Tần Cương hung tợn mà chỉ vào Hoàng Thiên, nói với người con trai mặc áo cộc tay màu đen.
Người con trai mặc áo cộc tay đen tên là Hàn Dũng, là cánh tay đắc lực của Tần Cương, trong bè lũ này, ngoại trừ Tân Cương ra thì Hàn Dũng này cũng là người có tiếng nói.
Nghe thấy đại ca ra lệnh, Hàn Dũng nghiêm túc lại, lúc này gã đáp một tiếng, rồi dẫn đàn em bao vây Hoàng Thiên.
Tiểu rồi, hoàn toàn tiêu đời rồi.
Tim của Kiều Quốc Cường lạnh rồi, trơ mắt nhìn Hoàng Thiên bị một đám người bao vậy, ông ấy biết hôm nay Hoàng Thiên thê thảm rồi, có thể giữ được mạng sống hay không, cũng không nói rõ được.
Vợ của Kiều Quốc Cường lén lút lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, bà biết rõ, nếu còn không báo cảnh sát thì sẽ xảy ra án mạng.
Kiều Quốc Cường và Kiều Ngọc vừa được Hoàng Thiên cứu, trên người cũng không có điện thoại, nên hai cha con bọn họ đứng yên ở đó. Thế nhưng Kiều Quốc Cường đã đưa mắt ra hiệu cho bà mau chóng gọi cảnh sát.
“Bà còn dám gọi điện thoại? Muốn làm gì, báo cảnh sát hả?”
Tân Cương lúc này như một người điên, la hét rồi xông tới, ném điện thoại của vợ Kiều Quốc Cường.
“Anh Cương, tôi không có ý định báo cảnh sát, chỉ là muốn xem thời gian.....”
Vợ của Kiều Quốc Cường bị dọa đến ngơ ra, liên tục giải thích.
“Mẹ nó, bà lừa gạt người ngu à? Thành thật mà ở yên đó, nếu dám báo cảnh sát, tôi để cho cả nhà bà đi gặp Diêm Vương!”
Tân Cương hung ác đe dọa vợ của Kiều Quốc Cường.
Người đàn bà này không dám động đậy nữa, bà ta rất sợ Tân Cương, nào dám làm trái ý hắn nữa?
Mà lúc này, Hàn Dũng đã dẫn mười mấy tên đàn em lưu manh bao vây Hoàng Thiên, chuẩn bị ra tay.
“Thằng nhóc, lăn lộn ở đâu thế? Dám đánh đại ca tao đến như vậy, gan của mày cũng đủ lớn đấy!”
Hàn Dũng vênh váo lắc lắc viên gạch trong tay, cười lạnh nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên quan sát. Dáng dấp tên Hàn Dũng này nhìn như bị thiếu đánh, biểu cảm ác độc cười như không cười ấy vô cùng đáng ghét.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không có gì là lạ, đàn em của Tân Cương, có thể tốt đẹp gì?
Loại cặn bã này thường bắt nạt những người lương thiện, là loại đáng ghét nhất.
Hoàng Thiên nghĩ tới đây, cũng không định nhẹ tay với Hàn Dũng nữa, lúc này anh lạnh lùng nói: “Mày rất hâm mộ Tần Cương phải không? Có muốn thê thảm giống Tần Cương không?”
“Chết tiệt? Được nha thằng nhóc, bị tụi tao bao vây mà vẫn còn hung hăng được, xem ra mày đúng là chưa bị đánh hội đồng bao giờ
Hàn Dũng bị Hoàng Thiên chọc tức rồi, nói xong vụng viên gạch lên muốn đập vào trán Hoàng Thiên.
sức lực mạnh mẽ, một đập này Hàn Dũng muốn mạng của Hoàng Thiên luôn.
Không thể không thừa nhận, Hàn Dũng này xuống tay cũng tàn nhẫn, dồn người ta vào chỗ chết.
Ngay cả Hoàng Thiên cũng khẽ cau mày, anh cũng không ngờ được đám đàn em của Tân Cương lại tàn ác thành thói như vậy.
Viên gạch này nếu đập xuống, chắc chắn có thể giết người, nếu đổi lại là người bình thường ở đây, chẳng phải bị Hàn Dũng đập chết hay sao?
Trong lòng Hoàng Thiên lửa giận bừng bừng, tay phải đưa ra, cũng không tránh né, trực tiếp bắt lấy viên gạch đang đập tới.
"May!"
Hàn Dũng kinh ngạc đến tròn mắt, trong lòng nghĩ đây là tình huống gì? Ra tay nhanh như vậy nắm lấy viên gạch?
Gã còn chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Thiên đã giật được viên gạch.
Bốp!
"A!"
Hàn Dũng thảm thiết kêu lên, một viên gạch đập mạnh vào đầu. Viên gạch vỡ thành bốn năm mảnh, một đập này Hoàng Thiên cũng dùng đủ sức.
Mặc dù rất có thể đánh chết Hàn Dũng nhưng Hoàng Thiên lại không để ý chút nào, đây cũng coi như là phòng vệ chính đáng, bị mười mấy người bao vây, còn không cho đánh trả hay sao?
Hừ một tiếng, Hàn Dũng choáng váng ngất đi, trước mắt đen kịt không biết gì nữa.
Người sắt cũng chịu không nổi, một đập kia sức lực quá lớn, Hàn Dũng ngất đi vài giây sau mới tỉnh lại, đầu bê bết máu, chật vật đứng dậy.
Mười mấy tên lưu manh kia thấy vậy, tất cả đều sững sờ, mỗi người cầm một viên gạch đứng đó, quên mất phải ra tay với Hoàng Thiên.
Trong nhận thức của bọn họ, ai dám ra tay với Hàn Dũng chứ? Còn dùng gạch đập vào đầu nữa, thật không dám tưởng tượng.
“Hàn Dũng, mày sao rồi?”.
Tân Cương lặng người, một mãnh tướng dưới tay mình, ấy vậy mà vừa ra tay thì bị viên gạch của Hoàng Thiên hạ gục.
“Đại ca, chẳng trách anh bị thằng nhóc này đánh, nó đúng là lợi hại....”
Hàn Dũng che cái đầu đang chảy máu lại, cắn răng nói.