đến khối chính quyền thành phố, lúc này Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đang kiên nhẫn đứng chờ ngoài cổng.
Chương 584(p2): Muốn có tiền lại muốn non xanh nước biếc.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy chủ nhiệm Miêu Đại Phương từ trên xe bước xuống thì vươn tay cười nói:
- Chủ nhiệm Miêu, đi đường khổ cực rồi.
Miêu Đại Phương không dám đắc tội Đổng Quốc Khánh, hắn tất nhiên sẽ bắt tay với bí thư Đổng nhưng không lên tiếng. Không phải là vì hắn không muốn chào hỏi, chẳng qua hắn chẳng có chút hứng thú nào cả, hơn nữa ánh mắt của hắn càng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đứng bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn cười tủm tỉm nhìn đám người từ trên xe đi xuống, bộ dạng cung kính như thật sự gặp được lãnh đạo.
Miêu Đại Phương buông tay Đổng Quốc Khánh, hắn chủ động chờ Vương Tử Quân đến bắt tay với mình, dù gì thì hắn cũng là khách. Tuy đến cấp bậc này của hắn đã qua rồi cái tuổi tranh giành nhau từng tí, thế nhưng cái giá của lãnh đạo tỉnh vẫn phải giữ. Hắn nhìn vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi có bộ dạng không thèm quan tâm ở trước mặt, thế là cho ra quyết tâm ép chết tên này.
Nhưng Miêu Đại Phương cảm thấy bất ngờ chính là khi mình đang đứng yên chờ đợi, Vương Tử Quân chợt tiến lên bắt tay phó giám đốc Trịnh rồi dùng giọng cực kỳ cảm khái nói:
- Giám đốc Trịnh, tôi nghe nói anh là người có tác phong mạnh mẽ, là người có tính kỷ luật tuyệt đối của sở tài nguyên môi trường, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là tin đồn, hôm nay được kiến thức một lần, thật sự không thể không tin. Các anh từ thành phố Sơn Viên chạy đến thành phố Đông Bộ giải quyết vấn đề ô nhiễm cho chúng tôi, ngay cả một bữa cơm cũng bỏ tiền ra tự lo liệu, thật sự làm cho người ta cảm động không thôi.
Giám đốc Trịnh tuy cũng cực kỳ tức giận với chủ tịch Vương, thế nhưng hắn đã lớn tuổi, cũng không muốn đưa thân vào trong tranh đấu. Vì thế hắn luôn ôm tâm tư bình thản, giữ thái độ đứng ngoài rìa nhìn cuộc vui, hắn đến đây chẳng qua muốn nhìn Miêu Đại Phương nổi giận với cán bộ thành phố Đông Bộ như thế nào mà thôi.
Nhưng giám đốc Trịnh không ngờ Vương Tử Quân lại không đi về phía Miêu Đại Phương, lại đến bắt tay mình không tha. Hắn thầm nghĩ mình và chủ tịch Vương căn bản không thân thuộc đến mức này, nếu đối phương bày ra tình cảnh như vậy thì chỉ có một ý nghĩ là châm ngòi ly gián. Anh Trịnh thầm nghĩ ra tâm tư của Vương Tử Quân, cũng may hắn không phải kẻ bất tài, hắn luôn giữ cho đầu óc của mình được tỉnh táo trong mọi tình huống.
- Vì tôi cảm thấy kính nể với các vị, thế cho nên đã đặc biệt cho các các bút tài năng của thành phố viết một vài bài tuyên truyền, chúng tôi muốn hiệu triệu tất cả cán bộ công nhân viên chức học tập theo các đồng chí sở tài nguyên môi trường tỉnh.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa một phần tài liệu lên, hắn cười tủm tỉm nói:
- Giám đốc Trịnh, nếu không thì anh xem qua một chút, xem có thiếu gì không? Để tôi cho người đi sửa lại.
Giám đốc Trịnh thầm nghĩ, ông đây đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác, chẳng những không được ăn miếng nào cho ra hồn, ngược lại còn bị kéo vào vũng nước bẩn. Con bà nó các người muốn chơi trò với Miêu Đại Phương thì cũng đừng kéo ông vào chứ?
Đổng Quốc Khánh nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân thì cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Đổng Quốc Khánh ghét nhất chính là nụ cười tủm tỉm trên gương mặt Vương Tử Quân, nhìn qua rất vui tươi nhưng lại rất âm trầm và u ám, làm cho người ta nghĩ đến hai chữ "nham hiểm". Nhưng như vậy cũng tốt, Vương Tử Quân có thái độ như vậy, điều này nói rõ vị chủ tịch Vương đại nhân gần đây luôn tỉnh táo đã hoàn toàn mất đi lý trí. Những thủ đoạn nhỏ nhặt này sẽ được lan truyền rất nhanh nhưng nó lại là hành động ngu xuẩn, vì nó thể hiện phươgn diện chưa trưởng thành chính trị, nếu bị úp chiếc mũ này lên đầu thì chủ tịch Vương xem như vò sứt lại mẻ.
- Chủ tịch Vương, ngài nói vậy có vài phần thiếu sót rồi, lần này tôi chỉ là phó tổ trưởng của tổ điều tra đến thành phố Đông Bộ, người quyết định sau cùng chính là chủ nhiệm Miêu.
Giám đốc Trịnh chợt lui lại một bước rồi nói với Vương Tử Quân.
- Nói như vậy thì sự kiện dừng xe giữa đường dùng cơm chính là chủ nhiệm Miêu sao?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Miêu Đại Phương, sau đó không chờ Miêu Đại Phương cho ra phản ứng, hắn đã chụp lấy tay của đối phương rồi nói:
- Chủ nhiệm Miêu, trước mắt tác phong của cán bộ cơ quan luôn có vấn đề, bây giờ chủ nhiệm Miêu dẫn đầu làm gương, kiên trì thực thế, làm việc hiện thực, không hỗ danh là một điển hình của chiến tuyến kiểm tra giám sát trong tỉnh Sơn Nam. Tôi thây chúng ta cần đẩy mạnh tuyên truyền, phải làm cho hình tượng của chủ nhiệm Miêu phát sáng bừng bừng, như vậy cán bộ nhân viên mới có thể học tập và noi theo. Bí thư Đổng, anh thấy sao?
- Chủ tịch Tử Quân, tôi thấy trước tiên không nên nói đến những thứ này, lúc này chủ nhiệm Miêu đến để phản hồi tình huống điều tra, chúng ta nên nói chính sự cái đã.
Đổng Quốc Khánh khoát tay chặn lời Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
- Vậy thì nghe lời dạy của bí thư Đổng.
Vương Tử Quân đưa tài liệu trong tay cho Triệu Quốc Lương, sau đó cùng Đổng Quốc Khánh vây quanh đám người tổ điều tra đi vào phòng họp.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, Miêu Đại Phương nói ra kết quả điều tra, hắn dùng giọng nhẹ nhàng vui sướng lên tiếng, khí thế như cầu vồng, giống như muốn phát tiết tất cả bực bội của mình ra ngoài.
- Chủ tịch Vương, tôi muốn cho ra một lời đề nghị với anh ở phương diện phát triển kinh tế. Anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, anh là người thúc đẩy cả thành phố phát triển, tâm tình nóng vội là hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng phát triển kinh tế luôn có xuất phát điểm là cuộc sống của nhân dân, lúc này phát triển kinh tế là đạo lý đúng đắn, nhưng anh có nghĩ rõ hay không, kinh tế phát triển nhưng ô nhiễm môi trường thì ai chịu? Chỉ cần tiền mà bỏ qua hoàn cảnh môi trường, loại tư tưởng thế này là không được.
- Tôi nghe nói khu công nghiệp thuy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao là hạng mục được chủ tịch Vương tiến cử, khu công nghiệp được xây dựng rất đẹp, thế nhưng chủ tịch Vương, anh có xem xét vấn đề về cuộc sống của nhân dân thôn Mạnh Trang hay không? Thật sự làm cho người ta đau lòng. Chủ tịch Vương, tôi hy vọng anh có thể tìm hiểu rõ ràng hơn về cuộc sống của thôn dân thôn Mạnh Trang, cũng xem đây là bài học lớn, trên phương diện phát triển kinh tế cũng phải quan tâm lo lắng đến cuộc sống của nhân dân.
Miêu Đại Phương nói cực kỳ dõng dạc và khí phách, điều làm cho hắn cảm thấy càng thêm thoải mái chính là chủ tịch Vương không còn tự tin như lúc vừa rồi, vẻ mặt lại có chút không đúng, ngồi nơi kia không nói một lời.
Đều nói mắt quần chúng sáng như tuyết, Miêu Đại Phương đến bây giờ còn không tin tưởng vào điều này, hắn cảm thấy mắt mình mới sáng. Vì thế hắn chỉ tin vào hai mắt của mình, thế cho nên hắn mới cho ra chứng cứ xác thực, làm cho tên khốn cực kỳ kiêu ngạo là Vương Tử Quân kia phải trở nên ỉu xìu.
- Cám ơn ý kiến của tổ điều tra, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ chứng thực ý kiến của tổ điều tra, sẽ tích cực chỉnh đốn và cải cách, trước khi làm tốt công tác bảo vệ môi trường sẽ kiên quyết cho dừng hạng mục khu công nghiệp thủy tinh...
Đổng Quốc Khánh thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói, hắn cầm ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng trầm thấp nói.
Chương 584(p3): Muốn có tiền lại muốn non xanh nước biếc
Lúc này Miêu Đại Phương thật sự hận không thể vắt chéo chân lên. Anh nói xem, từ cổ chí kim có nhiều người khổ sở vì cái ghế dưới mông mình, kẻ chưa được ngồi lên thì muốn tiến lên ngồi, kẻ đã ngồi rồi thì lại sợ mất đi, kẻ ngồi phía trước lo lắng kẻ phía sau ngáng chân mình, kẻ ngồi phía sau lúc nào cũng chen về phía trước. Nói chúng tất cả mọi người đều nóng lòng như lửa đốt vì tranh chấp một cái ghế, quan trường không bờ, vì nào có thấy được bờ rõ ràng?
Lúc này biểu hiện của Vương Tử Quân không những làm cho Miêu Đại Phương hết giận, thậm chí các thành viên của tổ điều tra cũng cảm thấy xả giận. Ai bảo tên khốn kia tâm tư quá độc ác, không những để cho bọn họ uống gió lạnh hơn hai giờ, còn ép mọi người phải ăn món mỳ lề đường không ra gì.
- Bí thư Đổng, thái độ của anh là rất tốt, điều này đáng giá khẳn định, nhưng nếu chỉ có thái độ thừa nhận sai lầm không là chưa đủ, quan trong là tích cực chỉnh đốn và cải cách. Tôi sẽ nói ra vài lời thẳng thắn, nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt, thế cho nên lời nói nếu có bất kỳ điều gì không hay, mong bí thư Đổng bỏ quá cho.
Miêu Đại Phương đặt ly trà trong tay xuống bàn rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm trang nói.
Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt đã khôi phục lại như thường của Vương Tử Quân, hắn trầm giọng tỏ thái độ:
- Chủ nhiệm Miêu có gì cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận.
- Bí thư Đổng, tôi nói như vậy cũng không phải hướng về phía ngài, cũng không phải hướng về phía bất kỳ vị đồng chí nào đang ngồi ở nơi này. Tôi luôn muốn bày ra phương hướng giải quyết phù hợp với đối với những người và những chuyện không đúng, nói lời không dễ nghe thì chính mình làm loạn thì phải tự mình dọn dẹp.
Miêu Đại Phương nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Ngay sau đó Miêu Đại Phương nói về vài phương diện truy cứu trách nhiệm, tóm lại chính là muốn nghiêm túc truy cứu trách nhiệm những người có liên quan.
Từ khi hội nghị bắt đầu đến chấm dứt thì Vương Tử Quân không nói lời nào, vị chủ tịch Vương đại nhân gần đây nổi tiếng cứng rắn lại giống như bị người ta cho một gậy vào đầu mà ngây ngốc. Vẻ mặt vài vị thường ủy đi gần với Vương Tử Quân cũng trở nên chán chường, sắc mặt âm trầm, từ đầu đến cuối chỉ là Miêu Đại Phương mở miệng nói mà thôi.
Miêu Đại Phương dõng dạc nói hơn nửa giờ, cuối cùng kiên quyết từ chối lời mời ở lại của bí thư Đổng, đám người leo lên chiếc xe đã sửa chữa lại của mình để chạy về thành phố Sơn Viên.
Hai giơ sau xe về đến thành phố Sơn Viên, Miêu Đại Phương xuống xe cũng không lập tức đi báo cáo mà nói thư ký đi theo mình đến phòng làm việc.
- Tiểu Tả, nghe nói cậu có một người bạn làm phóng viên báo chí ở tỉnh ngoài có phải không?
Miêu Đại Phương vừa hút thuốc vừa hỏi thư ký của mình.
Tiểu Tả là thư ký của Miêu Đại Phương, tất nhiên hắn phải có nhiệm vụ phục vụ cho lãnh đạo của mình. Sau khi nghe Miêu Đại Phương hỏi như vậy thì hắn sảng khoái đáp lời:
- Vâng, chủ nhiệm Miêu, bạn tôi công tác rất tốt ở tòa soạn báo. Anh ấy vì có tính tình ngay thẳng, thích bênh vực lẽ phải, có gan đưa ra những bản tin không ai dám động vào, thế cho nên mọi người cho anh ấy một biệt danh là Trần Đại Đảm(Trần lớn gan).
- Thanh niên thật sự rất tốt, có gan bênh vực lẽ phải. Chúng tôi tuy trong tim vẫn còn chính khí, thế nhưng trên vài phương diện lại băn khoăn lo lắng đủ đường, bận tâm quá nhiều.
Miêu Đại Phương thở dài một hơi, bộ dạng thật sự cảm khái.
Tiểu Tả thầm suy đoán úy đồ của chủ nhiệm Miêu, hắn giống như đã ngửi được hương vị, thế nhưng cũng không mở miệng mà chờ chủ nhiệm Miêu nói lời phân phó.
- Tiểu Tả, hôm nay cậu đã thấy rõ vấn đề xảy ra, cậu có cảm tưởng gì?
Miêu Đại Phương ném cho Tiểu Tả một điếu thuốc rồi nói.
- Thật sự rất căm phẫn! Chủ nhiệm Miêu, tôi thật sự là cảm thấy rất căm phẫn, khong ngờ đám lãnh đạo thành phố Đông Bộ lại như vậy, lại vì chiến tích phát triển kinh tế mà bỏ mặc dân chúng sống chết. Tôi cảm thấy những vị lãnh đạo như vậy không phải thúc đẩy thành phố Đông Bộ phát triển, rõ ràng là đẩy dân chúng vào hố lửa mới đúng.
Tiểu Tả cố gắng châm chước câu chữ, sau đó lớn tiếng nói.
Miêu Đại Phương vỗ mạnh lên vai Tiểu Tả, sau đó nói:
- Tiểu Tả, tôi không nhìn lầm người, cho đến nay tôi luôn biết cậu là người có khả năng, là một thanh niên có chính khí. Sự nghiệp của chúng ta muốn phát triển thì cần hàng nghìn hàng vạn những cán bộ trẻ như cậu.
Tiểu Tả không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ lãnh đạo nói như vậy là có ý gì. Trong phòng có nhiều người cùng nhận công tác một năm với mình, vì sao chủ nhiệm Miêu lại chỉ chọn mình làm thư ký? Điều này đã nói rõ mình là người vượt trội hơn so với các đồng nghiệp khác.
Tiểu Tả suy nghĩ thời gian dài, hắn ngộ ra nguyên nhân để mọi người cố gắng biểu hiện tài năng của mình, thế nhưng vấn đề đầu tiên là phải hiểu thế nào là phục vụ lãnh đạo.
Nếu không hiểu được ý nghĩ của lãnh đạo, không lo lắng cho lãnh đạo, chỉ cường điệu ý nghĩ của mình với lãnh đạo, chỉ biết biểu hiện tài hoa của mình mà không quan tâm đến ý nghĩ của lãnh đạo, dùng tài hoa của mình làm tài hoa của lãnh đạo, cố gắng tỏ vẻ cao siêu hơn lãnh đạo của mình, như vậy chỉ có đường chết. Nếu lãnh đạo không bằng anh, sao có thể là lãnh đạo của anh?
Tuy Tiểu Tả biết rõ mối nguy trong sự việc này, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra cực kỳ tỉnh táo. Chủ nhiệm Miêu nói như vậy với mục đích gì? Chưa nói những gì khác, ít nhất cũng nói mình là người trên cùng chiến tuyến với lãnh đạo, là một mắt xích của lãnh đạo. Nếu đã là như vậy thì hắn phải cố gắng phục vụ lãnh đạo của mình, chỉ như vậy mới có thể đạt được lợi ích cao nhất.
Người không thể không có truy cầu, trước kia Tiểu Tả thấy mình quá ngây thơ, mình giống như một đứa bé, bầu trời sao có thể rơi bánh xuống được? Cơ hội do mình tự tranh thủ, người khác cho mình một miếng đường, đối phương không nhất định là người tốt, nhưng đối mặt với hư vinh, có ai không phải là tên ăn mày đói khát?
- Kết quả điều tra của chúng ta là như thế nào?
Miêu Đại Phương không nói ra những thứ mà Tiểu Tả đang suy nghĩ, hắn chợt thay đổi chủ đề nói.
- Tôi cảm thấy cực kỳ phong phú.
Tiểu Tả có chút do dự rồi nói.
- Đúng vậy, rất phong phú, nhưng cậu thấy những tài liệu như vậy có thể làm gì được người kia sao? Không thể được! Tiểu Tả, tôi không phải dội lên người cậu một gáo nước lạnh, đó chính là với độ nặng của chút tài liệu này, nếu lãnh đạo tỉnh đánh bằng roi, tôi dám cam đoan chỉ cần bên dưới có người gánh trách nhiệm, như vậy tên khốn càn rỡ kia chỉ phải gánh chút trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi.
- Nhìn một tên khốn như vậy không bị xử lý, tôi thật sự rất đau lòng.
Miêu Đại Phương xiết chặt tay nói:
- Nhưng chúng ta không thể như vậy, chúng ta phải tìm đủ biện pháp để xử lý người này, không cho đối phương cơ hội được làm bậy, cậu có hiểu ý tôi không? Tiểu Tả.
Tiểu Tả tất nhiên hiểu ý của Miêu Đại Phương, hắn cũng biết Miêu Đại Phương sẽ không tiếp tục lên tiếng. Lúc này hắn khẽ gật đầu, sau đó nghiêm túc tỏ thái độ:
- Chủ nhiệm Miêu, tôi biết rõ nên làm thế nào, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.
- À, tốt, Tiểu Tả rất tốt, tương lai sẽ tốt đẹp.
Miêu Đại Phương nở nụ cười khẽ vỗ vai Tiểu Tả, lại dùng giọng thấm thía vừa cười vừa nói.