Lỗ Kính Tu cười khoát tay áo với Trì Hoa Trục: - Nếu như không phải sợ anh đâm đầu vào tường, tôi cũng không dám quấy rầy anh. Thế nào, gần đây chuẩn bị cho ra tác phẩm lớn nào sao?
Trì Hoa Trục là người có nhiều bài viết lên báo, thế nên dễ dàng có được danh hiệu cán bút đệ nhất trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Lúc này thấy Lỗ Kính Tu khách khí với mình như vậy, hắn tranh thủ thời gian nói lời khiêm tốn: - Ôi, bí thư Lỗ, tôi chỉ tiện tay bêu xấu mà thôi, ngài cũng đừng quá khen.
Hai người trò chuyện với nhau, Lỗ Kính Tu chợt hỏi một câu: - Trưởng phòng Vương có trong phòng không?
- Tôi mới từ trong phòng làm việc của trưởng phòng đi ra, bây giờ không có ai trong phòng của lãnh đạo cả. Trì Hoa Trục dùng ánh mắt chần chờ nhìn Lỗ Kính Tu, muốn Lỗ Kính Tu đến khuyên nhủ trưởng phòng Vương, thế nhưng lời nói lại được giấu trong bụng.
Trì Hoa Trục cảm thấy từ khi mình bước vào cổng lớn của phòng tổ chức thì phương diện tiến bộ nhanh nhất chính là ngộ tính và lực quan sát. Chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần nói xử lý các quan hệ phức tạp giữa người và người cũng đủ làm cho hắn sinh ra cảm giác mình như ở trong hang động vài chục năm và phát hiện ra một khe hở. Hắn cố gắng chen chân về phía trước, muốn đến đó nhìn rõ bộ mặt của mình.
Trong xã hội coi trọng vật chất này có ai bảo đảm được bản sắc của mình? Trên cơ bản là không thể nào. Trì Hoa Trục cảm thấy trước kia mình quá ngây thơ, căn bản là thích làm gì thì làm, thích nói sao thì nói, lời nói lại hào hùng đường hoàng, nhưng nó căn bản là không có lợi. Sau đó hắn phát hiện ra và sửa đổi, cũng nhanh chóng dung nhập vào xã hội mới.
Trì Hoa Trục nghĩ thông suốt những vấn đề của mình, thế nên cho cũng xem như phá kén thành bướm, trưởng thành hơn rất nhiều.
Ví dụ như phương diện xử lý quan hệ với Lỗ Kính Tu, người này đứng vững bàn chân ở Nam Giang vì có được sự giúp đỡ lớn của trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục biết rõ điều này, thế cho nên cũng không cần mất nhiều sức lực. Lẽ ra mặc dù Lỗ Kính Tu là người phải mang ơn với trưởng phòng Vương, thế nhưng căn bản nhìn vào tư thái thì không thấy rõ ràng, chẳng qua khó thể nào nói ra được. Trì Hoa Trục lặng lẽ quan sát quan hệ giữa hai người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Tu, tuy Lỗ Kính Tu khách khí với trưởng phòng Vương, thế nhưng hắn cảm thấy phần khách khí của đối phương có vài phần thiếu thân cận.
Biết đâu nguyên nhân là vì Lỗ Kính Tu căn bản chưa trưởng thành? Trì Hoa Trục thầm nghĩ như vậy, hắn cười nhạo chính bản thân mình. Chính mình cũng không phải là người cổ hủ, lúc này mới hiểu đời vài ngày đã bắt đầu xoi mói người khác. Tất nhiên đó chỉ là những đánh giá trong lòng của Trì Hoa Trục với Lỗ Kính Tu mà thôi.
Trì Hoa Trục tự nghĩ mình đã nhìn thấu tâm ý của Lỗ Kính Tu, thế cho nên rất ít khí trước mặt Trì Hoa Trục mà biểu hiện sự thân cận cao độ của mình với trưởng phòng Vương. Mối quan hệ giữa người và người trong quan trường luôn là như vậy, nếu anh tỏ ra thân cận với một người nào đó, như vậy anh phải cố gắng bày ra tư thái như gần như xa với người này khi ở trước mặt người ngoài; nếu anh khách khí nói về một ai đó, biết đâu giữa hai bên căn bản có khoảng cách rất lớn.
Trì Hoa Trục kết hợn lý luận với thực tiễn, thế nên căn bản luôn chú ý xử lý các mối quan hệ xung quanh mình.
Khi Trì Hoa Trục đang liên tục suy nghĩ đến nhiều vấn đề thì Lỗ Kính Tu chợt khoát tay áo nói: - Tôi đi gặp trưởng phòng Vương một chút.
Trì Hoa Trục nhìn hình bóng Lỗ Kính Tu bỏ đi, hắn không khỏi thầm nghĩ, chính mình không thuyết phục được trưởng phòng Vương, hy vọng bí thư Lỗ có thể làm được.
Lỗ Kính Tu căn bản cũng rất chú ý đến sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng, vì dù thế nào thì hắn cũng không hy vọng Vương Tử Quân quá mạnh hơn so với mình, nhưng có một sự thật mà hắn không thể quên: Đó chính là hôm nay hắn đang ở trên cùng con thuyền với Vương Tử Quân.
Nếu như Vương Tử Quân mất hết uy tín trong sự kiện này, như vậy thời gian Lỗ Kính Tu ở ủy ban tư pháp cũng không dễ dàng chút nào. Hắn vốn cho rằng sự kiện còn một thời gian nữa mới được khơi ra, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Sau khi nghe được tin tức mở hội nghị thường ủy thì Lỗ Kính Tu đã biết sự việc sắp có xoay chuyển lệch trời. Đừng nói là hắn, cho dù là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân cũng căn bản không cho ra bất kỳ tác dụng gì ở sự kiện này. Trừ khi có thể lật đổ những suy luận của đám chuyên gia thuộc tổ điều tra mà thôi.
Nhưng lập luận của tổ điều tra dễ đẩy ngã như vậy sao? Với kinh nghiệm của Lỗ Kính Tu, tổ điều tra bên kia biết đâu còn có thể làm tốt hơn, còn bài viết của đám chuyên gia, căn bản chỉ là một khâu trong số đó mà thôi.
Lỗ Kính Tu cảm thấy Vương Tử Quân nếu cứ dây dưa với sự việc này, còn không bằng để cho hội nghị thường ủy cho ra quyết nghị. Nó chỉ liên quan đến một vị trí giám đốc doanh nghiệp mà thôi, Vương Tử Quân tuy sẽ bị ảnh hưởng nhất định, thế nhưng cũng chỉ có hạn.
Lỗ Kính Tu đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không trực tiếp nói vấn đề này với Vương Tử Quân, trước tiên nói về những việc ở ủy ban tư pháp. Gần đây cục công an thành phố Đông Hồng có công tác xuất chúng, hai ngày trước còn phá được một vụ án buôn lậu lớn.
- Trưởng phòng Vương, đồng chí Niên Chí Tân căn bản công tác rất tốt, năng lực rất mạnh, tôi cảm thấy đây là một nhân tài hiếm có, nên đặt lên vị trí trọng yếu thích hợp hơn. Người này thích hợp gia tăng trọng trách, như vậy sẽ càng có lợi cho sự phát triển của anh ấy, trưởng phòng Vương thấy thế nào, mong ngài cho chút ý kiến. Lỗ Kính Tu căn bản cảm thấy rất ưng ý với thành tích và năng lực mạnh mẽ của Niên Chí Tân, hắn trực tiếp nói lời đề cử với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản có ấn tượng khá tốt về Niên Chí Tân, hắn cười nói: - Chuyện này là của ủy ban tư pháp, chính anh quyết định là được.
Lỗ Kính Tu cười cười, lúc này mới chuyển dời nội dung lời nói của mình sang chuyện hôm nay: - Tử Quân, sở dĩ công ty xe hơi Đông Hồng cho ra phong ba như vậy cũng là vì có người cố ý gây sóng gió, còn người đó là ai, anh hẳn phải biết rõ ràng hơn. Tuy thủ đoạn của những người này căn bản rất thô bỉ, thế nhưng tôi cảm thấy phương pháp đối phó vào lúc trước mắt cũng không phải trực tiếp chống lại, gặp chiêu phá chieu, tôi cảm thấy nên tránh mũi nhọn của bọn họ thì hay hơn.
Tránh khỏi mũi nhọn chính là Vương Tử Quân phải lui bước về phía sau, xem như Lỗ Kính Tu đã bận tâm đến cảm nhận của mình. Vương Tử Quân nhìn gương mặt chân thành của Lỗ Kính Tu, hắn cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới nói: - Bí thư Lỗ, trên sự kiện này tôi vẫn cảm thấy giám đốc Lưu Thành Lâm là lựa chọn tốt, cho dù hội nghị thường ủy có chối bỏ năng lực của đối phương Lưu Thành Lâm, tôi vẫn giữ nguyên tắc của mình.
Lỗ Kính Tu thấy Vương Tử Quân căn bản là không chịu nhìn thấu, không nghe lời khuyên của mình, thế là trong lòng có chút khó chịu. Có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt, đừng nói là trên phương diện chịnh trị, trên thế gian làm gì có vị tướng nào đánh thắng mãi được? Vương Tử Quân bây giờ ở trong tỉnh Nam Giang hầu như là cực kỳ danh tiếng, chiếm hết thượng phong. Lúc này một vị trưởng phòng tổ chức nằm trong vòng vây ăn ý của một đám thường ủy tỉnh ủy, như vậy nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy yếu hơn vài phần. Những tình huống này thường chỉ được dành cho lãnh đạo đứng đầu mà thôi.
Lỗ Kính Tu cúi đầu, tránh khỏi mũi nhọn của đối phương cũng là bình thường, sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy? Trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn không khỏi nuốt xuống bụng những lời nói khuyên bảo tiếp theo của mình.
Đối với Lỗ Kính Tu thì trưởng phòng Vương gặp rủi ro cũng tốt, như vậy sẽ làm cho xu thế quan hệ giữa hai người dần ngang hàng hơn, không cần phải lo lắng Vương Tử Quân ở trên cao nhìn xuống. Lỗ Kính Tu nghĩ như vậy mà cảm thấy mất hết tâm tư khuyên bảo, hắn nói thêm vài chuyện nhỏ nhặt rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cũng là một trong những người cực kỳ chú ý đến công tác điều tra ở công ty của mình. Tuy hắn không có những nguồn phát tin riêng, thế nhưng hắn biết rõ bản báo cáo kia có ý nghĩa là gì. Chỉ cần nhìn vào danh sách những người tham gia đối thoại với tổ điều tra, hắn trên cơ bản có thể xác định tổ điều tra kia sẽ không cho ra kết quả gì có lợi cho mình.
Lưu Thành Lâm nghĩ đến phương diện mình hầu như đã hết lòng lo lắng cho công ty xe hơi Đông Hồng, thế là hắn cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Vì cố gắng đưa công ty sớm thoát khỏi khốn cảnh, nhanh chóng đưa xe ra thị trường, cho dù là ngày nghỉ tết thì hắn vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu.
Nhưng điều làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy bất ngờ chính là mình vất vả và trả giá quá nhiều, khi mà thắng lợi sắp nằm trong tầm tay thì chờ đợi mình không phải là tiếng vỗ tay, cũng không phải là hoa tươi, lại càng không có vinh dự, chỉ là tuyến trên tỏ ra hoài nghi về năng lực của mình, thậm chí là chính chiếc xe gia đình của mình.
- Khụ khụ khụ. Lưu Thành Lâm cảm thấy không thoải mái, hắn chợt ho khan vài tiếng. Vợ hắn là Lý Tuyết Bình nghe thấy tiếng chồng ho khan thì dùng giọng oán giận nói: - Anh nhìn lại mình đi, đã thành bộ dạng gì rồi? Còn không phải vì chuyện của công ty sao? Điều tra thì điều tra, nếu cảm thấy anh không hợp cách thì không cần làm nữa. Công ty ở Ma Đô đã tìm em biết bao lần rồi? Chỉ cần anh đi, lương mỗi năm sẽ là một triệu, thế nên anh dứt khoát vứt bỏ vị trí này đi, xem như cho gia đình chúng ta đến đón những ngày tốt lành ở thành phố Ma Đô.
Lý Tuyết Bình lên tiếng lải nhải nhưng vẫn đau xót cho chồng mình, nàng rót một ly trà cho Lưu Thành Lâm, sau đó khẽ vỗ lên lưng chồng.
Lưu Thành Lâm nhìn vẻ mặt trách cứ của vợ, hắn đặt ly nước xuống, sau đó mới nói: - Có một số việc em không hiểu thì đừng chen vào.
- Cái gì là em không hiểu chứ? Lưu Thành Lâm, phải nói là anh quá ngốc, công ty xe hơi Đông Hồng cho anh được cái gì? Đáng giá để anh phải như vậy? Anh nhìn vào giám đốc cũ của anh xem, ông ấy hy sinh cả đời vì nhà máy, bây giờ thì thế nào? Bây giờ không phải là không ai quan tâm sao? Em nhắc nhở cho anh biết, sau này giám đốc cũ của anh có nhiều con cái sẽ có người quan tâm, thế nhưng nhà ta chỉ có một con gái, anh cũng không thể nào mệt mỏi suy sụp, sẽ là gánh nặng cho con.
- Được rồi, anh biết rồi, em đừng nói nhiều như vậy nữa. Lưu Thành Lâm căn bản không được thoải mái, bây giờ vợ nói bên cạnh càng động vào nổi đau của hắn, thế là giọng điệu cũng không còn được thân mật như vừa rồi.
Nhưng Lưu Thành Lâm nổi giận cũng không làm cho Lý Tuyết Bình yếu thế, nàng dùng giọng không khách khí nói: - Thế nào? Anh biết nổi giận sao? Giám đốc mất hứng rồi à? Anh mất hứng chỉ biết nổi nóng ở nhà thôi sao? Anh nên đi tìm Diệp Thừa Dân, tìm Chử Vận Phong, à, còn có cả Vương Tử Quân kia nữa. Không phải anh ấy đẩy anh lên làm giám đốc công ty sao? Anh nổi nóng thì đi mà tìm người ta đi.
Gương mặt của Lưu Thành Lâm có vài phần dữ tợn, nhưng hắn đã nhiều năm sợ vợ, thế nên vung tay ra rồi lại thu tay về. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn vợ mình, sau đó thở hổn hển mắng: - Ôi, em không để cho anh yên tĩnh một chút được sao? Anh đã mệt mỏi lắm rồi, em muốn thành quả phụ sao? Anh cảnh cáo em, việc này đừng kéo trưởng phòng Vương vào, vì lúc này trưởng phòng Vương cũng không được tốt đẹp gì cho cam.
Lưu Thành Lâm nói rồi cũng không quan tâm đến vợ ngăn cản, hắn đi ra khỏi nhà như bay.
Lưu Thành Lâm đi ra khỏi nhà, gió lạnh thổi đến như dao sắc cắt vào thịt, làm cho cái đầu nóng tỉnh táo lại vài phần. Hắn căn bản không thèm quan tâm đến những lời lải nhải của vợ, thế nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực của người nhà trong sự kiện này.
Sau khi tổ điều tra rời khỏi công ty, trong công ty có nhiều dự đoán về vị trí giám đốc của hắn, có lẽ không còn được vài ngày. Hơn nữa những tin đồn này giống như ôn dịch, không bao lâu thì có những hương vị khác thường.
Lưu Thành Lâm biết rõ tính tình của Lý Tuyết Bình, nhiều năm qua hắn đã cố gắng chịu đựng, để cho nàng đi theo nói những lời lải nhải, thế nhưng tất cả đều ổn thỏa, hắn cũng không nói nửa câu xúc phạm đến nàng.
Lưu Thành Lâm giải thích cho vợ thế nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở, hắn đi trong khu nhà quen thuộc, thỉnh thoảng có vài người lên tiếng chào hỏi.
Lưu Thành Lâm đối mặt với vài gương mặt thân quen cũng nở nụ cười đáp lễ, mặc dù trong lòng khó chịu thế nhưng vẫn cố gắng áp chế trong lòng. Khi hắn được một công nhân trẻ gật đầu hỏi thăm, lúc này một ông lão xách theo một túi thức ăn đi đến.
- Thành Lâm, cậu dùng cơm chưa? Ông lão thấy Vương Tử Quân thì đưa cái túi trong tay lên nói.
Lưu Thành Lâm căn bản rất quen thuộc ông lão này, năm xưa khi hắn vừa được phân công đến công ty xe hơi Đông Hồng, hắn là đồ đệ của người này. Tuy đó là điều động xuống cơ sở rèn luyện, thế nhưng hắn lại rất tôn trọng sư phụ của mình.
- Ôi, sư phụ, ngài thức dậy sớm thế. Lưu Thành Lâm nhìn bước tiến chậm rãi của ông lão mà không khỏi cười nói.
Vị sư phụ của Lưu Thành Lâm đi chậm lại, sau đó cười nói: - Thành Lâm, dù bây giờ trong công ty có những lời không hay, thế nhưng tôi là sư phụ của cậu, tôi căn bản tin tưởng vào đồ đệ của mình. Cậu đừng quan tâm đến bọn họ, cứ can đảm công tác là được. Đám tôm tép kia không thấy được lẽ phải, chẳng ra thể thống gì. Những ngày qua tôi vẫn muốn tìm cậu, chỉ là muốn nói cho cậu biết một câu, người cầm lái không sợ thì thuyền mới đi được ổn định.
Lưu Thành Lâm nhìn gương mặt chất phác mang theo vài phần thân thiết của sư phụ, hắn không khỏi tràn đầy cảm động. Hắn biết sư phụ cũng không có gì mong muốn quá lớn vào mình, bây giờ hắn gặp rủi ro thì đến an ủi vài lời, căn bản làm cho người ta cảm động.
- Cám ơn sư phụ, đệ tử xin khắc ghi. Lưu Thành Lâm cố gắng bày ra cho mình bộ dạng thoải mái nhất.
- Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu đi đường đàng hoàng chính đáng, có chuyện gì xảy ra chứ? Trời cũng không sập được đâu. À, nếu cậu không có việc gì thì đến nhà tôi ngồi một chút, tôi và cậu uống một chai rượu ngon. Sư phụ nói vài câu đã đi, nhưng Lưu Thành Lâm vẫn cảm thấy ấm áp với lời nói của vị sư phụ năm xưa của mình. Hắn vẫy một chiếc taxi, sau đó đi đến phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt.