Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thư ký trưởng Phương truyền đạt ý chỉ của bí thư Sầm, nói rằng để bày tỏ thành ý và sự coi trọng đoàn đại biểu của tập đoàn Thần Khí, muốn mời ngài ra sân bay nghênh đón đoàn đại biểu tập đoàn Thần Khí. Trương Tề Bảo nói rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ đề nghị: - Chủ tịch, nếu ngài không có thời gian thì tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với thư ký trưởng Phương.

Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát rồi cười nói: - Chỉ cần có lợi cho Mật Đông thì tôi sẽ đi qua.

Lôi Hợp Tuấn lúc này còn muốn nói thêm vài câu, thế nhưng hắn cho rằng Vương Tử Quân suy nghĩ mình ngồi lệch vị trí, thấy Vương Tử Quân có việc cần phải đi ra ngoài, hắn không khỏi đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, ngài cứ bận rộn, tôi đi trước.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trước sau vẫn đứng lên tiễn Lôi Hợp Tuấn ra khỏi cửa. Nhưng lúc này Lôi Hợp Tuấn cũng không còn cảm giác như trước, mà lại có chút sợ hãi, vì quan hệ giữa mình và chủ tịch Vương căn bản không thể khôi phục được như cũ, nếu muốn hoàn hỏa như lúc đầu thì căn bản là quá khó khăn.

Trương Tề Bảo chờ Lôi Hợp Tuấn rời đi thì mới dùng giọng khinh thường nói: - Chủ tịch, Lôi Hợp Tuấn căn bản có phải là đến giải thích với ngài về chuyện thành phố Đồng Lục xin chỉ thị hay không? Tối qua anh ta đã gọi điện thoại cho tôi, bị tôi mắng cho một trận. Loại người này căn bản là không ra gì, vừa muốn làm gái điếm lại vừa muốn lập bàn thờ trinh tiết...

Vương Tử Quân không chờ Trương Tề Bảo nói hết lời thì đã khoát tay áo nói: - Thư ký trưởng, anh không nên nói như vậy, lần sau đừng tiếp tục nói như vậy nữa.

Trương Tề Bảo có chút sững sốt, thầm nghĩ từ sau khi mình trở thành thư ký trưởng thì căn bản đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, những gì không nên nói thì kiên quyết không mở miệng, căn bản là cực kỳ ẩn giấu. Hôm nay sao lại đột nhiên bộc lộ bản tính như vậy? Quan trường luôn có nhiều người nhìn vào anh, vô tình nói ra vài lời có thể bị người ta nắm chặt lấy không tha, cũng may hôm nay là mình nói với chủ tịch Vương, thế cho nên hắn có chút xấu hổ và vội vàng nuốt lời định nói thêm vào bụng.

Sau khi Trương Tề Bảo rời đi thì Vương Tử Quân cầm văn kiện xin chỉ thị của thành phố Đồng Lục lên xem xét một lượt. Phần xin chỉ thị này do phó chủ tịch chủ quản của thành phố Đồng Lục ký tến, bên dưới còn có một câu: Mong chủ tịch Vương phê duyệt.

Sáu chữ, rất đơn giản thế nhưng ý nghĩa lại rõ ràng, đó chính là sự kiện này chính mình không phát biểu ý kiến, tùy tiện cho chủ tịch Vương định đoạt.

Đây chính là một phương án không chọc vào cả hai bên, tuy Vương Tử Quân cực kỳ không hài lòng với phương diện này, thế nhưng hắn không thể nói gì khác hơn được.

Lúc này phần còn trống trên văn kiện để Vương Tử Quân phê chỉ thị vẫn là trống rỗng. Hắn do dự giây lát, sau đó cầm bút viết lên văn kiện: - Yêu cầu thị ủy Đồng Lục, cục thủy lợi xử lý sự việc này theo đúng quy định.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thêm vào một câu: - Căn cứ vào tính nguyên tắc, yêu cầu các đơn vị nghiêm khắc chấp pháp theo quy định.

Vương Tử Quân buông văn kiện ra rồi thở dài một hơi, hắn căn bản có thể hiểu được biểu hiện mềm yếu của Lôi Hợp Tuấn ở sự kiện lần này. Dù sao thì trước khi hắn đến Mật Đông, Lôi Hợp Tuấn đã có quan hệ không tầm thường với Uông Thanh Minh. Mặc dù sau khi được Uông Thanh Minh giới thiệu, người này liên tục tăng tiến mối quan hệ với mình, thế nhưng tóm lại thì vẫn chịu ân huệ của Uông Thanh Minh.

Hơn nữa bây giờ còn đến thời điểm nhiệm kỳ mới, là lúc mà Sầm Vật Cương nắm đại cục của tỉnh, tương lai Lôi Hợp Tuấn có thể làm một thành viên tiến vào hạch tâm hay không còn phải đi đường khá xa, dù là ai cũng phải suy nghĩ cho mình một chút. Lôi Hợp Tuấn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, người kia tình nguyện đi trên cả hai con đường, thế nhưng khi mà không còn sự lựa chọn nào khác, người kia phải chọn như vậy.

Trong phòng chờ dành cho khách quý của sân bay thành phố Rừng Mật, Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì nơi này, hầu như mỗi tháng hắn đến phải đến sân bay. Lần này hắn thông qua con đường đặc biệt đến phòng chờ dành cho khách quý, lúc này bên trong đã có nhiều người chờ sẵn.

Phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương, trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và các vị phó chủ tịch tỉnh chủ quản công tác kêu gọi đầu tư đều đã chờ sẵn trong phòng, khi Vương Tử Quân đi vào thì đám người Hà Kiến Chương vội vàng đứng lên chào hỏi.

Vương Tử Quân khoát tay áo với mọi người: - Chung ta hôm nay đến đón tiếp khách quý, là người một nhà thì cũng đừng nên quá đa lễ.

- Chúng tôi tuân lệnh của chủ tịch. Hà Kiến Chương không những là người lớn tuổi nhất nơi này, còn là người có vị trí cao nhất. Hắn cười cười với mọi người rồi khẽ nói: - Chủ tịch, tôi nghe nói vị giám đốc Bạch này rất sĩ diện, lần này bọn họ thuê máy bay đến tỉnh Mật Đông.



Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện này.

Khi hai người trò chuyện với nhau, đúng lúc này cửa phòng được mở ra, Sầm Vật Cương và Phương Anh Hồ một trước một sau đi vào. Ai cũng tranh thủ đứng lên khi thấy người vào là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, bọn họ cố gắng bày tỏ sự tôn trọng của mình với bí thư Sầm.

- Chủ tịch, lần này phía ủy ban nhân dân tỉnh các anh phải dũng cảm chọn gánh nặng, tập đoàn Thần Khí không những đầu tư lớn vào khu sản xuất, còn có thể kéo theo một loạt các doanh nghiệp thuộc các ngành nghề khác phát triển. Có nhiều người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo của tập đoàn Thần Khí, tôi nghe nói bên phía Tây Tường còn đặc biệt thành lập tổ công tác chuyên môn, muốn nuốt trọn miếng thịt béo của tập đoàn Thần Khí. Sầm Vật Cương ngồi xuống thì mỉm cười tủm tỉm nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Cũng không ngờ là như vậy.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, lão dùng giọng điệu không chút thay đổi nói: - Còn không phải sao? Lãnh đạo tổ công tác chuyên môn của phía tỉnh Tây Tường hình như là Trần Tường Vũ. Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy chúng ta không nên thua bọn họ, thế này đi, chúng ta cũng không ngại thành lập một tổ công tác, chủ tịch Vương nên làm tổ trưởng. Sau khi Trần Tường Vũ đến tỉnh Tây Tường thì luôn có ý nghĩ muốn vượt qua tỉnh Mật Đông, chúng ta nên để cho anh ta thấy trình độ của tỉnh Mật Đông là như thế nào.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương mà không khỏi cười lạnh. Sầm Vật Cương chụp mũ này lên đầu mình làm gì, hắn căn bản là hiểu quá rõ ràng. Sầm Vật Cương không phải là muốn chụp mũ để chính mình sợ ném chuột vỡ bình sao?

Nhưng Vương Tử Quân cũng biết Sầm Vật Cương ném vị trí tổ trưởng kia ra thì chính mình cũng không thể chối từ được, lúc này hắn cười nói: - Cám ơn bí thư Sầm đã tín nhiệm tôi, tôi cảm thấy vì hoàn thành tốt công tác mà ngài nên làm tổ trưởng tổ công tác, tôi làm phó tổ trưởng, như vậy càng biểu hiện sự coi trọng cao độ của tỉnh Mật Đông với sự kiện này.

- Tôi cảm thấy biện pháp này căn bản là tốt nhất, bí thư Sầm nên là người giữ lấy ấn soái, như vậy càng bày tỏ sự coi trọng của Mật Đông với hạng mục của tập đoàn Thần Khí. Hà Kiến Chương cười cười rồi nói với Vương Tử Quân.

Sầm Vật Cương nhìn về phía Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương, sau đó khoát tay ngăn cản Uông Thanh Minh lên tiếng: - Nếu chủ tịch Vương đã nói như vậy, tôi sẽ là tổ trưởng.

Khi mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau thì giám đốc sân bay đi đến nói: - Thưa các vị lãnh đạo, máy bay của giám đốc Bạch đã đến.

- Bí thư Sầm, làm phiền ngài tự mình tiếp đón, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ. Bạch Hoa Niệp bắt chặt lấy bàn tay của Sầm Vật Cương, hắn dùng sức lắc qua lại, gương mặt có vài phần cảm khái.

Sầm Vật Cương cũng xiết chặt tay củae Bạch Hoa Niệp rồi nói: - Tổng giám đốc Bạch, anh không những là khách quý của tỉnh Mật Đông, hơn nữa còn là bạn bè của tôi, anh xem, tôi đã đưa theo các thành viên ban ngành đến đón ngài.

- Ha ha, bí thư Sầm thật sự làm cho tôi cảm động, thế nhưng như vậy càng làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Bạch Hoa Niệp tuy nhỏ hơn Sầm Vật Cương mười tuổi thế nhưng lại là người linh thông tin tức, hắn biết rõ vị bí thư này sắp tiến thêm một bước, thế nên hắn cực kỳ khách khí với người có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của mình.

Sầm Vật Cương rất hài lòng với phản ứng của Bạch Hoa Niệp, lão cười cười nói: - Cũng không phải là người ngoài, cũng đừng nói những lời khách khí như vậy.

Hai người Sầm Vật Cương và Bạch Hoa Niệp bắt tay với nhau tạo ra bầu không khí rất thân mật. Sau khi hai bên buông tay nhau ra, Vương Tử Quân đứng sau lưng Sầm Vật Cương nhanh chóng vương tay với Bạch Hoa Niệp: - Tổng giám đốc Bạch, chào mừng ngài đến với Mật Đông.

- Cám ơn chủ tịch Vương. Bạch Hoa Niệp không quan tâm đến phương diện bắt tay với Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng rút tay về.

Vương Tử Quân căn bản không thèm quan tâm đến thái độ của Hbn., hắn chỉ cười cười với đối phương rồi lui ra. Gương mặt của Hà Kiến Chương đứng sau lưng vương tử quân chợt trở nên rất lạnh lẽo, thế nhưng bọn họ đến là để nghênh đón người ta, thế nên cũng phải đơn giản bắt tay với Bạch Hoa Niệp.

Dù sao nơi đây cũng không phải địa điểm chuyện trò, thế nên mọi người nói thêm hai câu, sau đó nhanh chóng đi ra sân bay. Bạch Hoa Niệp lần này mang đến không ít người, chẳng những có thư ký, cũng không thiếu nhân viên theo sau, hơn nữa nhóm đại biểu của tập đoàn Thần Khí kết hợp với thành viên ban ngành của Mật Đông là khoảng hơn hai chục người.

Sau khi lên xe thì Bạch Hoa Niệp chủ yếu tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với Sầm Vật Cương, mà Sầm Vật Cương cũng bày ra sự tôn trọng cao độ với Bạch Hoa Niệp.



Bạch Hoa Niệp căn bản tỏ ra cực kỳ lãnh đạm với Vương Tử Quân ở bên cạnh Sầm Vật Cương, mặc dù ngẫu nhiên có nói vài ba câu, thế nhưng lại cực kỳ đạm bạc.

Phòng tiếp khách ở lầu bốn của khách sạn Thịnh Thế đã được sớm dọn sẹp sạch sẽ, hai người Bạch Hoa Niệp và Sầm Vật Cương ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên trò chuyện rất vui vẻ.

- Tổng giám đốc Bạch, nghe nói quý công ty chuẩn bị chọn nơi đặt khu sản xuất, tỉnh Mật Đông chúng tôi trên phương diện này căn bản cực kỳ nhiệt tình, chỉ cần tổng giám đốc Bạch đặt khu sản xuất ở Mật Đông, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho tổng giám đốc Bạch thỏa mãn ở phương diện chính sách ưu đãi. Sầm Vật Cương uống một hớp nước rồi nói đến chuyện chính sự.

Bạch Hoa Niệp khẽ cười, hắn nói: - Tôi có thể cảm nhận được sự giúp đỡ to lớn của bí thư Sầm, lúc này ở trước mặt bí thư Sầm tôi cũng không dám nói bậy. Mật Đông là địa phương chúng tôi chú trọng nhất, lúc bắt đầu tôi có khuynh hướng tiến về phía Mật Đông.

Lời nói của Bạch Hoa Niệp tất nhiên là có ý nghĩa khác, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết, lúc đầu tôi căn bản có ý nghĩ đầu tư vào Mật Đông, thế nhưng vì trong số các anh có người ngăn trở mới ra kết quả như lúc này.

Người nơi đây không ai ngu ngốc, sao lại không nghe và hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Bạch Hoa Niệp? Sầm Vật Cương cười cười nói: - Tổng giám đốc Bạch, tuy hai người chúng ta tiếp xúc không nhiều, thế nhưng tôi biết tổng giám đốc Bạch là người sảng khoái, ngài nói đi, ngài muốn có điều kiện gì mới có thể ở lại Mật Đông?

- Bí thư Sầm, đối với ngài thì tôi tin tưởng một trăm phần trăm, nhưng có một số việc bí thư Sầm ngài cũng nên hiểu nổi khổ của tôi. Bạch Hoa Niệp nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, ngài nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân biết rõ Bạch Hoa Niệp nói như vậy là có ý gì, lúc này hắn cười cười nói: - Tôi luôn có thái độ giơ hai tay hoan nghênh đối với những xí nghiệp đầu tư vào Mật Đông, thế nhưng có một câu thế này: Khi đầu tư nói chuyện đầu tư, ngài nói xem có đúng không?

Bạch Hoa Niệp tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương cũng hiểu rõ ràng. Lúc này Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt bình thản của Vương Tử Quân, lão không nhịn được phải nói: - Chủ tịch Tử Quân, tổng giám đốc Bạch mặc dù là doanh nghiệp thế nhưng cũng giống như chúng ta, cũng là phục vụ vì quần chúng, hai bên trăm sông đổ về một biển, cũng là vì cố gắng thực hiện bản chức của mình với đất nước mà thôi.

- Vẫn là bí thư Sầm có trình độ cao, ngài nói như vậy không khỏi làm tôi sinh ra cảm giác xé toang màn đêm nhìn thấy ánh sáng. Bạch Hoa Niệp nở nụ cười càng thêm sáng lạn.

Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bạch Hoa Niệp, sau đó lẳng lặng uống trà.

Bạch Hoa Niệp chủ yếu trò chuyện với Sầm Vật Cương, thế nhưng ánh mắt lại không quên xẹt qua người Vương Tử Quân. Hắn nhìn bộ dạng cực kỳ bình tĩnh thoải mái của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy cực kỳ bực bội.

Bạch Hoa Niệp đi một vòng từ Tây Tường đến Mật Đông chủ yếu là gây áp lực cho Vương Tử Quân, cố gắng giữ lại khu biệt thự an dưỡng của mình ở Đồng Lục. Trên sự kiện này thái độ của Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng, mặc dù hắn biết rõ quyền uy của Sầm Vật Cương ở Mật Đông là thế nào, thế nhưng hắn biết rõ nếu như Vương Tử Quân cứng nhắc không tha, như vậy mình sẽ cực kỳ khó chịu.

- Bí thư Sầm, trong giới kinh doanh có một câu thế này: Gặp người chỉ nói ba phần nội dung, không thể hoàn toàn chú tâm. Thế nhưng tôi căn bản không muốn giấu với hai vị lãnh đạo, tôi ở nơi đây cũng không nói suông, đó là tập đoàn Thần Khí chúng tôi cực kỳ có thành ý ở phương diện đặt khu sản xuất ở tỉnh Mật Đông.

Sầm Vật Cương gật đầu nói: - Tổng giám đốc Bạch cứ yên tâm, Mật Đông nhất định sẽ cực kỳ có thành ý ở phương diện hợp tác này.


Sau bữa tiệc tiếp đãi vào lúc giữa trưa, Bạch Hoa Niệp đi nghỉ ngơi, Vương Tử Quân có uống chút rượu, chuẩn bị đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Khi hắn chuẩn bị rời đi thì Sầm Vật Cương chợt nói: - Chủ tịch, chúng ta dã lâu không trao đổi tình cảm, bây giờ tìm một chỗ uống trà có được không?


Trong khách sạn Thịnh Thế có phòng trà, Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đến khách sạn Thịnh Thế không khỏi làm cho đám lãnh đạo khách sạn cảm thấy cực kỳ căng cứng. Sau khi nghe nói lãnh đạo đến uống trà thì nhanh chóng thu xếp.


Sau khi Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương ngồi vào trong một phòng trà an tĩnh, nữ nhân viên pha trà mặc sườn xám màu hồng nhanh chóng tiến vào pha trà rót nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK