Mục lục
Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng làm việc của Cố Tắc Viêm ở tầng năm khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, trong căn phòng rộng lớn có sắp đặt nhiều thiết bị căn bản nhìn không có gì khác với phòng làm việc của các vị lãnh đạo trong tỉnh. Điều duy nhất làm cho người ta cảm thấy khác thường chính là quả bóng rổ được đặt trên kệ sách.

Quả bóng nhìn trơn bóng như mới, người ngoài nhìn vào không thấy có chút vấn đề, nhưng Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lại biết rõ nhiều thứ. Quả bóng rổ này chính là bảo bối của chủ tịch Cố, năm trước đội bóng rổ quốc gia đến tỉnh thi đấu giao hữu, chủ tịch Cố đã xin chữ ký của cầu thủ nổi tiếng trong nước lên quả bóng kia...

Lý Hanh Dư đi vào trong phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, lúc này trong phòng có người đang ngồi báo cáo công tác. Hắn không xa lạ gì người kia, là Miêu Dược Hổ chủ tịch thành phố Linh Long. Khi thấy Lý Hanh Dư thì Miêu Dược Hổ khẽ gật đầu.

Tuyy Miêu Dược Hổ làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khí thế, thế nhưng thực tế thì hình tượng bên ngoài lại quá khác biệt, trên mặt là một cặp kính, căn bản nhìn không ra chút khí thế nào cả.

Lý Hanh Dư khẽ cười với Miêu Dược Hổ, sau đó khẽ nói: - Chủ tịch Cố, có một vài việc cần báo cáo với nài, tôi sẽ chờ một lát nữa vậy.

Cố Tắc Viêm khoát tay áo, tỏ ý bảo Lý Hanh Dư không cần phải đi. Sau đó hắn nói với Miêu Dược Hổ đang ngồi ở chiếc ghế sa lông đối diện: - Dược Hổ, thành phố Linh Long các anh xây dựng khu công nghệ, đây là một chuyện tốt, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ.

Vẻ mặt Miêu Dược Hổ cũng không có quá nhiều chờ mong, dù sao thì khi chuẩn bị nói ra những lời này thì hắn căn bản cực kỳ nắm chắc. Vì vậy hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, lắng nghe những chỉ thị tiếp theo của Cố Tắc Viêm.

- Bây giờ các đơn vị như ủy ban cải cách nằm trong phạm vi phân công của chủ tịch Vương, các anh tốt nhất nên đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương.

Miêu Dược Hổ cảm thấy gần đây Cố Tắc Viêm là người làm việc cực kỳ mạnh mẽ có lực thế nhưng lại đẩy sự việc lần này ra khỏi lòng bàn tay, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn do dự giây lát rồi dùng giọng báo cáo chi tiết nói: - Chủ tịch Cố, chúng tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về khu công nhệ ở thành phố Linh Long, bí thư Sầm nói sẽ giúp đỡ chúng tôi ở phương diện công tác này.

- Tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ công tác của các anh ở trong phạm vi của mình. Cố Tắc Viêm dùng giọng chăm chú nói với Miêu Dược Hổ.

Miêu Dược Hổ nhìn gương mặt trịnh trọng của Cố Tắc Viêm, hắn biết mình vừa rồi đã nói sai lời, thế là vội vàng pha trò: - Cả thành phố Linh Long chúng tôi đều ghi tạc trong lòng sự giúp đỡ cao độ của chủ tịch Cố. Theo lời của bí thư thành phố chúng tôi, kính mong ngài bớt chút thời gian xuống địa phương cổ vũ sĩ khí, cũng xem như cho chúng tôi cơ hội biểu hiện sự cảm kích của mình.

- Được, chủ tịch Dược Hổ, tôi biết rõ anh là người có tài ăn nói, nhưng bây giờ anh cũng đừng ở đây khua môi múa mép với tôi. Lúc này anh nên nắm chặt thời gian đi tìm gặp chủ tịch Vương, cố gắng xác định chuyện tốt ở thành phố của mình. Cố Tắc Viêm vừa nói vừa quay sang nhìn Lý Hanh Dư: - Thư ký trưởng, có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, chút nữa tôi còn phải đi qua bên sở văn hóa thể thao du lịch xem xét một chút. Lần này phải tranh thủ quyền tổ chức sự kiện đại hội thể dục thể thao trong nước, bí thư rất coi trọng công tác trù bị, yêu cầu chúng ta phải cho ra phương án tốt, tạo ra phong cách của tỉnh Mật Đông, đó là hai chữ đặc sắc.

Miêu Dược Hổ nghe Cố Tắc Viêm nói đến đại hội thể dục thể thao thì chuẩn bị đứng lên lại dừng lại, hắn nở nụ cười nịnh nọt nói: - Chủ tịch Cố, đa số hạng mục của đại hội này đều được tổ chức ở thành phố Rừng Mật, nhưng thành phố Linh Long chúng tôi cũng có ưu thế của mình, hay là ngài phân công vài hạng mục cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ xuất toàn lực để làm thỏa đáng nhiệm vụ vinh quang mà ngài giao phó.

Lý Hanh Dư vốn chuẩn bị chờ Miêu Dược Hổ rời khỏi nơi này để nói đến chuyện thi đấu bóng rổ và ý kiến của Vương Tử Quân, không ngờ Miêu Dược Hổ lại níu kéo mãi, đứng lên mà không bỏ đi. Hắn tuy cảm thấy sốt ruột thế nhưng không làm gì hơn được.

Cán bộ thành phố Linh Long rất vênh váo, đây chính là sự thừa nhận của cán bộ tỉnh Mật Đông. Người nào không biết Linh Long chính là thành phố được Bí thư Sầm coi trọng nhất, có thể nói sự phát triển huy hoàng của thành phố Linh Long hôm nay không tách rời sự thúc đẩy mạnh mẽ của Bí thư Sầm.

Tất nhiên hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long càng là những nhân tuyển ngàn người chọn một của Bí thư Sầm. Bây giờ có người tuyên truyền với nhau rằng cán bộ thành phố Linh Long đều được Bí thư Sầm xếp vào danh sách hậu bị lãnh đạo trong tỉnh. Thế nên mặc dù Lý Hanh Dư có vài chuyện quan trọng nhưng cũng không vì vậy mà gây khó khăn cho Miêu Dược Hổ.



- Hay cho Miêu Dược Hổ anh, không phải đang làm khó tôi sao? Nếu tôi có quyền lực này, còn chờ anh ở đây lên tiếng sao? Cố Tắc Viêm cười lớn vung tay lên với Miêu Dược Hổ: - Anh nên nhanh chóng nắm bắt công tác của mình thì hay hơn.

Miêu Dược Hổ thấy Cố Tắc Viêm căn bản không chịu nhận lời, thế là hắn cười hì hì nói: - Chủ tịch Cố, nếu như chúng tôi lấy được sự giúp đỡ từ phía Bí thư Sầm, kính mong ngài giúp đỡ công tác của chúng tôi nhiều hơn.

Miêu Dược Hổ rời khỏi phòng làm việc của Cố Tắc Viêm, sau khi Miêu Dược Hổ rời đi thì Lý Hanh Dư nhanh chóng truyền đạt ý kiến của Vương Tử Quân về chuyện thi đấu bóng rổ với Cố Tắc Viêm. Lúc này Cố Tắc Viêm sờ lên đầu mình rồi cười ha hả nói: - Ôi, sao tôi lại không nghĩ đến điều này nhỉ? Bốn bộ ban ngành cùng tham gia, như vậy sẽ mạnh mẽ hơn một mình văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Như vậy nên nói là gì? Phải là một nhánh hoa không tạo nên mùa xuân, một vườn hoa mang mùa xuân tươi đẹp. Tốt, đây là lời đề nghị rất tốt, cứ làm theo chỉ thị của chủ tịch Vương.

Cố Tắc Viêm nở nụ cười vui vẻ, thế nhưng Lý Hanh Dư là người cùng công tác với Cố Tắc Viêm lâu năm, hắn mẫn cảm nắm bắt được có chút gì đó khác thường trong nụ cười của chủ tịch Cố, thế nhưng những thứ này chỉ có thể hiểu mà khó nói ra rõ ràng cho được.

- Chủ tịch Cố, còn có một việc, đó là vấn đề nhà ở của chủ tịch Vương. Lúc này khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy đã không còn chỗ trống, nếu muốn giải quyết vấn đề nhà ở của chủ tịch Vương, ít nhất cũng phải thu lại một căn nhà của một vị lãnh đạo đã rời khỏi cương vị công tác trong tỉnh.

Cố Tắc Viêm đứng lên khỏi ghế của mình, hắn nhìn quả bóng rổ trên kệ sách, sau đó dùng giọng lạnh nhạt nói: - Thư ký trưởng, tôi không quản chuyện của cục sự vụ cơ quan, nhưng nếu không phải là tư lợi cá nhân thì cứ làm theo đúng quy củ, như vậy là tốt nhất.

- Vâng, nếu dựa theo đúng quy củ thì nhà số năm trong khu thường ủy tỉnh ủy phải chuyển đi. Lý Hanh Dư cười cười rồi khẽ nói.

"Nhà số năm?" Ánh mắt Cố Tắc Viêm chợt ngưng tụ lại, sau đó hắn nở nụ cười sáng lạn, lại vỗ lên vai của Lý Hanh Dư rồi cười nói: - Tốt, anh làm việc thì tôi cũng yên tâm.

Sau khi Lý Hanh Dư rời khỏi phòng, Cố Tắc Viêm nói với thư ký đang thu dọn trà nước: - Tôi sẽ nghỉ ngơi mười phút, không có việc khẩn cấp thì đừng quấy rầy tôi.

Khi thư ký chậm rãi đóng cửa phòng lại thì vẻ mặt Cố Tắc Viêm trở nên rất ngưng trọng, hắn lấy quả bóng rổ trên kệ sách xuống. Hắn đặt quả bóng lên một đầu ngón tay, một tay còn lại khẽ xoay quả bóng, ngay sau đó quả bóng đã quay tròn trên một ngón tay bên dưới.

- Bộp. Quả bóng nặng nề rơi xuống rồi nẩy vài cái trên mặt đất, Cố Tắc Viêm nhìn quả bóng mà không khỏi thở dài, sau đó lại lẩm bẩm: - Mình đã già rồi sao? Ngay cả trò này cũng không còn được thuần thục nữa à?

Cố Tắc Viêm lại ngồi xuống ghế của mình, một phần sơ yếu lý lịch được đặt lên mặt bàn, có một dòng bên trong nói về độ tuổi, đã là năm mươi sáu tuổi. Tuy bản sơ yếu lý lịch này cũng không phải cực kỳ thu hút, thế nhưng những dòng chữ về độ tuổi kia lại cứ như nhảy múa trước mắt hắn.

- Vì sao lại ngăn con đường phát triển của tôi? Vì sao?

Lúc này Miêu Dược Hổ ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, gương mặt cười tươi như một đóa hoa nở rộ. Mặc dù vị lãnh đạo này vừa mới đến tỉnh Mật Đông nhận chức chưa bao lâu, thế nhưng chức vụ và vị trí cũng làm cho người ta phải ngước mắt nhìn. Tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng: Vị này chính là người đến chuẩn bị thay thế cho chủ tịch Đường Chấn Huy.

Tuy Bí thư Sầm tỏ ra cực kỳ lãnh đạm với Vương Tử Quân, thế nhưng Miêu Dược Hổ vẫn tình nguyện kéo quan hệ với người này. Dù sao thì Vương Tử Quân vẫn còn rất trẻ, tương lai chắc chắn còn phát triển mạnh mẽ, biết đâu sau này chính mình có chuyện gì đó cần nhờ vả đối phương? Nếu chờ đến khi nước đến chân mới nhảy, không bằng bây giờ tạo nên mối quan hệ tốt đẹp để sau này dễ ăn nói.

- Bí thư Vương, hai năm qua thành phố Linh Long chúng tôi căn cứ vào trình độ phát triển khoa học kỹ thuật và mức độ phát triển kinh tế làm điều kiện tiên quyết để cho ra chủ trương xây dựng thành phố Linh Long thành trung tâm phía bắc tỉnh Mật Đông, chúng tôi cố gắng cho ra tác dụng đi đầu trong phương diện phát triển khu vực phía bắc...



Vương Tử Quân ngồi nở nụ cười tủm tỉm sau bàn làm việc của mình, lẳng lặng nghe Miêu Dược Hổ báo cáo công tác. Tuy hắn đi đến Mật Đông không quá lâu, thế nhưng hắn lại căn bản cực kỳ có ấn tượng với tốc độ phát triển kinh tế của thành phố Linh Long. Theo lời nói của nhiều người thì thành phố này chính là địa điểm lý tưởng để làm giàu.

Vương Tử Quân chưa từng đi đến thành phố Linh Long, hắn cũng chỉ biết về thành phố này thông qua các loại tư liệu mà thôi. Lúc này hắn nghe Miêu Dược Hổ giới thiệu về thành phố Linh Long, hắn nghĩ đến những gì mình được biết, thế là gương mặt có chút ngưng trọng.

Thành phố Linh Long phát triển nhanh chóng có sự tương quan mật thiết đến sự coi trọng của bí thư Sầm Vật Cương. Những năm qua thành phố này tìm được đường đi đúng hướng của mình, nắm chặt ưu thế khoáng sản và vị trí địa lý, đẩy mạnh phát triển sản nghiệp khai thác khoáng, vì vậy mà kinh tế phát triển mạnh, làm xuất hiện một số lượng lớn người giàu có.

Trong quá trình phát triển này có một điều cực kỳ đáng nói, đó là thành phố Linh Long luôn cho ra quy hoạch xây dựng thành phố cực kỳ cao, nắm chặt chất lượng, nâng cao hiệu xuất quản lý. Vì những chủ trương tốt như vậy mà hiệu quả trong những năm qua là rất lớn, một thành phố chỉ mất ba năm để phát triển đổi mới hoàn toàn, điều này càng làm cho bí thư Sầm vui vẻ.

- Hy vọng khi nào chủ tịch Vương có rảnh thì đến thành phố Linh Long kiểm tra khảo sát, mong sao lãnh đạo có thể cho ra những đề nghj quý giá với sự phát triển của thành phố chúng tôi. Miêu Dược Hổ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân với độ tuổi trẻ hơn mình khá nhiều, sau đó cung kính cho ra lời mời.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Thành phố Linh Long bây giờ đi đầu trong tiến trình phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, tôi nhấ định sẽ phải đến thăm. Còn phương diện ý kiến của tôi, chủ tịch Miêu cũng không nên ôm hy vọng quá lớn. Tôi vừa mới đến nhận công tác, căn bản còn chưa hiểu rõ tình huống, chúng ta cần phải phối hợp với nhau tạo nên góc bù mới tương đối khá.

Vương Tử Quân nói lời khiêm tốn làm cho Miêu Dược Hổ càng thêm cẩn thận. Hắn hiểu không ít về tình hình của Vương Tử Quân, biết rõ bí thư Vương này cực kỳ có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế. Ngay cả thành phố Linh Long tự hào có tốc độ phát triển kinh tế cực kỳ cao vời, thế nhưng lại bị thành phố La Nam mà trước kia bí thư Vương nắm quyền theo rất sát sao.

Trước đó đám người bọn họ không phục, vì La Nam so với Linh Long thì căn bản là có cơ sở kém cỏi, phát triển chậm, tài nguyên thiếu thốn, sao có thể đánh đồng với Linh Long? Nhưng sự thật lại làm cho người ta phải chịu phục, tuy không có tài nguyên thế nhưng lại thông qua nhiều phương án phát triển kinh tế quá đổi mới vượt xa ý nghĩ của người thường để sáng tạo ra tốc độ phát triển đang sợ của La Nam, vứt thành phố Linh Long của bọn họ ra phía sau. Điều này làm cho đám người thành phố Linh Long nghẹn họng đứng nhìn, đồng thời cũng không thể không cảm thán vì nếu so với thành phố La Nam thì Linh Long căn bản không có mấy cơ hội xoay chuyển.

Hai người nói vài câu thì Miêu Dược Hổ lấy ra một phần tài liệu từ phòng làm việc của Cố Tắc Viêm đưa cho Vương Tử Quân, lại nói: - Bí thư Vương, đây là chỉ thị của thành phố chúng tôi về việc xây dựng khu công nghệ, kính mong ngài xem qua, để xem còn có gì cần bổ sung hay không?

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn qua một lượt, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn nói: - Chủ tịch Miêu, ý nghĩ xây dựng khu công nghệ của các anh là rất tốt, thế nhưng tôi muốn biết vài vấn đề: Trước khi các anh xây dựng khu công nghệ, các anh cho rằng có thể thu hút được bao nhiêu doanh nghiệp vào đây đóng quân sản xuất?

Trước khi đến thì Miêu Dược Hổ đã chuẩn bị không ít tư liệu, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ đến phương diện này. Hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, thế là chợt sinh ra cảm giác rất gấp gáp.

Miêu Dược Hổ do dự một lát rồi đơn giản dùng kế lấy tĩnh chế động: - Bí thư Vương, chúng tôi chuẩn bị coi khu công nghệ này làm một trung tâm trọng điểm, tôi cho rằng sự việc có tiến triển tốt hay không là do người làm, mà người có thể làm tốt hay không có liên quan đến tư tưởng và lý niệm. Nếu những người có tư tưởng và lý niệm tốt thì phát triển tốt, nếu có ý nghĩ tốt thì có thể lập mưu đồ tốt, bố cục tốt, áp dụng tốt, kết quả là chúng ta có nhiều không gian giải phóng tư tưởng, có nhiều không gian để tự do phát triển. Nếu như chúng ta có thể tập rung tất cả nội lực và ưu thế xây dựng một khu công nghệ, thực hiện phương án đầu tàu, liên hợp cùng phát triển, đảm bảo tình hình sẽ cực kỳ khả quan.

- Nói một câu tổng kết chính là chúng tôi muốn trồng xuống một cây ngô đồng để kéo phượng hoàng đến ở. Bí thư Vương, ngài cảm thấy như vậy có vấn đề gì không? Tài ăn nói của Miêu Dược Hổ căn bản là hạng nhất, mặc dù hắn cảm thấy có chút lo lắng thế nhưng lời nói lại cực kỳ hợp tình hợp lý, làm cho chính bản thân hắn cũng tương đối thỏa mãn.


Vương Tử Quân từ chối cho ý kiến với câu trả lời của Miêu Dược Hổ, hắn biết rõ tâm tính của đối phương như vậy là cực kỳ bình thường. Nếu như không nói ra được lý do gì để người ta tin phục, như vậy rất khó thể động vào Miêu Dược Hổ này được. Vì vậy hắn nhả cảm giác bất mãn trong lòng xuống rồi nói: - Trước tiên anh liên hệ với ủy ban cải cách tỉnh ủy, để xem bọn họ có ý kiến thế nào.


Vương Tử Quân không tỏ thái độ làm cho Miêu Dược Hổ cảm thấy sự việc phát triển không quá tốt, thế nhưng hắn cũng không dám biểu hiện thái quá trước mặt Vương Tử Quân, thế là đành phải gượng cười: - Trước tiên tôi đi đến liên hệ với ủy ban cải cách, nếu có khó khăn thì kính mong bí thư Vương giúp đỡ nhiều hơn.


Sau khi Miêu Dược Hổ tiếp tục mời Vương Tử Quân đến thành phố Linh Long kiểm tra công tác, lúc này hắn mới rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn chợt sinh ra một dự cảm mãnh liệt, đó là hạng mục công viên kỹ thuật hình như cũng không quá khả quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK