Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên nhăn mặt, tên côn đồ trước mặt bày ra tay quả thực vô cùng tàn ác, Hoàng Thiên lúc này đã nhận ra tên này đã có luyện tập qua rồi. 

Hận tên chó này quá độc ác, Hoàng Thiên đưa tay ra chặn đứng thủ đoạn của tên này. 

Sau đó đưa ra tay không đoạt lấy con dao. 

Nắm lấy con dao trong tay, Hoàng Thiên chĩa vào bụng tên này. 

Phù. 

Con dao đã găm vào bụng tên côn đồ cùng với tiếng hét thất thanh của hắn. 

Tên côn đồ kinh ngạc nhìn vào bụng của mình, sắc mặt trắng bệch đi vì sợ hãi, "Còn muốn luyện tập nữa không?" Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi, anh vẫn rất 

ICO 

chắc chắn rằng con dao chỉ lấy máu của hắn chứ không làm hắn mất mạng. 

"Thật lợi hại..." tên côn đồ bịt tay nơi máu chảy từ bụng của mình, hoàn toàn chịu thua trước Hoàng Thiên, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, gương mặt đau khổ nhăn nhó. 

Đám người Tôn Nhị Hổ hoàn toàn mất hết tinh thần chiến đấu, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Hoàng Thiên, không ai dám phản kháng một lời... 

Hoàng Thiên nhìn Tôn Nhị Hổ và bọn đàn em đang quỳ. Anh nói: "Mau nói xin lỗi bà Lữ, xin lỗi Điềm Ni cho tao" 

"Vâng." 

Tôn Nhị Hổ nhanh chóng đồng ý, hắn ta biết nếu tiếp tục ngoan cố chống lại Hoàng Thiên thì chỉ có thể tự mình chuốc lấy khổ sở vô cớ mà thôi. 

“Xin lỗi bà Lữ, chúng tôi sai rồi. Xin lỗi em gái Điềm Ni. Chúng tôi đã biết mình sai rồi" Tôn Nhị Hổ cúi đầu xin lỗi người phụ nữ họ Lữ và Điềm Ni. Tuy rằng không đủ chân thành nhưng cũng đã thật sự xin lỗi rồi. 

Điều này khiến cho người phụ nữ họ Lữ và Điềm Ni không khỏi kinh ngạc. 

Trong ấn tượng của bà Lữ, cái tên Tôn Nhị Hổ là ma vương hại đời*, thật không dễ gì đối phó. Vì vậy việc tên chó này xin lỗi bọn họ thì quả thật là chuyện không thể tưởng tượng đến. 

*Hỗn thể ma vương: ma vương hại đời (chỉ kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân) 

“Đừng tưởng xin lỗi là xong chuyện!" Hoàng Thiên lúc này trầm giọng nói. 

Trên trán Tôn Nhị Hổ lúc này toàn là mồ hôi lạnh. Hắn căng thẳng còn trong lòng thì tự hỏi Hoàng Thiên cuối cùng còn muốn cái quái gì nữa chứ? Lẽ nào còn chưa xong chuyện hay sao? 

“Đại ca, anh, anh còn muốn như thế nào nữa... ?" Tôn Nhị Hổ lắp bắp kinh hãi nhìn Hoàng Thiên hỏi. 

“Đại ca của mày là ai?" Hoàng Thiên hét lên. 

“Là là là, ông của tôi ơi, anh còn muốn làm gì chúng tôi nữa vậy?" Ton Nhị Hổ chán chường, dè dặt hỏi Hoàng Thiên. 

“Gọi điện thoại cho tên chó Cao Chí Viễn cho tao, bảo hắn lăn qua đây ngay lập tức. Nếu hắn rụt đầu không dám tới, tao sẽ chặt hết tay chân của bọn mày ra" 

Hoàng Thiên hét lên. 

Tôn Nhị Hổ nghe thấy thế, trong lòng âm thầm chửi rủa Hoàng Thiên. 

Trong lòng nghĩ thằng oắt này dám to gan đến thế, như thế này đã muốn tìm đường chết rồi mà còn dám bảo ông chủ Cao của chúng tao qua đây sao? 

“Vâng ạ, vâng ạ. Tôi sẽ ngay lập tức gọi điện cho ông chủ Cao” 

Tôn Nhị Hổ vừa đồng ý vừa mong sao Cao Chí Viễn có thể ngay lập tức qua đây để xử lí tên Hoàng Thiên này 

Tôn Nhị Hổ rút điện thoại ra gọi cho Cao Chí Viễn. 

“Ông chủ Chí Viễn, tôi là Nhị Hổ đây” 

“Ông chủ mau qua đây, tôi ở đây gặp chút rắc rối, ở đây có một người muốn gặp ông chủ”. 

“ Nếu ông chủ không đến, tôi cùng mấy anh em ở đây sẽ bị hắn chặt hết tay chân mất" Tôn Nhị Hổ nói với giọng điệu thảm thương, bảo Cao Chí Viễn nhanh chóng qua đây. 

Phía bên kia điện thoại có chút im lặng, một lát sau Cao Chí Viễn lạnh giọng nói:“Có bao nhiêu người?” 

“Có một tên trẻ tuổi. Còn có bạn gái hắn ta. Chỉ có hai người họ..”. 

“Mẹ nó chứ, đồ vô dụng. Chỉ có hai tên mà cũng không đối phó được. Bà nó, đợi chút tao tới ngay!” 

Cao Chí Viễn bùng nổ tức giận, mắng tên Tôn Nhị Hổ rồi cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK