Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng.
“Hi hi, quá tốt rồi, cũng đang đúng lúc thẻ ngân hàng của mẹ đang cầm ở trên người.”
Trương Lan Phượng vui đến phát hớn hở, móc ra trong người mình chiếc thề ngân hàng, đưa qua đưa lại trước Hoàng Thiên.
Chu thiên cũng mặc kệ bà ấy, rồi anh tiếp chuyện một lúc cùng với Lâm Ngọc An.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng đến ngân hàng anh chuyển qua thẻ của Trương Lan Phượng đến hai mươi tỷ.
Nếu như không chuyển cho bà ta nhiều tiền, Hoàng Thiên thực sự sẽ sợ bà ta vì tiền mà từ bỏ tính mạng của bản thân.
Cho dù là hai mươi tỉ, đối với Trương Lan Phượng mà nói, cũng đã là một con số rất lớn rồi, bà ta vui mừng tới nỗi cái đuôi cũng vẫy tít lên trên trời.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên đi tới Quốc Tế Hoàn Vũ.
Hiện tại tất cả mọi công truyện tại Quốc Tế Hoàn Vũ đều đa giao cho Lưu Nguyệt Hoa toàn quyền xử lý.
Hoàng Thiên cũng không biết được cô ấy có thể đảm nhiệm tốt công việc này không, anh vẫn phải đi khảo sát mọi lúc.
Nếu như Lưu Nguyệt Hoa không thể tiếp quản được thì Hoàng Thiên sẽ chuẩn bị sắp xếp cho cô một chức trợ lý đắc lực.
Khi trong lúc Hoàng Thiên lái xe đến Quốc Tế Hoàn Vũ, còn chúa xuống xe, điện của anh đã kêu lên.
Vừa nhìn thấy số điện thoại, không ngờ là quản gia Trần gọi tới.
Sau khi nghe, quản gia Trần cùng với giọng nói cấp bách truyền tới: “Cậu chủ, có chuyện lớn chẳng lành”
VÀ không, chủ nhà, ban nãy là do tôi quá gấp gáp rồi.”
Quản gia Trần nhanh chóng đổi lại cách gọi, ban nãy trong lúc gấp rút, ông ta lại có thể quên được Hoàng Thiên giờ đây đã lên là ông chủ nhà họ Hoàng.
“Gọi như thế nào không quan trọng, nói đi, xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
Hoàng Thiên dò hỏi.
Thấy Hoàng Thiên bình tĩnh như vậy, trong lòng quản gia Trần rất chi được an ủi. Xem ra, nhà họ Hoàng quả thực đã có người nối dõi tông đường rồi. Dù gặp phải chuyện gì, Hoàng Thiên vẫn có thể không vì nguy mà làm loạn lòng, đích thực không giống với một chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi.
“Cậu chủ, luật sư Đặng Đại Trung xảy ra chuyện rồi, ông ta bị người ta đánh mù một bên mắt, còn bị đánh gãy một bên chân.”
Quản gia Trần nói tới đây, ông khó lòng mà kìm nén được dáng vẻ xúc động, giọng nói có chút run rẩy.
Dù sao, Đặng Đại Trung trước đây đã từng làm qua luật sư riêng biệt cho Hoàng Văn Thành, từng có qua chút giao tình với quản gia Trần .
Nghe quản gia Trần nói dứt câu, Hoàng Thiên quả thực kinh hãi một phen .
Nhưng rất nhanh, kinh hãi của anh lại đổi thành căm phẫn.
Anh lập tức ý thức được, vào lúc này Đặng Đại Trung xảy ra chuyện, có lẽ là bởi vì ông ta đã tiếp tay vào vụ án này, nhằm có ý đưa Hoàng Minh Triết và Ngô Đông Tường đều cáo lên pháp đình.