- Tôi đã đến chậm.
Đám giám đốc doanh nghiệp vốn chuẩn bị nghe Hà Khởi Duệ giải đáp thắc mắc, lúc này vẻ mặt người nào cũng rất khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn vào những kẻ đến sau.
- Tên kia sao cũng đến? Không phải nói sẽ không đến sao?
Trần Mẫn Kiện nhìn một người đàn ông trung niên vừa đi đến, thế là dùng giọng oán hận không thôi nói.
Thành Kiếm Xã cũng không quen biết người kia, hắn nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cửa Trần Mẫn Kiện rồi khẽ nói:
- Anh Trần, là ai vậy?
- Lỗ Hợp Loan, tiểu tử này không phải là thứ gì tốt.
Sau khi nghe Trần Mẫn Kiện nhắc đến tên của người kia, Thành Kiếm Xã chợt hiểu, mặc dù hắn và vị giám đốc Lỗ kia là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hắn biết rõ mối quan hệ giữa đối phương và Trần Mẫn Kiện. Có một câu nói thế này: Đồng hành là oan gia, Lỗ Hợp Loan kia kinh doanh rất tốt, xí nghiệp có danh tiếng lớn, hèn gì mà Trần Mẫn Kiện không vui vẻ như vậy.
Khi Trần Mẫn Kiện đang tràn đầy ý nghĩ đầu tư thì lại có một đối thủ mạnh chạy đến, hắn sao có thể vui vẻ cho được?
Có hơn hai mươi người đi đến, sau đó hội trường khôi phục lại vẻ trật tự bình tĩnh. Sau khi có càng nhiều người đứng lên đặt vấn đề, Hà Khởi Duệ thật sự khó thể nào duy trì được nữa, Vương Tử Quân lại đứng lên.
- Các vị quan khách, vấn đề của các vị làm cho chúng tôi vui mừng và cũng là áp lực lớn. Câu cửa miệng là thế này: Tai nghe mắt thấy mới là thật, tôi thấy không bằng chúng ta tiến vào chương trình hội nghị thứ hai, chúng ta sẽ càng nhau đến thực địa để tiến hành xem xét hạng mục.
Vương Tử Quân lên tiếng giải vây làm cho Hà Khởi Duệ thở dài một hơi, xem ra làm chủ trì cũng không dễ dàng gì. Vừa rồi có bốn năm chục vấn đề được đặt ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác khó thể hít thở, nhưng cuối cùng thì sự việc cũng xong.
Những chiếc xe ba mươi chỗ dừng sẵn bên ngoài khách sạn La Nam nhanh chóng chạy đến. Khi mọi người còn chưa kịp lên xe, Trần Mẫn Kiện đứng bên cạnh Thành Kiếm Xã chợt tiến lên nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, anh xem chúng ta có thể đến xem hạng mục quy hoạch thuốc đông y trước không?
Không chờ Vương Tử Quân mở miệng thì đã có người nói:
- Dựa vào cái gì mà phải đi xem khu trồng dược liệu trước? Phải đến huyện Ngô Du xem xét hạng mục chăn nuôi trước cái đã.
- Bí thư Vương, hay là đi đến địa phương trồng cây ănn quả, chúng tôi thật sự có rất ít thời gian.
Những lời nói ồn ào liên tục vang lên làm cho bầu không khí có chút náo loạn, Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ nghe những lời này mà nhìn nhau cười. Cuối cùng vì làm dâu trăm họ, thế cho nên bọn họ quyết định chia nhau ra hành động.
Mỗi vị thường ủy mang theo một nhóm người xuất phát về phương hướng khác nhau. Vương Tử Quân vốn định đưa người đi đến tham quan xây dựng khu kinh tế mới, không ngờ Lữ Chính Bình cứ đi theo, mãi mở miệng hỏi về phương diện phát triển sản nghiệp sản xuất điện thoại.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang nói chuyện đến hệ điều hành với Lữ Chính Bình, đột nhiên điện thoại của hắn vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, người gọi đến là Trương Đông Viễn.
- Thế nào rồi?
Điện thoại vừa nối thông thì bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Trương Đông Viễn.
- Cũng không tệ lắm!
Vương Tử Quân nói năng rất khiêm tốn, dù Trương Đông Viễn cũng coi như là người của mình, hắn cũng không thể nói bừa bãi được.
Chỉ là Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy làm cho Trương Đông Viễn ở bên kia sinh ra cảm giác khác, chợt nghe thấy lão nói:
- Tử Quân, có nhiều chuyện mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Thành phố La Nam lần này tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, cố gắng thể hiện La Nam là được, còn thắng lợi thế nào, thu được bao nhiêu hạng mục, tất cả chỉ là thứ yếu mà thôi.
Sau khi nghe những lời nói chân thành của bố vợ hờ, bí thư Vương thật sự không biết nói gì cho xong.
...
Nhạc nổi lên, tiếng pháo rung trời, khí thế to lớn, thật sự chưa từng có.
- Hôm nay là ngày sinh Thần Hoàng, con cháu thành phố Sơn Viên tiến hành bái tổ, xem như uống nước nhớ nguồn ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Ngày tháng trôi qua, con nước chảy xuôi, con cháu ở tỉnh Sơn Nam thật sự không thẹn với Thần Hoàng. Hiện tại thế sự xoay vần, mọi người xem như cùng tổ tiên nguồn gốc, cùng một chí hướng phát triển...
Những âm thanh trầm bổng thông qua micro được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều cờ màu tung bay trên tế đàn. Có hàng vạn người đứng thành những đội ngũ hình vuông, đang nhìn về tấm hình cao vài trăm mét của Thần Hoàng.
La Nhân Uy đứng tên đài chủ tịch mà tâm tư đã bay đi đâu mất, bài viết tán dương Thần Hoàng được một cao thủ trong nước làm ra, dù lão có nghe và không hiểu vài văn tự, thế nhưng âm thanh trầm bổng du dương làm trái tim lão như muốn bay ra ngoài. Thế là lão không khỏi mỉm cười thầm nghĩ:
- Ai nói công tác địa phương không tốt? Lội nước bì bõm cũng có cái hay.
Năm xưa hội nghị quốc gia về Thần Hoàng chỉ sợ cũng như thế này mà thôi.
Trong đầu La Nhân Uy liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt liếc sang nhìn Hào Nhất Phong, thầm nghĩ đến như mình đứng ở vị trí kia sẽ có cảm tưởng gì?
Nhưng tâm tư này của La Nhân Uy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, lão nhanh chóng lắc đầu đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Cờ tung bay phần phật, đón gió phấp phới, ánh đèn chói mắt loang loáng làm cho lão không kịp nhìn. Lúc này bầu không khí hội trường thật sự làm cho lão sinh ra cảm giác cực kỳ thành tựu.
Bài văn tế vẫn được tiếp tục cất lên, lúc này ánh mắt La Nhân Uy đã nhìn về phía những vị khách quý quan trọng nhất của ngày hôm nay. Lão tổ chức tình huống như thế này, chắc chắn đám người kia đã thấy được thực lực chỉnh thể của thành phố Sơn Viên, đến lúc đó không có đầu tư được sao? Chỉ sợ chỉ có thằng ngu mới không đầu tư.
Khi La Nhân Uy đang thầm suy tư thì thấy một người đàn ông trung niên tiếp điện thoại, sau đó vội vàng rời khỏi khu khách quý. Lão nhìn đối phương rời đi mà trong lòng có chút không thoải mái.
Bí thư La tổ chức một hội nghị như thế này cũng không dễ dàng gì, cho dù có chuyện lớn xảy ra, cũng không thể thất lễ khi đang tế tự Thần Hoàng được. La Nhân Uy nhìn người kia bỏ đi, thầm nghĩ tên kia nhất định sẽ được liệt vào danh sách phần tử bất hảo.
Anh có tiền thì thế nào? Thành phố Sơn Viên chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với những người bất kính Thần Hoàng, rõ ràng là không hiểu chút lễ nghi nào.
Khi La Nhân Uy thầm cho ra quyết định như vậy thì thấy có hai người tiếp điện thoại chạy ra ngoài, phát hiện này làm cho lão cảm thấy rất tức. Nhưng lúc này lão cũng không thể chạy xuống đài, không thể kéo bọn họ lại dạy bảo cho một trận được.
Vì phát hiện như vậy mà ánh mắt của La Nhân Uy có chút không tốt, lão nhìn chằm chằm về phía khu vực dành cho khách quý, khi ánh mắt rơi lên người hai người phụ nữ mặc váy dài, trên mặt chợt lộ ra nụ cười.
Đặc biệt là người phụ nữ tối qua đã khiêu vũ với La Nhân Uy, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu tím, đứng trong đám lãnh đạo doanh nghiệp nhìn qua rất chói mắt. Anh nói xem, một vưu vật làm cho người ta kinh tâm động phách như thế, nếu như đặt nàng vào trong đám người đang mặc cổ trang phụ vụ tế tự, không phải sẽ là thiên nữ hầu hạ Thần Hoàng sao?
La Nhân Uy nghĩ đến thiên nữ mà khóe miệng có chút run rẩy, vừa rồi chính hắn đã tự nghĩ mình là Thần Hoàng, cảm giác xứng đôi thật sự rất tuyệt.
Tuy cách xa vài chục mét không thấy rõ dung nhan của người phụ nữ kia, nhưng hai người phụ nữ đáng bàn bạc gì đó với nhau, nụ cười trên môi, có lẽ đang có cảm giác tốt đẹp về lễ hội văn hóa Thần Hoàng này. Lát nữa đến giai đoạn kêu gọi đầu tư thì La Nhân Uy muốn đến thuyết phục hai người kia đầu tư ở thành phố Sơn Viên, có thể tăng thêm chút ưu đãi.
Khi La Nhân Uy cảm thấy tâm tình tăng vọt thì lại thấy có người chạy ra ngoài. Nhưng lúc này bí thư La căn bản không còn tức giận như vừa rồi, lão nhìn đám người bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ các anh không thể tiếp nhận ưu đãi tuyệt vời của thành phố Sơn Viên, chỉ có thể nói các anh quá kém may mắn mà thôi.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, La Nhân Uy ném ánh mắt về phía khác. Những vị khách quý phía bên kia, đó là những người cực kỳ hưng thú với lễ hội văn hóa Thần Hoàng, thế là cảm giác không hài lòng lại biến mất.
Có hai ba trăm khách quý đến đây, bỏ đi vài người xem là gì chứ?
Sau khi đọc xong bản tế tựu, lễ hội văn hóa Thần Hoàng tiến vào giai đoạn mới. Lúc này Quan Quả Đống đi đến bên cạnh La Nhân Uy:
- Bí thư La, tôi thấy có hơn mười vị khách quý rời đi.
Quan Quả Đống nói với âm thanh rất thấp thế nhưng La Nhân Uy lại nghe thấy rất rõ ràng, lão khoát tay áo nói:
- Không cần quan tâm đến bọn họ, lần này chúng ta cũng không thiếu đồ tể, nhiều xí nghiệp đến tham gia như vậy, còn sợ không có thịt để ăn sao?
Quan Quả Đống nhìn theo ánh mắt của La Nhân Uy, hắn cũng thấy đám khách quý còn lại, thế là cảm giác không an tâm cũng dần dần biến mất.
Tuy phía La Nhân Uy không quá quan tâm, thế nhưng đám khách quý phía bên kia lại bị ảnh hưởng rất lơớn.
- Tiểu Mỹ, cô cứ ở lại tham gia lễ hội văn hóa Thần Hoàng, tôi đi làm chút chuyện, ngày mai tôi sẽ cho Đại Cường đến đón cô.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi nói với nữ thư ký của mình.
- Giám đốc Lý, tôi là thư ký của ngài, sao có thể rời khỏi ngài được? Tôi nên đi cùng ngài mới đúng.
Nữ thư ký dùng bàn tay mềm mại kéo tay của người đàn ông trung niên, sau đó dùng giọng có chút hờn dỗi nói.
Người đàn ông trung niên cau mày nói:
- Tôi đi làm chuyện chính sự, cô đi theo làm gì?
Sau khi nói xong thì giống như nghĩ đến chỗ tốt của nữ thư ký, người đàn ông trung niên lại khẽ nói:
- Bảo bối, thế này đi, em cứ ở lại đây cho có người, đây là một thẻ tài khoản, bên trong có năm chục ngàn em có thể sử dụng, muốn mua gì cứ mua.
Nữ thư ký nhìn người đàn ông trung niên vội vàng rời đi mà trong mắt có vài phần u oán, thế nhưng chút u oán cũng nhanh chóng biến mất. Nàng ngồi xuống với nụ cười như hoa, ánh mắt nhìn lên đài, trong lòng thầm nghĩ đến sự kiện xử lý năm chục ngàn trong tài khoản, thế là nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Hào Nhất Phong nhìn lễ hội văn hóa Thần Hoàng đang ngày càng tiến vào giai đoạn chính, thế là khẽ nói với Đường Cảnh Ung ở bên cạnh mình:
- Lễ hội văn hóa Thần Hoàng nhưng lại hát khúc phát triển kinh tế, hoạt động này của thành phố Sơn Viên thật sự là rất hay, trong tỉnh cần phải để cho thành phố Sơn Viên đúc kết kinh nghiệm.
Dương Cương nhìn bầu không khí hoành tráng vào lúc này mà thật sự có chút chấn động, nhưng trong lòng càng nghĩ nhiều hơn đến Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân dần đi đến gần bên cạnh, hắn đã xem như mình và Vương Tử Quân giao hòa với nhau. Nhưng quan trường dù sao cũng là quan trường, thật sự khác biệt rất lớn so với đời thường.
Lúc này thành phố La Nam và thành phố Sơn Viên cùng tổ chức sự kiện kêu gọi đầu tư, nhưng thành phố Sơn Viên lại tạo ra bầu không khí như thế này, khách đến quá đông, thành tích chắc chắn sẽ là rất tốt. Ngày hôm nay thành phố La Nam cũng tổ chức sự kiện tương tự, như vậy kết quả sẽ là thế nào?
Sau khi thành phố Sơn Viên tạo ra điểm sáng, như vậy sẽ có đặc sắc mới, sẽ ảnh hưởng đến các thành phố còn lại. Khi kinh nghiệm của thành phố Sơn Viên truyền ra khắp tỉnh, cũng không còn ai cười thành phố Sơn Viên cướp danh tiếng của La Nam. Có câu cười kẻ lắm mồm chứ không cười kỹ nữ, có lẽ cũng là vì nguyên nhân như vậy.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ nhưng ngoài miệng thì Đường Cảnh Ung vẫn phải cười nói:
- Bí thư Nhất Phong nói đúng, lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên lần này thật sự có kinh nghiệm rất tốt.
Khi hai người Hào Nhất Phong và Đường Cảnh Ung đang nói chuyện với nhau, la nhân uy khẽ đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, lão khẽ nói:
- Bí thư Nhất Phong, ngài xem có thể tiếp kiến các vị thương nhân sau khi kết thúc lễ hội văn hóa Thần Hoàng hay không?
Mời Hào Nhất Phong tiếp đón thương nhân chính là vì kêu gọi đầu tư cho thành phố Sơn Viên, chưa nói đến những thứ khác, với danh tiếng là bí thư tỉnh ủy của Hào Nhất Phong, có thể giúp thành phố Sơn Viên thu hút được nguồn đầu tư lớn.
Yêu cầu và mục đích của La Nhân Uy được nhiều người thầm hiểu trong lòng, Hào Nhất Phong tất nhiên cũng hiểu rõ. Lão nhìn La Nhân Uy cung kính đứng bên cạnh mình, thế là cười nói:
- Nhân Uy, anh rõ ràng ép tôi quảng cáo cho thành phố Sơn Viên.
La Nhân Uy rõ ràng cảm nhận được lời nói của bí thư Hào Nhất Phong có vài phần vui đùa, thế là hiểu mục đích của mình đã đạt được. Nhưng ở phương diện biểu hiện thì lão vẫn cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, thương nhân được gặp ngài sẽ rất hưng phấn, bọn họ phái đại biểu đến tìm tôi, nói là hy vọng được nghe những lời dạy bảo của ngài, hì hì.
Khi tình thế của Hào Nhất Phong ở tỉnh Sơn Nam dần biến đổi, La Nhân Uy đã xem như đi vào trong trận địa của Hào Nhất Phong. Lúc này quan hệ giữa hai người Hào Nhất Phong và La Nhân Uy đã tăng tiến một chút, lão nhìn gương mặt với nụ cười tràn đầy của La Nhân Uy, thế là dùng ngón tay chỉ chỉ vào La Nhân Uy:
- Nhân Uy, anh rõ ràng là ép tôi lên đài.