"Thanh Linh, con nói một câu đi chứ. Con muốn khiến mẹ sốt ruột chết à?"
Mai Trân nóng vội đến mức không biết làm sao cho tốt, lớn tiếng hô lên.
"Được rồi, giờ con sẽ về ngay đây. Mẹ để người nhà họ Kim nghe điện thoại đi"
Phan Thanh Linh nói.
Mai Trân nghe câu này xong, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đưa điện thoại cho Kim Đại Thành.
Kim Đại Thành đắc ý dạt dào. Lão già này cảm thấy mình rất có bản lĩnh, trừng trị được cả Mai Trân và Phan Thanh Linh rồi.
“Ha ha, Thanh Linh à, chú là chú Thành của con này” Kim Đại Thành cười ha ha đầy vẻ không biết xấu hổ.
“Chú Thành, chứ đừng làm khó mẹ tôi nữa, tôi về nhà ngay bây giờ đây
Phan Thanh Linh nói.
Kim Đại Thành càng đắc ý hơn. Thứ ông ta muốn chính là hiệu quả này.
“Ha ha ha, chú đã nói mà. Thanh Linh là biết đạo lý nhất. Vậy được, con đừng có đùa giỡn đó nha. Nếu con nói chuyện này cho Hoàng Thiên biết, mẹ con sẽ chết chắc đấy.”
Kim Đại Thành cảnh cáo Phan Thanh Linh. “Tôi biết rồi”. Phan Thanh Linh nói xong liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, trái tim Phan Thanh Linh cũng treo lên lơ lửng. Cô ấy cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng, hơn nữa còn không ai giúp đỡ.
Đào Văn Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Phan Thanh Linh, lúc này họ đang ở trong phòng của ông tại khu vui chơi.
Phan Thanh Linh là do ông tìm về. Khi nãy, Phan Thanh Linh gọi điện thoại nói chuyện với Mai Trân, ít nhiều ông cũng nghe hiểu được đôi chút.
“Thanh Linh, có chuyện gì khó xử, nói với sự bá đi. Sự bá nhất định sẽ giúp con”.
Đào Văn Lâm nói. Phan Thanh Linh cắn môi, trong lòng cô ấy rất rối rắm.
Kim Đại Thành uy hiếp năm lần bảy lượt, nếu cô nói chuyện này cho người khác biết thì sẽ bất lợi với mẹ của cô ấy.
Mai Trân cũng cường điệu nhiều lần rằng không thể nói chuyện này cho người khác rồi.
Nhưng chỉ dựa vào bản thân cô thì không cứu được mẹ mình.
Không chỉ không cứu được, mà một khi cô về nhà sẽ lập tức rơi vào tay người nhà họ Kim.
Người nhà họ Kim lúc này nhất định đã rất điên cuồng rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Phan Thanh Linh vẫn nói chuyện này với Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm nghe xong mà trong lòng kinh ngạc, có điều rất nhanh ông đã phẫn nộ mà siết chặt nắm đấm:
“Chết tiệt! Nhà họ Kim này cũng quá ức hiếp người khác rồi đấy! Thanh Linh, cháu đừng sợ, chúng ta không phải là đối thủ của nhà họ Kim, nhưng vẫn còn có cậu Thiên mà! Để cậu
Thiên dạy dỗ bọn họ!”
Đào Văn Lâm lớn tiếng nói với Phan Thanh Linh.
Trong mắt Phan Thanh Linh lóe lên một tia sáng, nghe Đào Văn Lâm nhắc tới Hoàng Thiên, dường như trong lòng cô ấy cũng thoáng chốc yên tâm hơn rất nhiều.
“Cháu chỉ lo nhỡ đâu người nhà họ Kim biết cháu tìm anh Hoàng Thiên, bọn họ ra tay độc ác với mẹ cháu thì phải làm sao?”
Phan Thanh Linh lo lắng nói.
Đào Văn Lâm nghe xong liền cười, nói với Phan Thanh Linh: “Thanh Linh, thế thì cháu quá lo rồi. Với hiểu biết của sự bá về cậu Thiên, bất kể là chuyện khó giải quyết đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần cậu Thiện ra tay là nhất định có thể giải quyết được. Ngoài ra thì, đừng thấy thế lực nhà họ Kim lớn vậy, nhưng trước mặt cậu Thiên, nhà họ chỉ là rác rưởi mà thôi! Nếu cháu không muốn xin cậu Thiên giúp đỡ thì cháu cứ tự mình quay về Hang động Thanh Linh đi, nhưng nhất định sẽ thê thảm lắm đấy”.
Đào Văn Lâm nghiêm túc phân tích lợi và hại cho Phan Thanh Linh. Ông vô cùng tin tưởng Hoàng Thiên.
Phan Thanh Linh im lặng một hồi, cuối cùng cũng gật
đầu.
"Sư bà nói đúng. Cháu nên đi xin anh Hoàng Thiên giúp độ."
Phan Thanh Linh nói.
“Vậy mới đúng chứ. Cháu cứ ở chỗ sự bá đợi đi nha, sự bá sẽ đi gọi điện thoại cho cậu Thiên ngay
Đào Văn Lâm nói rồi liền lấy máy gọi vào số điện thoại của Hoàng Thiên.
“Alo”
“Cậu Thiên, cậu mau tới chỗ tôi một chuyến đi, Thanh Linh có chuyện muốn nhờ cậu!”
Đào Văn Lâm đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp gọi Hoàng Thiên tới.
Đương nhiên rồi, Đào Văn Lâm cũng biết, nếu ông gọi Hoàng Thiên tới, nói không chừng Hoàng Thiên sẽ mắng ông một trận. Vì ông không có tư cách gọi Hoàng Thiên chạy tới gặp ông.
Nhưng có Phan Thanh Linh ở đây thì khác hẳn rồi. Đào Văn Lâm biết, Hoàng Thiên rất thích Phan Thanh Linh.
Huống hồ gì Phan Thanh Linh từng cứu mạng Hoàng Thiên, Hoàng Thiên trong tình nghĩa nhất, chắc chắn sẽ đối xử tốt với Phan Thanh Linh.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Đào Văn Lâm, Hoàng Thiên vừa nghe Phan Thanh Linh có chuyện muốn nhờ thì liền đồng ý rất thoải mái.
“Tôi tới ngay đây”. Hoàng Thiên chỉ nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại. Chưa tới mười phút, Hoàng Thiên đã lái xe tới nơi này.
Anh không hề kinh động bất kỳ ai, mà là trực tiếp đi vào phòng nơi Đào Văn Lâm ở.
“Cậu Thiên!”
Đào Văn Lâm vội vã đi lên chào hỏi. Ông ta cũng không ngờ Hoàng Thiên lại đến nhanh như vậy.
“Anh Hoàng Thiên”.
Phan Thanh Linh thấy Hoàng Thiên tới nhanh như thế, hơn nữa sắc mặt còn có vẻ lo lắng, trong lòng cô ấy cũng vô cùng cảm động.
Cô ấy cảm thấy Hoàng Thiên thật sự rất quan tâm cô ấy.
Tuy đây không phải là tình yêu, nhưng cũng đã khiến cô ấy thỏa mãn rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Thiên thấy Phan Thanh Linh đầy vẻ sầu lo, liền hỏi. “Mẹ tôi xảy ra chuyện rồi”.
Phan Thanh Linh kể lại cho Hoàng Thiên nghe một lượt về chuyện cuộc gọi khi nãy, cuối cùng nói: “Tôi không biết phải làm thế nào nữa nên mới muốn xin anh Hoàng Thiên giúp tôi”
Hoàng Thiên nghe xong liền gật đầu, nói với Phan Thanh Linh: “Đừng cuống, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cô”
Hoàng Thiên nói rất chắc chắn, khiến Phan Thanh Linh nghe vào liền có cảm giác vô cùng an toàn.
“Cảm ơn anh Hoàng Thiên nhiều. Vì chuyện của tôi mà đã gây cho anh nhiều phiền phức như vậy” .
Phan Thanh Linh cảm kích nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong, khẽ cười. Nói thật thì cũng khá phiền đấy.
Có điều để báo đáp ơn cứu mạng của Phan Thanh Linh, những chuyện này đều không tính là gì cả.
“Đi thôi, tôi đi với cô một chuyến, tới Hang động Thanh Linh cứu mẹ cô ra”.
Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh. “Vâng!”.
Phan Thanh Linh gật đầu thật mạnh. Cô vẫn rất tin tưởng Hoàng Thiên có thực lực đó.
Tuy Hoàng Thiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lúc này, anh đã hạ quyết tâm rồi.
Đó chính là phải giải quyết triệt để chuyện này, không thể
tiếp tục kéo dài nữa.
Vì cả nhà Kim Đại Thành thực sự quá không biết hối cải, Tiêu Văn Hạ đã đánh bọn họ đủ thảm rồi mà bọn họ vẫn còn dám gây chuyện!
Nếu không xử lý triệt để nhà Kim Đại Thành, thì đúng là không xong được.
Cho nên khi Hoàng Thiên dẫn Phan Thanh Linh rời khỏi trung tâm giải trí liền gọi cho Vũ Thanh một cuộc điện thoại.
Kêu Vũ Thanh dẫn mấy thành viên trong đội tới, cùng anh đi Hang động Thanh Linh!
Suy nghĩ của Hoàng Thiên rất đơn giản, nếu người nhà họ Kim còn cứng đầu hấp không chín nấu không mềm nữa thì đánh chết bọn họ ngay tại chỗ là được rồi!
Lúc này, Hoàng Thiên lái xe, đưa theo Phan Thanh Linh rời khỏi nội thành.
Ở giao lộ bên ngoài nội thành, Vũ Thanh dẫn theo máy thành viên trong đội, lái hai chiếc xe, đang chờ Hoàng Thiên.
Sau khi hội hợp với nhau, Hoàng Thiên lái xe đi trước, chạy thẳng tới Hang động Thanh Linh.
Tới Hang động Thanh Linh, Hoàng Thiên liền dẫn Phan Thanh Linh đi đầu, Vũ Thanh và mấy thành viên trong đội đi theo phía sau.
“Cậu chủ, đối phương là ai thế? Đến mức phải làm lớn chuyện thế này sao?”.
Vũ Thanh hơi mỉm cười. Anh ta cảm giác trong hang động này chắc không có kẻ địch gì mạnh đâu nhỉ? Hôm nay cậu chủ làm sao vậy?
Thực ra Hoàng Thiên là bị người nhà họ Kim làm cho bực rồi. Hiện tại, anh thật sự đã có ý muốn giết chết bọn họ.
“Lát nữa nhìn theo ánh mắt tôi mà làm việc. Nếu đám bại
hoại đó không thức thời thì tiễn họ về chầu trời luôn đi”
Hoàng Thiên trầm giọng nói. “Không thành vấn đề” Vũ Thanh đáp lại rất nhẹ nhàng.
Vũ Thanh và mấy thành viên trong đội đều rất ung dung bình tĩnh, bởi vì đối với bọn họ mà nói, chút chuyện nhỏ này không cần phải lo lắng.
Nhưng Phan Thanh Linh thì đã sớm ngây cả ra rồi, trong lòng nghĩ sao anh Hoàng Thiên lại quen biết những người như vậy? Cũng quá lợi hại rồi đó.
Hơn nữa, hình như còn muốn giải quyết hết người nhà họ Kim thì phải? Vậy thì lần này to chuyện quá rồi!
Nghĩ đến đây, Phan Thanh Linh liền cảm thấy đau đầu, căng thẳng muốn chết.
“Anh Hoàng Thiên, anh, anh sẽ không muốn giết bọn họ thật đấy chứ..”
Phan Thanh Linh vô cùng căng thẳng, lo lắng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn Phan Thanh Linh, nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, tất cả cứ giao cho tôi là được rồi”
“Nhưng mà...”
Phan Thanh Linh vẫn căng thẳng. Cô không muốn thấy sự việc ồn ào đến mức không thể xử lý được, càng không muốn thấy Hoàng Thiên vì cô mà gây ra họa lớn.
“Không nhưng mà gì hết, cô nghe tôi sắp xếp là được rồi”
Hoàng Thiên nhẹ mỉm cười. Anh phát hiện ra Phan Thanh Linh thật sự rất lương thiện. Nhưng đối với hạng người như Kim Đại Thành và Kim Triết, lương thiện sẽ chỉ khiến bọn họ càng tệ hại hơn thôi.
Phan Thanh Linh cũng chỉ đành không nói gì nữa, có điều trái tim vẫn treo lên lưng chừng, từ đầu đến cuối đều căng thẳng muốn chết.
Đi vào trong Hang động Thanh Linh, chỉ có thể đi bộ. Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh đi trước, Vũ Thanh và mấy thành viên trong đội vừa trò chuyện vừa theo sau, thưởng thức cảnh đẹp của Hang động Thanh Linh.
Mà lúc này, trong nhà Mai Trân, đám người Kim Đại Thành đang vô cùng oai phong.
Mai Trân nghiễm nhiên trở thành người hầu cho bọn họ, bưng trà rót nước hầu hạ, thấp thỏm chờ đợi Phan Thanh Linh về nhà.
Nếu Phan Thanh Linh không về, Mai Trân sẽ không sống qua nổi đêm nay. Sao bà ta có thể không sợ được?
“Hừ hừ, nếu con gái ngoan của bà muốn về thật thì giờ cũng sắp đến nhà rồi! Tốt nhất là cầu nguyện cho cô ta đừng có làm chuyện khinh suất, nếu không thì cái mạng già của bà sẽ mất luôn đấy”.
Kim Đại Thành đắc ý hừ mấy tiếng, nói với Mai Trân.