Hoàng Thiên nhìn xung quanh và nhìn thấy Đồng Lão Tà dẫn theo Đường Quốc Long trốn ở trên chỗ trống ở góc Đông Bắc.
Phía sau bọn họ còn đặt một quan tài màu đỏ thẫm, nắp quan tài nửa mở nửa kín, thoạt nhìn trông vô cùng kỳ lạ.
Hoàng Thiên nhìn tất cả mọi thứ và thực sự kinh ngạc.
Nhìn thấy chiếc quan tài màu đỏ thẫm này, cảm giác nơi này giống như một ngôi mộ ở dưới lòng đất, cũng không biết bên trong quan tài là ai.
“Đồng Lão Tà, tôi cùng ông đến đây là để xem nghĩa địa sao? Phan Thanh Linh đâu?”
Hoàng Thiên kiềm nén cơn tức giận ở trong lồng ngực, lúc này hỏi Đồng Lão Tà.
Đồng Lão Tà cười ngả nghiêng, nói với Hoàng Thiên: “Thằng nhóc thối, mày đánh ông đây quá thảm, bây giờ mày đến nơi này xem như là ngày chết
rồi.”
“Không chỉ có tên họ Hoàng mà cả mấy người cũng phải chôn cùng nó, đừng ai nghĩ có thể sống sót ra khỏi đây.”
“Hừ hừ, có ai không muốn chết thì đứng ra. Sau khi quy thuận tôi thì có thể sống sót”.
Giọng nói của Đồng Lão Tà rất đáng sợ, lúc này rất kiêu ngạo nói với nhóm người Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Đồng Lão Tà lại trở lại bình thường thì không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
cũng không biết ông già quái vật này dựa vào cái gì mà lại trở nên hăng hái.
“Nghe thấy lời nói của sư phụ tôi không? Các người có ai muốn sống thì đừng đi theo Hoàng Thiên nữa, qua bên này quy thuận chúng tôi”
Đường Quốc Long cũng phấn khích, ông ta hét vào mặt Lâm Nhất Sơn và mấy người đàn ông đầu trọc.
Bởi vì trong lòng Đường Quốc Long cũng hiểu rõ rằng Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không nhận thua, Vũ Thanh ở bên cạnh Hoàng Thiên cũng không thể đầu hàng.
Nhưng Lâm Nhất Sơn và mấy người đàn ông đầu trọc, bọn họ vẫn rất dễ đối phó, hù dọa một chút là có thể xử lý được.
Quả nhiên, Lâm Nhất Sơn và đám đàn ông đầu trọc do dự, bởi vì Đồng Lão Tà và Đường Quốc Long quá bình tĩnh, giống như là nắm chắc phần thắng.
“Cậu Thiên.”
Lâm Nhất Sơn lo lắng không yên nhìn Hoàng Thiên, tự hỏi liệu Hoàng Thiên có thể ứng phó được hết chuyện này không.
Mấy người đàn ông đầu trọc cũng bị lung lay, bọn họ cũng không biết phải làm như thế nào mới tốt, tất cả đều nhìn Hoàng Thiên.
“Các người có ai muốn đầu hàng không. Tôi không ngăn cản” Giọng điệu của Hoàng Thiên lạnh lùng hà khắc nói.
Lâm Nhất Sơn nhìn thấy Hoàng Thiên cũng bình tĩnh vô cùng, ông ta lúc này từ bỏ ý định đầu hàng.
Suy cho cùng thì ông ta cũng cùng Hoàng Thiên đến, đứng ở bên phía Hoàng Thiên thì Hoàng Thiên nhất định sẽ không đối xử tệ với ông ta.
Nếu như đến bên phía Đồng Lão Tà và Đường Quốc Long thì cho dù là bọn họ đánh bại Hoàng Thiên thì sợ rằng cũng thể không tha cho ông ta.
Vì vậy Lâm Nhất Sơn vẫn biết nhìn xa trông rộng, lựa chọn ở cùng với Hoàng Thiên.
Những người đàn ông đầu trong cũng hạ quyết tâm ở cùng với Hoàng Thiên. Sống chết tùy theo ý trời.
Đồng Lão Tà và Đường Quốc Long thấy không có ai qua cả thì hai người đều có chút thẹn quá thành giận.
“Hừ hừ, rất tốt, các người đừng hối hận là được.”
Đồng Lão Tà hừ nói u ám, sau đó đột nhiên quay đầu quỳ trước quan tài màu đỏ thẫm đó, trong miệng lẩm bẩm, dùng một lại âm thanh làm người ta sợ hãi hô: “Lão Tổ tông, lão tổ tông, tỉnh lại nhìn xem, con gặp phải phiền phức.”
Nhìn thấy dáng vẻ tên này giả thần giả quỷ như vậy, nhóm người Hoàng Thiên đều thấy ngán ngẩn cả người.
Lúc này, Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Lão Tà, nghĩ thầm lung tung cái gì? Làm sao mà lão tổ tông hiện ra?
Đồng Lão Tà đã hơn một trăm tuổi, vậy thì lão tổ tông của ông ta phải bao nhiêu tuổi rồi?
Lẽ nào vẫn còn sống? Yêu quái già sao?
Hoàng Thiên thực sự vừa sợ hãi vừa tức giận, anh cũng không muốn lãng phí thời gian với Đồng Lão Tà nữa, lúc này anh đi qua vài bước.
“Cậu chủ cẩn thận chút. Đồng Lão Tà này rất bất thường
Vũ Thanh nhắc nhở Hoàng Thiên, lấy ra súng lục đi theo phía sau Hoàng Thiên, cũng nhanh chóng đi tới trước quan tài.
Sau một tiếng vù, một luồng gió lạnh đột nhiên từ trong quan tài phun ra rất mạnh, khiến cho Hoàng Thiên và Vũ Thanh cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Ngoài ra còn mang theo mùi ẩm mốc vô cùng khó ngửi khiến cho người ta cảm thấy choáng váng đầu.