Chương 882: Nghe theo đại ca hết
Giết mấy tên này thì đơn giản nhưng mà cũng là hai ông lão Kim Thắng Toàn.
Hoàng Thiên hơi suy nghĩ, anh lấy di động ra gọi điện.
Là gọi cho Long Côn.
"Quen tên gọi là Đại Phi không? Trấn Hợp Ý"
Hoàng Thiên hỏi Long Côn trong điện thoại.
"Biết tên này, sao vậy anh Chu?" Long Côn nói. "Nhắc nhở nó một lát, nó đứng ngay gần tôi" Hoàng Thiên nói.
"Không thành vấn đề anh Chu, anh để nó nghe điện thoại đi" Long Côn đáp lại.
"Ôi trời, còn gọi điện thoại tìm người cơ? Đại Phi tạo lại sợ quá đi?"
Đại Phi càng ngày càng đắc ý, tên nhãi này đang cố tìm lại thể diện.
Hoàng Thiên cũng chẳng chấp nhặt với anh ta, lúc này đưa điện thoại cho anh ta.
"Nghe điện thoại đi" Hoàng Thiên nói.
"Bảo tao nghe điện thoại? Ha ha, ai mà thể diện to vậy?" Đại Phi cười khểnh bảo, anh ta đã không còn giả vờ lịch sự nữa, vì giả vờ hết nổi rồi.
"Long Tứ gia ở thành phố Bắc Ninh, Long Côn, anh ta muốn hàn huyên với cậu vài câu"
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Đại Phi há hốc mồm, cả kinh không nói được một câu.
Nhìn Hoàng Thiên cẩn thận một lượt, Đại Phi mang gương mặt không thể tin nổi. Anh ta hoàn toàn không ngờ Hoàng Thiên lại quen Long Công
Trần Hợp Ý do thành phố Bắc Ninh quản, thân là thằng lưu manh to nhất ở trấn Hợp Ý sao Đại Phi lại không biết Long Côn?
Không chỉ biết, hơn nữa còn gọi một tiếng "đại ca". May mắn từng được uống rượu một bàn với Long công
Có điều dùng thân phận của anh ta, không có cơ hội nói chuyện với Long Côn, lúc đó Long Côn không thèm đếm xỉa tới anh ta.
Nếu Đại Phi biết, Long Côn nghe lời Hoàng Thiên răm rắp, sợ là đánh chết anh ta cũng không dám chọc vào Hoàng Thiên.
"Mày nói thật? Đúng là Long Tứ gia?" Giọng của Đại Phi hơi run rẩy, nghe tên Long Côn, khiến cho anh ta đứng ngồi không yên, huống chi sắp phải nói chuyện với Long Công
"Nếu như cậu không tin thì không cần nghe máy" Hoàng Thiên nói.
"Tao nghe, tao nghe.."
Tay Đại Phi hơi run lên, nhận điện thoại.
"Alo, là Long Tứ gia ạ?" Đại Phi thấp thỏm hỏi một câu. "Mày là Đại Phi ở trấn Hợp Ý?" Long Côn tức giận quát.
Xong đời... Tim Đại Phi đang chảy máu bởi vì anh ta nghe thấy giọng Long Côn, đúng là Long Tứ gia. "Long Tứ gia, em là Tiểu Phi đây. Anh quen chủ của cái điện thoại này ạ?"
Đại Phi ti tiện hỏi.
"Đừng có mà luyên thuyên nữa. Anh đấy nói sao thì mày làm như vậy, biết chưa? Không thì tạo tự tới trấn Hợp Ý một lần, nghiền nát mày."
Long Côn cảnh cáo thô bạo.
"Vâng, vâng, vâng, Long Tứ gia xin an tâm. Em nhất định nghe theo lời anh ấy, nghe giống như bố em bảo vậy..."
Đại Phi sợ tới mức vâng liên mồm.
Tút tút...
Điện thoại tắt máy, Đại Phi run rẩy đưa điện thoại trả lại cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Đại Phi, không nói một câu.
"Đại ca, nước lũ kéo tới miếu Long vương, anh có yêu cầu gì xin cứ giao đi ạ. Em nhất định làm như lời anh dặn" Đại Phi cúi mình thật sâu trước mặt Hoàng Thiên, giống như là con cháu vậy.
Người ở đây đều sợ tới ngây ra, anh Đại Phi tên tuổi vang dội giờ lại sợ hãi tới độ này.
Có nhiều người đều nghe rõ ràng, người vừa gọi điện tới là Long Tứ gia ở thành phố Bắc Ninh.
Đúng là không động vào được, một đầu ngón tay cũng khiến cho Đại Phi chết không có chỗ chôn.
"Cậu còn muốn trả thù người nhà này không?" Hoàng Thiên hỏi Đại Phi.
"Không không không, em nào dám ạ? Đại ca anh yên tâm, em sẽ không trả thù" Đại Phi sợ hãi giải thích vội vã.
"Cậu nghe cho kỹ này, ông Kim này là người thân quen với tôi. Sau này dù trong nhà ông ấy mất con gà tôi cũng sẽ hỏi tới cậu, rõ chưa?" Hoàng Thiên chỉ vào Kim Thắng Toàn, nói với Đại Phi.
"Em biết rõ rồi ạ! Sau này gà nhà ông Kim, em bảo vệ, ai dám động thì em liều mạng với nó."
Đại Phi lập lời thề son sắt với Hoàng Thiên.
"Cậu không tìm được trọng điểm à? Gà chỉ là ví dụ, muốn cậu bảo đảm cho ông Kim bình an
vô sự" Hoàng Thiên cạn lời nhắc nhở Đại Phi.
Đôp!
Đại Phi vội tới độ tát cho mình một cái: "Vâng vâng vâng, là em ngu quả, đại ca nói em nhớ rồi"
Trông thấy Đại Phi bị Hoàng Thiên chính đầu ra đó, Lưu Đại La và Lưu Nhị La đã sớm hoảng hôn.
Hai tên này đã định lén lút trốn đi, không dám ở đây nữa.
Hạt Tiêu kia cũng sợ tới trắng bệch mặt mày, lôi Lưu Nhị La định chạy.
"Tất cả đứng lại hết cho tôi" Hoàng Thiên quát lên.
"Đại ca bảo bọn mày đứng lại đó! Mẹ nó, điếc à?" Đại Phi mắng Lưu Đại La.
Ba người đám Lưu Đại La đứng lại, tất cả đều mang gương mặt đau khổ quay đầu, không biết làm sao cho phải.
Chớ nói chạy không thoát, cho dù có chạy mất, Đại Phi cũng không tha cho bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó.
"Đại ca, đều là tại Lưu Đại La và Lưu Nhị La gây sự, nếu như anh không ra tay thì em giúp anh dạy lại bọn nó" Đại Phi nói lấy lòng với Hoàng Thiên.
"Được." Hoàng Thiên tiện miệng nói.
Đại Phi thấy Hoàng Thiên đồng ý, tên ranh này dồn hết sức lực luôn.
Để có thể lấy lòng Hoàng Thiên thật tốt, hi sinh Lưu Đại La và Lưu Nhị La một lát không có gì quan trọng.
"Ba người bọn mày tới đây cho tao!"
Đại Phi nói với ba người Lưu Đại La.
Lưu Đại La không dám không theo, Đại Phi là anh lớn của bọn họ, họ sợ từ trong lòng.
Cũng không biết nên bước chân nào trước, Lưu Đại La ưu phiền đi tới gần Đại Phi.
Lưu Nhị La và Hạt Tiêu cũng tới, bọn họ không dám cãi lời Đại Phi.
"Đúng là không có mắt. Tại sao lại phải chạy tới đây gây sự? Ai cho bọn mày cái gan đấy?" Đại Phi kéo cổ áo Lưu Đại La, vừa mắng vừa bạt tai.
Lưu Đại La vốn đã đủ thảm rồi lại bị Đại Phi tát mười mấy cái, sắp hỏng cả rồi.
"Anh Đại Phi, em cũng không biết là có chuyện gì. Em trai em bị đánh em mới tới xem thử"
Lưu Đại La ưu sầu giải thích. "Lưu Nhị La mày nói đi, tại sao lại gây sự ở nhà ông Kim?" Đại Phi quát hỏi. Lưu Nhị La không nói ra câu rồi, đứng đó lắp bắp hồi lâu cũng chẳng nói rõ. Hạt Tiêu ỷ vào việc mình là phụ nữ nên không sốt sắng như Lưu Nhị La.
"Anh Đại Phi, là ông Kim trộm là nhà bọn em nên chúng em mới tới hỏi thử, không quá đáng mà." Hạt Tiêu ngẩng gương mặt nhỏ lên nói.
Đốp!
Đại Phi lật lòng bàn tay, tát Hạt Tiêu một cái mạnh.
"Õi!"
Hạt Tiêu kêu đau một tiếng, bụm mặt đau tới sắp khóc.
"Nói điêu! Ông Kim là người chính trực như vậy sao lại trộm la nhà bọn mày" Đại Phi mắng.
Thật ra Đại Phi cũng chẳng biết con người Kim Thắng Toàn thể nào, chỉ là lấy lòng Hoàng Thiên mà thôi.
"Nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dám nói dối tạo xét nát miệng mày" Đại Phi tức tối Hạt Tiêu, ra uy.
Hạt Tiêu bị đánh rất đau, lấy trăm lá gan cũng không dám đối đầu cứng rắn với Đại Phi.
"Người ta không nói dối mà..." Hạt Tiêu mag vẻ oan ức, lẩm bẩm nói.
"Mày lẩm bẩm gì đấy, ý mày là tao đổ oan mày?" Đại Phi mắng, nhấc chân đạp lăn Hạt Tiêu.
Hạt Tiêu ngồi trên đất, suýt chút nữa bị đạp tới phun máu, khóc hu hu.
"Nín cho tao! Nói, rốt cuộc có nói dối không?"
Đại Phi chỉ vào Hạt Tiêu quát lên.
"Nói dối, anh Đại Phi. Ông Kim không có lấy la nhà em, là em muốn kiếm cớ lấy tiền ông Kim bởi vì ông ấy chỉ có một mình, dễ bắt nạt hơn..."
Hạt Tiêu khóc hu hu, cuối cùng đã nói thật.
"Đúng là bại hoại! Người già ở một mình có dễ gì, mày lại bắt nạt ông ấy vậy?" Đại Phi tỏ ra trọng nghĩa, vừa mắng vừa đá Hạt Tiêu.
Tên này cũng chẳng quan tâm gì nhiều, vì lấy lóng Hoàng Thiên, anh ta cũng dốc đủ sức, ngay cả phụ nữ cũng đánh chết rồi.
Lưu Đại La và Lưu Đại La giương mắt nhìn cảnh này, không ai dám ngăn lại.
Bọn họ biết nếu ngăn cản bọn họ sẽ bị anh Đại Phi đánh chết.
Trông thấy đánh ngày càng quá tay, Hạt Tiêu sắp bị đánh chết, Hoàng Thiên lúc này mới họ khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan của Hoàng Thiên, Đại Phi run rẩy một lát, chắc là anh ta quá kiêng kị Hoàng Thiên rồi.
"Đại ca, anh có gì muốn nói ạ?" Đại Phi cười bỉ ổi nhìn Hoàng Thiên, cúi đầu khom lưng hỏi.
"Đừng ra vẻ ta đây, cậu muốn đánh chết cô ta à?" Hoàng Thiên hỏi Đại Phi.
"Đại ca, em không đánh cô ta nữa" Đại Phi vội đồng ý.
"Đánh hai người này, hai người này da dày thịt béo" Hoàng Thiên chỉ Lưu Đại La và Lưu Nhị Nha, nói với Đại Phi.
"Vâng" Đại Phi thoải mái đồng ý, sau đó lấy một cái chầy sắt từ chỗ đàn em.
Lưu Đại La và Lưu Nhị La sắp tức tới điên rồi, trong lòng mắng chửi Hoàng Thiên.
Chưa kịp chờ bọn họ xin tha, chầy sắt đã giã lên người bọn họ.