Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hào Nhất Vi khẽ gật đầu, hắn là giám đốc sở y tế, hắn không tình nguyện nhìn thấy một căn bệnh có thể lây lan nhanh chóng trên địa bàn của mình. Nhưng sự việc đã diễn ra, chỉ có thể tìm ra biện pháp tích cực để ứng phó mà thôi. Vì vậy sau khi xác định sự việc thì hắn nhanh chóng báo cáo cho phó chủ tịch nắm công tác vệ sinh y tế là Trình Viên Lệ.

- Chủ tịch Trình đã đến, chúng ta xuống nghênh đón. Sau khi suy nghĩ cẩn thận xem nên báo cáo thế nào, Hào Nhất Vi trầm giọng nói với mọi người chung quanh.

Khi đi xuống dưới lầu thì Hào Nhất Vi nói với giáo sư Đồng: - Giáo sư Đồng, chút nữa tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Trình, anh nên cho ra đề nghị, trước tiên phải nâng mức báo động lên một mức độ nữa.

Giáo sư Đồng nhìn vẻ mặt chăm chú của Hào Nhất Vi rồi khẽ gật đầu. Hắn là chuyên gia y tế, hắn tuy cảm thấy loại virus còn chưa biết là gì kia rất phiền toái, bây giờ chỉ có vài người bị lây bệnh, thế nhưng không thể không nâng cao mức báo động.

Khi bọn họ đang trò chuyện với nhau thì một chiếc xe Audi chạy đến như bay, khi thấy chiếc xe kia thì đám người Hào Nhất Vi nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Nhưng khi bọn họ thấy Vương Tử Quân đi ra khỏi xe thì vẻ mặt trở nên cực kỳ kinh dị.

- Trưởng phòng Vương, chào mừng anh đến chỉ đạo công tác của sở y tế. Hào Nhất Vi là giám đốc sở y tế, tất nhiên hắn biết rõ địa vị của Vương Tử Quân ở trong tỉnh, sau khi giật mình thì nhanh chóng cho ra phản ứng.

Vương Tử Quân bắt tay với Hào Nhất Vi rồi khẽ nói: - Giám đốc Hào, tôi chỉ đi cùng chủ tịch Trình đến xem thế nào, rốt cuộc là tình huống gì thì anh báo cáo cho chủ tịch Trình.

Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ được mọi người vây quanh đi vào trong phòng họp. Hào Nhất Vi vốn đã chuẩn bị xong phương án báo cáo với Trình Viên Lệ, nhưng bây giờ lại có thêm một Vương Tử Quân ở chỗ này, thế nên có chút căng thẳng.

Vì người ngồi kia là trưởng phòng Vương nổi tiếng Nam Giang.

Tuy cực kỳ căng thẳng nhưng Hào Nhất Vi vẫn cố gắng bình tĩnh báo cáo sự việc với Trình Viên Lệ, sau đó nháy mắt với giáo sư Đồng.

Giáo sư Đồng đã làm tốt công tác chuẩn bị, tuy bây giờ có thêm một vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy là Vương Tử Quân đến nghe báo cáo, thế nhưng hắn lại có vẻ bình tĩnh hơn Hào Nhất Vi.

Sau khi Trình Viên Lệ nghe lời đề nghị của giáo sư Đồng, vẻ mặt nàng trở nên rất ngưng trọng. Nàng là người chủ quản công tác y tế nhiều năm, căn bản không phải là người thường ở phương diện này. Dựa theo lời đề nghị của giáo sư Đồng, không những cần một khoản lớn tài chính, hơn nữa còn sinh ra nhiều ảnh hưởng.

- Giáo sư Đồng, lúc này chỉ có vài người bị bệnh, chúng ta đẩy mạnh mức độ báo động và đề phòng có phải là quá cao không?

Trình Viên Lệ lên tiếng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, mặc dù Vương Tử Quân cảm thấy Trình Viên Lệ là một cán bộ rất xứng đáng với chức vụ lãnh đạo, thế nhưng dù sao cũng không có khả năng biết được tất cả. Trình Viên Lệ có thể cho ra những bố trí tốt theo đúng quy định đối với những gì căn bản còn chưa diễn ra thì đã là quá tốt rồi.

Hơn nữa khi Trình Viên Lệ xử lý vấn đề còn quan tâm đến những ảnh hưởng sắp phát sinh, để ý đến những hậu quả sẽ phải tiếp nhận.

Giáo sư Đồng nhìn thoáng qua Hào Nhất Vi, cảm thấy bội phục sự đa mưu túc trí của giám đốc Hào. Hắn trầm ngâm giây lát chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy người bên kia hỏi: - Giáo sư Đồng, ngài nói bệnh này có tính lây lan rất mạnh sao?

Trong phòng họp của sở y tế tỉnh Nam Giang, Vương Tử Quân đang hút thuốc, dưới đất vương vãi khá nhiều tàn thuốc.

Đối với người ngoài thì Vương Tử Quân là người cực kỳ biết tự hạn chế, cũng không bao giờ xuất hiện tình huống hút thuốc gạt tàn bừa bãi như vậy. Nhưng bây giờ hắn không quan tâm, nó chỉ có một nguyên nhân, chính là tâm ý của hắn có chút hốt hoảng, cũng không quan tâm đến những thứ này.

Lúc này phòng họp đang thảo luận phương án khẩn cấp, đầu óc Vương Tử Quân lại giống như muốn nổ tung. Nhìn từ những dấu hiệu trước mắt thì thấy suy đoán của mình là đúng, thế nên hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ áp lực.

Biết trước tất cả có chỗ tốt của nó, nhưng dù thế nào thì cũng có một quy tắc vận hành riêng biệt. Ví dụ như sở y tế tỉnh Nam Giang, phương án đầu tiên bọn họ đưa ra cực kỳ phù hợp với tình hình thực tế, dù sao thì cũng không ai đoán được hướng đi của sự việc là thế nào.

Vương Tử Quân là một người có nhiều ký ức về kiếp trước, hắn biết rõ cơ hội thay đổi đã bày ra trước mặt mình, thế nhưng muốn thay đổi nó cũng không dễ dàng như vậy.

Vương Tử Quân muốn áp dụng phương thức nghiêm khắc nhất, chính là khống chế tất cả trước khi nó chưa kịp bộc phát. Hắn tin tưởng chỉ cần chặn tất cả các nguồn gây bệnh và truyền nhiễm bệnh, như vậy sẽ giảm bớt tổn thất.



Nhưng rất nhiều chuyện căn bản không dễ làm như vậy, mỗi quyết định cần phải suy tính cho thật kỹ và sâu sắc, vì nó còn liên quan đến nhiều phương diện. Nếu chỉ đi theo phương thức hữu hiệu nhất, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kinh tế và đời sống của nhiều người trong tỉnh.

Nếu áp dụng các phương án này sau khi sự việc phát sinh, không những không có người nói gì, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy anh là người quyết đoán. Nhưng bây giờ tất cả còn chưa phát sinh, khi mà người ta cảm thấy sự việc mới đi đến mức độ đáng uy hiếp mà cho ra quyết định này thì có chút đột ngột.

Hơn nữa Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không phải là chủ tịch tỉnh, cho dù sự việc diễn ra cũng không liên quan đến hắn. Lúc này phương án bo bo giữ mình là sáng suốt nhất, nhưng lúc này hắn lại không làm được như vậy.

Đáp án tất nhiên là không thể.

Nhưng nếu phổ biến theo tâm tư của mình, như vậy sẽ có sự tương quan trách nhiệm của mình trong sự kiện này.

Vương Tử Quân không sợ trách nhiệm, nhưng nói như thế nào để làm cho Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên thực hiện theo phương án của mình? Đây là vấn đề phức tạp nhất vào lúc này.

Con người trọng sinh cũng không thể thay đổi được quy luật, bọn họ có thể biết được tương lai là gì thế nhưng không thể nào cản lại được.

- Trưởng phòng Vương, anh hút thuốc như vậy cũng không hay. Trình Viên Lệ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Trình Viên Lệ là một người lớn tuổi hơn, có thể coi là chị, nàng nghĩ mình có nhiều ưu thế quá tốt trong kết giao với Vương Tử Quân. Ví dụ như lúc này, Vương Tử Quân hút thuốc khá nhiều, người khác không thể tiến lên nói gì, nhưng nàng lên tiếng lại rất tự nhiên.

Sau khi kết thúc nói chuyện với Hào Nhất Vi, Trình Viên Lệ quan sát Vương Tử Quân, biểu hiện của Vương Tử Quân làm cho nàng kinh ngạc, đây là làm sao?

Sự việc diễn tiến nằm trong phạm vi quản lý của Trình Viên Lệ, nếu như người khác nhúng tay vào thì nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, vì nàng tin tưởng vào hắn. Nhưng hôm nay Trình Viên Lệ lại giật mình phát hiện Vương Tử Quân như bé xé ra to, những lời vừa rồi của hắn làm cho nàng cực kỳ khó hiểu. Trưởng phòng Vương không phải là một người thích náo động làm việc không suy nghĩ, thế nhưng bây giờ có thái độ khác thường, là sao vậy?

Mặc dù đây là một căn bệnh có thể lây lan mạnh, thế nhưng mới chỉ vài người mắc bệnh mà thôi, cần gióng trống khua chiêng như vậy sao? Trưởng phòng Vương có phải đang sợ bóng sợ gió ở sự kiện này rồi.

Trình Viên Lệ biết rõ Vương Tử Quân rời khỏi Nam Giang sẽ có một con đường lớn thênh thang đang chờ đón, vì vậy nàng cũng không mong Vương Tử Quân sẽ xảy ra vấn đề vào lúc quan trọng này. Nếu như lời đề nghị của Vương Tử Quân không được chấp hành, như vậy sẽ phát sinh nhiều tình huống chê cười và tranh chấp.

- Tôi hút một điếu này nữa rồi thôi. Vương Tử Quân nhìn Trình Viên Lệ rồi đưa điếu thuốc trong tay lên nói.

- Trưởng phòng, giám đốc Hào đang dựa theo lời đề nghị của ngài để cho ra phương án khẩn cấp, lúc này cũng đã muộn, chúng tôi về trước, khi bọn họ cho ra phương án thì chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu. Mặc dù Trình Viên Lệ cũng hiểu lời đề xuất của Vương Tử Quân rất nghiêm khắc, thế nhưng uy tín của Vương Tử Quân ở Nam Giang là quá rõ ràng, thế nên cuối cùng sở y tế vẫn phải cho ra phương án theo đúng lời đề nghị của Vương Tử Quân.

Tuy nụ cười của Trình Viên Lệ rất ôn hòa thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được có chút không hiểu rõ. Hắn rất muốn thuyết phục Trình Viên Lệ, thế nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy mình quá thiếu lý do.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Chị Trình, chuyện này tôi cần sự ủng hộ của chị.

Trình Viên Lệ nhìn biểu hiện cực kỳ trịnh trọng của Vương Tử Quân, trong đầu khẽ động. Trong ấn tượng của nàng thì dù đối mặt với một người cường thế như Chử Vận Phong hay cáo già như Diệp Thừa Dân thì Vương Tử Quân vẫn luôn có biểu hiện mây trôi nước chảy, vẻ mặt ngưng trọng như hôm nay căn bản là lần đầu nàng thấy được.

Tuy gương mặt người đàn ông này làm cho người ta sinh ra cảm giác đẹp trai thanh tú, thế nhưng Trình Viên Lệ vẫn thấy trong đó có chút bình thản và cương quyết. Nàng trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng khẳng định nói: - Trưởng phòng Vương, tất nhiên tôi sẽ giúp đỡ ngài.

Vương Tử Quân nở nụ cười, vừa rồi hắn nhìn vào và cảm thấy Trình Viên Lệ có chút do dự, biểu hiện này không làm cho hắn bất ngờ. Nếu như hắn không phải là người trọng sinh, nếu như hắn không biết rõ tình thế phát triển quá nghiêm trọng, biết đâu hắn sẽ là người không đồng ý với quan điểm của mình vào lúc này.

Sự thật là như vậy.



Nhưng bây giờ Vương Tử Quân cần có được sự giúp đỡ của Trình Viên Lệ, còn sau này sự thật sẽ chứng minh tất cả.

Vương Tử Quân ngồi xe đi về nhà, hắn lật qua lật lại và cảm thấy khó thể ngủ được. Hắn không phải do dự xem mình có nên làm như vậy hay không, hắn chỉ sợ lực lượng của mình không thể thông qua biện pháp phòng ngừa kia. Dù sao thì nhìn từ trạng thái hiện tại cũng thấy phương án của mình có chút quá mức.

- Có phải là có việc gì không? Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng bực bội bất an của Vương Tử Quân thì ân cần hỏi han.

Mạc Tiểu Bắc không thể không quan tâm đến biểu hiện của Vương Tử Quân, trong ấn tượng của nàng thì chồng mình là người núi đè xuống đầu cũng không thay đổi nét mặt, thế nhưng bây giờ lại trằn trọc không ngủ được, đây là làm sao vậy?

Vương Tử Quân kéo Mạc Tiểu Bắc vào lòng rồi dùng giọng lo lắng nói: - Có một việc anh không nắm chắc, thế nhưng lại không thể không làm, thế nên cảm thấy khó ngủ.

- Vấn đề nghiêm trọng lắm sao? Mạc Tiểu Bắc dựa đầu lên vai Vương Tử Quân rồi dịu dàng hỏi.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - À, vấn đề rất nghiêm trọng, hơn nữa hành động của anh lại có chút ngốc nghếch đối với người ngoài.

- Kết quả có chính xác không?

- Tuyệt đối chính xác.

- Vậy thì được rồi, anh chỉ nên đi làm, sự thật sẽ chứng minh tất cả, không cần phải lo nghĩ được mất, em tin tưởng anh. Lời nói của Mạc Tiểu Bắc chính là an ủi lớn lao với Vương Tử Quân, hắn ôm Mạc Tiểu Bắc vào lòng rồi thì thào: - Em nói đúng, anh nên cố gắng làm hết sức là được.

VÌ buổi tối mất ngủ thế nên hôm nay một người đi làm việc cực kỳ đúng giờ như Vương Tử Quân lại muộn nửa giờ, điều này không khỏi làm cho Du Giang Vĩ chờ bên ngoài và cảm thấy buồn bực, rốt cuộc trưởng phòng Vương bị sao vậy?

Du Giang Vĩ là thư ký, không phải chỉ chờ hơn chục phút, dù là chờ cả ngày cũng không là vấn đề. Nhưng lúc này hắn cảm thấy có chút kỳ quái, vì trưởng phòng Vương không phải là một người đi trễ như vậy.

Trên đường đi Du Giang Vĩ luôn quan sát Vương Tử Quân, hắn cảm thấy lãnh đạo của mình vẫn ung dung bình tĩnh như ngày thường, thế là thả lỏng hơn một chút. Đối với hắn thì phục vụ trưởng phòng Vương chính là phương diện quan trọng nhất, chỉ cần làm tốt những thứ này là được, những thứ khác căn bản không quan trọng như vậy.

- Giang Vĩ, cậu có tính toán gì không? Vương Tử Quân thấy Du Giang Vĩ nhìn mình thì cười hỏi.

Du Giang Vĩ có chút sững sờ, sau đó cảm thấy rất vui vẻ. Tuy hắn biết trước khi rời đi thì trưởng phòng Vương nhất định sẽ sắp xếp cho mình, thế nhưng bây giờ sự việc tiến đến lại làm hắn cảm thấy kích động.

Du Giang Vĩ suy nghĩ giây lát rồi chân thành nói: - Trưởng phòng, lý tưởng của tôi tất nhiên là muốn cùng đi với ngài.

Du Giang Vĩ nói những lời này thật sự không phải nói cho hay, hắn thật sự tình nguyện đi theo Vương Tử Quân. Trong quan trường thì quyền lực do nhiều người hợp lực đẩy lên, ai có thể bảo chứng sau này Du Giang Vĩ hắn phát triển không xuất hiện sai lầm? Nếu như hắn xuất hiện sai lầm, như vậy nếu có mặt Vương Tử Quân, lãnh đạo nhất định sẽ vung tay đỡ cho mình, thế là đường cong cũng uốn thành thẳng; ngược lại nếu như không có trưởng phòng Vương, không ai dìu dắt hắn, như vậy đám người chung quanh sẽ nhân cơ hội mà đẩy đổ tường.

Làm thư ký rất mệt mỏi nhưng cũng không thể không thừa nhận Du Giang Vĩ công tác bên cạnh Vương Tử Quân chính là một con đường tắt để phát triển nhanh chóng trong quan trường.

Hơn nữa con người thường có tình cảm, hai bên ở bên cạnh nhau lâu ngày thì cảm tình sẽ được bồi đắp đầy thêm. Tuy Du Giang Vĩ tin tưởng mình đi theo làm tùy tùng nhiều năm thì vẫn có địa vị trong lòng trưởng phòng Vương, thế nhưng hắn vẫn cố gắng làm cho vị trí của mình cứng như đá, càng thêm kiên cố.


Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu rõ về hướng đi của mình, nhưng khả năng đưa Du Giang Vĩ đi cùng nhận chức là quá nhỏ. Dù sao thì lúc này tuyến trên đã có văn kiện điều động, hắn chỉ có thể đi một mình mà thôi.


- Giang Vĩ, cậu nên rèn luyện thêm, không nên cứ mãi ở bên cạnh tôi, cậu chỉ có thể buông tay công tác mới xem như được rèn luyện. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ rồi nói tiếp: - Hai ngày tới chủ tịch Đồ của thành phố Ngân Bằng sẽ đến, cậu thay tôi tiếp đãi anh ấy nhiều một chút.


Du Giang Vĩ chợt sững sờ, sau đó lại rất vui mừng, vì hắn biết rõ sắp xếp của mình trên cơ bản đã được quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK