"Không phục sao?"
Lúc này, Hoàng Thiên nắm chặt cổ áo của Sói Xám, nghiêm túc hỏi.
Nhìn thấy Hoàng Thiên hung hăng như thế, trong lòng Sói Xám đập thình thịch.
Mặc dù gã rất hung ác rất ngang ngược, nhưng làm người thì cũng phải có nhược điểm, mềm nắn rắn buông.
Bởi vì cái gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị, nếu có người hung hãn hơn gã, thì gã cũng không ngang bướng nữa.
Bây giờ Sói Xám chính là như thế, trước mắt đã bị sức mạnh của Hoàng Thiên chèn ép, trong lòng của gã cũng hơi hoảng sợ.
"Có dám nói ra tên tuổi không? Tao nói cho mày biết, tạo chính là Sói Xám!"
Sói Xám kiên trì, giả vờ ngang tàng
"Mày chỉ là một con chó săn mà thôi!"
Hoàng Thiên dùng một bàn tay đập lên đầu sói xám.
"Con mę nó!"
Sói Xám đau đến mức nhếch miệng, đầu ong ong.
"Đem gã về đi!"
Hoàng Thiên quát nới bọn Tiêu Văn Hạ.
Bọn người Tiêu Văn Hạ không nói gì cả, vặn cánh tay Sói Xám giữ lấy gã kéo lên xe.
Chính là nhanh gọn như thế, mệnh lệnh của Hoàng Thiên, bọn người Tiêu Văn Hạ tuyệt đối vâng lời.
Nhìn mấy tên đàn em bị ngã trên đất của Sói Xám, lúc này Hoàng Thiên trầm giọng hỏi: "Trong chúng mày, ai là người lái xe máy đến công viên?"
Lập tức sáu tên đàn em của Sói Xám đều không ai trả lời cả.
Nhưng mà trong đó có bốn người cúi đầu, mặt khác hai người còn lại liên tục nhìn bốn người này.
Trong phút giây đó, trong lòng Hoàng Thiên đều rõ ràng. Xem ra bốn người lái bốn chiếc xe máy ở công viên chính là bốn tên cặn bã đang cúi đầu này đây.
Vậy mà lại đụng vào Ngọc An khiến chân cô ấy bị thương, sao tôi có thể tha cho chúng mày được?
Trong lòng Hoàng Thiên rất tức giận, anh thầm nghĩ như thế. Sau đó, anh nói với Pháo ca: "Xách bốn tên đang cúi đầu này ra, tất cả đều đánh gãy chân!"
"Rõ!"
Pháo ca trả lời, dựa theo lời Hoàng Thiên nói mà làm.
Tiếng kêu thảm thiết vang bên tại không dứt. Bốn tên cưỡi xe máy làm chuyện ác độc này đều phải gánh lấy hậu quả vốn có.
Hoàng Thiên không quan tâm sâu tên đàn em của Sói Xám này, đây chỉ là những tên lâu la mà thôi. Hoàng Thiên cũng làm biếng chấp nhặt với bọn chúng.
Lúc này, bà chủ quán bán hàng dẫn theo một đám nhân viên phục vụ trốn vào trong cửa hàng không dám đi ra. Tất cả đều lo lắng nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Hoàng Thiên nhìn một chút, trước cửa cửa hàng đã rất hỗn loạn, những vị khách đều bị anh đuổi đi, cái bàn còn bị lật đổ.
Hơn nữa, cứ như thế, cũng khiến cho những bị khách muốn vào ăn đồ cũng bị dọa cho không dám tới, rất nhiều người đều ở một bên nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Cho nên, Hoàng Thiên đi vào cửa hàng, nhìn thấy trước mặt mình là một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, chỉ có bà ta không mặc đồ của nhân viên phục vụ, chắc là bà chủ của nơi này.
"Bà là bà chủ ở nơi này sao?"
Hoàng Thiên hỏi người phụ nữ này.
Người phụ nữ lo lắng nhìn qua Hoàng Thiên, sau đó gật đầu mạnh.
Thật ra bà ta cũng hận đám người Sói Xám, Sói Xám thường xuyên dẫn đám đàn em tới ăn khuya, nhưng mỗi lần đều ăn chùa, cũng chưa từng trả tiền.
Làm cho việc buôn bán của bà không thể nào tiếp tục được. Mà bà cũng không có cách nào làm khó bọn Sói Xám, nên chỉ có thể kiềm chế cơn giận.
"Đúng thế, tôi là bà chủ của nơi này."
Người phụ nữ sốt sắng nói với nói với Hoàng Thiên. Vừa rồi, bà đã thấy Hoàng Thiên mạnh thế nào, vậy mà có thể trừng trị bọn người Sói Xám thảm như thế, thật sự không thể đoán ra được Hoàng Thiên có thân phận gì.
"Bà tính một chút, mấy bàn khách ngồi lúc này, lại thêm cái bàn bị đổ, tôi cần bồi thường tất cả bao nhiêu tiền cho bà?"
Hoàng Thiên rất khách sáo mà nói với bà chủ quán.
Bà chủ quán lắc đầu liên tục, nói với Hoàng Thiên: "Không không không, người anh em, sao tôi dám để cho cậu bồi thường được? Không được không được..."