“Cậu chủ Thiên, có thể có được phúc ngồi chung mâm cơm với anh, chính là vinh hạnh của họ Đường tôi đây, ha ha, đến đến đến, chúng ta cùng nhau uống vài ly nào.”
Đường Vạn Hải cười ha ha mà nói Hoàng Thiên, nâng lên ly rượu, muốn cung
ly với Hoàng Thiên.
Đường Doãn Hạo một bên nhìn thấy thế. Sớm đã tức đến lệch cả mũi đi rồi.
Hắn ta rất hận Hoàng Thiên, thấy chú vẫn kính rượu Hoàng Thiên, hắn ta nhìn thấy mà bốc lửa trong người.
Nghĩ muốn ngăn cản, nhưng lại không dám làm, tên nhóc này chỉ có thể nuốt
giận trong lòng.
Hoàng Thiên thấy Đường Vạn Hải khách khí như vậy, cũng không làm bẽ mặt
ông ta, liền nâng ly rượu lên, cùng ông ta uống một ly.
Đường Vạn Hải lại rót đầy cho Hoàng Thiên, nâng ly mà nói: “Cậu chủ Thiên, đến đến, chúng ta lại uống thêm ly nữa, hôm nay là một ngày vui vẻ”.
Hoàng Thiên có chút cười không được khóc không xong, lời nói của Đường Vạn Hải vẫn thực sự là đủ nực cười, cháu trai hắn đều bị đánh, hôm nay vẫn là một ngày vui cho được?
“Đúng vậy, hôm nay quả thực là một ngày đáng để vui mừng”
Hoàng Thiên nói.
Đường Doãn Hạo với Nhạc Mi nghe thấy, sắc mặt đều tái đi, hận không thể đứng dậy đánh Hoàng Thiên một trận.
Tuy nhiên Đường Vạn Hải đang là người chủ trì đại cục ở đây, Đường Doãn
Hạo với Nhạc Mi nào dám làm càn.
“Cậu chủ Thiên, hôm nay mấy đứa cháu tôi với anh có xảy ra chút hiểu lầm. Anh tuyệt đối đừng để bụng, nể mặt tôi, chuyện này cứ để nó trôi qua đi”
Lúc này Đường Vạn Hải rốt cuộc mới nói đến vấn đề chính với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng không phải là dạng người để bụng, đã chỉnh đốn Đường Doãn Hạo và Nhạc Mi, anh cũng không muốn lại dây dưa không đứt.
Nhìn thấy Đường Vạn Hải nói chuyện rất dễ nghe, Hoàng Thiên cũng muốn chuyện to hóa nhỏ, vì thế đáp lại: "Ông Hải, tôi cũng không để bụng chuyện này đâu, nhưng ông đã nói như vậy, chuyện này cứ cho qua đi”
“Sảng khoái, ha ha ha, cậu chủ Thiên, chuyện này cho qua đi, nhưng mà tôi có một thỉnh cầu, cậu chủ Thiên cũng không làm bẽ mặt tôi chứ?”
Đường Vạn Hải cười ha ha, nói xong những lời này, vẻ mặt của ông ta bỗng trở nên âm trầm, đã không giống như vẻ mặt tươi cười hồi nãy.
Hoàng Thiên tất nhiên cũng phát hiện ra điểm này, anh nhìn Đường Vạn Hải, lúc này trong lòng sớm đã có tính toán.
Xem ra Đường Vạn Hải này, là một người nham hiểm a.
Sự nhiệt tình trước đây, toàn bộ đều là ngụy trang mà ra, nói mấy lời đẹp ý hay kia, cũng đều là cố ý tung mây mù mà thôi. Ông già nay, so với bọn Đường Doãn Hạo còn đáng ghét hơn, là loại chó cắn người không để lộ.
Nghĩ đến như vậy, Hoàng Thiên cười nhẹ, nhìn vào Đường Vạn Hải mà nói: “Ông Hải, có lời gì cứ nói. Con người tôi không thích vòng vo”
“Ha ha ha, cậu chủ Thiên đây quả nhiên là người sảng khoái. Tốt thôi, vậy tôi nói ra vậy, cháu tôi muốn mở một công ty gia đình ở thành phố Bắc Ninh. Nhưng mà hiện tại tình huống ở thành phố Bắc Ninh anh hiểu hơn tôi, muốn nhanh lấy mấy mảnh đất có giá trị, thật sự là quá khó khăn”
Đường Vạn Hải nói xong, uống một ngụm rượu, quan sát phản ứng của Hoàng Thiên.
Ông ta mặc dù trong lời nói không có nói hết, nhưng Hoàng Thiên đã cơ bản hiểu thấu, lão Đường Vạn Hải này, là có suy nghĩ y hệt với Đường Doãn Hạo, đều đến giành đất.
Thật sự là quá cố tình gây sự, người ta đã xuống đây trước mua đất, đều đã thi công rồi, ông còn tới cướp?
Sắc mặt của Hoàng Thiên cũng bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã có chút tức giận rồi, đây gọi là vui buồn đều không nên biểu lộ ra.
Đường Vạn Hải cũng vô cùng bực dọc, ông ta phát hiện Hoàng Thiên vẫn thật là đủ bình tĩnh. Một người mới hơn ha mươi tuổi, lại trầm ổn như vậy, rất không bình thường.
“Ông cứ tiếp tục nói, tôi đang nghe ông nói đây?
Hoàng Thiên châm điếu thuốc, ra hiệu cho Đường Vạn Hải tiếp tục nói.
“Ha ha. Tôi là giúp Doãn Hạo cùng nhau lên thành phố Bắc Ninh, giúp nó góp ý một chút. Theo như những gì bọn tôi nhìn nhận được từ lần khảo sát này, chỉ có cậu chủ Thiên đang thi công tại chỗ đất tốt nhất, vị trí tốt, khung cảnh xung quanh cũng rất thích hợp với bọn tôi. Vì vậy, tôi hy vọng cậu chủ Thiên có thể giao miếng đất kia ra, tổn thất mà anh đã chịu khi thi công, bọn tôi cũng sẽ bồi thường thỏa đáng”
Đường Vạn Hải không biết xấu hổ mà nói.