Vương Tử Quân mở miệng khuyến khích Đổng Trí Tân hai câu, sua đó hắn khẽ cúp điện thoại.
Vương Tử Quân móc thuốc ra, hắn chậm rãi làm một điếu, đầu óc của hắn liên tục xoay tròn. Năm vừa qua thành phố La Nam thật sự có thể nói là chiếm hết danh tiếng, bây giờ một chuyện nhỏ nhặt như vậy nhưng tỉnh ủy lại phái người xuống điều tra, ý nghĩa của sự việc thật sự là quá sâu xa.
Dựa theo phân công thì phòng văn thư phải nằm dưới tay của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ, Vương Tử Quân và Quan Vĩnh Hạ có chút tình nghĩa, nhưng sau khi tổ điều tra đến thì thư ký trưởng Quan căn bản không nói với mình lời nào. Căn cứ vào sự kiện này, có thể thấy được giữa hai người đang xuất hiện vết rách.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng không có gì phàn nàn, hắn và Quan Vĩnh Hạ vốn có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa đối với hắn thì căn bản cũng không thể cho thư ký trưởng Quan lợi ích gì cả, thế cho nên cũng không thể yêu cầu thư ký trưởng Quan quan tâm hỗ trợ hắn ở những phương diện khác.
Vương Tử Quân căn bản rất có lòng tin với công tác của Đổng Trí Tân, dù sao thì Đổng Trí Tân cũng đã công tác ở bên cạnh hắn hơn nửa năm, hắn rất hiểu về Đổng Trí Tân. Hắn chỉ sợ Đổng Trí Tân đến bộ chỉ huy đường cao tốc Sơn La công tác chưa được bao lâu, còn chưa nắm giữ cục diện, nếu như bị người phía dưới làm trò che mắt, như vậy mới có khả năng, mà kết quả như vậy lại có chút xấu hổ.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của thư ký trưởng Kim Điền Lạc:
- Bí thư Vương, trưởng phòng Mễ đang đưa theo người tố cáo về phía thị ủy.
...
- Thư ký trưởng Quan, đã tìm ra được người tố cáo, chúng tôi đã tiến hành xác minh, gia đình của bọn họ đã mất bốn héc ta đất cho hạng mục xây dựng đường cao tốc Sơn La, thế nhưng lại không được một đồng nào tiền bồi thường.
Xe chạy trên con đường đến thành phố La Nam, phó phòng văn thư Mễ Lưu Phương trầm giọng báo cáo với Quan Vĩnh Hạ ở phía bên kia.
Quan Vĩnh Hạ ở bên kia trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:
- Sự kiện liên quan đến đền bù tổn thất như vậy có phải hiện tượng phổ biến ở thành phố La Nam hay không?
- Theo lời của người tố cáo, thôn bọn họ có hơn trăm mẫu đất đền bù, thế nhưng đến bây giờ còn chưa nhận được xu tiền nào cả.
Mễ Lưu Phương trả lời làm cho Quan Vĩnh Hạ nở nụ cười, tất nhiên đó là nụ cười không tiếng động, Mễ Lưu Phương căn bản không nghe được. Sau khi trầm ngâm giây lát, chợt nghe thư ký trưởng Quan ở bên kia lên tiếng:
- Chuyện này không phải là nhỏ, các anh phải tiến hành thông báo cho các đồng chí thành phố La Nam, để cho bọn họ nhanh chóng chứng thực chuyện đền bù giải tỏa. Sau khi quay về cũng làm ra tài liệu báo cáo cho tỉnh ủy, lại cho ra thông cáo với toàn tỉnh.
Một sự kiện như vậy lại thông báo cho toàn tỉnh, Mễ Lưu Phương tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì. Nhưng thư ký trưởng Quan đã nói, cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Vì lợi ích của quần chúng không phải là nhỏ, anh không đặt lợi ích của quần chúng lên đầu, anh còn là quan đứng đầu địa phương nữa không?
- Thư ký trưởng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng chứng thực yêu cầu của tỉnh ủy.
Mễ Lưu Phương nhanh chóng mở miệng thể hiện lòng trung với lãnh đạo.
Mễ Lưu Phương cúp điện thoại mà tâm tình rấ thoải mái, nói thật là hắn cũng không muốn dẫn đội xuống, thế nhưng lãnh đạo tỉnh ủy đã điểm danh, hắn cũng không thể không đi.
Mễ Lưu Phương biết đây khong phải là chuyện gì lớn, tuyến trên rõ ràng muốn mượn nó để gõ lên đầu một thành phố La Nam gần đây quá mức danh tiếng, để cho bọn họ biết còn có nhiều chuyện bọn họ làm chưa tốt.
Mà chính Mễ Lưu Phương là cái búa đến gõ lên đầu thành phố La Nam.
Khi đến thành phố La Nam thì Mễ Lưu Phương đã làm tốt công tác chuẩn bị, đã suy xét tất cả phương diện có liên quan. Sau khi chuẩn bị sẵn búa thì hắn sợ nhất chính là lộ tin tức, sau đó người tố cáo biến mất không còn, nếu như xuống điều tra không cho ra chứng cứ, tất nhiên vị trí của hắn trong lòng lãnh đạo tỉnh ủy sẽ rơi xuống vực sâu.
Cũng may ông trời phù hộ, khi đám người thành phố La Nam còn chưa kịp có phản ứng thì bọn họ đã tìm được người tố cáo với xu thế nhanh như sấm sét, tất nhiên cũng sẽ thu nhận được tư liệu trực tiếp.
Những người thôn dân khác tỏ ra rất kiêng kỵ với tổ điều tra, rất nhiều người được hỏi nhưng không trả lời. Nhưng điều này cũng không là vấn đề, ông lão hơn sáu mươi tuổi này chẳng lẽ mở miệng nói ngoa? Lão đã nói thị ủy không phát tiền, tất nhiên là sẽ không phát tiền.
Lúc này đây vấn đề quan trọng chính là viết ra báo cáo điều tra, Mễ Lưu Phương nghĩ đến báo cáo này mà trong đầu lóe lên nhiều bóng người, thế nhưng cuối cùng hắn lại đánh nát những hình bóng kia.
Không được, những người kia hành văn quá kém, thật sự phải là chính mình xử lý, dù sao thì lãnh đạo tỉnh ủy cũng cần bản báo cáo này.
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Mễ Lưu Phương, hắn đã nghĩ đến tiêu đề của bản báo cáo, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của hắn chợt vang lên.
- Tút tút tút.
Mễ Lưu Phương nhìn dãy số gọi đến, hắn thầm suy đoán thân phận của người gọi, sau đó bấm nút nghe.
- Chào trưởng phòng Mễ, tôi là Kim Điền Lạc của thành phố La Nam, bây giờ anh đang ở nơi nào?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cực kỳ nhiệt tình.
Mễ Lưu Phương cũng không xa lạ gì Kim Điền Lạc, hắn cười ha hả nói:
- Chào thư ký trưởng Kim, chúng tôi sắp đến ủy ban thành phố La Nam, đang muốn gặp mặt các đồng chí thành phố La Nam.
- Trưởng phòng Mễ, mới qua tết mà ngài hạ mình đến thành phố La Nam chúng tôi nghiên cứu khảo sát, thật sự là quá khổ cực. Bí thư Vương và chủ tịch Lý của chung tôi đã sắp xếp sẵn bàn tiệc đê chào đón, rất mong được hân hạnh đón tiếp trưởng phòng Mễ.
Kim Điền Lạc nói lời rất khách khí, thế nhưng lời nói khách khí của Kim Điền Lạc lại làm cho Mễ Lưu Phương phải lo lắng. Hắn là cán bộ cấp phó giám đốc sở, Kim Điền Lạc cũng là cán bộ cấp phó giám đốc sở, hơn nữa nói về độ nặng, chức vụ phó giám đốc sở của hắn căn bản không là gì với một thư ký trưởng văn phòng thị ủy như Kim Điền Lạc. Nhưng vì sao Kim Điền Lạc lại khách khí với hắn như vậy? Điều này nói rõ điều gì, rõ ràng là trong lòng đối phương có điểm tối.
Nhưng dù thành phố La Nam có tỏ ra cực kỳ khách khí ở sự kiện này, Mễ Lưu Phương cũng đã quyết định sẵn, hắn sẽ tuyệt đối không làm cho mình xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Thế nên hắn cười ha hả nói:
- Tiệc tùng thì miễn, chúng tôi đã dùng cơm trên đường đi rồi. Thư ký trưởng Kim, mong anh thông báo cho bí thư Vương và chủ tịch Lý, có một số việc tôi cần phải báo cáo với hai vị lãnh đạo bọn họ, sau đó chúng tôi sẽ quay về tỉnh.
Mễ Lưu Phương nói xong câu cuối cùng thì bỏ thêm một câu:
- Lãnh đạo tuyến trên còn đang chờ chúng tôi quay về báo cáo.
Kim Điền Lạc thấy trời còn chưa tối, trong lòng thầm nghĩ anh ăn cái gì trên đường? Còn không phải là không muốn dùng cơm của chúng tôi sao? Nhưng hắn lại nở nụ cười nói:
- Được rồi, trưởng phòng Mễ, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo với hai vị lãnh đạo.
Mễ Lưu Phương cúp điện thoại, sau đó hắn nói với phó tổ trưởng tổ điều tra là Nghiêm Tuyết Bân ở bên cạnh:
- Anh Nghiêm, lát nữa tìm một quán cơm, chúng ta mua vài món đơn giản lót dạ. Nói với anh em trong đoàn, khi trở về tỉnh tôi sẽ mời bọn họ dùng cơm, nhưng lúc này tỉnh ủy yêu cầu có hơi căng, nhiệm vụ khá nặng nề, yêu cầu mọi người cố gắng vượt qua.
Nghiêm Tuyết Bân là lão cán bộ phòng văn thư, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của sự việc này. Tuy bọn họ xuống thành phố La Nam lần này chủ yếu là xử lý một vụ việc nhìn qua quá nhỏ nhặt, nhưng thực tế bên trong sự việc ẩn giấu điều gì, bọn họ cũng căn bản không thể ngờ được.
Nếu sự việc này làm trễ nãi tính toán của lãnh đạo tỉnh ủy, như vậy bọn họ sẽ căn bản không có quả ngon để ăn. Vì vậy sau khi nghe Mễ Lưu Phương phân phó, Nghiêm Tuyết Bân trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Mễ, tôi nhớ đoạn đường cách đây không xa có khách sạn Tiểu Hải Đồn, chúng ta có thể đến đó dùng bữa.
Mễ Lưu Phương khẽ gật đầu, hắn cảm thấy tán thưởng phương diện thấu hiểu lòng người của Nghiêm Tuyết Bân.
- Tút tút tút.
Khi Mễ Lưu Phương và Nghiêm Tuyết Bân đang trò chuyện với nhau, chuông điện thoại của hắn chợt vang lên. Mễ Lưu Phương thấy đó là một dãy số lạ, sau khi trầm ngâm giây lát thì nhấn nút nghe.
- Trưởng phòng Mễ, tôi là Lý Quý Niên của thành phố La Nam. Tôi nghe nói ngài đại giá quang lâm, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.
Giọng nói nhiệt tình của Lý Quý Niên lại được truyền vào tai Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương và Lý Quý Niên căn bản cũng không có kết giao với nhau, hắn nghe thấy người điện thoại đến là Lý Quý Niên, thế là mở miệng pha trò:
- Ha ha, chủ tịch Lý, đã có một thời gian chúng ta chưa liên hệ với nhau, lần này tôi mạo muội đến quấy rầy anh, cũng không có cách nào khác, ha ha, đây là sắp xếp của lãnh đạo tỉnh ủy, tôi chỉ có thể chấp hành mà thôi.
- Điều này tôi còn chưa biết, nhưng anh Mễ đến thành phố La Nam chúng tôi, rõ ràng cũng giống như đi về nhà. Các anh bây giờ đang ở đâu, tôi đã cho khách sạn La Nam bên kia chuẩn bị sẵn sàng, thức ăn đã nóng hôi hổi, chỉ còn chờ chào đón các vị lãnh đạo mà thôi.
Lý Quý Niên nói cực kỳ dễ nghe, thế nhưng Mễ Lưu Phương lại không muốn dùng bữa cơm này. Đối với hắn thì không phải là không thể dùng cơm, thế nhưng đây là lúc lãnh đạo đang chờ báo cáo, cũng không nên ở lại mất thời gian.
- Ha ha, chủ tịch Lý, tôi xin khắc ghi ý tốt của anh, nhưng nào có chuyện một bữa ăn hai lần? Chúng tôi còn phải nhanh chóng chạy về, bây giờ đến thông báo tình huống với các anh, sau đó chúng tôi sẽ đi ngay.
Lý Quý Niên tất nhiên cũng nghe rõ vấn đề trong lời nói của Mễ Lưu Phương, tuy hắn lại tiếp tục mở miệng dùng giọng nhiệt tình mời Mễ Lưu Phương, nhưng Mễ Lưu Phương bên kia căn bản là không chịu. Hai người nói qua nói lại một lúc, cuối cùng Mễ Lưu Phương mới cúp máy.
- Trưởng phòng Mễ, xem ra phía thành phố La Nam đã gấp lắm rồi.
Nghiêm Tuyết Bân nhìn vẻ mặt đắc ý của Mễ Lưu Phương thì khẽ nói.
Mễ Lưu Phương khẽ cười cười, thầm nghĩ dù các anh có gấp gáp thì làm được gì? Hắn gật đầu nói với Nghiêm Tuyết Bân:
- Tuyết Bân, anh nói xem, tôi còn có thể nhận được điện thoại của anh ấy không?
- Tất nhiên là có thể, nếu Lý Quý Niên đã như vậy, anh ta là lãnh đạo đứng đầu càng đứng ngồi không yên.
Nghiêm Tuyết Bân tất nhiên hiểu rõ lãnh đạo của mình đang nghĩ đến điều gì, hắn khẽ mở miệng dùng giọng nịnh nọt nói với Mễ Lưu Phương.
Khách sạn Tiểu Hải Đồn không lớn, chỉ có bốn năm bàn, bên trong cũng chỉ có vài món đậu phộng luộc và thịt heo mà thôi, vì vừa mới qua tết nên kinh doanh cũng có hơi ế ẩm.
Đám người Mễ Lưu Phương miễn cưỡng gọi bốn món, sau đó chầm chậm dùng cơm. Đám người bọn họ cố gắng lắm mới ăn vừa đủ no, thế nhưng nhìn ông lão trước mặt đang ăn như sói như hổ, Mễ Lưu Phương càng thêm tin tưởng.
Nếu làm xong sự kiện này, chắc chắn thư ký trưởng sẽ càng có thêm hảo cảm với mình. Nếu thư ký trưởng gật đầu, như vậy mình sẽ căn bản có cơ hội tiến lên đứng đầu phòng văn thư tỉnh ủy.
- Đồng chí, cái này...Anh còn ăn không?
Khi Mễ Lưu Phương đang suy nghĩ mông lung, ông lão đi theo bọn họ chợt mở miệng khẽ hỏi một nhân viên công tác ở bên cạnh hắn.
Vị nhân viên này chỉ ăn được vài đũa mỳ thì bỏ qua, hắn thật sự không quen ăn món này, thế là khoát tay nói:
- Tôi không ăn.
- Tôi có thể ăn nó không?
Ông lão nói rồi muốn đưa tay lấy tô mỳ kia.
- Bác chưa ăn no có phải không? Nếu chưa no thì tôi sẽ nói khách sạn cho thêm một tô mỳ nữa.
Mễ Lưu Phương khoát tay chặn lại rồi nói tiếp:
- Bác trai, lát nữa cháu sẽ đưa bác đi gặp lãnh đạo thành phố, bác phải phản ánh thật chân thật về tình huống của mình, có sao nói vậy, như vậy vấn đề của bác mới được giải quyết.
- Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói thật, sẽ nói rõ vấn đề, tôi vẫn còn đang chờ tiền của mình.
Ông lão mở miệng nói, trong mắt lóe lên cái nhìn chờ mong.
Mễ Lưu Phương khẽ gật đầu, hắn thầm nghĩ, xem như lần này Vương Tử Quân và Lý Quý Niên sẽ phải mất thể diện.
Sau khi dùng cơm ba mươi phút thì nhóm người Mễ Lưu Phương tiếp tục lên đường, nhưng điều làm cho Mễ Lưu Phương cảm thấy bất mãn chính là điện thoại có đổ chuông vài lượt, thế nhưng lại không có cuộc điện thoại nào là của bí thư thị ủy La Nam.
“ Không phải người ta muồn vò sứt lại mẻ đó chứ? “
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mễ Lưu Phương, hắn thầm cười lạnh một tiếng. Hắn thầm nghĩ, nếu sự việc được báo cáo lên trên, chính mình không có vấn đề, nhưng đám lãnh đạo thành phố La Nam sẽ khốn khổ trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy.
Hơn hai mươi phút sau đã thấy anh đèn rực rỡ ở trước mặt, thành phố La Nam đang bừng sáng ánh đèn làm cho bầu trời đêm trở nên rất đẹp. Tuy úc này trời đã tối, thế nhưng đám người Mễ Lưu Phương lại cảm thấy bừng bừng sức sống.
Mễ Lưu Phương cũng không có hứng thú ngắm cảnh, khi xe chạy như bay đến thị ủy La Nam, hắn đang thầm suy nghĩ khi gặp lãnh đạo thành phố La Nam thì mình nên mở miệng ứng đối như thế nào.
Sau khi chứng minh thân phận thì xe thuận lợi tiến vào ủy ban thành phố La Nam, khi xe dừng lại, thư ký trưởng Kim Điền Lạc đưa theo vài người đến đón nhóm Mễ Lưu Phương.
- Trưởng phòng Mễ, hoan nghênh anh đến thành phố La Nam kiểm tra chỉ đạo công tác.
Kim Điền Lạc nhiệt tình duỗi hai tay nói với Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương nhìn thấy sau lưng Kim Điền Lạc chỉ có vài người, chỉ là vài cán bộ trong phòng văn thư thị ủy La Nam, thế là trong lòng có chút bực mình. Hắn cảm thấy mình thật sự giống như quan khâm sai đại thần, nghĩ rằng phải là lãnh đạo thị ủy La Nam đến nghênh đón mới đúng, nhưng bây giờ xem ra thành phố La Nam cũng không nể mặt hắn.