“Vậy trước tiên chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, đợi tinh thần nghỉ ngơi đầy đủ rồi xuất phát.”
Hoàng Thiên nói.
Vũ Thanh không nói gì, sắp xếp cho Hoàng Thiên một phòng riêng để nghỉ ngơi, ăn anh ta thì đi chọn đội viên.
Trước kia khi chấp hành nhiệm vụ ở khắp mọi nơi trên thế giới, có hoàn cảnh khắc nghiệt nào mà Vũ Thanh và các đội viên của anh ta chưa trải qua?
Đặc biệt là hai đội viên của đội Vũ Thanh, một người hiệu Ứng Đen, một người hiệu Cóc Đen, hai người này đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong vùng cực lạnh.
Cho nên Vũ Thanh chọn hai người bọn họ cũng xuất phát, những người khác thì ở lại.
Sau khi Ưng Đen và Cóc Đen biết tin tức này, hai người bọn họ cực kỳ kích động.
Đây chính là sự tín nhiệm mà Vũ Thanh dành cho bọn họ, sự tín nhiệm mức độ cao đó.
“Ngài Thanh, anh yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này.”
Ưng Đen nói với Vũ Thanh.
Anh ta mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi, nhưng đã cùng Vũ Thanh đi chinh chiến hơn mười năm, giữa bọn họ chính là tinh bạn sinh tử hoạn nạn.
Cóc Đen là như thế, Ưng Đen cũng là như vậy.
Lúc này Cóc Đen cũng nói với Vũ Thanh: "Ngài Thanh, nếu lần này nếu không quét sạch bọn người Châu Âu kia, tôi chắc chắn không còn sống rút khỏi vùng núi phía Bắc”.
“Được rồi, lời nói này quá kích động, chắc mọi người đều biết cậu Thiên, lần này chỉ có ba người chúng ta và cậu Thiên đi về phía Bắc để tiêu diệt đám người Châu Âu.”
Vũ Thanh nói với Ưng Đen và Cóc Đen.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”
Ưng Đen và Cóc Đen đồng thanh nói.
“Được, mọi người nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ xuất phát.”
Vũ Thanh nói.
Ưng Đen và Cóc Đen đi về phòng của mình nghỉ ngơi, bọn họ đều đã chuẩn bị tốt trang bị của mình.
Vũ Thanh thì không có nhàn rỗi, anh ta sai người đi mua vật tư, dù sao thì phía Bắc là nơi ít người, phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống.
Một việc quan trọng khác chính là vấn đề giữ ấm, Vũ Thanh cho người mua đủ thứ như áo da loại chống lạnh, gang tay... Còn về mấy thứ như dây leo núi chiến thuật hay đèn pin, chỗ Vũ Thanh không thiếu, không cần phải mua.
Bốn tiếng sau, đám người Hoàng Thiên đã nghỉ ngơi đầy đủ, tất cả xuất phát lên đường.
Một chiếc xe việt dã Hummer do Ưng Đen cầm lái chở bốn người đi thẳng về phía Bắc.
Trên đường đi, Vũ Thanh lấy thiết bị theo dõi ra, xác định tọa độ của tên Châu Âu kia.
Chưa kể, tên Châu Âu này chạy trốn rất nhanh, trước mắt đã tẩu thoát cách đó một trăm cây số, chắc là đã ngồi phương tiện giao thông.
“Cậu chủ, bên cạnh tên Châu Âu kia hẳn là có người theo dõi của gia tộc Migfis, bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể đuổi theo, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ bể hết.”
Lúc này Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên.
Thật ra Hoàng Thiên cũng có giác như vậy, đừng nhìn tên Châu Âu này đã chạy một trăm cây số, nếu Hoàng Thiên toàn lực đuổi theo thì vẫn có khả năng đuổi kịp.
Nhưng như thế cũng rất dễ dàng bị nhân tuyến của gia tộc Migfis phát hiện, những người khác của gia tộc Migfis sẽ không gặp tên Châu Âu này.
Hông còn cách nào khác, chỉ có thể theo dõi từ xa.
“Xem ra nếu không đến vùng núi tuyết phía Bắc, người của gia tộc Miguel sẽ không gặp mặt tên Châu Âu này.”
Hoàng Thiên phân tích.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể đi về phía Bắc, như vậy mới có thể truy tìm tung tích của mấy tên Châu Âu khác”
Vũ Thanh nói.
Hoàng Thiên không nói gì, anh nhìn trang bị của ba người Vũ Thanh, mỗi người một khẩu súng tự động, thêm một con dao.