Phi Ba cứng mồm cứng lưỡi trước câu hỏi, nhưng có điều thằng nhóc này thật là có thủ đoạn, lúc này lớn tiếng nói: “Ngài Thiên, tôi không hiểu ý của anh, chẳng lẽ là anh nghi ngờ tôi lấy trộm cây giống sao?”
“Phi Ba, tôi cảnh cáo nói trước cho cậu biết, nếu như cậu thành thật khai báo thì tôi có thể nhẹ nhàng xử lý cậu. Nhưng nếu như cậu không biết suy xét mà cãi đến cùng thì đừng trách Hoàng Thiên tôi là một người độc ác”
Hoàng Thiên trầm giọng nói, cảnh cáo Phi Ba.
Trái tim của Phi Ba suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, anh ta sao có thể không biết sự lợi hại của Hoàng Thiên như thế nào? Trong tai anh ta toàn là dấu vết chuyện của Hoàng Thiên.
Nhưng nếu như anh ta thừa nhận tội thì điều đó cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng Hoàng Thiên trong lúc tức giận sẽ đánh anh ta tàn phế.
Đảo đảo mắt, Phi Ba quyết định cãi đến cùng, nhất định không thể nhận tội.
“Ngài Thiên, Phi Ba tôi xin thề với tổ tông, tôi tuyệt đối không trộm cây giống. Nếu như cây giống là do tôi trộm thì anh muốn trừng trị tôi như thế nào cũng được”
Phi Ba thề thốt, nói với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy tên Phi Ba này sống chết không chịu thừa nhận, Hoàng Thiên không khỏi cười nhạo vài tiếng.
Có vài người chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ.
Thật ra Hoàng Thiên đã sớm nhìn thấy rõ hết mọi thứ, kỹ năng diễn của Phi Ba vẫn còn kém lắm, dã tâm của anh ta đã sớm biểu lộ hết ra bên ngoài rồi.
“Phi Ba, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì đừng có hối hận, đừng có trách tôi không nhắc nhở cậu”
Hoàng Thiên nói với Phi Ba.
Trong lòng Phi Ba cũng rất khẩn trương, ở trước mặt Hoàng Thiên, anh ta toàn luống cuống theo bản năng.
ở trước mặt Lưu Nguyệt Hoa, anh ta còn có thể bảo trì bình tĩnh nói dối, nhưng khi đối mặt với Hoàng Thiên, anh ta không chịu đựng nổi.
“Cậu Thiên, anh đang ép buộc tôi sao? Tôi thật sự không biết gì cả!” Phi Ba bày ra bộ dáng rất là oan uổng, hét lên. Vẻ mặt Hoàng Thiên tối sầm lại, sức kiên nhẫn của anh có giới hạn.
Nếu cái tên Phi Ba cứ thích rượu mời không muốn mà muốn rượu phạt như vầy, anh cũng không còn cách nào khác.
“Thấy cậu làm bảo vệ cũng không dễ dàng gì nên tôi cũng không muốn xử lý cậu, nhưng cậu nhất định phải nói thật, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”
Hoàng Thiên kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Phi Ba, anh thays Phi Ba chỉ là một người bảo vệ, cuộc sống cũng không dễ dàng gì, có lẽ nhất thời bị mê hoặc.
Phi Ba im lặng, đương nhiên anh ta biết Hoàng Thiên không dễ lừa, hiện tại Hoàng Thiên đã kết luận là do anh ta làm.
“Phi Ba, cậu Thiên cho anh một cơ hội, anh phải suy nghĩ rõ ràng, đừng để sau này hối hận không kịp”.
Lưu Nguyệt Hoa thở dài, cô ta cũng khuyên Phi Ba.
Phòng tuyến tâm lý của Phi Ba cũng dần bị sụp đổ, hai chân anh ta mềm nhũn, “bụp” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên, hung hăng tát cho mình hai cái tát.
“Cậu Thiên, tôi không phải là người, tôi nhất thời nổi lòng tham nên cấu kết với người ngoài trộm cây giống”
Vẻ mặt Phi Ba yếu ớt nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt cầu xin, sợ Hoàng Thiên nổi cơn tam bành tần chết anh ta.
Hoàng Thiên nói lời là sẽ giữ lời, chỉ cần Phi Ba thành thật khai báo thì anh sẽ không xử lý anh ta.
“Cậu đừng sợ, nói tiếp đi” Hoàng Thiên nói.
Lúc này trong lòng Phi Ba mới yên tâm hơn một chút, nhìn vẻ mặt của Hoàng Thiên thì có vẻ không có ý định muốn ngược anh ta.
“Cậu Thiên, là tôi nói chuyện về cây Huyết Linh giống cho Phó Đoan, sau khi Phó Đoan nghe xong thì cảm thấy rất có hứng thú, bảo tôi làm nội ứng giúp hắn trộm cây, còn hứa nếu chuyện thành công sẽ cho tôi năm trăm nghìn tiền thưởng”
Phi Ba khai hết một lượt, không khai cũng không được, anh ta quá sợ hãi.
Anh ta không còn mơ mộng đến năm trăm nghìn kia nữa, chỉ mong Hoàng Thiên có thể bỏ qua cho anh ta.
Hoàng Thiên nghe xong thì cau mày, Phó Đoan? Lại lòi đâu ra một tên Phó Đoan vậy?”
Hoàng Thiên ở thành phố Bắc Ninh lâu như vậy rồi mà chưa từng nghe nói qua có nhân vật như vậy.
Đáng chết, không ngờ hắn lại dám đảnh chủ ý lên đầu anh!
Hoàng Thiên có chút tức giận, những cây Huyết Linh giống này được anh hao tâm khổ tứ vận chuyển từ ốc đảo sa mạc Tây Bắc về, chỉ cần mất một cây thôi là đã không có cách nào bảo vệ bí mật thương nghiệp được nữa, sẽ bị tổn thất rất to lớn.
Thế mà vừa mới trở về ngày đầu tiên đã bị mất một cây, lại còn bị một người gọi là Phó Đoan trộm mất.
“Phó Đoan là ai? Bây giờ hắn đang ở thành phố Bắc Ninh à?” Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Phi Ba.
Phi Ba liên tục gật đầu, nói với Hoàng Thiên: “Thưa cậu Thiên, Phó Đoàn là người thành phố Bắc Ninh, trong nhà có mở một khu đô thị giải trí với KTV, cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng. Tôi có quen biết với Phó Đoan, cho nên nhất thời nổi lòng tham, báo tin tức này cho Phó Đoan.”
Nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Thiên không tốt, Phi Ba lo lắng nói: “Cậu Thiên, vừa rồi anh đã nói, chỉ cần tôi thành thật khai báo thì anh sẽ không xử lý tối.”
“Tôi đã nói, cậu không cần sợ hãi, nói hết mọi chuyện cho tôi” Hoàng Thiên nói với Phi Ba.