“Cô gái đó, anh em tụi tao sẽ không giết, còn phải để lại đây sống cùng tụi tao, ha ha!"
“Còn về mày, đừng nghĩ là sẽ sống qua khỏi đêm nay, sau khi mày chết, Phi Ba
tao sẽ chôn cất mày đàng hoàng, đến Âm Phủ đừng hận tạo, ha ha ha ha...”
Phi Ba phá lên cười, trong tiếng cười còn đan xen cảm giác vô cùng khủng bố đáng sợ.
Hoàng Thiên có chút kinh ngạc, không phải là sợ đám Phi Ba thối nát này mà là nhận ra lúc này trong mắt của Phi Ba lại có sát khí bừng bừng, đôi mắt tam giác nhỏ
đó rất hung hăng, ánh mắt dữ tợn tàn bạo, trong ánh mắt dữ tợn có sát khí lẫm liệt.
Phán đoán từ kinh nghiệm đã có, Hoàng Thiên cảm nhận được rằng Phi Ba này
chắc hẳn đã từng giết người.
Một khi một người đã từng giết người thì trong ánh mắt của người này sẽ bừng
lên sát khí đó, không thể che giấu được.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như chưa từng giết người thì rất ít người trong ánh
mắt sẽ có loại sát khí đỏ bừng bừng như thế.
“Hở một tí là giết người, trước đây anh đã từng giết người rồi à?”
Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Phi Ba.
Phi Ba sững người, gã thật sự không ngờ rằng, Hoàng Thiên lại có thể đoán ra
được gã đã từng giết người.
“Ha ha, coi như mày có mắt nhìn, không sai, ông Ba đây đã từng giết người! Cũng không sợ mày biết, dù sao thì mày cũng sắp thành một cái xác không biết nói
chuyện!”
Phi Ba cười lớn, vô cùng đắc ý.
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng rất khinh thường, xem ra bản thân quả nhiên đoản không sai, Phi Ba này thật sự là kẻ một sát nhân.
Đối diện với kẻ sát nhân như thế này, Hoàng Thiên cũng không cần nghĩ ngợi gì nữa.
“Sao vậy cậu nhóc thành phố? Có phải sợ chết khiếp rồi không? Ha ha, nhanh
khuyên vợ mày đi, bảo nó nghe lời một chút, như vậy nó có thể giữ lại được tính mạng”
Phi Ba cười lớn. Hung hăng khiêu khích Hoàng Thiên.
“Anh Hoàng Thiên, tôi muốn giết người này”
Vào lúc này, Fini cất lời, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không kìm được quay đầu nhìn cô ta một cái, chỉ thấy vẻ mặt cô ta tràn đầy sự phẫn nộ, là thật sự bị Phi Ba chọc tức điên lên.
“Cô vẫn đừng nên dính vào rắc rối này. Đợi rời khỏi chỗ này, cô hãy trở về nước
của cô đi”
Lúc này, Hoàng Thiên đáp lời Fini
Anh ấy vẫn không hy vọng Fini ra tay giết chết Phi Ba, như vậy nói không chừng cô ấy sẽ gây ra rắc rối lớn, cô ấy trở về nước được hay không, cũng không thể nào nói trước được.
Fini vẫn thật sự nghe theo lời Hoàng Thiên nói, thấy Hoàng Thiên không cho cô
ấy ra tay, cô ấy liền từ bỏ ý nghĩ này, nhưng trong lòng vẫn hầm hầm lửa giận.
Phi Ba nghe vậy không nhịn được cười phá lên, tên này cười cợt nhã nói với Fini: “Hê hê, nói nghe nè cô gái, cô ngây thơ quá rồi, chỉ dựa vào cô mà đòi giết tối ư? Cô nhìn cho kỹ đây, bây giờ tôi sẽ giết chết người đàn ông của cô”
Nói đến đây, vẻ mặt của Phi Ba đã rất u ám đáng sợ, nụ cười của gã cũng biến mất, đã có ý muốn ra tay giết chết Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng nhìn ra được ý đồ của gã, Phi Ba thật sự dám giết người, hơn
nữa đã có động cơ giết người rồi.
Chỉ thấy Phi Ba liếc nhìn bốn tên đàn em của gã một cái, thể hiện rằng cùng nhau
ra tay, hợp sức xử lý Hoàng Thiên.
Bốn tên đàn em của gã lại không có gan giết người, thấy Phi Ba điên cuồng như thế một tên gầy trong đám nói: “Anh Ba, hay là bỏ đi. Đánh thằng nhóc này một trận là được rồi, anh cứ phải muốn lấy mạng người.”
“Đúng đó anh Ba, lấy mạng người khác không dễ dàng, tuy nơi nghèo nàn này của chúng ra hoang vắng nhưng dù sao cũng chịu sự quản lý của Trung Quốc, giết người là phải đền mạng đó.”
Một tên đàn em khác của Phi Ba cũng khuyên gã.
Hai tên còn lại cũng không đồng ý giết người, đều sợ phải hầu toà.
Bốn tên đó không giống như Phi Ba, Phi Ba đã có tiền án giết người, giết thêm một người nữa cũng chẳng là gì.